Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 108: (Ngoại truyện 1- Phần 5): Động phòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương phi thực có phúc! + Hoàng Đế chính là một tên M[1]!

([1] M: chữ cái đầu trong từ "Masochism", hình dung người có khuynh hướng tâm lý thích bị ngược đãi)

Edit: Phương Quý tần

Beta: Uyển Sung dung

Tám cặp nến hỉ long phượng làm cả căn phòng sáng rực rỡ.

Hai tay Ngụy An Lan kề sát nhau đặt trên đùi, ngồi im lặng trên giường chờ đợi.

Hậu viện thực yên tĩnh, tường viện cao cao đã ngăn cách tiếng cười vang rộn rã truyền ra từ tiền đình. Tai nàng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nến hỉ cháy lách tách phát ra từ đèn hoa.

Ngụy An Lan đội khăn hỉ bằng lụa đỏ thêu viền vàng long phượng trình tường[2] trên đầu, ánh nến chiếu vào xuyên qua khăn lụa, làm thế giới trước mắt nàng chì còn một màu đỏ tươi.

([2] long phượng trình tường: biểu tượng cho sự vui mừng, may mắn)



Không khí vui mừng khắp nơi.

Nàng ngồi ở đó, eo vươn thẳng tắp, khóe môi mang theo ý cười không tài nào kiềm chế được.

Những lúc thế này, có lẽ những tân nương tử khác sẽ thực ngượng ngùng, không thì cũng thấp thỏm không yên. Chỉ trong vòng một đêm, từ một cô nương trở thành một vị phụ nhân, dù là ai đều sẽ có chút sợ hãi, lo lắng, nhưng Ngụy cô nương của chúng ta hoàn toàn không có loại phiền não này.

Bởi vì đến tận giờ phút này, nàng vẫn kiên định cho rằng, hôn phu của nàng là... thái giám!

Cửa kẽo kẹt một tiếng, âm thanh mềm mại của mấy cô gái vang lên: "Cung nghênh Vương gia."

Hôn phu thái giám của nàng, đã trở lại!

----------------------------------

Hoàng Hậu vừa mới cho nhi tử uống sữa, sau đó liền đặt bé trên giường nhỏ.

Không giống với nhi tử, nữ nhi không ăn nhiều như vậy, chỉ là ngủ rất tốt. Một đứa tham ăn, một đứa tham ngủ, qua hai tháng vất vả cũng đã lớn thành hai bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu đến mức làm cho lòng người tan chảy.

Triệu Yên Dung nhìn đứa này một chút, đứa kia một chút, vô cùng vui vẻ.

Lý Duệ bước vào phòng liền cởi áo ngoài, cũng muốn đến ngắm hài tử một chút.

"Trên người ngài toàn là mùi rượu, mau đi tắm rửa một chút, để mùi rượu tiêu tán đi, đừng hun nghẹt thở bọn nhỏ." Hoàng Hậu đuổi hắn như đuổi ruồi.

Lý Duệ cười ha ha, rất nghe lời đi tắm rửa thay quần áo.

Trở ra từ tịnh phòng, hắn đã thấy thê tử đang ngồi dưới ánh đèn, ánh mắt ôn nhu nhìn hai đứa con nằm trên giường nhỏ.

Ánh nến mờ ảo mà nhu hòa chiếu vào làm làn da của Triệu Yên Dung như sáng lên, trong suốt trắng nõn. Sau khi mang thai sinh con, thê tử của hắn đẫy đà hơn nhiều so với trước kia, trên người nở nang hơn, sờ lên vô cùng mịn màng, mặt mày cũng bớt vài phần sắc sảo, lại thêm vài phần ôn hòa, nhu thuận.

Trước kia khi Triệu Yên Dung mang thai, Lý Duệ đau lòng nàng, vậy nên chuyện phòng the luôn vô cùng tiết chế, cho dù có, cũng đều vội vàng mà xong việc, không dám thâm nhập.

Sau khi sinh hài tử, hắn nghe theo lời dặn dò của thái y, hai tháng này trên cơ bản cũng chỉ làm bạn với tay phải. Tuy hàng đêm bọn họ vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ sờ sờ, hôn hôn, không dám tiến thêm một bước nữa.

Một lần sinh hai đứa, là chuyện vô cùng nặng nhọc đối với nữ nhân, thương tổn cũng thực lớn. Lý Duệ muốn Triệu Yên Dung nuôi thân thể cho tốt nhanh một chút.

Bọn họ còn có thời gian cả đời để bên nhau, sao lại để ý một hai tháng này.

Lý Duệ nghĩ như vậy liền đi đến bên người thê tử, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng từ phía sau, thỏa mãn thở dài.

Các con ở cùng bọn họ tại Chiêu Dương điện, lại cùng một phòng. Triệu Yên Dung không chịu mượn tay người khác, mỗi đêm phải ba lần bốn lượt cho con ăn sữa, làm cho Lý Duệ cũng ngủ không yên.

Triệu Yên Dung thấy mỗi ngày sáng sớm hắn đều phải vào triều sớm, có chút đau lòng, khuyên hắn trở lại Đức Mậu điện ngủ, hắn lại cố tình không chịu.

Hắn nói như vậy mới giống một gia đình, mới có cảm giác vui mừng khi sinh con dưỡng cái.

Vậy mà ba đứa con trước cũng không thấy được Lý Duệ yêu thích như vậy.

Triệu Yên Dung quả thực vô lực phun nước đắng[3], Lý Duệ đối xử với nàng như vậy, có thể coi như người chồng tốt người cha tốt nhị thập tứ hiếu[4], nhưng đối với ba đứa bé trước kia, suy cho cùng là đủ cặn bã.

([3] phun nước đắng: nguyên văn là thổ tào, xuất phát từ trong Anime của Nhật, có nghĩa là khi người thân, bạn bè cố ý nói khoác thì không hợp tác mà vạch trần lời nói khoác, nói láo này, đa phần có ý trêu tức, vui đùa;

[4] Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn, ở đây có ngụ ý Lý Duệ làm rất tốt vai trò của người chồng người cha như 24 tấm gương hiếu thảo của người con với cha mẹ trên. Tìm hiểu thêm tại Wikipedia)

Nhưng nàng cũng không thánh mẫu như vậy, thích Lý Duệ ấp ấp ôm ôm, thân thân mật mật với những nữ nhân khác như với nàng.

Trừ chuyện đó ra, còn có chuyện khác làm cho nàng cảm thấy thực phiền lòng.

"Lại có tông phụ tới tìm Thái Hậu, muốn bà ấy nói với thiếp chuyện tuyển tú nữ để lấp đầy hậu cung. Thái Hậu có thể ngăn cản một lần, hai lần, nhưng không thể ngăn được ba lần, bốn lần." Triệu Yên Dung chỉnh lại góc chăn cho hài tử, rồi xoay người dựa vào lòng Lý Duệ: "Đám hạ thần của ngài thực sự là ăn no rỗi việc, không có chuyện gì lại đi thêm phiền cho thiếp hai ba hồi."Triệu Yên Dung càng nghĩ càng buồn bực: "Thế thì ngài dứt khoát cho bọn họ toại nguyện, lại phong thêm bảy, tám chục mỹ nhân phi tần nữa, đỡ có người mỗi ngày lải nhải bên tai thiếp."

"Ta đã có nàng, còn có thể coi trọng ai nữa?" Hoàng Đế giậm chân, móc lỗ tai: "Lại nói, nếu ta thực sự tuyển tú, đừng nói phong bảy, tám chục người, cho dù chỉ phong bảy, tám người, Yên Dung, nàng nhất định sẽ lật ngược cả Chiêu Dương Điện, không, cả hậu cung này lên."

Triệu Yên Dung cười ha hả, chuyện đó đúng là không thể nào.

"Thế nào, nàng thật sự muốn ta tuyển phi?" Lý Duệ mài mài răng hàm: "Nàng thực sự nguyện ý chung chồng với những nữ nhân khác?" Hoàng Đế híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu nàng gật đầu, ta thực sự sẽ tuyển!"

Lúc này Triệu Yên Dung mà gật đầu thì đúng là kẻ ngốc.

Không nói đến chuyện nàng thực sự không thích lại có thêm những nữ nhân khác tới tranh sủng trong hậu cung, cho dù nàng cảm thấy không sao cả, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Hoàng Đế mà thực sự giận dỗi, cáu kỉnh thì không dễ dỗ ngọt như nữ nhân chút nào.

Hoàng Hậu lập tức "Ưm" một tiếng bổ nhào vào lồng ngực của hắn, một tay véo lỗ tai của hắn, híp mắt hung tợn nói: "Ngài mà dám tuyển phi, thiếp liền lật ngược Chiêu Dương điện lên, mang bọn nhỏ trở về nhờ cậy di phụ (Dượng), di mẫu (Dì)! Cả đời này ngài đừng hòng có thể gặp lại nhi tử, nữ nhi!"

Hoàng Hậu hung tàn như thế, lại làm long nhan Hoàng Đế vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên Hoàng Hậu vẫn yêu ta nhất!

Hoàng Đế vô cùng cảm động, tay liền di lên chuyển xuống vô cùng không thành thật.

Triệu Yên Dung bị hắn khiêu khích đến mức có chút xúc động. Từ khi có con, bọn họ cũng đã lâu chưa thân thiết.

Nhìn bọn nhỏ ngủ say sưa, Hoàng Hậu ỡm ờ tiến sát vào ngực Hoàng Đế.

"Ai, hôm này vốn là ngày đại hỉ của An Lan, mọi thứ của Tần Thiếu giám đều tốt, chỉ tiếc lại là thái giám, giữ thê tử như hoa như ngọc bên gối, chỉ có thể xem mà không thể sờ, không thể động, trong lòng không biết phải chịu dày vò chừng nào." Hoàng Hậu đã cởi xiêm y hơn phân nửa, đột nhiên lẩm bẩm trong lòng Hoàng Đế.

Lý Duệ ngừng tay lại một chút, kinh ngạc nhìn thê tử xuân tình đầy mặt trong lòng.

"Ai nói Đại Lý Vương là thái giám?"

?!

"Hắn... không phải... thái giám..." Lý Duệ nuốt một ngụm nước miếng: "Nàng không biết sao?"

Triệu Yên Dung trợn tròn hai mắt, một tay nắm chặt cổ áo của ông xã: "Không ai nói cho thiếp! Ngài nói, hắn không phải là thái giám?"

"Ta chỉ điều hắn vào hậu cung để bí mật điều tra vấn đề con nối dòng." Lý Duệ nhẹ nhàng gạt tay thê tử ra: "Hắn thật sự không phải..."

Triệu Yên Dung mắt to trừng mắt nhỏ cùng hắn, trừng hồi lâu, mới thở ra một hơi, vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào hắn nói: "Thiếp nói lòng ngài cũng thật rộng rãi, lại có thể để một thái giám giả tại hậu cung, sẽ không sợ xảy ra chuyện gì sao!" Hoàng Thượng, mũ của ngài vẫn ổn chứ? Có nhiễm màu khác vào hay không?

Lý Duệ cười ha ha nói: "Tầm mắt của hắn cao lắm, nhìn khắp hậu cung, ta chỉ lo lắng hắn coi trọng nàng, những người còn lại thật đúng là không lo lắng."

Câu vỗ mông ngựa này tương đối tự nhiên, phượng tâm Triệu Yên Dung vô cùng sung sướng, ôm vị Hoàng Đế dẻo miệng nói ngọt này hôn "chụt" một cái.

"Ngụy An Lan còn không biết..." Đôi mắt Hoàng Hậu nương nương lấp lánh: "Ha ha ha ha, Hoàng Thượng, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi nháo động phòng đi?"

"Cái gì mà còn sớm, về sau nàng ít làm loại chuyện như thế này đi, nghe trộm không phải là chuyện Hoàng Hậu nên làm." Hoàng Đế nghiêm nghị chính trực cự tuyệt, thuận tay bế nàng lên: "Đã khuya rồi, ngủ thôi!"

---------------------------------------------------

Trong tân phòng, Tiêu Tẩm cầm gậy gỗ đào, bên ngoài có bao một lớp tử kim trong tay, nhẹ nhàng nâng khăn voan của tân nương.

Tân nương mang mũ phượng có bảy con phượng ngậm phỉ thúy quý giá xấu hổ cười, ngẩng đầu.

Nàng thoa một tầng phấn dày, che khuất đi dung nhan thực sự, trên môi là màu son đỏ tươi, làm gương mặt hóa trang của nàng thoạt nhìn có chút buồn cười.

Hỉ nương hô to, vô cùng vừa lòng đẹp ý, mang hai chén chè trôi nước mang ngụ ý sinh nhiều con cái tới.

Theo lễ, tân nhân (tân lang + tân nương) ăn trước một ngụm, chờ hỉ nương hỏi "Sinh hay không sinh?", rồi sảng khoái đáp một tiếng "Sinh", như vậy tất cả mọi người sẽ đều vui mừng.

Ngụy An Lan nhăn hai hàng lông mày lại.

Tiêu Tẩm không thể làm chuyện chăn gối, chén chè trôi nước mở đầu này không phải đang đâm dao vào lòng hắn sao?

Chỉ là ngẫm lại chuyện này dù sao cũng là bí mật, không tiện nói rõ với người ngoài, thân phận hiện giờ của hắn lại không giống trước kia, nhất định phải gạt con dân Đại Lý. Vì thế Ngụy An Lan vô cùng săn sóc lên tiếng trước khi hỉ nương mở miệng.

"Các ngươi mang một chút thức ăn nóng tới đây, lúc nãy Vương gia uống nhiều rượu, ăn chút thức ăn nóng lót bụng trước đã."

Hỉ nương đang chuẩn bị cao giọng cười hỏi tiếp một câu, đột nhiên tân nương nói một câu như vậy chặn ngang, giống như một quả bóng cao su đang phình to lại bị người lấy kim chọc vào, trong nháy mắt, bao nhiêu hơi sức tích trữ đều tiêu tan.

Những cung nhân đứng dồn trong phòng đang chuẩn bị nghe Vương gia, Vương phi nói một tiếng "Sinh" để cất tiếng cười to vui vẻ, lúc này cũng đều lóng ngóng không hiểu chuyện gì.

Kịch bản này sao lại không đúng rồi?

Không phải như vậy mà!

Hỉ nương phản ứng rất nhanh, vội cười nói: "Vương phi, thức ăn nóng đã có sẵn, hai ngài vẫn ăn một miếng bánh trôi trước đã. Đây là quy củ."

Ngụy An Lan ôn nhu nói: "Những quy củ gì đó, ta đều biết, các ma ma trong cung đã dạy. Nơi này không cần các ngươi, những chuyện kế tiếp, để ta tự làm."

Tự, tự làm?

Hỉ nương ngẩn ra.

Trước nay bà chưa từng nghe nói tân nương sẽ tự làm, rượu hợp cẩn gì đó, tử tôn kết[5] gì đó, lễ kết tóc gì đó, Vương phi muốn tự làm tất cả?

([5] tử tôn kết: nôm na là cái nút thắt mang ngụ ý chúc sinh được nhiều con cái, kiểu như đồng tâm kết ấy)

"Này này này... chuyện này không hợp quy củ..."Chưa có ai từng đề ra yêu cầu không hợp lý như vậy, trong lòng hỉ nương vô cùng rối rắm.

"Thành thân là chuyện của ta và Vương gia, chúng ta chính là quy củ." Thanh âm Ngụy An Lan vẫn nhu hòa, trong suốt như trước, nhưng cũng vô cùng kiên định và bắt buộc. Hỉ nương bị nàng nhìn chăm chú càng lúc càng co rụt lại, ngược lại phải xin sự giúp đỡ từ Tiêu Tẩm.

Nhưng Đại Lý Vương lại ngậm cười nơi khóe miệng nói: "Lời của Vương phi các ngươi đã nghe thấy chưa?"

Mọi người gật đầu.

"Nghe được còn không mau lui ra ngoài?"

A?!

Đại Lý Vương, ngài cứ dung túng Vương phi như vậy, thực sự được không?

Tuy rằng Đại Lý Vương được mượn hoàng cung để thành thân, tất cả hỉ nương, ma ma, cung nữ ở đây đều là người trong cung, nhưng Đại Lý Vương đã nói như vậy, các nàng vốn là phận nô tỳ, không thể không nghe.

Chờ đến lúc cung nhân cuối cùng rời khỏi rồi khép kín cửa, Tiêu Tẩm xoay mặt về phía Ngụy An Lan cười nói: "Các nàng đã đi rồi, tiếp theo Vương phi muốn làm thế nào?"

Làm thế nào ư? Đương nhiên là ăn sạch những thức ăn này trước đã!

Ngụy An Lan liền tự tháo mũ phượng nặng trịch, cởi khăn quàng vai thật dài cùng mười hai tầng áo bào thêu hoa văn kim phượng, sau đó xắn tay áo đi rửa mặt sạch sẽ.

Tiêu Tẩm cảm thấy nàng vô cùng tự tại, không thẹn thùng e ngại chút nào, không khỏi nở nụ cười. Hắn cũng tháo kim quan trên đầu xuống, cởi mãng phục (y phục thêu hoa văn mãng xà) màu đen thêu viền vàng, mặc trung y ngồi cạnh bàn ăn.

Trên bàn bát giác lớn khắc hình Bát Tiên vượt biển khảm bát bảo[6], không ít điểm tâm và thức ăn được bày ra. Tiêu Tẩm quả thực cũng cảm thấy đói bụng, lấy hai bộ đũa ngà voi và bát sứ khung ngọc, để một bộ mỗi bên, chờ Ngụy An Lan tới ăn cơm.

([6] bát bảo: tám loại đồ án biểu tượng cho may mắn, hạnh phúc, thỏa mãn trong Phật giáo theo thứ tự là cái bình, cái dù, song ngư, hoa sen, ốc biển, cát tường kết, cờ biểu tượng cho thắng lợi, bánh xe. Hình minh hoạ)



Chỉ trong chốc lát, Đại Lý Vương phi mặt mộc, tóc đen thả trên vai, thần thanh khí sảng (tinh thần sáng khoái) mà ngồi bên cạnh Đại Lý Vương.

Ánh nến sáng trong, chiếu vào da thịt như bạch ngọc của nàng, đôi mắt nàng trong suốt, làm cho người nhìn vào dao động tâm tình.

Ngụy An Lan cầm chén rượu hợp cẩn đặt trên cái lót gấm đỏ, rót đầy cho mỗi người, đưa một ly cho Tiêu Tẩm.

Ly rượu đế cao bằng vàng, dùng sợi tơ năm màu buộc chặt lại, Ngụy An Lan nhìn vào đôi mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Uống rượu này, kết hôn cùng quân, từ nay về sau không rời không bỏ, nguyện đồng tâm đến bạc đầu, đời này không thay đổi."

"Đồng tâm đến bạc đầu, đời này không thay đổi." Tiêu Tẩm nhẹ nhàng nói một tiếng, uống một hơi cạn sạch.

Ngụy An Lan lại cầm kéo, cẩn thẩn cắt một ít tóc của Tiêu Tẩm, lại cắt thêm một đoạn tóc của mình để thắt lại thành nút, buộc sợi tơ màu đỏ phía trên, bỏ vào cái hộp nhỏ. Sau đó, mặt mày nàng cong cong cười với Tiêu Tẩm: "Kết thúc buổi lễ, nay chúng ta đã là phu thê."

Những lễ nghi này làm thật đơn giản, nhưng lại có thể cảm giác được Ngụy An Lan vô cùng dụng tâm.

Tiêu Tẩm chưa từng nghĩ, tất cả những lễ nghi thành thân động phòng sẽ do thê tử của hắn tự tay hoàn thành. Tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng lại có những ý vị tình thú khác.

Không có người ngoài chứng kiến hay làm ồn, chuyện vui mừng trong phòng chỉ có phu thê hai người lặng lẽ làm cùng nhau, loại cảm giác này thật vô cùng ấm áp.

Tiêu Tẩm nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trán Ngụy An Lan: "Cảm ơn nàng."

Tân nương vẫn luôn trấn định, bị tân lang hôn một cái lên trán, lập tức trở nên có chút thẹn thùng.

Mặt tựa phù dung, mục doanh thu thủy (mắt ngập nước mùa thu), Tiêu Tẩm nhìn Ngụy An Lan trước mặt, hô hấp trở nên có chút dồn dập.

"Sắc trời không còn sớm, chúng ta... đi nghỉ đi."

Ngụy An Lan cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại, nằm vào bên trong giường bách tử trước.

Tiêu Tẩm buông màn, nằm bên người nàng, bên tai truyền đến hơi thở rất nhỏ của nữ tử.

Nến hỉ trong phòng phải thắp một đêm, không thể tắt. Ánh nến xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn, để lại ánh sáng ôn nhu.

Tiêu Tẩm đang muốn xoay người đặt tay lên thân thể của tân nương tử, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của Ngụy An Lan truyền đến: "Ngài là phu quân của thiếp, là thiên địa của thiếp. Đời này thiếp chỉ cần có chàng bên cạnh đã cảm thấy thỏa mãn, những chuyện khác đều không quan trọng."

Tiêu Tẩm hơi dừng tay lại, lại nghe Ngụy An Lan nói tiếp: "Trong lòng thiếp, chàng chính là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, cho nên không cần để ý những thứ không có, chúng ta cũng có thể sống hạnh phúc bên nhau. Qua hai năm, nếu cảm thấy dưới gối quạnh quẽ, chúng ta có thể thu dưỡng vài đứa bé, coi chúng như cốt nhục của chúng ta, nuôi nấng tỉ mỉ, chúng nhất định sẽ hiếu thuận hiểu chuyện."

Hai hàng lông mày của Tiêu Tẩm nhíu lại.

Ngụy An Lan nói gì vậy? Nói cái gì mà không quan trọng? Vì sao bọn họ phải nhận nuôi con của người khác? Họ không thể tự sinh sao?

"An Lan..." Đại Lý Vương nặng nề lên tiếng.

"Vâng?" Đại Lý Vương phi quay đầu, dùng ánh mắt trong trẻo vô tội nhìn hắn.

"Vì sao chúng ta không thể có con?"

"A?" Đại Lý Vương phi chớp chớp đôi mắt, trên mặt hiện ra thần sắc vừa hoang mang vừa đồng tình: "Chàng tịnh thân vào cung làm thái giám cũng chỉ vì tình thế ép buộc, là chuyện bất đắc dĩ. Đời người còn dài, còn có thời gian vài thập niên nữa. Về sau thiếp sẽ ở bên chàng, chúng ta sẽ sống vui vẻ..."

"Thái giám?" Tiêu Tẩm dần dần nhướng mày lên: "Tịnh thân? Nàng..."

Thì ra không có ai nói với nàng à?

Tuy hắn đã sống trong cung hơn nửa năm, nhưng chỉ do Bùi Hầu mệnh lệnh hắn vào cung để tra xét chân tướng chuyện Hoàng Đế không có con nối dõi.

Tiêu Tẩm hít sâu một hơi: "An Lan, nàng thật sự chưa từng hối hận?" Vẫn luôn cho rằng hắn thực sự là thái giám, vậy mà vẫn muốn gả cho hắn?

"Vì sao phải hối hận?" Ngụy An Lan đánh bạo nhích thân mình qua, nhẹ nhàng dựa vào trên vai hắn: "Có thể cùng chàng kết thành phu thê, là phúc khí mấy đời thiếp tu luyện."

Tiêu Tẩm xoay người đè lên người nàng, ánh mắt sâu thẳm mãnh liệt: "Cũng là phúc khí của ta."

Nói xong, hắn liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi Ngụy An Lan.

Tình triều xa lạ mà mãnh liệt bao phủ hai người trong nháy mắt. Ngụy An Lan ôm thân thể nóng bỏng của Tiêu Tẩm, cảm thấy linh hồn như đã rời khỏi thân thể, rõ ràng là chuyện làm người cảm thấy thực thẹn thùng, nhưng nàng lại cảm thấy thỏa mãn vui mừng, sung sướng không nói nên lời.

Quần áo trên người bị lột không chút dư thừa, trong mắt Ngụy An Lan, Tiêu Tẩm cũng cởi hết quần áo, lộ ra thân thể cường tráng tuyệt đẹp.

Da thịt màu mật ong mang theo vài giọt mồ hôi, mỗi một động tác đều làm những đường cong cơ bắp trên người chuyển động, tràn ngập sức dãn, dẻo dai, gợi cảm trí mạng.

Tim Ngụy An Lan đập mất trật tự. Nàng cảm thấy trái tim trong lồng ngực như muốn vọt ra khỏi miệng.

Nàng mê muội nhìn chằm chằm thân thể tràn đầy lực lượng của nam tử, như cảm thấy đây là thứ mỹ lệ nhất mà nàng từng gặp trong cuộc đời.

Tiêu Tẩm nhẹ nhàng cắn một chút lên đôi môi mọng của nàng, sau đó hai tay nâng đôi chân nàng lên.

"Về sau chúng ta sẽ sinh thật nhiều đứa con, thật nhiều thật nhiều..."

"Ưm?" Đại Lý Vương phi đang bị sắc đẹp mê hoặc đến đầu óc choáng váng, hiển nhiên không có tinh thần mà kịp thời tiếp thu lời nói của phu quân nhà mình, vẫn còn mơ mơ màng màng. Đột nhiên nàng cảm thấy dưới thân tê rần, thân mình cứng đờ, nàng kêu lên chói tai.

Mấy cung nhân vốn đang dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật liền giật mình tỉnh táo lại, vội vàng chuẩn bị đẩy cửa đi vào, lại bị ma ma mang vẻ mặt mờ ám ngăn lại.

"Hình như Vương phi đang kêu!" Một tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi xoa đôi mắt nói.

"Không kêu mới không đúng!" Ma ma kia đuổi nàng đi: "Đi đi, tiểu nha đầu ngươi hiểu cái gì, lát nữa bên trong còn cần nước ấm, ngươi đến phòng bếp nhỏ bên ngoài trông coi, bảo các nàng đun thêm chút nước."

Cung nữ kia mơ mơ màng màng chạy đi, ma ma đứng ở cửa, mặt mày hớn hở lẩm bẩm: "Tốt, tốt lắm! Chờ đến năm sau, Thái Hậu sẽ có tôn tử rồi. Một năm sinh một đứa, ba năm ôm hai đứa."