Hoa thơm toả hương khắp viện, đặt mình nằm trong đấy, cũng làm cho tâm tình con người sung sướng.
Đương nhiên, nếu nam nhân bên cạnh có thể yên lặng thì không còn gì bằng.
Liễu Hân Linh vừa nghĩ, vừa nhìn tới Sở Khiếu Thiên đang giới thiệu một
gốc cây “U Lan song điệp”, kỳ thật hắn không biết nhiều, chẳng qua từ
nhỏ chơi ở trong phủ công chúa, nên mưa dần thấm lâu cũng biết được một
ít, vì thế hắn làm bộ dáng đắc ý, nhìn nàng, muốn nhìn thấy bộ dáng vui
vẻ của nàng.
Sở Khiếu Thiên nói xong, lén nhìn một bên mặt ôn nhu, dịu dàng của cô
gái bên cạnh, cũng không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không mà từ lúc
vào phủ công chúa đến giờ, tâm tình của nàng hình như không thoải mái,
chẳng lẽ ai lén khi dễ nàng? Nghĩ đến đây, mắt Sở Khiếu Thiên không khỏi hiện lên sát khí, âm thầm hạ quyết tâm, nếu biết được ai khi dễ nàng,
hắn sẽ khiến người kia sống không bằng chết!
Tâm ý của bạn thế tử nào đó rất tốt, chẳng qua hắn không biết được, người làm nàng tức giận chính là hắn.
Liễu Hân Linh ngây ngốc ngắm hoa một chút, bỗng quay sang nhìn nam nhân
bên cạnh ánh mắt mang sát khí, nét mặt hung hãn, không khỏi kinh hãi, là ai cả gan chọc hắn tức giận vậy? Tuy rằng không liên quan đến nàng,
nhưng dù sao hôm nay làm khách phủ công chúa, cẩn thận một chút vẫn tốt
hơn.
Nàng nghĩ như vậy, Liễu Hân Linh liền làm ra vẻ không hứng thú với hoa
viên này, uyển chuyển nói: “Phu quân, thiếp thấy mệt, muốn đi nghỉ một
chút.”
Sở Khiếu Thiên vừa nghe thấy, giống như còn gấp hơn cả nàng, “Ai nha,
nương tử, nàng mệt sao không nói sớm, chúng ta đến phòng khách nghỉ tạm
đi, lúc nào cô cô gọi thì chúng ta đi qua.” Nói xong kéo tay Liễu Hân
Linh rời đi.
Ra khỏi bách hoa viên, phía đối diện có một người mặc đồ nô tài, gã kia
thấy bọn họ thì tiến lên thỉnh an, xong cười nói: “Thế tử gia, Cẩm thiếu gia cho mời ngài cũng thế tử phi đến Thanh Liễu viện một chuyến.”
“Ta thấy ngươi rất lạ!” Sở Khiếu Thiên đánh giá người này, nhướng mày
hỏi, “Ngươi tên gì? Sao trước đây ta chưa bao giờ thấy ngươi?”
Gã nô tài kia bộ dạng rất bình thường, ở giữa cằm có một chùm râu rất
bắt mắt, thoạt nhìn có chút cổ quái. Liễu Hân Linh nhìn đi nhìn lại hắn
mấy lần, quả nhiên nhìn rất kỳ quái.
“Bẩm thế tử gia, nô tài tên Thuận Thêm, tháng trước mới theo hầu Cẩm
thiếu gia, trước kia nô tài làm ở phòng bếp, thế tử gia nhìn nô tài
không quen cũng không có gì lạ.” gã kia cười nói.
“Thuận Thiên?” Sở Khiếu Thiên kinh ngạc hỏi: “Cha mẹ ngươi làm sao có
thể đặt cho ngươi cái tên như vậy? Chẳng lẽ muốn cho ngươi thuận theo ý
trời?”
“Thế tử gia nói sai rồi, là Thuận Thêm.” Thuận Thêm bất đắc dĩ đáp.
“Nga, thì ra là Thuận Thêm.” Sở Khiếu Thiên đánh giá vài lần, nở nụ cười: “Rất thú vị, ngươi thật là đặc biệt.”
Thuận Thêm khoé miệng thêm cong, “Cảm ơn thế tử gia khích lệ…”
Liễu Hân Linh: “=__=! Cái này tuyệt đối không phải là khích lệ!”
“Bản thế tử không khen ngươi! Thôi bỏ đi, mau dẫn đường.” Sở Khiếu Thiên nói với Thuận Thêm xong, rồi quay lại nói với Liễu Hân Linh: “Nương tử, chúng ta trước tiên đi nhìn cái tiểu tử Cẩm Lan kia muốn làm cái gì,
cũng làm cho hắn nhận thức tân biểu tẩu. Ân, bất quá tên tiểu tử kia
cứng đầu, nhưng nàng yên tâm, nếu hắn không nghe lời nàng, nàng liền nói cho ta biết, ta sẽ đánh hắn cho đến khi nàng hết giận….”
Nghe Sở Khiếu Thiên nói đi nói lại câu đó, Liễu Hân Linh ngây người,
Thuận Thêm thì lấy tay lau trán, hy vọng thiếu gia nhà mình ngoan ngoãn
không chọc tới thế tử phi của ác bá nhất kinh thành này, nếu không thân
thể nhỏ bé kia sẽ không chịu được một trận đòn.
Hai người đi vào Thanh Liễu viên, nghe nói Cẩm Lan là đứa con trai mà
công chúa hết mực chiều chuộng. Cẩm Lan là nhi tử mà công chúa đã hơn ba mươi tuổi mới hoài thai, do là thai phụ lớn tuổi, tuy rằng chịu nhiều
đau đớn, nhưng vì nam nhân mà nàng yêu nhất nên đã nhịn đau mà hoài
thai. Ngày mà Cẩm Lan ra đời, là một hài tử xinh đẹp đáng yêu, làm cho
người ta yêu thích không thôi. Bất quá điều làm người ta đau đầu chính
là, tuy rằng Cẩm Lan vô cùng khả ái, nhưng cũng vô cùng nghịch ngợm, còn nhỏ nhưng đã thích khi dễ người, rất nhiều nô tài bị hắn hành hạ không
thôi, quả thực là một tiểu ác bá.
Đương nhiên, Cẩm Lan thành ra như thế này cũng là có nguyên nhân, hắn
tuổi còn nhỏ, lại là con út của trưởng công chúa, được mọi người sủng
ái, không nỡ nói nặng với hắn nửa lời, thành ra tính cách càng ngày càng tệ, duy nhất chỉ có Sở Thiếu Khiêm mới có thể trị được hắn.
Bởi vậy mới nói, ác nhân thì có ác ma trị, mặc kệ Cẩm Lan nghịch ngợm,
gây sự như thế nào, nhưng vẫn làm sao có thể bằng được Sở Khiếu Thiên,
từ khi bị Sở Khiếu Thiên thu thập, Cẩm Lan liền lấy hắn làm thần tượng,
chỉ cần Sở Khiếu Thiên nói gì, Cẩm Lan cũng không hề phản bác lại, mà
còn phụ hoạ theo, nếu Sở Khiếu Thiên muốn đi phóng hoả giết người, tin
rằng hắn cũng sẽ đi theo còn đưa mồi lửa cho Sở Khiếu Thiên phóng hoả….
Liễu Hân Linh từ miệng hạ nhân nghe được chuyện của Cẩm thiếu gia, trong đầu bật ra một suy nghĩ: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa, đều
đồng dạng như nhau!
Hai người vào Thanh Liễu viện, từ rất xa nghe được tiếng kinh hô của nữ
tử, từ đằng xa đã thấy một cô gái mặc một bộ xiêm y hoa lệ bằng lụa
mỏng, đang đứng ở dưới gốc cây nhìn lên trên, không ngừng hét to, quanh
nàng ấy là một đám nha hoàn, cũng lo lắng nhìn lên trên cây. Một đám nữ
nhân nhan sắc bậc trung đồng dạng mặc một bộ cẩm y màu trắng, đứng dưới
tàng cây, gọi tới gọi lui, không biết là đang làm cái gì.
Thuận Thêm đưa bọn họ đến cửa liền nói: “Cẩm thiếu gia hôm nay đem Thanh Liễu viện để Nhan quận chúa tiếp đón khách, nam nhân không được đi vào, tiểu nhân không tiện đưa hai vị vào, mời thế tử gia cùng thế tử phi.”
Sở Khiếu Thiên nhíu mày, “Bọn họ đang làm gì thế?”
“Ách… nô tài cũng không biết.” Mặt Thuận Thêm áy náy, “Thiếu gia vừa nãy bảo nô tài đi mời thế tử gia, ngoài ra không nói gì thêm.”
Sở Khiếu Thiên không hỏi được chuyện gì, liền tự mình đi qua, muốn xem Cẩm Lan đang làm cái gì.
Hai người vừa tiến lại gần, Tạ Cẩm Lan thấy bọn họ, liền chạy tới. Cặp
mắt tiểu chính thái trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cùng hai má phiếm hồng, so với phấn son thượng đẳng còn muốn đẹp hơn, lúc cười lên
khoé miệng lộ ra hai chiếc răng thỏ, cực kỳ đáng yêu.
“Biểu ca, huynh tới ~~” Đôi mắt to tròn của tiểu chính thái liếc Liễu
Hân Linh một cái, hoàn toàn không quan tâm đến nàng, nói: “Huynh tới
thật đúng lúc, tỷ tỷ còn thả diều ở trên cây, huynh giúp tỷ tỷ leo xuống đi.”
Sở Khiếu Thiên thấy những cô gái dưới tàng cây không phát hiện ra có
người lại đây, vẫn đang lo lắng kêu. Sở Khiếu Thiên có thể tưởng tượng
ra vẻ mặt ngây ngốc của các nàng khi phát hiện ra hắn, trong lòng có cảm giác thật vô vị, bĩu môi nói: “Tại sao không gọi thị vệ lại giúp một
tay?”
Tiểu chính thái bèn mếu máo, “Tỷ tỷ không cho thị vệ tiến vào! Sợ làm
phiền khách. Biểu ca tốt, đệ xin huynh, huynh giúp tỷ tỷ một lần đi ~~”
Sở Khiếu Thiên bị tiểu ma vương kia bám lấy, không còn cách nào khác,
nhưng hắn cũng nói trước, “Tỷ tỷ ngốc của ngươi tíinh tình không tốt,
lại thích mắng người! A, đừng tưởng là ta sợ nàng ấy, ta đây là nam nhân tốt sẽ không cùng ác nữ đấu! Thật là, nữ nhân chán ghét đó mà lại là
biểu muội của ta sao? Quả nhiên, biểu đệ biểu muội đều không đáng yêu….”
Liễu Hân Linh nghe đến đây, cảm thấy những lời này để người khác nghe
thấy không phải là chọc cười sao? Lại nhìn đến tiểu chính thái, khi nghe được lời nói của Sở Khiếu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền nhăn
lại, hiển nhiên rất để ý đến lời nói của Sở Khiếu Thiên. Nhưng Liễu Hân
Linh biết Sở Khiếu Thiên rất chán ghét hành vi của Tạ Thiên Nhan, bất
giác giật mình tò mò, nghe đồn Nhan quận quá tài mạo song toàn, là đệ
nhất mỹ nhân ở kinh thành. Với tính cách của Sở Khiếu Thiên nếu có vị
biểu muội như vậy hẳn phải cao hứng mới đúng, rồi theo lẽ từ xưa đến
nay, biểu ca với biểu muội là dễ dàng kết thành phu thê nhất. Nhưng nhìn biểu hiện của hắn, hắn thực không thích vị biểu muội này, hay là hắn
đổi tính?
Chờ đến lúc bọn họ đến dưới tàng cây, rốt cuộc những nữ nhân kia cũng
phát hiện ra có người đến, không khỏi hoảng sợ. Các nàng đều là bạn tốt
của Nhan quận chúa, hôm nay đến dự sinh nhật của quận chúa, tuy rằng đã
từng nghe đại danh của Sở Khiếu Thiên, nhưng không từng tiếp xúc qua,
nên không biết mỹ nam đang đứng trước họ là đại ma vương trong truyền
thuyết.
Lúc này nhìn đến nam nhân diện mạo anh tuấn, tuấn tú lịch sự, làm cho
những cô nương ở đây nhìn đến không khỏi đỏ mặt. Lại nghĩ nam nhân này
do Cẩm Lan đích thân đưa tới, hẳn là một công tử có thân phận. Những cô
nương hiện tại đỏ mặt ngượng ngùng nhìn khác xa với bộ dáng la hét lúc
nãy, bỗng nhiên một cô nương mặc áo màu lục che miệng thốt lên, “Là An
Dương vương thế tử”, lúc này, các cô nương đều kinh sợ thối lui sang một bên, có mấy người không khống chế được thể hiện ra vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Quả nhiên, cho dù lời đồn không tốt, nhưng cũng không tránh được sự ngưỡng mộ của nữ nhân.
Sở Thiếu Khiên đi đến dưới tàng cây, ngước mắt lên thấy trên cây có một
bóng người, không khỏi có chút giật mình, chờ thấy rõ khuôn mặt đang ôm
chặt cành cây, sắc mặt lập tức đen thui, tức giận nói: “Tạ Thiên Nhan,
ngươi lập tức đi xuống cho ông!”
Trên cây, cô gái vốn đang muốn lấy con diều bị mắc vào cành
cây, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của Sở Khiếu Thiên, cả kinh
làm nàng ấy trượt tay, phát ra tiếng thét chói tai, lập tức ngã xuống
”A___”
“A____” tất cả mọi người cùng hét lên.
Liễu Hân Linh theo Sở Khiếu Thiên lại đây, vừa vặn đứng ở phía dưới, thấy người trên cây trực tiếp ngã xuống, không nghĩ nhiều nàng
đưa tay lên muốn đỡ cô nương đang rơi xuống…
Vì thế mọi người trợn to mắt nhìn cảnh một cô gái mặc cung
trang giống như một tinh linh nhẹ nhàng rơi từ trên cây xuống vừa vặn
rơi trọn vào lòng cô gái mảnh khảnh, hai người quần áo lụa dây dưa cùng
một chỗ, chiếc khăn lụa mỏng mềm mại rơi xuống đất.
Gió nhẹ lướt qua, tà áo tung bay, ra rơi rực rỡ, xinh đẹp lạ thường, đẹp như tiên trong các bức hoạ,
Một màn này, làm cho tất cả nữ tử trong viện nhìn đến ngây
ngốc, không chỉ vậy, một đám nam sĩ cũng bị lôi cuốn, thế giới như ngừng quay vào lúc này.
Đương nhiên, nếu trong tình huống này, một nam một nữ thì càng tuyệt mỹ!
Đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng là một cô gái dáng người mảnh
khảnh, vững vàng tiếp được cô gái rơi từ trên cây xuống, hơn nữa thân
thể cũng không di chuyển nửa phần, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác
nàng tiếp được cô nương kia cực kì dễ dàng.
Ha ha, hẳn là ảo giác rồi!