Đầu xuân tháng 3 tiết trời vẫn còn cái se se lạnh nhưng đã mang theo chút hơi ấm áp phảng phất. Lúc này mặt trời còn chưa ló, Doãn Nguyên đứng trong tòa nhà cao nhìn ngọn Thanh Sơn sừng sững trước mắt thở dài 1 tiếng. 1 cơn gió lạnh thổi qua mang theo lá non mọc trên cành bay trong không trung đi đến dãy núi rồi dừng lại trên đỉnh cao ngất kia,như ngạo nghế,như cuồng tiếu, nhìn xuống vạn vật xung quanh như 1 kẻ trên cao nhìn xuống dưới trần gian bằng nửa con mắt…
Tòa nhà này được xây từ thời Tây Chu, lúc thời thế còn thịnh, sau đó chiến loạn cũng đã bị hủy đi 1 phần … Nghe đâu truyền thuyết ngàn năm trước nơi này đã từng có vị lão giả Thanh Ngưu dừng xe tại nơi này,rồi từ đó ở đây giảng kinh truyền đạo.
Lúc này trời còn sớm, khu du lịch còn chưa mở của, Doãn Nguyên trên ngực lưng mang theo 1 chiếc túi du lịch theo chân núi Tiểu Lộ mò lên, gian khổ không biết bao nhiêu, đôi giầy thể thao đã muốn thảm hại xơ xác biết bao… Bỗng nhiên trong túi anh có cái gì động đậy vài cái rồi từ túi phía trước ngực trồi lên một cái mõm chó nho nhỏ, Doãn Nguyên luống cuống liền nhanh tay móc cái gì đó từ trong túi ra nhét vào trong túi trước ngực rồi nhỏ giọng nói với vật đó:
“Chờ 1 chút ngay lập tức sẽ thả ngươi ra thôi…”
Vật trong túi nghe thấy liền không động đậy nữa, Doãn Nguyên đêm khóa kéo lên rồi chuyển túi ra phía sau. Nhìn ngó xung quanh, anh với tay tùy tiện lấy 2 chiếc lá nhu nhu rồi đem chất lỏng bôi lên mi tâm của mình, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi lùm cay cao cao rồi ngang nhiên đi vào con đường đá làm cho khách du lịch.. Nhưng mà ngay lập tức Doãn Nguyên thấy đằng trước có 1 người công nhân vệ sinh mặc áo cam đang cầm chổi quét lá rụng trên mặt đât. DN cả kinh nhưng rồi lại nhớ tới cái gì đó mà trấn tĩnh lại đi thẳng về phía trước, bước qua người công nhân. Người dọn về sinh chỉ thấy đột nhiên có ngọn gió lạnh thổi qua, ngẩng đầu nhìn xung quanh lại chẳng thấy gì, liền kéo chặt quần áo lại,oán giận lầm bầm vài tiếng rồi tiếp tục làm nốt công việc dở dang. Doãn Nguyên thở dài nhẹ nhõm rồi tiếp tục theo đường đá lên trên núi.
Bắc Lộc, núi Tần Lĩnh Chung Nam, trời cao sừng sững, thấp thoáng trên núi vài tòa nhà của Đạo gia còn lại trên vách núi đá, đường đi ngoằn nghoèo như bàn cờ Thiên Mạch, đỉnh núi cao chót vót, hướng nam mà đi thẳng sẽ tới đất Ba Thục. Doãn Nguyên đứng trên đỉnh núi, thái dương lúc này vẫn còn đang lấp ló sau những rặng mây xa xa. Anh híp mắt nhìn thái dương xa xa, sau đó đem balo dỡ xuống, quỳ 1 chân trên mặt đất rồi từ từ kéo khóa… Chỉ thấy 1 móng vuốt màu trắng thò ra run run như thử xem có gì bên ngoài không rồi lại nhanh chóng rụt lại, Doãn Nguyên trông vậy liền thấp giọng thúc giục:
- Nhanh lên!Mau ra đây.
- Đọng tác nhanh chút, Thái dướng lên rồi kìa!
- Ai ở đằng kia?
Lạc Dương, Doãn gia tổ trạch.
Một người đàn ông trung niên hướng về phía bức tường trước mặt bên trên có treo ở chính giữa 1 bức họa trống không vái ba vái, rồi cầm nến hương cắm vào lư hương,tiện đà thất thần nhìn bức họa kia thật lâu mới xoay người bước đi. Mới ra đến từ đường, ngay lập tức một người thanh niên cường tráng đến nói với ông ta vài câu, người đàn ông trung niên nghe xong liền biến sắc, nhưng ngữ khí vẫn điềm nhiên:
- Tìm được nó rồi sao?
- Văn Lân ở bên cạnh nó? – thấy người kia gật đầu ông ta liền nói luôn.
- Dạ, tiểu thiếu gia mang Văn Lân đến tòa nhà kia. – Ng đàn ông có phần do dự nhưng vẫn cung kính trả lời.
- Hồ nháo! Văn Lân ra ngoài thì thiên hạ sẽ đại loạn, rốt cuộc sách vở nó đọc vứt đi đâu hết rồi..
- Thông tri xuống dưới, nói rằng ngày “ Cửa “ mở đã không còn xa, bảo mọi người sẵn sang chuẩn bị.
- Vậy còn thiếu gia thì sao ạ?
- Hừ, cứ để kệ nó đi. – người trung niên trong mắt thoáng có tia giận giữ nhưng rồi cuối cùng như bại trận mà thở dài.
Người môi giới đang giớ thiệu cho Doãn Nguyên 1 căn phòng 2 gian, mặt tươi cười:
- Tiên sinh,này tòa nhà này tọa ở hướng bắc, nhìn ra hướng Nam, đằng trước mặt cũng không có nhà cao tầng che khuất ánh sang, này là cửa sổ ở sát đất a, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, hơn nữa ở khu này rất tiện a, tàu điện ngầm cũng ở gần, mà tiểu khu trồng cây xanh, khu mua sắm cũng tiện lợi ngay ở dưới a, dụng cụ lại đày đủ, ngài nghĩ xem có thể vào ở được không vậy?
- Nhứng phòng khác tốt hơn nhưng không phải phòng nào cũng có thể nhìn ra Nam Sơn đâu. Cái giá cũng không cần phải nói rồi, Tiên sinh ngài xem có vừa long không?
- Được, liền vào ở luôn. – Doãn nguyên gật gật đầu
- Đây là diều lệ, ngài nghĩ chúng ta kí luôn bây giò chứ.
- Này liền có thể giao phòng luôn sao? Hay là phòng ở này có gì không phải đi.
- Hiaz, chúng ta làm môi giới cũng không thể lừa khách quá đáng được… Quả thật phòng này trước đây cũng có khách ở qua. Nhưng mà chuyện cũng qua rồi, cũng chẳng có gì đâu… Như vầy không phải tốt quá rồi sao? Một ngàn đồng một tháng, đây là cái giá nhặt được mà có a..
Người môi giớ đi rồi, Doãn Nguyên liền đem balo tháo xuống, kéo khóa, ngay lập tức có mọt con chó nhỏ màu vàng phóng ra, quay xung quanh hít ngửi, rồi hắt xì một cái. Doãn nguyên đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo. Trống không. Anh nhăn mi lại lầm bầm: “ này cũng không có gì cả, thật phiền toái…”. Con chó nhỏ kia không biết khi nào cũng đã đi theo Doãn nguyên vào phòng ngủ, hướng tủ quần áo sủa uông uông hai tiếng rồi nhảy vào trong tủ, lúc đi ra còn ngậm một con búp bê vải, vẫy vẫy đuôi nhìn Doãn nguyên đầy nịnh nọt. Doãn Nguyên hừ 1 tiếng từ trong mõm nó cầm con búp bê vải ra, rồi thò vào trong túi áo lấy ra 1 nắm đồ ăn cho chó. Con chó vàng vẫy a vẫy cái đuôi ngắn củn của mình, hộc hộc ăn đống thức ăn trên tay Doãn Nguyên, đợi nó ăn xong thì đột nhiên thân thể liền to hơn trước (!!!!), chậc ngay cả cái chân đã to hơn một vòng trông thật múp míp. Doãn Nguyên ghét bỏ nhìn nó:
- Hừ, con chó ngu ngốc, không sợ mày sẽ phát phì sao!
- Ngươi ở lại giữ nhà. Ta ra ngoài mua chút đồ dùng.
- Biết rồi, mày đừng có mà ăn bậy ăn bạ đó nghe chưa!
=====
End #1