Hiền Thần Nan Vi

Chương 83: Đại yến ngày mồng tám tháng chạp




Hứa Tử Nhai chết thảm, Vương thị đưa đi Phổ Hoa tự siêu độ hướng sinh, để không trở thành cô hồn dã quỷ trong thế tục này.

Thời gian qua nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã vào tháng chạp.

Bạch Thu sau khi nghiên cứu ra thuốc nổ liền không tiếp tục nữa, y ngày đó một mình dọn sạch xác, liền không loay hoay mấy thứ này nữa. Gần đây rãnh rỗi, Bạch Thu lại lần nữa nhặt tay nghề cũ, ở ngoại ô Kinh thành xích cước hành y.

Vào tháng chạp, thời tiết đột nhiên giá lạnh.

Trên chân Hứa Từ trải thảm thật dày, mở ra giấy viết thư mới tinh.

“Anh Hứa Từ thân mến:

Sư phụ và ngô đã xuống núi Trường Bạch, khoảng ngày mồng tám tháng chạp liền về.

Em Tử Nhàn “

Chữ viết rồng bay phượng múa trước sau như một, nào có nhu mỹ dịu dàng của nữ hài tử.

Hứa Từ bất đắc dĩ cười cười, cất thư đưa cho Niệm Bạch hầu hạ bên người: “Niệm Bạch, nhanh chóng đưa thư qua cho mẫu thân.”

Niệm Bạch nhận thư, cười vâng một tiếng liền bước đi chạy như bay ra ngoài.

Nhìn thân ảnh Niệm Bạch chạy vội, nghĩ Tử Nhàn trở về cùng Lạc Thiên Tuyết còn ở phủ Thái công.

Hứa Từ đột nhiên vô cùng tò mò hai người này lần đầu gặp nhau sẽ là tình cảnh gì.

Kiếp trước Lạc Thiên Tuyết vì Tử Nhàn chết mà một đêm đầu bạc, có thể thấy được tình ý sâu đậm không phải ngôn ngữ bình thường có thể biểu đạt. Cả chính cậu cũng không nghĩ đến, Lạc Thiên Tuyết ngày thường giống như nữ tử, trong lòng còn giấu cái khe này, cậu chưa từng nhìn ra Lạc Thiên Tuyết vậy mà cất giấu tình ý như vậy với Tử Nhàn.

Đời này một nhà bọn họ rời xa Hứa Tử Dĩnh trước thời gian, coi như là thiếu phần uy hiếp. Kiếp trước thời gian Hứa Tử Dĩnh chạy trốn tới tộc Vu Thần còn phải vào buổi tối mấy năm sau, kiếp này do một vài chuyện, việc này lại đến trước.

Chỉ là không biết loại thời gian đến trước này là phúc hay là họa?

Hàn đông tiệm thắng, vạn lại câu tịch.

(Mùa đông giá lạnh dần hơn hẳn, cả mọi âm thanh đều lặng yên)

Bông tuyết bay đầy trời, trang điểm lên cho vùng đất này một bộ xiêm y thuần trắng thánh khiết.

Ngày tám tháng chạp, Hứa Tử Nhàn quả nhiên theo lời trong thư, đúng hạn mà tới, cùng nàng đến vẫn như cũ là Bách Lý Tích Yên dung mạo nhiều năm chưa bao giờ thay đổi của nàng.

Hôm đó Hứa Từ giống như bình thường đi vào triều, chờ sau khi cậu hồi phủ liền nghe được tiếng đánh nhau ‘bang bang’ ở hậu viện.

Còn tưởng rằng có thích khách đến đây Hứa Từ một cái bước xa vọt vào hậu viện, liền nhìn thấy hai thân ảnh đang đấu nhau ở giữa không trung.

Một bên là một thân nữ sam nhẹ bay thật là mỹ lệ động lòng người, một bên thì là đuôi ngựa gọn gàng cùng áo lông ngắn gọn.

Nhưng hai người này phảng phất như đảo ngược giới tính, một là Lạc Thiên Thủy (*) nam nhân hàng thật giá thật, một là Hứa Tử Nhàn giả tiểu tử.

(*) Chắc là tên của anh Lạc Thiên Tuyết khi giả gái.

Hai người không biết vì sao gây chuyện, cư nhiên liền đánh lên.

Hứa Từ nhìn nóc nhà thiếu chút nữa hủy hoại chỉ trong chốc lát, cười lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: “Mái ngói trên nóc nhà của ta là dùng bùn núi đá Nam tốt nhất để làm, ai nếu làm hư một miếng, cẩn thận ta cho hắn táng gia bại sản!”

Hai người run rẩy trên không đồng thời dừng lại, như hai đạo tia chớp “Sưu” một tiếng bay dừng lại.

Hứa Tử Nhàn mặt đỏ tai hồng, giọng thô cả giận nói: “Ẻo lả đáng giận.”

Lạc Thiên Tuyết mị nhãn như Kim Tỏa câu hồn, y cười lạnh một tiếng, phản bác nói: “Bà nam nhân bất nam bất nữ.”

Hai người ầm ĩ xong, trong không khí phun ra va chạm kịch liệt.

Hứa Từ bụm mặt, cậu thật muốn ném hai người đảo ngược giới tính này ra ngoài a!

Nhưng cũng kỳ quái, kiếp trước Hứa Tử Nhàn cùng Lạc Thiên Tuyết sống chung mấy năm, cũng không phát hiện y là một nam nhân, sao hôm nay vừa thấy mặt liền phát hiện?

Nhưng nhìn thấy Bách Lý Tích Yên bên người Hứa Tử Nhàn, Hứa Từ nhất thời hiểu được.

Bách Lý Tích Yên tuy là trang điểm như thiếu nữ hai tám xinh đẹp, nhưng nàng trên thực tế đã sớm gần trăm tuổi.

Nàng tu tập tâm pháp nghịch mạch độc môn sẽ làm cơ thể đảo ngược Càn Khôn, tu tập càng cao, chỉ biết càng ngày càng trẻ tuổi.

Một lão tiền bối như vậy đi đến phủ Thái công, Hứa Từ tự nhiên không dám chậm trễ, cậu nhanh chóng đi lên làm một đại lễ, cung kính nói: “Bái kiến Bách Lý tiền bối.”

Bách Lý Tích Yên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp ứng.

Hứa Tử Nhàn trừng Lạc Thiên Tuyết một cái, lúc này mới lui lại bên cạnh Bách Lý Tích Yên, hai mắt phát sáng nói: “Sư phụ, ngươi quá lợi hại, hắn nam phẫn nữ trang ngươi cũng có thể nhìn ra.”

Hứa Từ không nói gì bóp trán, Hứa Tử Nhàn sùng bái Bách Lý Tích Yên đã đến tình cảnh không còn giới hạn, bây giờ dù cho là phân của Bách Lý Tích Yên, đối với nó mà nói cũng đều là thơm tho. ( Fan cuồng này)

Ngày mồng tám tháng chạp, đại yến quần thần.

Hứa Từ đêm nay cũng không mang theo Hứa Tử Nhàn, mà là theo Thái công đi.

Cậu hôm nay cũng không như sáu năm trước, ngồi ở bên người thái tử điện hạ, mà là theo khuôn phép cũ, theo phẩm giai của mình tìm được vị trí của mình, là ở trong một góc không xa không gần.

Thái Khang đế vẫn như cũ như sáu năm trước, dõng dạc khen ngợi quần thần cùng mùa thu hoạch năm nay, sau đó liền rời tiệc.

Giữa tiệc ăn uống linh đình, Lý Hạo Sâm ngồi ở vị trí thủ tịch, cười nhẹ được đại thần xung quanh đến kính rượu.

Hứa Từ ẩn trong bóng đêm, yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả.

Sáu năm trước cậu chỉ là một hài tử mười tuổi, có thể dưới thái tử điện hạ che chở, không sợ pháp lực, không theo quy củ, không kiêng nể gì ngồi ở bên người thái tử điện hạ.

Nhưng hôm nay cậu đã trưởng thành, có thân phận cùng địa vị mà mình nên có. Cậu là thần tử, Ngũ phẩm thái tử Tiển Mã, liền nên ngồi ở vị trí của quan viên Ngũ phẩm.

Thái tử điện hạ ánh sáng soi người, mà cục đá chặn đường hắn Lý Hạo Thịnh đã vào lúc bất tri bất giác mà bị chém mất vài cánh tay, không đủ để gây sợ hãi.

Địa vị Hoàng Thượng của thái tử điện hạ, sớm đã là tình thế bắt buộc.

Mình bây giờ tuy là Ngũ phẩm Tiển Mã, nhưng thái tử điện hạ vẫn yêu cậu thương cậu, mặc cho kiếp này không trải qua đau khổ, hay kiếp trước trải qua muôn vàn khó khăn, cậu đều rất rõ ràng.

Cậu cũng thật sâu yêu thái tử điện hạ, nhưng mặc dù là yêu, tình yêu của họ cũng chỉ có thể che dấu trong bóng tối.

Bọn họ không dám tỏ rõ thiên hạ, cậu giấu đi bí mật hạnh phúc này ở trong lòng, vĩnh viễn hư thối trong lòng mình.

Thái tử điện hạ lại nhận một ly rượu, lúc này mới khoát tay, chúng thần biết đây là thái tử điện hạ mệt mỏi, cũng không kính rượu nữa.

Lý Hạo Sâm ở phía trước nhìn Hứa Từ giấu ở phía sau chúng thần, rõ ràng chỉ cách vài chục bước, hắn lại cảm thấy khoảng cách kia sâu xa như khoảng cách giữa bầu trời và trần gian.

Trong giây lát, một cỗ lo lắng mất đi đánh tới, Lý Hạo Sâm giơ ly rượu lên, liền đứng dậy đi tới Hứa Từ.

Hứa Từ hiện giờ đang chìm trong suy nghĩ âm u của mình, cúi đầu uống rượu trái cây.

Người bên ngoài đều là phẩm rượu gạo, chỉ có cậu uống rượu trái cây, nhất định là thái tử điện hạ trộm an bài, là sợ mình xấu mặt trước mặt quần thần đi?

Nghĩ đến Lý Hạo Sâm chuyện gì cũng nghĩ cho cậu, chỉ một chuyện nho nhỏ này, nhất thời liền khiến Hứa Từ cảm thấy cực kì thư thái.

Không thể quang minh chính đại bên nhau thì sao? Bọn họ lòng có linh tê, ngươi và ta yêu nhau, chẳng phải tình yêu càng thêm kiên nghị hơn mấy người quang minh chính đại ở bên nhau sao?

Đang nghĩ tới đâu, Hứa Từ chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, như là có vật lớn chắn ở trước người.

Hứa Từ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.

Dưới phản quang, quanh thân thái tử điện hạ tựa như đắm chìm trong ánh sáng, quanh thân cuốn ánh vàng óng ánh.

Hắn mỉm cười mà đứng, trong mắt ôn tồn, phảng phất như trích tiên trên trời.

Hứa Từ không khỏi nhìn có chút ngây ngốc, Lý Hạo Sâm nhìn thấy Hứa Từ bộ dáng hoa si, nghĩ rằng vật nhỏ này, lại trúng mỹ nam kế của mình hay sao?

Lý Hạo Sâm khụ khụ cổ họng, âm thanh trong trẻo giống như ánh trăng trên trời, thanh lãnh lóe sáng lại tràn ngập nhu tình, “Hứa Tiển Mã, một năm này, đa tạ cho nhau, cô ở đây kính ngươi một ly.”

Hứa Từ mỉm cười, rót đầy ly rượu cũng đứng lên, “Vinh hạnh của thần, không dám xưng công, bôi rượu này, thần kính trước!”

Dứt lời đầu như nhau, liền muốn uống rượu vào bụng.

Nào biết Lý Hạo Sâm một phen giữ chặt tay cậu, nhét ly rượu của mình vào trong tay Hứa Từ, “Đây mới là rượu cô kính ngươi, về phần ly này của ngươi sao…”

Lý Hạo Sâm đuổi đuổi ly rượu trái cây trong tay, nhếch môi cười cười, “Nếu Hứa Tiển Mã kính cô, cô liền uống.”

Chỉ thấy Lý Hạo Sâm đặt đôi môi ôn nhuận khêu gợi lên chỗ mà Hứa Từ mới đặt môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mép chén, không nhanh không chậm chậm rãi uống rượu.

Hứa Từ ngây người…

Đây, đây, đây… Đây quả thực là rượu giao bôi a!

Thái tử điện hạ ngài cũng quá cả gan làm loạn, trước công chúng, lại như vậy!

Mặt Hứa Từ chợt đỏ lên, nhanh chóng ngửa đầu đổ rượu mạnh mà thái tử điện hạ truyền tới vào bụng, để che dấu mặt đỏ không hợp lý của mình.

Thấy Hứa Từ uống rượu của mình, Lý Hạo Sâm vừa lòng gật đầu. Hắn cũng không đổi ly rượu, cứ như vậy cầm ly rượu thuận tiện có từ chỗ Hứa Từ lập tức về tới chỗ ngồi của mình, tiếp tục cùng đại thần bên cạnh nói nói cười cười, liền phảng phất như kính rượu vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hứa Từ cúi đầu, giấu mình càng sâu, chỉ hận đến muốn tìm cái động tiến vào.

Hắn cầm đi… Hắn cầm đi ly rượu của mình…

Ly rượu Lý Hạo Sâm dùng qua liền ở trước mắt mình, rõ ràng chỉ là một ly rượu, nhưng vừa nghĩ đến từng cái rìa của ly rượu này đều được Lý Hạo Sâm nhẹ nhàng ngậm cắn, liếm láp qua, cậu liền không tự chủ được cả người nóng lên, cơ hồ không thể kềm chế.

Cậu lần nữa rót rượu trái cây vào bên trong ly rượu. Nâng ly rượu ở trong tay, giống như không được bình thường ở nơi không có ai nhìn chăm chú lén vuốt ve mép ly, một lần lại một lần.

Vuốt xong, cậu lại nhẹ nhàng đặt ly rượu ở miệng môi mình, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm mép ly.

Đây là nơi thái tử điện hạ đụng chạm miệng lưỡi qua… Bây giờ miệng lưỡi của mình lại chạm vào, vậy chẳng phải là, hai người họ hôn gián tiếp?

“Ầm” đầu óc nổ tung, chung quanh tất cả đều là ánh mắt của đại thần, trong đầu cậu cư nhiên nhịn không được nhớ tới đêm điên loan đảo phượng của hai người hôm đó, mẹ nó, mình đúng là thật đáng khinh.

Như là tìm kiếm an ủi, Hứa Từ từ trong đám người truy tìm thái tử điện hạ.

Nào biết lại nhìn thấy thái tử điện hạ cũng đang dùng đầu lưỡi liếm mép ly rượu mình mới vừa dùng qua.

“Ầm” đầu óc lại lập tức nổ tung.

Ta thao, không phải mình đáng khinh, mà là thái tử điện hạ vốn nghĩ như vậy đi?!

Hắn nhất định là cố ý làm vậy, cố ý câu dẫn cậu!

Hứa Từ cắn răng âm thầm trừng Lý Hạo Sâm cười đến đầy mặt gian xảo kia, thái tử điện hạ gian xảo!