Hỉ Tương Phùng

Chương 131: Âm mưu nổi lên




“Thanh đại nhân, Thanh đại nhân, xin ngài bớt giận.” Hầu gia đứng lên theo, lập tức giữ chặt ống tay áo Thanh đại nhân: “Nghịch tử của ta đúng là hư hỏng, thật sự không xứng với lệnh thiên kim. Nhưng mà hôm nay cũng đã muộn thế này rồi, sợ là cổng thành cũng đã đóng. Hay là ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm đã, chờ trời đã sáng rồi hãy đi.”

“Đúng vậy đấy Thanh đại nhân đừng đi nữa, ngày mai hay đi vẫn hơn.” Dưới sự dẫn dắt của Hầu gia, mọi người đồng loạt đứng lên, thành ý giữ khách.

Lúc này, Thanh đại nhân tự trong cơn kích động cũng dần tỉnh táo lại, ông biết, nếu đêm nay thật sự cứ như vậy mà đi thì quan hệ của ông và Hầu gia coi như chấm hết. Cân nhắc lại một chút, kẻ hư hỏng là Lục thiếu gia, nếu bởi vậy mà trở mặt với Hầu gia thì thật sự là không đáng. Vì thế, Thanh đại nhân nhìn Thanh Lộ, Thanh Lộ chỉ chưng ra khuôn mặt không vui chứ cũng không có tỏ vẻ gì, Thanh đại nhân lúc đó mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, đi ra ngoài.

Thấy ông ta đồng ý không đi nữa, Hầu gia vội vàng nói với gã gia đinh bên cạnh: “Mau, hộ tống cha con Thanh đại nhân trở về phòng nghỉ ngơi.” Gã gia đinh nhận lệnh, vội vã đi theo.

Thấy Thanh đại nhân đã ra khỏi viện, Hầu gia tức giận đập một cái xuống bàn, giận nói: “Cái thằng nghịch tử Tề Nhan Thần này, tìm cho nó mối lương duyên tốt thì nó không còn, thật đúng là làm ta tức chết.”

“Lão gia, ông đừng nóng giận, cẩn thận nóng giận lại hại đến thân thể.” phu nhân tiến đến, vỗ nhẹ lên ngực Hầu gia giúp ông thuận khí.

Hầu gia trong lòng vẫn không nguôi nổi cơn tức, dựng râu trừng mắt nói với mọi người: “Các ngươi nghe rõ cho ta, từ giờ trở đi, ai dám đến phòng củi đem đồ ăn cho nó ta sẽ phạt người đó ba ngày không được ăn cơm. Ta muốn đói chết tên nghịch tử này, xem nó về sau có rút được kinh nghiệm hay không.” Dứt lời vung tay áo, bước nhanh đi ra ngoài. Phu nhân cũng dẫn theo đám thiếp thất, theo đuôi mà đi.

Chẳng ai ngờ rằng bữa cơm đang yên đang lành lại thành ra như vậy, sau khi mị người đã định thần lại thì Ngũ thiếu gia đứng lên trước, lắc đầu thở dài: “Haizzz, Lục đệ bình thường rất tốt, hôm nay sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế chứ?”

Tề Như Tuyết trong lòng nóng như lửa đốt: “Đúng vậy, Lục ca rốt cuộc là làm sao sao vậy, thật khiến người ta buồn đến chết mất thôi.”

Nàng dù sao cũng là muội ruột cùng mẹ với Lục thiếu gia, thấy ca ca gặp phải họa lớn như vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại lực bất tòng tâm.

Đại thiếu phu nhân bế Tiểu Anh lên, tốt bụng nhắc nhở: “Tứ tiểu thư, Hầu gia đang nổi nóng, muội đừng có xúc động mà làm bậy. Đợi đến sáng ngày mai thì hãy nói sau.”

“Đại tẩu, muội biết.” Tề Như Tuyết gật đầu đồng ý.

Tiệc rượu mới chỉ được một nửa, mọi người đã tan rã trong sự mất hứng, quay trở lại chỗ ở của mình.

Đêm dài tĩnh lặng, Hầu gia khẽ chạm vào bát hoa sen được bày biện trên bàn tâm trạng đang tích tụ lại dần thư giãn. Vốn dĩ, bát đựng hạt giống hoa sen này là ông tặng cho Ngũ di nương, năm đó hai người cùng nhau gieo hạt giống xuống, cùng nhau nhìn nó nẩy mầm, trổ lá, cho đến nên đòng, nở hoa.

Ngũ di nương vô cùng thích bát hoa sen ấy, thích nó phong thái nhẹ nhàng, dáng vẻ thanh tú uyển chuyển, càng nhìn càng thích màu sắc xinh đẹp ấy.

Mà ở trong mắt Hầu gia, Ngũ di nương chính là đài sen xinh đẹp nhất, luôn đẹp như vậy, có dịu dàng văn nhã, khiến cho người ta yêu mến, ngắm mãi không chán.

Nhưng là mà có thế nào ông cũng chẳng thể ngờ được, một nữ tử dung nhan động lòng người như vậy, lại đột nhiên gặp vận rủi mà chết một cách li kì.

Từ khi Ngũ di nương đi rồi, bát sen này hình như cũng tức giận, vô luận có chăm sóc như thế nào cũng không nở hoa. Bởi vậy Hầu gia rất buồn lòng, nhưng ông là nam nhân những thứ tinh tế như chuyện nữ nhi tình trường thế này, ông cũng không dễ dàng làm được. Nhưng mà, có một lần đúng lúc Hầu gia đang ngẩn người nhìn bát hoa kia thì trùng hợp bị Tề Siêu Nhiên thấy được.

Tề Siêu Nhiên vô cùng thông mình, vừa thấy đã hiểu rõ tâm ý của phụ thân, liền tiến lên nói: “Phụ thân, hoa này chỉ toàn là lá thì có gì đẹp đâu ạ? Có muốn ngắm thì cũng phải ngắm hoa chứ”

Hầu gia than nhẹ: “Từ khi mẫu thân con đi rồi, hoa này không nở lại nữa, có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ nở.”

Tề Siêu Nhiên mỉm cười: “Cũng không nhất định như vậy, nếu con có cách làm cho hoa nở lại thì sao ạ?”

Hầu gia lập tức nói: “Thì ta sẽ đồng ý với một nguyện vọng của con.”

“Được, nếu con thành công làm đài sen nở ra thì cha phải đồng ý với con nửa tháng sau, sẽ để cho con xuất phủ đi chơi.” Thân là tiểu thư khuê các, nghĩ ra cơ hội được ra ngoài chơi vốn không hề dễ, cho nên đây chính là điều Tề Siêu Nhiên mơ ước nhất.

Hầu gia đáp: “Không thành vấn đề, ta đồng ý với con.”

Lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói ra nhưng Hầu gia không ngờ là, con gái thật sự có bản lĩnh có thể làm bát sen nở ra được.

Nhìn đóa hoa non mềm đẹp đẽ kia, ông từ từ nhắm mắt lại, vứt bỏ hết tất cả phiền não và không vui trong lòng, tràn ngập đầu óc là hình ảnh vui vẻ ân ái của ông cùng Ngũ di nương.

Phu nhân dẫn theo một nha đầu bưng một bát canh dưỡng thần đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong.

Thấy Hầu gia lại có thể nhìn ngắm say mê một chậu hoa như thế, phu nhân không khỏi chau mày, lúc này nghĩ đến chuyện ban ngày khi Tề Siêu Nhiên nói bát sen kia nở hoa thì phản ứng của Hầu gia có chút bất thường, bà đại khái liên tưởng đến việc này có liên quan đến Ngũ di nương, vì thế đặc biệt sai người đi nghe ngóng, lúc này mới biết được cái chậu hoa đó là thứ mà Ngũ di nương lúc sinh tiền rất thích.

Bây giờ thấy Hầu gia có thể say mê một chậu hoa như thế, không nghĩ cũng biết Hầu gia đối với Ngũ di nương vẫn luôn nhớ mãi không quên, đúng là càng nhìn càng bực, mạnh mẽ khoát tay chặn lại, dẫn theo nha hoàn xoay nguòi đi.

Trong Vinh Nhã Cư, nha hoàn nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, canh này nên làm thế nào bây giờ?”

Phu nhân tức giận  nói: “Còn sao nữa? Đổ đi.”

......

Sáng sớm hôm sau, Tam thiếu gia chủ động xin đi ra ngoài làm việc, Muốn tới Định Đô thu nợ. Thấy con trai hăng hái, Hầu gia đương nhiên rất vui vì hắn có thể ra ngoài xông xáo, thế nên hào phóng đồng ý.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Thanh đại nhân cũng dẫn theo con gái cùng vệ binh hộ tống của mình, rời khỏi Hầu phủ về kinh thành.

Hết thảy mọi việc nhìn thì có vẻ bình yên, Tề Nhan Thần tuy rằng còn bị nhốt ở trong phòng củi, nhưng mà chờ Hầu gia tức giận đương nhiên sẽ thả hắn ra. Hơn nữa, tin chắc rằng phu nhân cùng Nhị di nương sẽ cầu xin thay cho Tề Nhan Thần, Hạ Lan Tử Kỳ không giúp đỡ được gì chỉ có thể cầu nguyện mọi việc phát triển theo hướng tốt nhất, hi vọng Tề Nhan Thần sớm ngày thoát tội cũng sớm ngày nghĩ thông suốt.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu chói chang, dưới cây ngô đồng trong tiểu hoa viên Tề Dật Phàm ôm  Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên đẩy qua đẩy lại bàn đu dây dưới tán cây.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu hỏi: “Dật Phàm, buổi tối chàng muốn ăn gì? Thiếp nấu cho chàng.”

“Ta muốn ăn cái gì nàng cũng làm cho ta sao?”

“Đương nhiên.”

Tề Dật Phàm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ta muốn ăn ‘cá chạch lội nước’.”

Hạ Lan Tử Kỳ trừng mắt nhìn, moi hết cả ruột gan ra nghĩ cũng không biết có món ăn ‘cá chạch lội nước’ này, đành phải khó xử nói: “Thật có lỗi, món này thiếp không biết làm, chàng đổi món khác được không.”

“Không sao, không biết thì ta dạy nàng.” Tề Dật Phàm khóe môi cong lên, nở một nụ cười bí ẩn.

“Chàng biết nấu cơm sao?” Hạ Lan Tử Kỳ bĩu môi một cái, tỏ vẻ không tin.

Tề Dật Phàm ghé sát vào vành tai nàng: “Để ta nói cho nàng biết món này nấu như thế nào nhé, trước tiên chuẩn bị một bồn tắm lớn, sau đó đổ đầy nước ấm vào trong đó......”

“Ấy, khoan đã, không phải nấu cơm sao? Chuẩn bị bồn tắm làm cái gì?” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn hắn, bởi vì ngồi gần quá nên hai người ánh mắt hai người chạm nhau.

Có cơ hội chiếm tiện nghi, Tề Dật Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ghé sát mặt về phía trước ngay lúc Hạ Lan Tử Kỳ không hề phòng bị mà hôn lên môi của nàng, rồi đặt cằm lên vai nương tử của mình: “Nàng cởi hết quần áo ra rồi đi vào trong bồn tắm, vậy là món ‘cá chạch lội nước’ của ta đã hoàn thành rồi.”

“Chàng...... Đại sắc lang” không thể ngờ rằng mình lại rơi vào bẫy như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ chợt cảm thấy hai má nóng lên, đưa tay đẩy đầu hắn đang đặt trên vai mình ra.

Tề Dật Phàm một tay ôm eo của nàng, đột nhiên vận sức đem bàn đu dây đẩy lên thật cao, lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha, là nàng nói muốn làm bữa tối cho ta mà, bữa tối của ta chính là nàng, đem nay ta muốn ăn sạch sành sanh......”

“Chàng nhỏ giọng một chút thôi, đừng để người khác nghe được.” Hạ Lan Tử Kỳ lo lắng khiển trách.

“Sợ gì, đây là nhà của chúng ta mà.”

“Nhưng trong cái nhà này không chỉ có riêng chúng ta, còn có những người khác nữa.”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa dứt lời, Tề Dật Phàm lập tức ngừng lại: “Nàng ám chỉ Phùng thiếp và Tôn thiếp? Vậy ngày mai ta sẽ đưa hưu thư cho bọn họ.”

“Như vậy có được không?”

“Có gì không thể?”

Hạ Lan Tử Kỳ còn nhớ rõ lần trước Tề Dật Phàm vì bảo vệ mình mà chịu thua lỗ mối làm ăn dược liệu kia. Làm ăn thua lỗ mất một số tiền lớn, vì thế lo lắng nói: “Lần trước có phải đã bị lỗ rất nhiều tiền không? Chúng ta chắc là bị tổn thất nặng nề chứ nhỉ? Nếu bây giờ đưa hưu thư cho bọn họ, vậy cũng cần một số lớn vàng tiền, vậy chúng ta có đủ không?”

Tề Dật Phàm do dự một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đủ”

Hạ Lan Tử Kỳ rất giỏi về việc sát ngôn quan sắc[1], từ vẻ mặt Tề Dật Phàm nàng thấy được là Tề Dật Phàm đã cố gắng chống đỡ. Bởi vì, nàng còn nhớ rõ, lúc ấy khi Tề Dật Phàm muốn nàng giúp đỡ thì đã từng nói qua là mối làm ăn này vô cùng quan trọng, có thể thấy được việc thua lỗ không hề nhỏ chút nào.

Nếu đã thua lỗ đến việc làm ăn gặp trắc trở, thì phải biết lo nghĩ. Tiếp tục để cho hắn bỏ ra hai ngàn lượng vàng đền bù cho hai tiểu thiếp kia thì thật sự là tổn thất quá lớn.

Hạ Lan Tử Kỳ suy nghĩ mãi rồi mở miệng nói: “Dật Phàm, việc buôn bán của chúng ta lúc này nhất định cần có vàng để quay vòng, nếu chàng đến cửa hàng bạc mượn tiền thì cũng cần phải trả lãi, cho nên đợi việc làm ăn của chúng ta ổn định, hoặc là chờ đến khi kiếm được nhiều bạc hơn thì để bọn họ đi cũng không muộn đâu mà.”

“Nàng đừng lo lắng nhiều như vậy, đây không phải là vấn đề to lớn gì.” Nam nhân đều sĩ diện, Tề Dật Phàm cũng không ngoại lệ, mặc dù có khó khăn nhưng cũng không muốn như vậy mà làm tổn thương nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ kỳ thật cũng có thể hiểu được tâm lý của hắn, quay lại ôm lấy cổ hắn khuyên nhủ, khuyên nhủ: “Dật Phàm, chàng nghe ta, bây giờ chưa cần để bọn họ đi. Không riêng vì lí do mà thiếp vừa mới nói, quan trọng là vì đây không phải là thời điểm tốt.”

“Xin được chỉ giáo?”

Hạ Lan Tử Kỳ kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì chàng còn chưa có vào được Kim Lâu. Hơn nữa Tứ gia của chúng ta không hề có chỗ dựa, nếu bây giờ chàng muốn đem các tiểu thiếp bỏ hết đi thì Hầu gia nhất định sẽ có thái độ với chàng, cho nên, thật sự không cần phải vội.”

Nếu Hạ Lan Tử Kỳ đã tìm cho hắn lý do và đường lui hoàn hảo, Tề Dật Phàm chẳng có lý gì mà không tuân theo? Vì thế hôn lên trán nàng một cái, vô cùng vui mừng: “Được, tất cả ta đều nghe theo nàng. Nhưng Kim Lâu không phải là nơi dễ vào, nàng có cách gì tốt không?”

Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Muốn vào Kim Lâu, chỉ có thể xuống tay với hai người, một người là Hầu gia, một người chính là lão thái gia. Hầu gia thì có vẻ nghiêng về Ngũ thiếu gia nhiều hơn một chút, vậy thì chúng ta đành phải xuống tay với lão thái gia thôi.”

Chú thích:

[1] Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; đoán ý qua lời nói và sắc mặt.