Sở Khiếu Thiên đưa tay nàng tới bên môi, đem từng ngón tay của nàng
liếm lấy, làm cho Liễu Hân Linh có cảm giác bị loại động vật nào đó liếm láp, không khỏi có chút bực tức, trong lòng cảm thấy có chút ghê tởm,
do dự có nên rút tay về hay không, nhưng lại lo lắng nếu mình mạo muội
rút tay về, không cẩn thận đẩy ngã hắn thì làm sao bây giờ... A a, có
chút khó xử a...
Sở Khiếu Thiên sau khi đem tay nàng tinh tế liếm một lần, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cặp mắt phượng kia nhiễm một mảnh thâm trầm.
Liễu Hân Linh nhất thời nói không ra lời.
Sở Khiếu Thiên đem nàng ôm vào trong lòng, nâng cằm của nàng lên cúi đầu hôn xuống.
Liễu Hân Linh trơ mắt nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, ngón tay giật
giật, rốt cuộc không có đẩy hắn ra. Nàng biết việc âu yếm giữa phu thê
đều là chuyện bình thường, làm thê tử có trách nhiệm thỏa mãn nhu cầu
của trượng phu. Cùng với việc để cho trượng phu vì không thỏa mãn được
dục vọng mà đi tìm nữ nhân khác phát tiết, còn không bằng để cho chính
mình. Cho nên đối với những động tác có chút thân mật của hắn, nàng tuy rằng không quen, nhưng cũng không bài xích, ngược lại tận lực làm cho
chính mình quen dần.
Trải qua mấy ngày ở chung, Liễu Hân Linh cảm thấy biểu hiện của Sở
Khiếu Thiên cũng không tệ lắm. Có lẽ những người không hiểu rõ chuyện
tình, đều thông cảm cho nàng khi gả cho một tên công tử ăn chơi trác
táng, nhưng chỉ có tự nàng thể nghiệm qua mới biết nam nhân này không có tệ như những lời đồn đãi ở bên ngoài, hơn nữa, hắn đối mình còn có một loại cảm giác thích không rõ, cho nên mới tha thứ cho nàng hết lần này tới lần khác khiêu chiến lòng tự tôn của hắn.
Một khi đã như vậy, nàngvì sao không giữ chặt lấy hắn, nắm chắc hôn nhân của mình?
Trước khi xuất giá, nàng quả thật là đối với hôn nhân chưa bao giờ ôm hy vọng gì. Nhưng mà sau khi gả cho hắn,nàng phát hiện nam nhân này quả
thật rất tốt, như vậy liền thử chấp nhận đi.Thử tiếp nhận so với lúc
nào cũng ép bản thân công thức hóa cuộc hôn nhân này thì tốt hơn nhiều.
Nói đến cùng, nữ nhân đều là cảm tính động vật, đã có lựa chọn tốt
nhất, vì sao không thể thả lỏng, để cho chính mình càng thêm hạnh phúc?
Cho nên, nàng sẽ tận lực duy trì cuộc hôn nhân này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Khiếu Thiên đừng làm cho nàng thất vọng mới được.
Sở Khiếu Thiên không biết ý nghĩ trong lòng nàng, một tay vòng qua eo
của nàng, một tay giữ lấy ót nàng hôn càng sâu. So với nụ hôn ngây ngốc
đêm tân hôn, hiện tại nụ hôn này càng thêm khiêu khích lòng người, từ
nhẹ nhàng liếm cắn đến mút mát, một chút một chút nghiền nát môi nàng.
Liễu Hân Linh hô hấp có chút khó khăn, chỉ có thể há miệng hô hấp,
nhưng mà rất nhanh, đầu lưỡi ấm áp trắng mịn liền tiến vào, khám phá
sâu trong miệng nàng từ môi, lưỡi đến răng. Nàng nếm được hương vị bạc
hà lành lạnh trong miệng hắn, thực tươi mát, nhè nhẹ từng chút từng chút tiến vào trong vị giác của nàng...
Nguyên lai hắn vừa rồi súc miệng là dùng bạc hà... Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó lưỡi bị hắn nặng nề mút lấy. Nàng bị hắn giam chặt trong
lồng ngực, cực không thoải mái, chờ khi hắn buông ra, đầu óc nàng choáng váng chỉ có thể thở dốc.
Chờ khi đã bình ổn hô hấp được một chút, Liễu Hân Linh phát hiện chính
mình đã bị hắn kích động ôm lấy, đem nàng đặt lên nhuyễn tháp gần cửa
sổ, nhìn hắn cố kiềm chế, vẻ mặt nhẫn nại tháo bỏ thắt lưng của nàng, bộ dáng vô cùng gấp gáp.
Lúc này nhóm nha hoàn thông minh đã sớm lui xuống, ngay cả cửa cũng được bọn họ đóng lại, hai người nằm trên nhuyễn tháp, sắc mặt ửng hồng, quần áo hỗn độn.
”Đợi chút, hiện tại là ban ngày...” Liễu Hân Linh đưa tay dán trên ngực hắn, nhắc nhở nói.
Ban ngày làm chuyện hoan ái, là điều tối kỵ của cổ nhân a.
Sở Khiếu Thiên đem đai lưng nàng quăng lên tháp, khiến cho vạt áo của
nàng tuột sang một bên, lộ ra cái yếm bạch sắc bên trong, Sở Khiếu Thiên hô hấp nặng nề thêm vài phần, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cắn xương quai xanh của nàng, hàm hồ nói: “Ta không phải quân tử, không cần phải kiêng kỵ
nhiều như vậy... Nương tử, ta khó chịu...” Rầu rĩ nói xong, thanh âm
kia như là đang làm nũng.
Động tác chống đẩy của Liễu Hân Linh dừng lại, chính là một khắc như
vậy, đã bị Sở Khiếu Thiên tìm được cơ hội, nhanh chóng đem tay nàng
bắt lấy đặt lên phía trên đầu, toàn bộ thân thể hắn đều chen vào giữa
hai chân nàng, khiến cho hai chân nàng không thể không mở ra để cất chứa hắn.
Liễu Hân Linh rốt cuộc cũng phóng túng hắn, bởi vì nàng nghĩ đến, bọn họ vừa mới thành thân không đến mười ngày, hiện tại loại thời điểm này,
theo như hiện đại hẳn là đang trong tuần trăng mật đi? Cho nên, cho dù
nam nhân trong thời gian này có liên lục cầu hoan, cũng là chuyện đáng
được tha thứ …. nghĩ như vậy, nàng liền không còn băn khoăn.
Vì đang là ban ngày, cái gì bí mật thân thể đều hiển lộ trước mắt. Liễu
Hân Linh híp mắt, nhìn nam nhân trần trụi trong ngực, cơ ngực hắn thực
rắn chắc, da thịt không tính là quá trắng, hiện ra làn da màu ám bạch
khỏe mạnh, thoạt nhìn thực đẹp mắt. Mà chính nàng lúc này trừ bỏ nhất
kiện áo ngoài còn lỏng lẻo vắt trên cánh tay, cái yếm hay tiết khố gì
đó đều bị nam nhân này vội vàng quăng rớt.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, sáng lạn, trong viện trên một nhánh cây
liễu, một chú chim nhỏ đang đậu nhẹ nhàng kêu. ánh sáng ban ngày thập
phần chói mắt, Liễu Hân Linh nằm trên nhuyễn tháp,mắt bị ánh sáng bên
ngoài cửa sổ đâm vào không thoải mái, không thể không vươn bàn tay che
lại hai mắt.
Liễu Hân Linh khẽ cắn môi, không cho chính mình phát ra tiếng rên rỉ.
Ánh mắt bị bàn tay che lấy cho nên không nhìn thấy,nhưng lại khiến cho
cảm giác trở nên thập phần rõ ràng, thân thể truyền đến từng đợt run rẩy từ những nơi mà hắn chạm đến vuốt ve, lan khắp toàn thân, vừa ngứa vừa
thoải mái. Đột nhiên, thân thể của nàng chấn động, thiếu chút nữa ẩn
nhẫn không được kêu lên. Đơn giản là vì tay của hắn đã đi vào địa phương ở dưới bụng của nàng, sau đó bắt đầu không nhanh không chậm hoạt động,
kiên nhẫn làm cho đến khi hạ thân nàng ướt đẫm.
Sở Khiếu Thiên hoạt động thực rất cẩn thận, hắn cũng là vì phòng ngừa
một hồi hắn đi vào sẽ làm đau nàng —— hậu quả này thực nghiêm trọng,
cho nên, cho dù bản thân ẩn nhẫn sắp bùng nổ, cũng chỉ có thể để nàng
được chuẩn bị tốt trước. Thẳng đến khi cảm giác được phía dưới nàng đã
ướt át, Sở Khiếu Thiên mới rút tay ra, để cho phân thân cực đại của
mình đặt trước lối vào đào nguyên ướt đẫm kia.
Liễu Hân Linh hai tay nắm chặt thành quyền, nín thở, cảm giác được vật
cực đại làm nàng khó khịu kia đang từng chút từng chút đẩy mạnh vào
trong cơ thể nhỏ hẹp của nàng, thẳng đến khi nó rốt cục đem hạ thể nàng
lấp đầy, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Sở Khiếu Thiên đem tay nàng đang che trên mắt dời đi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng ửng hồng, sau đó đem môi hôn lên trên mí mắt nàng, dùng một
loại ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không phát hiện, nhẹ nhàng mà hạ xuống
từng nụ hôn.
”Nương tử, nàng kiên nhẫn một chút...” thanh âm ấm áp của Sở Khiếu
Thiên bao hàm dục vọng muốn được phát tiết, thập phần quyến rũ lòng
người.
Liễu Hân Linh nhíu mi lại, chậm rãi gật đầu. Nàng hiểu được ý tứ trong
lời nói của hắn, đơn giản là hắn muốn nàng kiên nhẫn một chút, đừng có
lỡ tay mà đem giường làm sập. Tuy rằng Liễu Hân Linh cảm thấy nếu chính hắn có thể chịu đựng không cần kịch liệt như vậy, phỏng chừng nàng
sẽ khống chế được, chính là loại chuyện làm tình này, giống như nam
nhân càng dễ dàng mất khống chế hơn so với nữ nhân đi?
Bất quá Liễu Hân Linh cũng nhớ tới tuổi tác hiện giờ của hắn, mới hai
mươi tuổi, đúng là khí huyết tràn đầy, là thời điểm khó khống chế nhất,
muốn hắn cấm dục tuyệt đối không có khả năng, không phải thấy từ khi
đêm tân hôn trở đi, biết rõ đại di mụ của nàng đến, còn hở chút là ở
trên người nàng cọ đến cọ đi sao?.
Sở Khiếu Thiên chiếm được cam đoan của nàng, đem hai tay nàng kéo qua đặt trên vai hắn, một tay nâng thắt lưng của nàng lên, bắt đầu va
chạm.
Liễu Hân Linh cảm thấy hạ thể trướng khó chịu, cái vật thô dài lại vừa
cứng một chút một chút hướng chỗ sâu trong cơ thể nàng đánh tới,trong
lúc ma sát, tựa hồ nó còn có xu hướng càng lúc càng lớn, làm cho nàng
càng khó nhịn. Đặc biệt cái loại ma sát va chạm này mang đến từng đợt tê dại kỳ dị, theo một đường truyền tới não, làm cho nàng toàn thân đều
run run.Tuy rằng cảm giác thực thoải mái, nhưng mà khoái cảm càng ngày
càng nhiều đánh úp tới, cũng làm cho nàng có chút khống chế không được.
Đột nhiên, một trận kích thích khoái cảm tột cùng tiến tới như nước lũ vỡ đê, thân thể kịch liệt run run...
Sở Khiếu Thiên hiểu được nàng đã đến cao trào, không khỏi đẩy nhanh
tốc độ, nắm chặt lấy mông của nàng, làm cho chính mình có thể dùng sức
đi vào càng sâu.
Không biết qua bao lâu, Liễu Hân Linh đột nhiên bị nam nhân đè chặt đâm
vào một cái thật sâu, một cỗ tinh dịch nóng hổi phun vào chỗ sâu trong
cơ thể nàng, làm nàng kìm lòng không nổi rên rỉ ra tiếng...
Tình sự kịch liệt qua đi, Liễu Hân Linh ghé vào trong lòng nam nhân, hơi thở hai người đều có chút dồn dập.
Đây là lần thứ ba hoan ái của bọn họ, cũng là lần tốt nhất.
Lần đầu tiên, hai người đều là người mới không có kinh nghiệm, khiến
cho người nào đó đau đớn đến nỗi đập hư giường, náo loạn hết một buổi.
Lần thứ hai đó là đêm trước, hai người đều đang trong lúc học tập, hắn
muốn học làm thế nào để không làm đau nàng, mà nàng muốn học là làm thế
nào trong lúc kích tình có thể khống chế được lực đạo không làm sập
giường. Mà nay đã là lần thứ ba, kết quả so với hai lần trước tuyệt vời
hơn rất nhiều, cái loại nước sữa hòa nhau này, tư vị tuyệt vời của thể
xác và tinh thần hợp nhất thành một, làm hai người cảm giác rất khác
biệt.
Sở Khiếu Thiên thực vừa lòng, hắn nằm dài ở trên nhuyễn tháp, ôm lấy cô gái kiều nhỏ trong ngực, trong lòng một trận thỏa mãn.Thì ra cùng nữ
nhân âu yếm làm loại chuyện này, cái cảm giác thỏa mãn tốt hơn gấp trăm
lần, giống như cả thế gian không có chuyện tình gì có thể tốt đẹp hơn
thế.
Cho tới nay, Sở Khiếu Thiên thích nữ nhân xinh đẹp, cảm thấy dung mạo
các nàng còn đáng nhìn hơn so với thân thể hoàn mỹ, loại sở thích này thập phần quái dị, cũng làm cho An Dương vương phi đau đầu, nhưng mà Sở Khiếu Thiên lại lơ đễnh. Cho nên hắn thích xem mỹ nhân, thích cất chứa
mỹ nhân, nhưng không thích bộ dáng cởi sạch của các nàng. Sở Khiếu Thiên cảm thấy mỹ nhân nếu như cởi hết quần áo, thân thể trắng bóng, trần
truồng thập phần khó coi. Này chính là lý do hắn không thích làm mấy
chuyện tình sự giữa nam nữ, cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Khi Sở Khiếu Thiên tới mười ba tuổi, An Dương vương phi vì hắn an bài
vài nha hoàn thông phòng mỹ mạo tú lệ, khi đó là lần đầu tiên hắn nhìn
thấy thân thể nữ nhân cởi sạch quần áo, không chỉ không nổi lên dục
vọng, ngược lại cảm thấy thật là thô tục không chịu nổi,quá khó coi, từ đó về sau hắn chỉ cảm thấy nữ nhân chỉ nên mặc quần áo hoa lệ, trang
điểm tỷ mỹ mới là xinh đẹp.
Thưởng thức dung nhan nữ nhân xinh đẹp, cất chứa mỹ nhân, nhưng cũng
tuyệt đối không muốn đi chạm vào các nàng, vì nếu làm điều đó sẽ làm
hắn rất khó chịu.
Loại ý tưởng này, kéo dài mãi cho đến khi hắn gặp được Liễu Hân Linh mới kết thúc.
Giống như là gặp đúng người, cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, do đèn đuốc
mờ ảo chiếu lên khung cảnh ái muội, bộ dáng nàng trần trụi nằm ở trên
chăn gấm uyên ương, tinh tế, sạch sẽ, nhu nhược, kiều nhỏ, theo khí
chất phát ra một loại tinh thuần xinh đẹp, làm cho hắn phải ngừng thở, ý thức run run, thân thể trở nên cơ khát, khó có thể kiềm chế được.
Chính là nhớ tới như vậy, nháy mắt dưới thân lại nhảy lên phản ứng, làm
cho hắn không khỏi đem cô gái trong lòng ôm chặt, giống như phải đem
nàng tiến vào trong thân thể mới có thể giải tỏa được cái loại cơ khát dục vọng này.
”Nương tử... Linh nhi...” Sở Khiếu Thiên thì thào vài tiếng, tình mê ý loạn cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át đang hé mở của nàng.
Liễu Hân Linh có chút kinh ngạc, không phải vừa làm xong sao? Cảm giác
được đồ vật còn chôn ở trong cơ thể lại bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy phấn chấn đem nàng lấp đầy, không khỏi trở nên đỏ mặt, đang muốn
nói cái gì đó, nhìn thấy bộ dáng nam nhân tình mê ý loạn, làm cho trái
tim của nàng có chút rung động, đột nhiên phát hiện, nguyên lai khi nam
nhân tình mê ý loạn sẽ toát ra một loại gợi cảm phong tình này, cũng sẽ
làm cho nữ nhân khó có thể cự tuyệt...
Đang lúc Liễu Hân Linh nghĩ muốn hay không đẩy hắn ra, bên ngoài liền
truyền đến một trận tiếng đập cửa, còn có thanh âm của nam hài kêu lên.
”Biểu ca, biểu tẩu, mở cửa nhanh, đệ đến đây!!!”
“...”
Liễu Hân Linh cứng ngắc, ngay cả Sở Khiếu Thiên cũng dừng động tác.
Sở Khiếu Thiên mặt còn đang vùi vào giữa hai vú nàng, mà nàng thì đang
ngồi ở trên thắt lưng hắn, vật thô cứng của hắn còn đang cắm ở trong
thân thể nàng. Loại thời điểm này, bị người đột nhiên đánh gãy, làm cho nam nhân còn chưa được phát tiết trực tiếp phát hỏa.
Sở Khiếu Thiên vẻ mặt xanh mét, khàn khàn quát: “Cút cho lão tử!”
“...”
Người ngoài cửa hiển nhiên bị dọa, bất quá chỉ im lặng vài giây, lại
vang lên tiếng kêu rất to của tiểu chính thái: “Không muốn không muốn,
đệ muốn tìm biểu tẩu, đệ muốn cùng biểu tẩu ngoạn!!!”
”Người tới, đưa hắn tha đi!” Sở Khiếu Thiên âm trầm kêu một tiếng.
”Không cần! Các ngươi dám chạm vào ta, ta ——” thanh âm quàng quạc của
tiểu chính thái kêu đột nhiên đình chỉ, rõ ràng là bị người ta chận
miệng tha đi rồi.
Rất nhanh, Liễu Hân Linh nghe được thanh âm vài đạo tiếng bước chân đi
xa, sau đó xoay lại, đang muốn nói cái gì đó, Sở Khiếu Thiên nắm mặt của nàng, híp mắt lại, đem môi hôn xuống trực tiếp đem lời mà nàng muốn nói nuốt xuống, đem nàng đặt ở dưới thân tiếp tục bắt đầu một vòng tình sự
mới.
Rốt cuộc chờ Sở Khiếu Thiên phát tiết thỏa mãn, đã qua hai canh giờ.
Sở Khiếu Thiên nguyên bản còn muốn tiếp tục, nhưng Liễu Hân Linh như
thế nào cũng không chịu. Nàng biết Tạ Cẩm Lan kia tính tình bướng bỉnh, cho dù Sở Khiếu Thiên kêu người đưa hắn đi ra ngoài, nhưng chỉ cần
chưa đạt được mục đích, hắn tuyệt đối sẽ không đi, có lẽ lúc này đang
ngồi ở cái địa phương nào đó của Lãm Tâm viện để phát giận.
”Nàng quản hắn nhiều như vậy làm gì? Chúng ta không để ý tới hắn, hắn tự cảm thấy không thú vị, sẽ đi thôi.” Sở Khiếu Thiên bất mãn nói.
Liễu Hân Linh không để ý tới hắn, cầm quần áo lên, đột nhiên chân mềm
nhũn thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Sở Khiếu Thiên nhanh tay lẹ mắt đem
nàng ôm lấy. Liễu Hân Linh mặt có chút hồng, hiểu được là do hai lần
hoan ái vừa rồi, làm cho chân nàng có chút nhuyễn,trong hoa tâm vẫn còn ướt sũng, còn lưu trữ ái dịch của hắn.
”Đều là thân thích, đi gặp đi, có lẽ hắn có chuyện gì đó.” Liễu Hân
Linh tựa vào trong lòng hắn, ôn nhu nói, thuận tiện vuốt lông mao hắn
xuống,làm cho hắn bớt giận một chút.
Sở Khiếu Thiên rõ ràng là không muốn gặp tiểu chính thái Tạ cẩm Lan,
nhưng thấy nàng kiên trì, chỉ có thể trưng khuôn mặt tuấn tú thối đem
nàng ôm lấy tiến vào trong nội thất tẩy sạch, sau đó đi tìm bộ quần áo
sạch sẽ thay cho nàng.
Chờ sau khi hai người mặc quần áo ổn thỏa, Liễu Hân Linh gọi nha hoàn
tiến vào thu thập, mà nàng cùng Sở Khiếu Thiên dùng nước rửa mặt, sửa
sang lại ngay ngắn, rốt cục có thể xuất môn gặp người.
”Lục Y, Cẩm thiếu gia hiện tại ở nơi nào?” Liễu Hân Linh hỏi.
”Hồi thế tử phi, Cẩm thiếu gia ở thiên thính, Mặc Châu tỷ tỷ đang bồi
ngài ấy.” Lục Y liếc nhìn Sở Khiếu Thiên, thấy thần sắc hắn bình thản,
trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Hân Linh mang đến bốn nha hoàn hồi môn, trừ bỏ Mặc Châu gương mặt
cứng ngắc vạn năm không thay đổi, ba ha hoàn còn lại đều rất sợ Sở Khiếu Thiên, đặc biệt là khi hắn khóe mắt mang sát khí, vẻ mặt hung hãn lệ
khí, lại làm cho ba nha hoàn đều sợ đến phát run. lúc này các nàng mới
hiểu được, ăn chơi trác táng gì đó đều so với An Dương vương thế tử tốt
hơn nhiều, ít nhất khi mấy tên ăn chơi trác táng tức giận, không có
loại khí thế làm cho người ta sợ hãi này. Vừa rồi nghe được thế tử rống giận, nàng sợ tới mức chân đều nhuyễn, mà đứa con của trưởng công
chúa kia làm như không có chuyện gì xảy ra còn liều mạng mở cửa, nàng
nhìn thấy mà lo lắng cho hắn.
Đại sảnh, Tạ Cẩm Lan vẻ mặt ủy khuất nhìn Mặc Châu, khuôn mặt xinh đẹp
nhỏ nhắn kia,lại trưng thêm bộ dáng ủy khuất đáng thương, thật đúng là
làm cho người ta tâm sinh thương tiếc, hận không thể vì hắn mà hái trăng hái sao xuống. Chính là Mặc Châu gương mặt cứng ngắc không chút thay
đổi, thản nhiên đứng ở nơi đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lãnh đạm
nhưng không mất đi sự cung kính, thập phần công thức hoá……………
”Mặc Châu, ta thật sự không thể đi tìm biểu ca biểu tẩu sao?” Tạ Cẩm Lan đáng thương hề hề hỏi.
”Cẩm thiếu gia, thật có lỗi, nô tỳ không thể để cho ngài đi vào.”
”Vậy ngươi đi kêu bọn đi ra.” Tiểu chính thái vẻ mặt “Ta thực khoan dung” nói.
Mặc Châu ngay cả biểu tình cũng không biến một chút, nói: “Thỉnh ngài đừng làm khó dễ nô tỳ.”
Tạ Cẩm Lan bĩu môi, phát giác nha hoàn của biểu tẩu hắncũng là kẻ thâm
tàng bất lộ. Không, phải nói là có chủ nhân như thế nào liền có nha hoàn như thế ấy, cho nên Mặc Châu như vậy mới là bình thường. Tạ Cẩm Lan
nghĩ thông suốt, cũng không rối rắm việc vì sao thanh âm Mặc Châu đông
cứng chói tai cùng phản ứng như đầu gỗ.
”Vậy được rồi, ta ở chỗ này chờ biểu ca, biểu tẩu đi ra cũng được.” Tiểu chính thái đi đến leo lên trên ghế đàn hương, ngồi xuống, nói: “Mặc
Châu, lo pha trà.”
”Mặc Châu, lấy điểm tâm.”
”Mặc Châu...”
Tiểu chính thái còn đang chuần bị gọi Mặc Châu làm cái gì đó, Liễu Hân
Linh cùng Sở Khiếu Thiên đi đến. Mắt tiểu chính thái sáng lên, nhanh
chóng nhảy xuống ghế, hướng Liễu Hân Linh chạy tới, lôi kéo tay nàng,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn nàng, hai mắt sáng trông suốt, giống
như đang nhìn món đồ chơi mà hắn thích nhất.
”Biểu tẩu, đệ rốt cuộc cũng gặp được tẩu, tẩu không có bị biểu ca khi dễ chứ?”
“...”
Vẻ mặt Liễu Hân Linh mạc danh kỳ diệu, mà Sở Khiếu Thiên đã sớm không
kiên nhẫn đem tay tiểu chính thái kéo ra, vẻ mặt hung ác nói: “Xú tiểu
tử, không cho phép tùy tiện chạm vào thế tử phi của ta. Còn nữa, ta đau
nàng đều không kịp, làm sao có thể khi dễ nàng?”
Tạ Cẩm Lan chu miệng lên, mất hứng nói: “Biểu ca ngươi gạt người, đệ vừa rồi ở ngoài cửa rõ ràng nghe được thanh âm khó chịu của biểu tẩu phát
ra, rõ ràng là ca khi dễ nàng. Đừng cho là đệ nhỏ cái gì cũng không
hiểu, kỳ thật đệ cái gì đều biết.” Nói xong, vẻ mặt lộ ra biểu tình đắc
ý, rất xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, làm cho người ta thấy
buồn cười.
Gương mặt Liễu Hân Linh nhất thời đỏ bừng, trong lúc nhất thời có loại cảm giác xấu hổ vô cùng.
Sở Khiếu Thiên sắc mặt đen thui, thế nhưng bị tên tiểu chính thái này
nghe lén, còn nghe được tiếng rên rỉ của nương tử nhà hắn, thật sự là
không thể tha thứ. Sở Khiếu Thiên đem tiểu tử kia bắt lại đây, âm trầm
nói: “Về sau còn dám đi nghe lén, xem ta dám hay không vả miệng ngươi,
cắn nát lỗ tai ngươi.”
”Biểu tẩu ~~ biểu ca khi dễ người ta...” Tiểu chính thái trưng một đôi mắt ngập nước nhìn nàng.
Liễu Hân Linh thở dài, chạy nhanh tới đem tiểu chính thái cứu xuống.
Tiểu chính rất nhanh bắt lấy tay Liễu Hân Linh, trốn ở phía lưng nàng hướng về phía Sở Khiếu Thiên làm mặt quỷ.
Sở Khiếu Thiên nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp đem tiểu gia hỏa này quăng ra bên ngoài.
Chắc là do cùng nhau trải qua hoạn nạn, ấn tượng hiện tại của Liễu Hân
Linh đối với tiểu chính thái có vẻ rất tốt, nắm tay hắn đến đại sảnh
ngồi xuống, hỏi: “Cẩm thiếu gia, đệ hôm nay tới chỗ này có chuyện gì
sao? Như thế nào không nghỉ ngơi ở nhà nhiều một chút?” Hôm qua mới trải qua sự kiện bắt cóc, hôm nay lại có thể vui vẻ chạy tới đây chơi, là do tâm tính vô tư của tiểu hài tử, hay là...
Tạ Cẩm Lan cầm một khối điểm tâm cắn một ngụm, “Biểu tẩu, đệ không sao. Đệ hôm nay đến là có việc tẩu, thuận tiện cảm ơn tẩu ngày hôm qua đã
cứu đệ.”
Liễu Hân Linh rót chén trà cho hắn, lấy khăn tay lau khuôn mặt có dính
chút bánh của hắn, lại liếc nhìn Sở Khiếu Thiên gương mặt thối đang uống trà ở một bên, đột nhiên cảm thấy tính cách của đôi biểu ca biểu đệ này rất giống, thần kinh đều thô ráp giống nhau, vô luận xảy ra chuyện
tình gì thì ở trong lòng bọn họ đều trôi qua rất mau, sẽ không lưu lại
bóng ma gì đó…..