Hỉ Tương Phùng

Chương 72: Thương hương tiếc ngọc




Tuy rằng thân phận Cẩm Nguyệt chỉ là một nha hoàn. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy nàng là người có tiếng nói ở bên cạnh lão thái gia, huống chi, tuổi của nàng còn lớn hơn mình gấp đôi. Cho nên Hạ Lan Tử Kỳ phá lệ tỏ ra tôn trọng nàng: “Đa tạ Cẩm Nguyệt cô chỉ điểm.”

Hai người rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Hạ Lan Tử Kỳ liền đi vào chủ đề chính, dạy nàng cách bấm huyệt như thế nào, cũng với việc ấn đúng mỗi huyệt vị sẽ có các công dụng gì.

Dạy Cẩm Nguyệt cũng đã đến giờ Thân rồi, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không ở lại Dưỡng Sinh Uyển ăn canh, mà tìm cớ trở về Thủy Tiên Các của nàng.

Lúc này, Tề Dật Phàm đang ngồi lánh nạn ở bên trong phòng của nàng, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, nghĩ là lại có người đi tới làm phiền hắn. Sợ bị bắt gặp, hắn liền xốc khăn trải bàn lên, chui vào dưới gầm bàn.

Hạ Lan Tử Kỳ vén bức rèm che đi vào phòng, lười nhác ngồi vào trên ghế. Tử Đào rót chén trà, vừa mới đưa tới trên tay của nàng thì đã thấy Tôn thiếp lững thững đi đến, tư thế có vẻ như rỗi rãi đến chơi: “Tứ thiếu phu nhân đã về rồi?”

“Ừm” Hạ Lan Tử Kỳ chỉ một ngón tay vào chỗ ngồi bên cạnh. Ý bảo nàng ngồi xuống.

Thì ra không phải tới bắt hắn, Tề Dật Phàm ở dưới gầm bàn thở phào một cái.

Sauk hi ngồi vào chỗ của mình, tỉ mỉ nhìn sắc mặt Hạ Lan Tử Kỳ mở miệng hỏi: “Tôn thiếp, nhìn qua thấy khí sắc của muội không được tốt lắm? Trong người không thoải mái sao?”

Tôn thiếp đưa tay sờ sờ mặt, hơi mỉm cười: “Tứ thiếu phu nhân, thiếp thân không có không thoải mái.”

Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu nhấp một ngụm trà, không muốn tiếp tục đề tài này nên chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, Dật Phàm về chưa?”

Nhắc tới tứ thiếu gia, Tôn thiếp thần sắc mang theo một chút bất đắc dĩ: “Tứ thiếu gia đã về rồi, nhưng mà lại bị dọa chạy.”

“Hả?” Hạ Lan Tử Kỳ giọng cao hơn một chút, “Dọa chạy? Là sao?”

Tôn thiếp thần sắc cứng đờ, biết mình đã lỡ lời. Nhưng mà, vẫn do dự kể lại chi tiết: “Tứ thiếu phu nhân không phải sáng nay người nói muốn mọi người thân mật với Tứ thiếu gia nhiều hơn, để viện chúng ta cũng có thể nhanh chóng sinh tiểu công tử sao? Vì thế buổi chiều, lúc tứ thiếu gia quay về, Trầm thiếp liền cố gắng lôi kéo Tứ thiếu gia đến phòng của nàng. Việc này đúng lúc Phùng thiếp nhìn thấy, Phùng thiếp lại phái ngái đi thông báo, nói người tìm Trầm thiếp có việc, mời muội ấy lập tức đi qua. Kết quả, muội ấy vừa mới rời phòng thì Phùng thiếp liền vừa dỗ dành vừa lừa gạt đem Tứ thiếu gia đi.”

Nghe những lời ấy, Tề Dật Phàm lúc này mới bừng tỉnh. Chẳng trách hôm nay lúc quay về, đám tiểu thiếp lại như sói như hổ. Thì ra là Hạ Lan Tử Kỳ ở giữa giở trò quỷ!

Lúc này, Tôn thiếp ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sau khi Trầm thiếp phát hiện bị lừa đã nổi giận đùng đùng đi đến tìm Phùng thiếp. Tứ thiếu phu nhân, hai người bọn họ từ trước tới nay như nước với lửa, người cũng biết rồi đó. Cho nên, bọn họ vừa thấy mặt liền đánh nhau. Hai muội ấy đánh nhau làm dọa sợ đến Tứ thiếu gia, thiếu gia đành phải đến phòng của thiếp thân ngồi một chút. Ai ngờ hai người kia thấy tứ thiếu gia đi rồi, lại chạy đến phòng của thiếp thân làm loạn. Tứ thiếu gia thật sự không thể chịu được nữa, sau đó không biết là đã chạy đi đâu rồi.” Đương nhiên, Tôn thiếp nói không hết, còn che giấu chuyện thật ra Tứ thiếu gia cũng bị nàng lừa đi.

Nghe nói tứ thiếu gia bị đám tiểu thiếp làm phiền đến sứt đầu mẻ trán, Hạ Lan Tử Kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa! Bao nhiêu tức giận trong lòng đã được xả ra một chút. Có điều, nàng trong lòng vui nhưng chẳng thể để lộ ra trên mặt, vẫn trầm ổn nói: “Lại còn có chuyện thế này? Hai người bọn họ cũng quá vô pháp vô thiên rồi!”

Tôn thiếp phụ họa: “Đúng vậy! Tất cả mọi người đều là tỷ muội. Tuy rằng Tứ thiếu phu nhân rộng lượng, nhưng nói cho cùng bọn họ đem phu quân dọa chạy thế này, cũng có chút quá đáng.”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, hòa ái nhìn nàng: “Trong mấy người các muội, thì muội là người thông mình, hiểu chuyện nhất. Kỳ thật, ta rất kì vọng người sinh tiểu công tử là muội. Cho nên, đối với bọn họ muội cũng đừng quá mức khiêm nhường, nên tranh thủ lúc nào thì phải tranh thủ lúc ấy. Ý của ta muội hiểu chưa?”

Tôn thiếp không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của nàng, nhất thời thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà nàng có chút khó hiểu, Hạ Lan Tử Kỳ thân là chính thê sao bản thân không vội sinh con, mà lại thúc giục mọi người sinh? Chẳng lẽ nàng sẽ không muốn mình sinh đứa nhỏ sao? Hay là thân thể nàng nhiễm bệnh gì đó không thể sinh được? Hoặc, nàng đang muốn thử mình?

Bởi vì không đoán được Hạ Lan Tử Kỳ, cho nên Tôn thiếp nói chuyện cũng rất cẩn thận: “Nhưng mà...... Aizzz...... Không sợ Tứ thiếu phu nhân chê cười, hình như các nàng đều lọt vào mắt xanh của tứ thiếu gia. Muội làm gì có chỗ.”

Kỳ thật không cần nàng nói, Hạ Lan Tử Kỳ cũng đã nhìn ra, Tề Dật Phàm đúng là rất ít khi tới chỗ Tôn thiếp.

Trong ba vị tiểu thiếp này, bất luận là thật hay giả thì Tôn thiếp này cũng là người nghe lời nhất. Hạ Lan Tử Kỳ quyết định giúp nàng một phen, kéo tay áo của nàng qua, nói mấy lời sâu sắc: “Giữa phu thê. Kỳ thật không cần thiết phải tương kính như tân, cũng có lúc phải sử dụng một chút thủ đoạn mới có thể giữ lại được lòng của tướng công.” Dứt lời, nàng đi đến trước cái tủ nhỏ của mình, mở cửa tủ ra, lấy từ giữa ra một vật hình tròn màu đỏ.

“Tứ thiếu phu nhân, người lấy cái gì vậy?” Tôn thiếp thắc mắc nhìn nàng.

“Đây là một loại hương liệu, tên là Mỵ hương.” Hạ Lan Tử Kỳ mờ ám nói: “Lấy nó đặt ở trong lư hương, người ở trong phòng ngửi thấy mùi hương thì cho dù là nam hay nữ, cũng sẽ tự nhiên động tình. Có hiệu quả hứng tình rất cao, không tin muội cứ cầm dùng thử xem, nhất định sẽ làm tăng thêm tình cảm giữa muội và Dật Phàm.”

Tôn thiếp đỏ bừng mặt, đưa tay nhận miếng sáp hình tròn kia, vuốt cằm nói: “Để cho Tứ thiếu phu nhân mất công với thiếp thân như vậy, thiếp thân vô cùng cảm kích.”

Hạ Lan Tử Kỳ cười vỗ vỗ tay nàng: “Đều là tỷ muội nhà mình thôi! Khách khí như vậy làm cái gì?”

Tề Dật Phàm bởi vì chịu không nổi đám tiểu thiếp làm phiền, cho nên mới chạy đến trong phòng thanh tĩnh của Hạ Lan Tử Kỳ để trốn, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ được là mình sẽ nghe được chuyện kinh khủng thế này.

Tề Dật Phàm dưới bàn hai tay nắm chặt, cái mũi thiếu chút tức đến xì khói: Tử Kỳ ơi là Tử Kỳ, đúng là cái đồ lưu manh! Ngu ngốc! Lại đem tướng công đầy vào lòng nữ nhân khác!

Lúc này, Liễu Tâm Vũ vào nhà báo cáo: “Tứ thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu mời Tôn thiếp: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Bọn họ đi rồi. Trong phòng an tĩnh trở lại.

Tề Dật Phàm từ dưới gầm bàn chui ra, hiểu rõ Hạ Lan Tử Kỳ làm như vậy vì muốn trả thù. Trong lòng vừa buồn bực lại vừa bất đắc dĩ. Xem ra, muốn thay đổi cách nhìn của Hạ Lan Tử Kỳ đối với mình không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành công! Đường ôm mỹ nhân về, còn xa vời lắm.

......

Đêm đen thăm thẳm, gió hè hiu hiu. Hạ Lan Tử Kỳ sau khi ăn cơm xong, sớm đóng chặt cửa, ngồi một mình ở trong phòng, nghĩ xem Tề Dật Phàm đêm nay sẽ bị tiểu thiếp nào áp giải đi! Nghĩ đến bộ dạng hắn bị đám tiểu thiếp làm cho tâm phiền ý loạn. Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, nhịn không được hé miệng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Hừ! Ngươi cứ kiêu ngạo đi, ta châm cho hậu viện của ngươi chút lửa, xem ngươi đối phó thế nào!”

“Chẳng lẽ cô không biết, nghịch lửa sẽ là tự mình hại mình sao?” Ngay trong lúc Hạ Lan Tử Kỳ không phòng bị, tiếng của Tề Dật Phàm như là u hồn truyền tới.

Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa giật mình một cái, chợt xoay người, đã thấy Tề Dật Phàm an vị ở trên giường của nàng.

Thật sự là gặp quỷ! Hắn từ đâu xuất hiện? Hạ Lan Tử Kỳ mặt đỏ bừng, khó tin nhìn hắn: “Sao ngươi vào được trong này? Ngươi vào bằng cách nào?”

Tề Dật Phàm bình thản nói: “Ta không ở đậy, vậy cô cho là ta sẽ phải ở đâu?”

“Hả......” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình một cái, chuyện gì đây? Sao lại nghe như có vẻ hắn biết chuyện gì rồi?

Đúng lúc này, Tề Dật Phàm bỗng nhiên đứng lên, có vẻ như đang thị uy, đi đến trước mặt nàng: “Là ở trong phòng của đám tiểu thiếp sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nhảy dựng, không tự chủ được lui từng bước: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì......”

Tề Dật Phàm khí thế bức người: “Chín cô đang làm cái trò gì? Chẳng lẽ bản thân mình còn không biết, muốn ta nói thẳng ra sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ bị khí thế sắc bén kia dọa sợ, trái tim không kiềm chế được run lên, hay là, hay là hắn đã biết rồi sao? Dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất mạnh miệng: “Ta làm cái gì, ngươi nói đi!”

Tề Dật Phàm không nói gì, đưa tay từ trong lòng lấy ra một vật, quơ quơ trước mặt nàng: “Cô xem đây là cái gì?”

Vừa thấy cái này, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời á khẩu không trả lời được.

Hóa ra, thứ Tề Dật Phàm cầm trong tay là một miếng sáp màu đỏ, đúng là Mỵ hương mà lúc trước khi ăn, nàng đưa cho Tôn thiếp.

“Đây...... Ngươi...... Ngươi sao lại lấy được?” Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc đại biến, hay là Tôn thiếp lúc lấy ra dùng bị phát hiện, sau đó khai ra mình? Nàng hoàn toàn không bao giờ có thể ngờ được, Tề Dật Phàm lại sẽ chui dưới gầm bàn, nghe hết toàn bộ câu chuyện của hai người.

Giờ phút này, Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng: “Ta sao lại lấy được không quan trọng, quan trọng là việc này có phải là do cô làm hay không?”

Tề Dật Phàm nào có thể cứ như vậy để nữ nhân hạ dược mê hoặc? Vì thế hắn luôn theo dõi Tôn thiếp, nhìn thấy Tôn thiếp đem thuốc giấu vào trong hộp trang sức. Liền vụng trộm lấy ra.

Nếu hắn có thể lấy được Mỵ hương thì chứng tỏ hắn đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Hạ Lan Tử Kỳ cũng không giả bộ nữa, bỗng nhiên cười nói: “Không sai, thuốc này là ta đưa cho Tôn thiếp, làm sao? Ta đây cũng vì suy nghĩ cho hạnh phúc của ngươi, cho ngươi sớm ngày được ôm con trai!”

Tề Dật Phàm thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu! Nhưng mà nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bộ dáng cười đến xấu xa, hắn lại giận không nổi, trầm mặt nói: “Cô cũng quản rộng quá rồi đấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhún vai: “Chẳng còn cách nào! Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, ai bảo ta bây giờ là thê tử trên danh nghĩa của ngươi chứ! Nhị thiếu gia đã sinh được tiểu thiếu gia rồi, viện của chúng ta không thể chịu thua kém được, ta làm mọi chuyện cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi!”

Tề Dật Phàm thần sắc không tồi nhìn nàng, sao trước kia không phát hiện ra nàng còn có thể vô dụng như vậy chứ?

Giờ này khắc này, Tề Dật Phàm thật muốn lay lay vai của nàng quát lên: Tử Kỳ ơi Tử Kỳ, nàng nhìn rõ cho ta, ta là chồng của nàng! Nàng đừng cứ trăm phương ngàn kế nghĩ cách đem ta đẩy vào lòng nữ nhân khác! Chẳng qua, trước kia hắn luôn chỉ để ý đến mặt thuần khiết thiện lương của Tử Kỳ, chưa bao giờ được thưởng thức qua một Hạ Lan Tử Kỳ phúc hắc nhường này. Cho nên chuyện liên quan tới Hạ Lan Tử Kỳ, hắn luôn nhìn trước nhìn sau, sợ nói câu nào cũng ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ, vì thế, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Tề Dật Phàm lúc này nhìn nàng: “Theo như lời cô nói, thì ta còn phải cám ơn cô?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Ta đây chỉ là tận chức tận trách, không cần cám ơn, chỉ cần đừng đột nhiên xuất hiện ở trong phòng người khác dọa sợ người ta như thế là được!”

Tề Dật Phàm cảm thấy chán nản, đột nhiên nắm lấy bả vai của nàng, mặt đen, nói: “Muốn ta cám ơn, cô không biết xấu hổ sao?”

Bị con ngươi sâu thăm thẳm của Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm, cảm giác ở vai hơi đau, Hạ Lan Tử Kỳ khiếp đảm nhìn hắn, không biết sau đó hắn sẽ đối phó với mình như thế nào nữa. Trong lúc nhất thời khẩn trương không nói được gì.

Tề Dật Phàm vốn đang rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng lại không thể nào giận nổi. Tề Dật Phàm sau khi nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, trong lòng đột nhiên thả lỏng: Thôi! Nàng cũng phải là kẻ thù, không cần thiết phải tới mức như vậy! Phải tìm cách xoay chuyển được hình tượng của mình trong mắt nàng mới là nhiệm vụ quan trọng, vì thế, Tề Dật Phàm đột nhiên bất ngờ nở nụ cười: “Đã dọa sợ được cô rồi! Ta một đại nam nhân sao lại chấp nhặt vơi cô? Chỉ cần từ nay về sau cô an phận thủ thường đi, đừng có tạo thêm phiền toái cho ta nữa, việc này cứ như vậy cho qua đi!” Tề Dật Phàm nói xong, chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy bả vai Hạ Lan Tử Kỳ ra.

Hắn không phải đang rất tức giận sao? Sao lại có thể khinh địch như vậy nhỉ? Đúng là mưa to sấm lớn hiếm thấy nha! Đối với quyết định của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ rất bất ngờ, thở phào nhẹ nhõm một cái đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống, có lòng tốt nói: “Nhưng mà ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, lại vẫn chưa có đứa nhỏ nào, ngươi cũng phải cố gắng lên!” Nói xong, nàng đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: “À đúng rồi, không phải ngươi mắc bệnh khó nói gì chứ? Có muốn ta bắt mạch xem thử không?”

Hắn là nam nhân, lại bị nữ nhân hoài nghi có bệnh khó nói, đây là chuyện mất mặt đến cỡ nào! Tề Dật Phàm nhướng mày, không vui nói: “Cô đừng có nói hươu nói vượn! Ta vô cùng khỏe mạnh, nào có bệnh tật gì?”

Hạ Lan Tử Kỳ nghiêm túc hẳn lên: “Vậy tại sao đám tiểu thiếp của ngươi không ai mang thai được, một người có vấn đề nhưng chẳng lẽ tất cả đều có vấn đề sao?”

Tề Dật Phàm sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân, nhưng tạm thời cô chưa cần thiết phải biết. Chờ thời cơ chín muồi rồi, ta thì sẽ nói cho cô biết!”

Có nguyên nhân? Có nguyên nhân gì? Thật là, lại chơi trò nói lấp lửng, cố ý làm người ta tò mò. Hạ Lan Tử Kỳ oán hận trừng mắt liếc hắn một cái.

Đối với bất mãn của nàng, Tề Dật Phàm làm như không thấy, thản nhiên đi đến đối diện với nàng ngồi xuống, âm hiểm cười nói: “Hậu viện của ta bị cô phá đến gà bay chó sủa, hiện tại chỉ còn có nơi này của cô là có thể chắn gió thôi, cho nên, từ giờ trở đi ta quyết định sẽ ở lại chỗ này của cô!”

“Hả? Cái gì?” Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi từ trên ghế nhảy dựng lên: “Ngươi đùa cái gì thế? Về sau mỗi ngày đều ở chỗ của ta?”

“Ta không có nói đùa, ta nói thật!” Nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ phản ứng mạnh mẽ, Tề Dật Phàm rất vui vẻ: “Để chứng minh lời ta nói không giả, đêm nay ta sẽ không đi!” Hắn nói xong đứng dậy, đi đến trước giường Hạ Lan Tử Kỳ, cởi giầy ra, thoải mái nằm lên giường!

Rõ ràng muốn để đám tiểu thiếp quấn quít lấy hắn, tạo phiền phức cho hắn! Kết quả, hắn lại tới ngược đây quấy rầy mình! Cái này, Hạ Lan Tử Kỳ đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cảm giác không khác gì cầm đá tự đập vào chân mình!

Thấy hắn lên giường của mình, Hạ Lan Tử Kỳ phẫn nộ không thôi, chạy đến bên giường, bò đến giữa giường túm lấy hắn kéo cuống: “Ngươi xuống dưới cho ta!”

Tề Dật Phàm lui đến giữa giường, xấu xa nói: “Ta không xuống!”

Kỳ thật, từ sau khi Tề Dật Phàm đã biết Hạ Lan Tử Kỳ chính là người trong lòng hắn đã không còn muốn đến phòng những tiểu thiếp khác nữa rồi, hắn muốn mỗi ngày đều được ở tại nơi này của Hạ Lan Tử Kỳ. Cho dù là không làm chuyện gì cả, chỉ là ngủ cùng trên một cái giường cũng tốt! Nhưng là trong lúc nhất thời hắn lại tìm không ra cái cớ nào thích hợp, lần này, hắn bắt được nhược điểm của Hạ Lan Tử Kỳ, vừa hay có thể mượn cơ hội này thực hiện mục đích.

Nhìn hắn đáng ghét như thế, Hạ Lan Tử Kỳ nổi giận, hai tay nắm lấy cánh tay Tề Dật Phàm kéo xuống dưới. Tề Dật Phàm xoay cánh tay, bắt ngược lại cánh tay của Hạ Lan Tử Kỳ, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Hạ Lan Tử Kỳ lập tức ngã vào trong ngực hắn.

Tề Dật Phàm nhân cơ hội trêu đùa: “Bây giờ còn chưa tới lúc đi ngủ, đã vội vã yêu thương nhung nhớ thế này rồi! À, ta hiểu rồi, ban ngày cô dùng kế lạt mềm buộc chặt, mục đích chính là chờ ta mắc câu! Bây giờ ta đã mắc câu rồi, cô còn rụt rè cái gì nữa?” Tề Dật Phàm nói xong ra vẻ muốn hôn.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú chình ình trước mắt, Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi hồn bay lên trời, đưa tay gạt mặt Tề Dật Phàm ra, xoay người giãy khỏi ngực hắn, giơ tay định tát một cái: “Ngươi vô sỉ!”

Tề Dật Phàm sao có thể để nàng đánh được, đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng, vẻ mặt cười xấu xa: “Cũng chỉ là đùa một chút, sao lại tức giận như vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa tức vừa giận, dùng sức giãy dụa: “Đây là giường của ta, không phải của ngươi. Muốn ở lại chỗ này của ta, vậy thì đi xuống dưới đất mà ngủ!”

Tề Dật Phàm kéo tay nàng, để sát vào nói: “Cô nghĩ lại đi, Thủy Tiên Các là của ta, những thứ kia đều là của ta, con người của ta thương hương tiếc ngọc thấy cô là một nữ tử yếu đuối mới để cho cô nằm ở trên giường, đương nhiên nếu cô không thích giường vậy thì xin mời cô xuống đất ngủ!”

“Vô lại!” Hạ Lan Tử Kỳ tức giận dùng sức rút tay về: “Sao ta lại phải xuống đất nằm cơ chứ, ta không phục!”

Tề Dật Phàm đối với tính tình của nàng hiểu rất rõ, biết chắc nàng se xnh] thế nên mỉm cười nói: “Tùy cô!” Sau đó kéo chăn và gối qua, nằm vào trong ngủ.

Lần trước đã có một lần kinh nghiệm, Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn sẽ không tử tế gì với mình. Nhưng mà trên giường có thêm một người đàn ông, chỉ nhìn đã thấy không tự nhiên rồi, đừng nói là ngủ cùng nhau. Có điều, Hạ Lan Tử Kỳ đã từng ngủ ở ghế dựa một lần rồi, sau khi tỉnh ngủ thì cả người đều đau nhức, cảm giác đó thực sự rất khổ sở. Huống hồ, cùng ngủ ở trong một phòng, nếu Tề Dật Phàm có suy nghĩ không đứng đắn với nàng..., thì cho dù nàng ngủ ở chỗ nào cũng đều trốn không thoát, cho nên, chẳng việc gì phải xuống đất tự hành xác.

Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy bước xuống dưới, đem một bình mai bằng sứ thanh hoa vẽ hoa văn cánh sen dùng để trang trí ở trên bàn lên trên giường, đặt ở giữa hai người, rất nghiêm túc đúng mực nói với Tề Dật Phàm: “Đây là danh giới, chúng ta đều sẽ trung thành với người yêu của mình, cho nên tự giác một chút, ai cũng không được vượt qua danh giới! Ai vượt qua thì sẽ là con chó nhỏ, nghe được không?”

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm “phì” một tiếng nở nụ cười.

Hạ Lan Tử Kỳ giận dữ: “Ngươi cười cái gì?”

“Không cười cái gì!” Tề Dật Phàm không đành lòng chọc nàng tức giận nữa, cao giọng nói: “Yên tâm đi! Vượt qua chỉ có cô, ta sẽ không bao giờ!”

Lấy được sự đồng ý của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới yên tâm lên giường, kéo chăn nằm xuống.

Cách bình hoa mai, Tề Dật Phàm mở miệng hỏi: “Hôm nay cô đến Dưỡng Sinh Uyển làm gì?”

Nhắc tới Dưỡng Sinh Uyển, Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ tới chuyện Cẩm Nguyệt nói với nàng, chớp mắt một cái, nhìn hắn nói: “Đi dạy Cẩm Nguyệt bấm huyệt. Đúng rồi, Cẩm Nguyệt nói với ta, lão thái gia cùng Hầu gia chuẩn bị cuối năm sẽ định ra thế tử kế nhiệm. Nàng nhắc nhở ta, để cho ta nghĩ ra biện pháp chữa bệnh cho ngươi nhanh khỏi.”