*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đấu võ trong cung + số lượng người hâm mộ tăng thêm hai & đối thủ của các ngươi là bổn cung!
Edit: Jia Thục Viện
Beta: Dương Tu Dung
Cho nên nói, sau khi Trang Quý phi bệnh nặng, Hoàng đế và Hoàng hậu lại hòa thuận với nhau? Tình cảm vẫn gắn bó như keo sơn, hoàn toàn nhìn không ra chút dấu hiệu nào là hai người vừa mới bất hòa?
Từ lúc đó đến nay... còn chưa được mấy ngày!
Hoàng hậu từng cầm cung tiễn ngắm thẳng vào Hoàng thượng đó! Nếu hành vi đại nghịch bất đạo [1] này bị truyền ra ngoài cung không biết sẽ tạo ra sóng to gió lớn như thế nào. Vậy mà Hoàng đế cứ bỏ qua chuyện này như chưa từng xảy ra việc gì sao?
[1] Đại nghịch bất đạo: chỉ những lời nói và hành vi phạm thượng, phá hoại trật tự phong kiến. Hiểu chung là tội to ác lớn.
Lúc Chương Thái hậu nghe được tin này, bà câm lặng không thốt nên lời.
Đoan Phi thật cẩn thận quan sát Chương Thái hậu, thấy sắc mặt bà như tro tàn liền biết bà bị đả kích. Dưới tình huống này, theo lý mà nói, nàng nên mở miệng khuyên nhủ một chút. Nhưng sau mấy lần bị ép buộc, nàng đã không còn chút tâm tư nịnh bợ nào đối với vị cô mẫu là Thái hậu này nữa.
Chương Thái hậu luôn phức tạp hoá mọi chuyện, thật ra thì sự tình xác thực rất giản đơn.
Nguyên nhân không phải do phẩm mạo [2] của nàng kém mà tất cả chỉ vì nàng mang họ Chương mà thôi.
[2] Phẩm mạo: Phẩm chất đạo đức và diện mạo.
Quan hệ giữa Chương Thái hậu và Hoàng thượng luôn như nước với lửa, còn nàng lại là thân thích bên nhà mẹ đẻ của Thái hậu. Vì vậy cả đời này, Hoàng đế chắc chắn cũng sẽ không để mắt đến nàng.
Cho dù không có Hoàng hậu Triệu thị, Hoàng đế cũng sẽ không lập nàng làm Hậu.
Nhưng dù thế nào, Chương Thái hậu cũng không chịu chấp nhận sự thật này, một lòng một dạ nhất định phải nâng nàng lên ngôi vị Hoàng hậu.
Việc này tất nhiên xuất phát từ suy tính của một vị trưởng bối. Nhưng mà nàng rất mệt mỏi, trong lòng đã sớm không còn tâm tư này.
Nàng không thắng nổi Triệu Yên Dung, cho dù là xuất thân hay tính tình đều không so được với nàng ấy. Nói phũ phàng một chút, nàng cũng tự thấy mình không bằng.
So với việc đi theo Chương Thái hậu tranh đấu một cách hồ đồ, chi bằng nàng cứ thành thành thật thật ở trong Vĩnh Phúc cung của mình, hưởng thụ sự cô đơn và vinh hoa phú quý cả đời.
Tuy nàng không được phu quân thương yêu nhưng bản thân vẫn có thể được bình an phú quý. Nàng cũng không trông mong gì thêm.
Đêm nay, lúc nằm ngủ ở gian ngoài để hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi, nàng mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra chút động tĩnh. Đoan Phi đứng dậy đi vào xem xét thì thấy Chương Thái hậu lăn qua lộn lại như bị bóng đè.
"Triệu thị nhất định phải chết, ai gia không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải giết chết nàng ta!"
Thời tiết vốn khô nóng nhưng trên trán Đoan Phi lại tuôn ra từng đợt mồ hôi lạnh, khắp người nổi da gà, cả người lạnh ngắt như bị ngâm trong hầm băng.
"Hạ độc cũng tốt, ám sát cũng được, tóm lại nàng ta nhất định phải chết. Các ngươi không cần lo lắng đến Hoàng thượng. Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, cho dù Hoàng đế biết là do ai gia sai khiến thì sao, hắn cũng không thể làm gì được ai gia!" Trong mơ, Chương Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí âm trầm, "Hiện tại Hoàng thượng không thể giết ai gia, hắn cũng không dám để cho ai gia chết. Nếu Triệu Yên Dung chết, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi! Ha ha ha ha, chịu đựng đi, tiểu tử thối, một ngày nào đó ai gia cũng sẽ tiễn ngươi xuống Hoàng tuyền!"
Đoan Phi rùng mình một cái, chậm rãi lui ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe được tiếng lòng của Thái hậu.
Thái hậu không phải muốn giết Triệu Yên Dung, mà là...... Mục đích thật sự của bà ấy là muốn Hoàng thượng chết!
Cổ họng Đoan Phi khô khốc đến đau nhức, cả người run rẩy không cách nào ngăn lại được.
Thái hậu muốn Hoàng thuọng chết, bà ấy muốn giết Hoàng thượng.
Nàng phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng là phu quân của nàng! Tuy rằng Hoàng thượng không thích nàng, tuy rằng hắn yêu người khác, nhưng nàng đã thành thân với hắn, lại còn đứng đầu tứ phi, được khắc tên trên ngọc diệp của hoàng gia.
Hơn nữa nàng chính là thân chất nữ [3] của Thái hậu chính tay Thái hậu đã dắt nàng lên kiệu hoa, đưa nàng vào Khang Vương phủ.
[3] Thân chất nữ: Cháu gái ruột.
Một khi Lý Duệ chết, kết cục của nàng sẽ là gì?
Lý Duệ không có Hoàng tử, cũng không có khả năng Thái hậu sẽ lập hài tử của hắn làm Hoàng Đế.
Lý Kỳ! Thái hậu nhất định là muôn nâng nhi tử của bà ta lên kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Nhi tử của Tiên đế, ngoại trừ Lý Duệ chỉ còn lại Lý Kỳ đang bị lưu đày ở Nam Quận mà thôi.
Đoan Phi nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn tối đen, làm thế nào cũng ngủ không được.
Nàng cảm thấy cơ thể mình như hãm trong lốc xoáy, hai bên lôi kéo cơ hồ muốn xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ.
Nếu kế hoạch của Thái hậu không thành công, nàng sẽ chết không có chỗ chôn cùng với Chương gia.
Còn nếu Thái hậu thành công, thân là goá phụ của Lý Duệ, ở trong chốn hậu cung này chỉ sợ cũng không còn đất cho nàng dung thân. Vinh hoa phú quý, cái gì cũng sẽ không còn nữa.
Đoan Phi là người đi theo Thái hậu lâu nhất, thân cận nhất, nàng biết rõ quy tắc trong thâm cung.
Nếu Lý Kỳ đăng cơ, những phi tần tiền triều như các nàng rất khó có được kết cục tốt, người biết được càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh.
---------------
Mấy ngày nay, Hoàng hậu bắt đầu ham mê võ nghệ. Kỹ thuật bắn cung của nàng quả thực không tồi, trên cơ bản có thể đạt tới tiêu chuẩn của một nội vệ. Nhiều ngày qua, Hoàng hậu đã triệu kiến vài tên nội vệ có kỹ thuật tốt đến Chiêu Dương điện đối chiến biểu diễn cho nàng xem.
Nhóm Nội vệ cho rằng tính tình trẻ con của Hoàng hậu lại phát tác, chỉ là tò mò thôi nên biểu diễn những chiêu thức múa kiếm hoa mỹ, có tiếng mà không có miếng [4] cho nàng xem. Do đó, bon họ lại bị Hoàng hậu khinh bỉ một phen.
[4] Có tiếng mà không có miếng: gần giống như "hữu danh vô thực". Ở đây hiểu là những chiêu thức đẹp mắt nhưng không thực dụng.
Hoàng hậu đặt rất nhiều phần thưởng ở cửa sân, sau đó cho bọn họ đối chiến, người thắng sẽ được thưởng. Người cuối cùng đoạt giải quán quân không những được trọng thưởng mà còn được ăn một món do đích thân Hoàng hậu nấu.
Phần thưởng là cái gì còn chưa tính, những nữ hài tử lớn lên ở trong cung như các nàng đều thuộc quân chế [5], có bổng lộc riêng, ngày thường lại không thể xuất cung tiêu xài. Hơn nữa từ nhỏ các nàng đã được giáo dục vì hoàng gia vào sinh ra tử, chỉ có quân vương không có tự mình [6], chút ít vàng bạc tiền tài này các nàng không để vào mắt. Nhưng món ăn do chính tay Hoàng hậu làm là thứ mà người bình thường có thể hưởng dụng được sao?
[5] Quân chế: có thể hiểu tương tự như biên chế trong quân đội.
[6] Chỉ có quân vương không có tự mình: ở đây có thể hiểu là tận trung với Hoàng Đế, chỉ suy nghĩ vì lợi ích của Hoàng Đế mà bỏ qua cái tôi của bản thân.
Cho dù là Hoàng thượng cũng chưa được ăn quá hai lần đâu đó!
Đây mới là vinh quang to lớn, đáng giá để nhớ cả đời, khoe ra cả đời!
Nhóm nội vệ lập tức thu hồi tâm tình chơi đùa, toàn tâm toàn ý phân tranh thắng thua.
Lúc sau, sự việc này thậm chí còn kinh động tới cả Hoàng đế và Đình vệ giáo tập, họ cùng nhau tiến đến Chiêu Dương điện quan chiến.
Đình vệ giáo tập có hai người, Đại giáo tập là Cấm quân giáo tập kiêm nhiệm và Phó giáo tập. Còn lại là một vị trung niên phụ nhân võ nghệ cao cường, những nữ hộ vệ trong cung đều là đệ tử của bà ấy.
Mười hai người Nội vệ dự thi đều do bà ấy dựa theo yêu cầu của Hoàng thượng tuyển chọn ra. Võ công của họ tuy không phải là nổi bật nhất nhưng mỗi người đều lanh lợi ổn trọng, ra tay nặng nhẹ có cân nhắc.
Tất cả Nội vệ đều là nữ tử, thể trạng của bọn họ không được như nam tử, với một quyền một cước mà yêu cầu thắng lợi thì phải phụ thộc vào yếu tố bất ngờ và tấn công vào điểm yếu của địch nhân.
Triệu Yên Dung nhìn kỹ, cảm thấy cách vật lộn của các nàng ấy có không ít điểm tương đồng với những kỹ thuật đấu vật tự do thế hệ sau. Chẳng qua chiêu thức của các nàng ấy vẫn còn những động tác dư thừa, chú ý cảnh đẹp ý vui, không giống đấu vật hiện đại, chiêu nào cũng muốn hiệu quả nhất, nhanh chóng nhất để chế phục hoặc giết chết đối thủ, còn thẩm mỹ là cái gì, dẹp hết đi.
Mười hai vị cô nương thi triển tuyệt chiêu nhưng đều là điểm đến thì dừng.
Các nàng là tỷ muội đồng môn lại từng cùng chung hoạn nạn gắn bó sinh tử với nhau, chỉ cần cấp trên không ra lệnh, các nàng đương nhiên sẽ không hạ tử thủ [7].
[7] Hạ tử thủ: Ra tay giết người.
So đấu từ sáng sớm đến sau giờ ngọ [8], mười hai lấy sáu, sáu lấy ba. Cuối cùng chỉ còn lại ba vị nội vệ tranh thắng thua.
[8] Giờ ngọ: 11h – 13h
Lý Duệ rất hài lòng với thân thủ của nhóm Nội vệ này, phân phó cung nhân ban thưởng cho bọn họ.
Ba vị cô nương cuối cùng còn lại, chờ sau khi nghỉ trưa mới tiếp tục so đấu.
Triệu Yên Dung ban cho các nàng ấy được dùng cơm trưa ở Chiêu Dương điện. Trong ba vị này có hai người Triệu Yên Dung nhìn rất quen, đúng là hai người mà ngày đó Lý Duệ lưu lại Trường Nhạc cung chăm sóc cho nàng.
Đây chính là phần tình cảm cùng nhau vượt qua hoạn nạn đó nha! Triệu Yên Dung nhìn hai vị cô nương này, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Bổn cung vẫn nhớ các ngươi, ngươi tên là Tử Dư, còn ngươi là Tử Lan."
Hai vị Nội vệ không ngờ Hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ tên của các nàng, họ vô cùng kinh hỉ, quỳ xuống khấu đầu với Triệu Yên Dung.
"Các ngươi đứng lên đi, chúng ta cũng không phải là người ngoài, không cần phải như vậy." Hoàng hậu chớp chớp mắt với các nàng: "Hai người các ngươi đều làm việc rất cẩn thận chu đáo, không ngờ công phu cũng lợi hại như vậy. Hoàng thượng thật đúng là rất tinh mắt."
Đúng là một lời hai tác dụng đây mà, vừa khen Nội vệ, vừa vỗ mông ngựa [9] của Hoàng đế. Trong lòng Lý Duệ rất đắc ý nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra đoan chính: "Người được trẫm chọn đưa cho Hoàng hậu sử dụng, tất nhiên phải là những người tốt nhất."
[9] Vỗ mông ngựa: Nịnh nọt
"Nếu bọn họ đã là người quen, chi bằng Bệ hạ để các nàng ấy tham gia cuộc tỷ thí mấy ngày sau đó đi." Đột nhiên giọng nói của Hoàng hậu trở nên ngọt ngào khiến Hoàng đế bị nghẹn, ho sặc sụa.
Hai nữ Nội vệ không thể hiểu được, cũng không biết lời này Hoàng hậu làm sao chọc đến phổi của Hoàng thượng khiến ngài ấy ho đến tê tâm liệt phế như thế.
"Nàng thật sự muốn so đấu sao?" Lý Duệ rối rắm đến mức lông mày đều vặn lại, vốn tưởng rằng Hoàng hậu chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ đã qua mấy ngày mà nàng vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.
"Đương nhiên, Bệ Hạ miệng vàng lời ngọc, ngài đã đáp ứng ta thì nhất định phải làm chứ." Hoàng hậu ghé vào tai Hoàng đế nhỏ giọng nói: "Hai vị Nội vệ này rất không tồi, khi đó ở Trường Nhạc cung, bọn họ đi theo ta đấu với Thái hậu, rất thông minh nhanh nhẹn, có thể yên tâm được. Đến lúc đó, chúng ta mang theo các nàng cùng đi, Bệ Hạ cũng không cần lo lắng sẽ bị tiết lộ bí mật đúng không?"
Qua buổi trưa, lại một trận ác chiến bắt đầu, rốt cuộc là vị Nội vệ tên Tử Dư là người cuối cùng giành chiến thắng.
Hoàng Đế liền mở kim khẩu [10], điều chuyển Tử Dư và Tử Lan đến canh gác ở Chiêu Dương điện, sau này hai người họ sẽ do Hoàng hậu trực tiếp quản lý.
[10] Kim khẩu: Miệng vàng.
Nội vệ luôn luôn độc lập với các cung thất, có thể xem như đó là đội bảo an tư nhân của Hoàng đế. Đây vẫn là lần đầu tiên có việc phân phối Nội vệ cho một người khác ngoài Hoàng đế để sử dụng lâu dài. Nội vệ giáo tập nương tử [11] vẫn đang xác nhận lại chuyện này với Lý Duệ. Hành động này của Hoàng đế là muốn đem hai vị Nội vệ tốt nhất làm lễ vật tặng Hoàng hậu đây mà. Nói tóm lại, sắp tới bà còn phải lựa chọn hai người khác bổ sung vào vị trí của Tử Dư và Tử Lan.
[11] Nội vệ giáo tập nương tử: Người phụ nữ chịu trách nhiệm quản lý, huấn luyện Nội vệ.
Nội vệ không phải ai cũng có thể làm, trước tiên gia thế bọn họ phải trong sạch, không có nỗi lo về sau.
Bởi vì liên quan trực tiếp đến sự an toàn của hậu cung, lại là hộ vệ bên người của Hoàng đế và nữ quyến trong cung cho nên những nữ tử này không thể có chút quan hệ nào với ngoại thần. Phần lớn các nàng đều là cô nhi đến từ những gia đình quân nhân, phụ huynh hoặc là chết trận hoặc là chết bệnh, trong nhà không còn gì vướng bận, cốt cách thanh kỳ, tư chất xuất chúng, từ nhỏ đã được đưa vào cung dạy dỗ. Sau khi họ tròn mười lăm tuổi sẽ bắt đầu tuyển chọn những người ưu tú đưa vào Đình vệ quân, trở thành một thành viên trong Nội vệ.
Sau khi tiến vào Đình vệ quân, ở đó sẽ còn những bài huấn luyện càng nghiêm khắc hơn nữa chờ các nàng.
Những nữ tử bị đào thải cũng sẽ không được trở về nguyên quán mà phần lớn sẽ trở thành binh sĩ hoặc quan quân cấp thấp của Cấm quân trong hoàng thành. Theo cách nói của Triệu Yên Dung, các nàng đều là đội quân danh dự vừa hồng vừa chuyên, ban cho Cấm quân vừa có tác dụng thổi gió bên tai vừa có thể theo dõi, tạo ra cam đoan lớn nhất về tính ổn định và độ trung thành của quân binh trong kinh thành.
Tuy rằng Tử Dư đoạt được vị trí quán quân nhưng vì Tử Lan cũng bị điều đến Chiêu Dương điện nên Hoàng hậu cho phép cả hai người cùng nhau hưởng dụng mỹ thực.
Triệu Yên Dung nghĩ các nàng đã mệt mỏi cả ngày nên cần được bổ sung năng lượng thật tốt, vậy là Hoàng hậu nương nương của chúng ta liền xắn tay áo, tự tay xuống bếp làm món sườn xào chua ngọt, một đĩa gà lớn (không biết món gì), một món canh cá.
Hoàng đế ngửi thấy mùi thơm liền đi đến, đuổi cũng không chịu đi, đương nhiên sự thật là không ai có gan dám đuổi hắn.
Đến thời điểm lên đèn, Hoàng hậu sai người bày một cái bàn lớn để Mộc Lan, Bạch Lộ, Đan Phong cùng ngồi ăn cơm chung với Tử Dư và Tử Lan.
Nàng và Hoàng đế dùng một bàn khác, cũng không che bình phong mà ngồi ở chỗ cách các nàng không xa, bày các món ăn do chính tay mình làm ra trước mặt Lý Duệ.
Nữ đầu bếp của phòng bếp nhỏ đương nhiên không thể để bữa cơm cho bảy người ăn mà chỉ có ba món của Hoàng hậu nương nương. Huống chi trong bảy người đó còn có cả Hoàng đế và Hoàng hậu. Các nàng đương nhiên cũng đem hết bản lĩnh, dùng hết mọi chiêu thức chiên xào nấu luộc, tám món nguội, tám món nóng, ba món nước, một món canh bày đầy một bàn.
Tử Dư và Tử Lan không nghĩ rằng Hoàng hậu lại giữ lời như vậy. Vốn dĩ các nàng cho rằng chỉ cần được ăn một miếng rau xanh nho nhỏ do Hoàng hậu xào là đã vô cùng thỏa mãn rồi, ai ngờ sẽ được một bàn ăn phong phú đến thế, hơn nữa còn do Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân tiếp khách, tuy rằng không ngồi cùng bàn nhưng cũng đủ để các nàng vui sướng đến phát khóc.
Sườn xào chua ngọt chính là món ăn mà đến người từng đi khắp đại giang nam bắc là Vinh Vương cũng hết sức tán thưởng. Lúc ăn món này, mấy nữ hài tử thiếu chút nữa đều nuốt cả đầu lưỡi của mình (đây là cách nói quá để diễn đạt một món ăn rất ngon).
Đĩa gà lớn vị cay ngon miệng, phối hợp với mì cán sợi dày [12], nước canh đậm đà, sợi mì vừa dai vừa mềm, Lý Duệ ăn đến thẳng hô đã ghiền (ăn quá đã, quá ngon).
Canh cá lại càng cay đến mức đổ mồ hôi, thịt cá trắng mềm, nước canh màu đỏ hồng nhưng rất trong, ở đây không có ớt hiểm, Triệu Yên Dung phải dùng thù du [9] thay thế, không ngờ rằng vài loại hương liệu phối hợp lại còn cay độc hơn món canh cá chính tông.
[13] Thù du 茱萸: tên một loài cây, tương tự như cây hồ tiêu.
Mấy vị cô nương lúc mới bắt đầu còn quy quy củ củ, cái miệng nhỏ nhắn nhai kỹ nuốt chậm, ăn đến lúc sau bị cay đến mồ hôi đầy đầu, đôi môi đỏ bừng. Một bên rụt rè vứt bỏ, một bên bị cay đến chảy nước mắt, một bên kêu to đã ghiền. Vị cay độc như lửa thiêu đao cắt xông thẳng lên não, hương khí kia còn lưu giữa môi răng thật lâu vẫn chưa tan hết.
Một bữa cơm trôi qua, mấy tiểu cung nữ như Mộc Lan vẫn dõi mắt theo Triệu Yên Dung còn chưa tính, ánh mắt của Tử Dư và Tử Lan nhìn về phía Hoàng hậu trực tiếp từ kính sợ biến thành sùng bái.
Ở trong lòng, Triệu Yên Dung âm thầm giơ lên hai ngón tay tạo thành hình chữ V, quá đẹp, nhìn dáng vẻ này có lẽ nàng lại thu thêm được hai fan hâm mộ nữa rồi!
Sáng sớm hôm sau, sau khi Triệu Yên Dung đưa Lý Duệ thượng triều, rửa mặt chải đầu xong liền gọi Tử Dư và Tử Lan vào trong phòng.
Hoàng hậu đuổi Mộc Lan và tất cả cung nhân hầu hạ ra ngoài, kêu Tử Dư đóng cửa, sau đó gọi hai người đến trước mặt, thần thần bí bí nói: "Hai người các ngươi nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, ngày mai, bổn cung muốn các ngươi xuất chiến."
Hai vị Nội vệ ưỡn ngực, vô cùng trịnh trọng nói: "Thần nghe theo Hoàng hậu nương nương phân phó, núi đao biển lửa cũng không chối từ!"
Hoàng Hậu cao thâm khó lường nhìn nhìn các nàng, chậm rãi nói: "Đối thủ của các ngươi chính là bổn cung!"
"!"
"!"
[12] Mỳ sợi to
[13] Thù du
----
Lì xì đến nè!
Các nàng đọc vui vẻ nha
#HyThaiPhi