[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 60: Ngoại truyện 1: Yến tử phi thời




Quà 8/3 <3


Gửi tặng những cô gái đã đi theo thời thanh xuân đu cp cuồng nhiệt của toaiiii <3 <3


_____


Yến tử phi thì,


Lục thuỷ nhân gia nhiễu.


(Chim yến bay về, Nước biếc vòng quanh ngõ)


Trích "Điệp luyến hoa" – Tô Thức.


Nắng hạ hầm hập đổ xuống, dát vàng một mảnh kim tinh tuyết lãng óng a óng ánh. Mặc dù vải vóc Kim thị làm từ tơ lụa mềm mại, thoáng mát nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi chầm chậm thấm ra hai bên thái dương. Kim Yến đi giữa một vườn kim tinh tuyết lãng nở rộ, vạt áo bay bay, gia huy trên áo dường như hòa cùng hoa nở, sắc vàng tươi lấp lánh chói mắt.


Buổi chiều giờ Thân, giữa hạ nóng bức, chẳng ai muốn ra vườn đi dạo. Thế nhưng Kim Yến dường như không hề bị nắng hè làm phiền, trong tay vung vẩy chiếc kéo, rất nhàn nhã mà lựa hoa. Nhưng nếu như có người để ý kỹ, hẳn sẽ thấy quanh chỗ hắn cắt hoa có vài con bướm lớn, nhờ cánh vàng tiệp cùng màu hoa đem chúng ẩn giấu thật kỹ khỏi mắt người đời. Đàn bướm dập dờn bay quanh vạt áo của Kim Yến, đậu lên tay hắn. Chân bướm vừa tiếp xúc với da thịt, trên cánh bướm vàng bỗng nhiên chầm chậm hiện lên hoa văn màu phấn trắng lạ lùng. Đợi hoàn thành hết thảy, đàn bướm thoắt cái liền tản ra, vượt qua mênh mông biển hoa vàng chói mắt, càng bay càng xa, biến mất vô thanh vô tức...


Lúc này, Kim Yến mới thỏa mãn cầm đóa hoa chừng dăm, bảy bông rẽ hoa trở lại đình viện. Cái nắng hầm hập được hành lang cẩm thạch ngăn lại, mát mẻ bất ngờ ùa tới khiến hắn rùng mình. Hai người môn sinh Kim thị đi ngang qua, thấy hắn vội vàng hành lễ, chào một tiếng "Quản sự". Kim Yến bình thường ôn hòa vui vẻ, môn sinh không vì hắn địa vị cao hơn mình mà sợ hãi, thấy trong tay hắn ôm một bó hoa tươi liền ân cần hỏi thăm: "Trời nắng như vậy, quản sự vẫn đi cắt hoa sao?"


Hắn mỉm cười, đáy mắt nâu tràn đầy thân thiết, hòa ái: "Hết cách rồi, tông chủ đã dặn dò muốn mộ của phụ mẫu mỗi ngày đều cần có kim tinh tuyết lãng tươi cúng bái. Hiện nay tông chủ không ở Kim Lân Đài, Lục Thủy cũng không dám vì thế mà lười biếng."


Hai môn sinh tấm tắc khen hắn cẩn trọng, tận chức, cúi chào lại rời đi. Hai bóng người vừa xoay lưng, nụ cười trên môi Kim Yến lại càng rõ ràng.


Hắn ôm đóa hoa đi tới mộ phần của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly. Trước khu vào phần mộ Kim thị có một ngôi nhà gỗ nhỏ nép vào bên sườn núi. Khi Kim Yến vừa tới, một lão già đầu tóc bù xù cũng từ trong nhà cà nhắc nặng nề lết ra ngoài. Lão già năm nay chừng sáu mấy bẩy mươi tuổi, vừa câm vừa điếc, không nơi nương tựa. Một lần lão ta ra đường, run rẩy ngã nhào vào người một tên côn đồ, bị hắn đè xuống đánh. Vừa vặn hôm đó Kim Lăng ra ngoài giám sát chuyện làm ăn, thấy vậy ra tay hỗ trợ mới giúp lão tránh kiếp bị đánh chết, thế nhưng một chân lão bị kẻ nọ đập què, dù thuốc thang rồi vẫn cà nhắc thậm thọt. Lần ấy, Kim Lăng mang lão về đưa cho Kim Yến thu xếp một chốn dung thân. Một người vừa què, vừa câm vừa điếc, Kim Yến nghĩ mãi, quyết định cho lão đảm nhiệm việc quét tước, dọn dẹp cho khu lăng mộ Kim thị.


Lão già đến trước mặt Kim Yến, cúi chào, vươn cánh tay nhăn nheo khẳng khiu đón lấy bó hoa. Kim tinh tuyết lãng nở tung rực rỡ, hoa từng đóa từng đó vừa to vừa diễm lệ, vừa vặn che khuất một mảnh giấy nho nhỏ tràn đầy nét mực lít nha lít nhít.


Kim Yến lại nở nụ cười, cúi chào ra về.


Trên đời này sẽ chẳng có ai đề phòng một lão già bảy mươi sắp chết, vừa câm vừa điếc lại vừa què. Lớp vỏ bọc tàn tạ héo hon, thân phận thấp kém còn hơn con sâu cái kiến lại là vũ khí mạnh nhất của một mật thám!


Hắn đi vào phòng mình, thiết lên kết giới, mở mảnh giấy vừa được lão què nhét vào tay ra. Gần đây, tin tức quản gia Du Hằng của An Lục Du thị bị Giang tông chủ mua chuộc giết chủ đã lan ra khắp nơi. Bách gia ở lại Liên Hoa Ổ giám sát nhất cử nhất động của Giang Vãn Ngâm, Vân Mộng mơ hồ có xu hướng vỡ trận. Không thể nghi ngờ, với những kẻ không yên phận ở Kim Lân Đài này, đây chính là tin tức tốt nhất. Một số kẻ bắt đầu ra sức lôi kéo thế lực, lấy danh nghĩa chiêu hiền, mở võ quán... để thu thập binh lực.


Kim Lăng mấy ngày trước nhận được mật báo tình hình của hắn, từ Miêu Cương hồi âm về chỉ có bốn chữ: "Tá thi hoàn hồn"


Vừa vặn, hắn và Kim Lăng luôn có chung kiến giải.


Kim Yến phân đội ám vệ mình đang nắm giữ thành các tổ, giả danh đầu quân vào võ đường, làm nội gián thu thập tình báo. Những lão hồ ly ở Kim Lân Đài này một đời suy tính, lại tính không ra bọn chúng sẽ chết bởi hai chữ "khinh địch". Sai lầm lớn nhất của bọn chúng là cho rằng Kim Lăng ngồi được lên cái ghế gia chủ toàn bộ nhờ vào cậu mình chống lưng. Giang Trừng vừa gặp nạn, Kim Lăng ở tại Miêu Cương, bọn chúng vội vàng cho rằng một bên Vân Mộng thế sụp như tuyết lở, một bên Kim Lăng nước xa không cứu kịp lửa gần, Kim Lân Đài không còn ai quản mình, rục rịch trỗi dậy.


Thế nhưng, chúng càng nóng vội hành động, sẽ càng có nhiều kẽ hở để người chúng vẫn khinh thường là "tên nhóc vắt mũi chưa sạch được chiều hư" kia cài cắm người của mình vào. Hiện tại, các võ đường khắp Lan Lăng ngoài cái xác do đám trưởng lão đó dựng lên, đổ tiền vào nuôi, phần "hồn" đã có tới sáu phần mười là tâm phúc do Kim Lăng và Kim Yến cài vào nắm quyền.


Xem ra, phải cảm tạ sự ngu ngốc của bọn chúng, mới giúp Kim Lăng tiết kiệm thời gian, tiền bạc xây căn cơ, thế lực!


Kim Yến đọc xong báo cáo của tổ ám vệ gửi về, nụ cười càng lúc càng đậm, vung tay châm lửa đốt. Ngọn lửa chầm chậm liếm lên mảnh giấy, đem mọi điều cơ mật đều hóa thành tro tàn.


Giải kết giới, hắn đẩy tung cửa sổ, để gió từ bên ngoài lùa vào phòng. Dưới cánh cửa sổ này là một mảnh ao nho nhỏ, hắn đặc biệt xin Kim Lăng được trồng hoa sen, tự tay chọn giống, tự tay chăm sóc. Mùa hạ năm nay, lứa hoa đầu tiên đã nở, hương sen ngan ngát vấn vương. Kim Yến hít sâu một hơi. Hương sen xóa tan cảm giác nhức đầu do nắng hè, lan khắp tứ chi, ngấm vào cốt tủy.


Có chút tương tự với mùi hương của người đó...


Kim Yến chầm chậm cúi người, nằm nhoài trên khung cửa sổ, vươn ngón tay khẽ vuốt cánh hoa sen trắng mịn. Tóc mai nhẹ nhàng rủ xuống gò má hắn, che khuất đôi mắt nâu sẫm sâu thăm thẳm. Người đó từng nói đây không nên là ánh mắt mà một thiếu niên hơn hai mươi tuổi như hắn nên có, nói hắn nên học Kim Lăng thoải mái hơn một chút, cười nhiều hơn một chút. Bởi vì người đó nói vậy, hắn mới biến thành một Kim Yến ôn hòa hay cười, người gặp người tin tưởng như hiện nay.


Kim Yến chỉ được người đó ôm có đúng một lần. Trên người người đó có hương sen thơm ngan ngát. Giữa biển máu tanh gay gắt, mùi hương đó giống như một mảnh sương đêm tinh khiết, giống như ánh sáng trong cơn ác mộng tối tăm, cứu rỗi tâm hồn hắn. Cái tên Kim Yến này, cũng là người đó ban tặng.


Hắn vẫn còn nhớ như in lần đầu mình gặp người ấy.


Đó là một buổi chiều mây đen vần vũ che kín trấn nhỏ, gió to không ngừng cuộn thốc, mang theo lá rụng, hoa tàn và gió bụi tấp vào vạt áo người đi đường. Kim Yến khi đó mới bốn tuổi, vậy nên ký ức cũng vì sự non nớt của tuổi tác mà chắp vá và phai mờ nhiều lắm. Hắn chỉ nhớ được ba màu sắc đặc biệt gay gắt đan xen vào nhau.


Màu máu đỏ tới gay gắt. Đâu đâu cũng ngập trong sắc đỏ. Ngoài sân, trong nhà, trên tường, trên quần áo những người thân đang la liệt nằm khắp nơi.


Màu vàng chói lóa của gia phục dưới ánh dương thiêu đốt lúc ngày sắp tàn, tựa một mảnh mẫu đơn vàng bị chà đạp tới nát bấy.


Giữa hai quần thể màu sắc vừa rợn ngợp lại vừa gay gắt ấy, sắc áo tím của người nọ bỗng dưng trở thành nét nhu hòa duy nhất cuốn chặt lấy tầm mắt của Kim Yến, mặc dù, màu tím kia cũng đã nhuốm máu đỏ, nhuốm bụi bặm. Khoảnh khắc vị đại ca đó vung roi đánh văng kẻ đang muốn giết hắn, ôm hắn lên từ giữa biển máu tươi, hắn đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt của hoa sen chen vào mũi, cùng một giọng nói khẽ ôn nhu: "Đừng sợ, không sao rồi"


Kim Yến xuất thân từ một chi thứ thuộc Kim gia. Khi Xạ Nhật Chi Chinh vừa nổ ra, gia tộc hắn ở gần vị trí của Ôn thị nhất. Vân Mộng vừa thất thủ, tính theo khoảng cách, Kim thị xem ra không chống thêm được mấy ngày. Cha hắn tính toán đưa cả nhà đến Lang Tà hội họp cùng biểu ca Kim Tử Hiên, nào ngờ chưa kịp xuất phát, Ôn cẩu đã kéo tới, tàn sát, cướp bóc.


Một nhà gần trăm mạng người, chỉ còn lại hắn được người đó cứu về.


Người đó đưa hắn về trại đóng quân, nơi đó còn có một cô cô mặc áo tím dịu dàng. Cô cô ôm hắn, giúp hắn tắm sạch máu tanh trên người, cho hắn ăn một bát canh sườn củ sen ngon nhất trên đời, dỗ dành hắn khỏi những cơn ác mộng chết chóc.


Ngày người đó cứu được hắn là lúc sắp vào mùa đông, chim yến lũ lượt bay đi, đầu hồi gió lùa xơ xác. Người đó ngẩng lên nhìn trời, vỗ đầu hắn nói rằng: "Chim yến bay đi, đến mùa xuân sẽ bay về. Lúc nó bay về, tổ mới sẽ được dựng lên, liễu xanh tựa bên hồi, nước biếc vòng quanh ngõ". Giọng nói người ấy rất mỏng, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Kim Yến không biết có phải người đó đang nói với mình không. Hắn ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường cằm gầy gầy của người đó in hằn trong nắng chiều hoang hoải. Người đó cúi xuống, mỉm cười bảo rằng: "Ngươi mới có nhũ danh, chưa kịp có tên có tự, vậy thì gọi là Kim Yến, tự Lục Thủy đi."


Vốn dĩ người đó định đưa hắn đến doanh trại Kim gia bàn giao lại, thế nhưng Kim Yến sống chết không chịu. Không còn cách nào, người đó mang Kim Yến đến một mảnh rừng tuyệt đẹp, nơi có một vị cô cô áo trắng đẹp như tiên nữ giáng trần sinh sống, để hắn ở đó. Xạ Nhật Chi Chinh qua đi, người đó trở thành Vân Mộng Giang tông chủ, chiêu sinh khắp nơi, nhưng vẫn không đón hắn về Liên Hoa Ổ. Đổi lại, người ấy thường len lén tới thăm hắn và Thanh Nhi, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, dạy Thanh Nhi dùng roi, dạy hắn Giang gia kiếm pháp.


Tháng ngày tựa một áng thơ miên man trôi qua. Năm hắn tám tuổi, người ấy tới, nói rằng muốn hắn về Kim gia nhận tổ quy tông. Kim Yến mở tròn đôi mắt, rơi nước mắt cầu xin, chỉ thấy người ấy đỏ hoe mắt, gắng gượng mỉm cười: "Yếm Ly cô cô của ngươi đã không còn. Ngươi giúp ta, giúp ta ở đó trông coi con trai của Yếm Ly cô cô, được không?" Kim Yến nhào tới ôm lấy chân người đó, cuống quít gật đầu. Hắn mơ hồ cảm nhận được có một vật gì đó nóng rực ướt át rơi xuống mu bàn tay nho nhỏ của mình.


Kim Yến tự mình về Kim gia, trình ra ngọc bội ngày nhỏ cha trao cho, được Kim Quang Dao chấp thuận ở lại Kim Lân Đài. Hắn thông minh, nhanh nhẹn, rất được Kim Quang Dao yêu thích, đào tạo hắn để sau này trở thành quản sự giúp việc cho mình, tình cờ cũng cho hắn đỡ đần một hai. Kim Quang Dao làm người đa nghi, hiểu nhân hiểu ý, phòng xa tính rộng, nhưng tính không ra một đứa bé tám tuổi cũng có thể là mật thám.


Hắn là đôi mắt của Giang đại ca ở Kim Lân Đài, giúp Giang đại ca nhìn thấu đại cục, giúp Giang đại ca chăm sóc con trai của Yếm Ly cô cô.


Ngày hắn mới về Kim Lân Đài, đám con cháu chi chính thấy hắn được tông chủ ưu ái hơn hẳn, còn định trước để bồi dưỡng làm quản sự tương lai thì ghen tị ra mặt. Chúng thường xuyên chơi xấu, lấy cớ để kéo bè, kéo cánh tới đánh hắn. Mỗi lần như vậy, Kim Yến chỉ lẳng lặng cuộn người lại bảo vệ chỗ yếu hại, hai tay ôm đầu, im lặng chịu đựng. Hắn chưa tới mười tuổi nhưng hiểu rất rõ, hắn không thể quá nổi bật. Giống như bảo kiếm phải giấu mình trong vỏ, hắn phải thu hết sắc bén, phong mang vào bên trong, có như vậy mới có thể trở thành thanh kiếm sắc giúp đỡ người kia.


Trải qua nhiều trận đòn như vậy, Kim Yến dường như cũng quen, dần chẳng còn cảm thấy đau nữa. Thế nhưng có một lần nọ, khi hắn đang nhàm chán đếm thời gian chờ trận đòn kết thúc, một tiếng trẻ con non nớt đã vang lên: "Tiên tử, lên! Cắn chết bọn chúng cho ta!"


Tiếng nói của trẻ con năm, sáu tuổi, cho dù cố làm ra vẻ đạo mạo, hung ác thì âm thanh non nớt vẫn khiến lòng người mềm mại như nước chảy tháng tư. Kim Yến chỉ nghe thấy ba tiếng chó sủa phấn khởi, một trận chân tay tán loạn. Đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, phía trước mặt hắn đã đứng một em bé bụ bẫm, trắng trẻo, giữa trán điểm chu sa, mắt tròn tròn lấp lánh, lấp lánh nước.


"Đôi mắt của Yếm Ly cô cô". Kim Yến nhủ thầm, chầm chậm bò lên, thế nhưng còn chưa kịp đứng dậy lại bị một nắm lông xù vẫy đuôi tíu tít nhào lại, xô ngã xuống, đè ra đất liếm. Ở bên cạnh, Kim Lăng nhìn thấy một người một cún lăn thành một đám, ha ha bật cười, cười đến nỗi khóe mắt long lanh chảy ra một giọt lệ.


Dù rằng Kim Lăng không biết Kim Yến được chính cậu mình cử lại đây trông coi, giúp đỡ bản thân, thế nhưng đối xử với hắn rất tốt. Dù gì khắp cả trên dưới Kim Lân Đài to lớn là vậy, cũng chỉ có hai người họ bị mắng "có mẹ sinh không có mẹ dạy" mà thôi.


Mỗi lần cậu đem canh sườn củ sen đến cho mình, Kim Lăng đều sẽ vừa thòm thèm tiếc rẻ vừa rót ra phần Kim Yến một bát. Hắn bưng bát canh này, thốt nhiên nhớ tới mình từng được Yếm Ly cô cô tự tay nấu canh sườn củ sen cho ăn, vậy mà đứa trẻ trước mắt hắn đây, con ruột của Yếm Ly cô cô, lại chưa từng một lần được nếm thử hương vị của hạnh phúc này.


Thời gian chầm chậm thoi đưa, Kim Yến mười mấy tuổi, bắt đầu được Kim Quang Dao hướng dẫn sự vụ ở Kim Lân Đài. Hắn là viên gạch ký thác hi vọng mà Giang Trừng gieo xuống Kim thị, mai sau sẽ là nền tảng để Kim Lăng an ổn vững chân. Hắn cật lực làm việc, chu toàn tới mức không để Kim Quang Dao có bất cứ điểm nào phật ý. Thiếu niên thoát thai hoán cốt, không còn là đứa trẻ im lặng chịu đòn năm xưa trên mặt đất bụi bặm, biến thành một đóa kim tinh tuyết lãng vươn cao đón nắng mặt trời; trên mặt cười nói nhu nhu, trong lòng giấu một thanh bảo kiếm sắc bén lợi hại.


Kim Quang Dao xảy ra chuyện, trong khi các lão hồ ly ở Kim Lân Đài còn trở tay chưa kịp, hắn đã ôm một chồng sổ sách cùng ấn tín tông chủ đứng chờ Kim Lăng ở trong phòng riêng. Bảo kiếm một khi ra khỏi vỏ, nhất định sẽ là một phen trời long đất lở. Hắn thu phong mang lại gần hai mươi năm, chỉ chờ một ngày đem sắc bén hiển lộ hôm nay, phò tá Kim Lăng ngồi vững trên vị trí gia chủ.


Kim Lăng kế nhiệm vị trí gia chủ vào mùa xuân, bí mật dẫn hắn đến Liên Hoa Ổ gặp cữu cữu. Khi ánh trăng dịu dàng soi sáng hơn hai mươi năm cuộc đời của hắn đứng trước mặt, Kim Yến nghiêm cẩn cúi đầu, khom người giới thiệu: "Tại hạ Kim Yến, Kim Lục Thủy, tham kiến Giang tông chủ".


Bảo kiếm muốn phát huy tác dụng tốt nhất, thế gian phải không biết được người nắm chuôi kiếm là ai. Từ giờ khắc tự bản thân lặn lội băng rừng sâu về lại Kim Lân Đài năm tám tuổi, Kim Yến đã biết mình sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội được người đó ôm vào lòng, không còn cơ hội được ôm chân người đó gọi hai tiếng "ca ca" thân thiết, mềm mại nữa. Thế nhưng, trải qua gần hai mươi năm, khoảnh khắc người đó nhìn thẳng hắn, từ trong đáy mắt hạnh kia tràn ra từng tia động viên khích lệ, nhẹ nhàng nói năm từ "Kim Yến công tử, vất vả rồi", hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.


Mùa xuân năm đó, hắn bước ra khỏi Liên Hoa Ổ, quay người nhìn lại, chỉ thấy liễu xanh mươn mướt rủ bóng đầu hồi, nước biếc chảy quanh thanh thanh tĩnh tĩnh. Trên nền trời xanh, chim yến nghiêng đôi cánh lượn đến hiên nhà ríu rít xây tổ mới. Người nọ đứng dưới bóng liễu, lá xanh trên đầu, nước biếc dưới chân, tử y phần phật bay theo gió, nhìn về khoảng trời xa xăm đầy bóng mây.


Kim Yến mỉm cười, xoay người rời đi. Cuối cùng chú chim yến nhỏ đã đợi được mùa xuân của nó quay về rồi!


____


Kim Yến trong đây cũng giống như Công Nghi Tiêu của bộ Hệ thống tác hợp cẩu F.A, đều là thiếu niên 3 tốt điển hình coi tông chụ là bạch nguyệt quang sáng mãi trong cả cuộc đời.


Nhưng Tiểu Yến Tử (Fact: Nickname Giang tông chụ đặt =))) còn thảm hơn cả Công Nghi Tiêu. Bé Tiêu có thể là đệ tử thủ tịch Liên Hoa Ổ, là tông chủ đời kế tiếp, còn có Ôn Ninh bầu bạn, còn Tiểu Yến Tử của chúng ta chỉ có thể lặng lẽ từ xa nhìn về LHO, nhớ mà không thể gặp, ái mộ mà không thể nói. Tông chụ coi bé như con trai trưởng chứ đùa =)))


Cả truyện này Kim Yến chỉ được nhắc tên 2 lần qua lời kể của Giang Trừng & Kim Lăng, nhưng ẻm là một nhân vật siêu cấp ngầu, siêu cấp quan trọng! Ẻm đại diện cho tấm chân tình của mình dành cho tông chủ. Bất kể anh gặp khó khăn gì, luôn luôn có một người từ phương xa thương anh, âm thầm dốc sức vì anh.


Đó là những cô nàng chưa chồng nhưng lúc nào cũng tự xưng là "mợ" bọn em <3