Dưới đây đơn thuần chỉ là giả tưởng:
“Ta không có!”
Ta vội vàng lớn tiếng kêu lên, không có khả năng, nàng làm sao có thể biết được Lý Bạch.
“Còn dám chối sao! Đây rõ ràng là thơ Lý công tử vừa làm, mọi người ở đây đều có thể chứng minh!”
Bốn phía vang lên tiếng tán đồng rầm rộ.
Cái gì? Điều này làm sao có thể! Lý công tử là ai? Sao có thể làm ra thơ
giống Lý Bạch? Mà vừa rồi còn nói là Thư Vân làm ra cơ mà?
Ta lập tức quay đầu, một văn nhân cao gầy chắp tay với ta,“Cô nương, thơ vừa rồi đúng là Thái Bạch làm.”
Thái Bạch!? Lý Thái Bạch!?
“Ngươi, ngươi không phải là nhân sĩ nước Thục chứ?”
“Sao cô nương biết?”
“A! Sao ta lại xui xẻo như vậy! Vì sao không chọn Bạch Cư Dị* lại đi chọn Lý Bạch!”
*Bạch Cư Dị: Nhà văn Trung Quốc nổi tiếng, tên tuổi sánh ngang với Lý Bạch.
Ta bất giác thốt ra.
“Ai đang gọi ta?”
Ha ha, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu như đồng môn Tử Di có thể
xuyên đến đây, thì Lý Bạch tự nhiên cũng có thể trực tiếp xuyên qua.
——— —————— ————
Có người đi tới, dường như đang cố gắng nắm lấy ta.
“Ta không có! Ta không có!”
Ta vừa kêu to, vừa vươn tay, không biết nắm quần áo của ai.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô làm sao vậy!”
Một giọng nữ lớn tiếng gọi ta.
Ta mở choàng mắt ra, trước mắt là khuôn mặt tràn ngập thần sắc lo lắng của Thúy Vi, mà tay của ta, đang nắm thật chặt lấy vạt áo nàng.
Ta quay đầu nhìn lại, đây là phòng của ta, giường của ta. Thế chuyện vừa rồi…… là ở nằm mơ sao?
“Tiểu thư!”
Thấy ta không lên tiếng, Thúy Vi hơi khẩn trương.
Ta vội vàng buông tay ra, “Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
Nghe ta nói là nằm mơ, Thúy Vi mới nhẹ nhàng thở ra: “Cô mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, còn phải tham gia thi hội nữa.”
Thì ra thi hội còn chưa bắt đầu, chuyện vừa rồi đúng là nằm mơ. Ta cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trở lại giường, nhưng ta không có cách nào đi vào giấc ngủ, trong đầu luôn hiện lên tình cảnh trong mộng.
Chỉ là mơ thôi, nhưng trong mơ Chương Tử Di vô cùng tức giận, nàng cũng
xuyên qua sao? Hoặc là gần đây quá để ý chuyện thi hội, ban ngày suy
nghĩ nhiều, đêm đến nằm mơ; nếu không thì chính là tối hôm qua bị mỹ
nhân sư phụ hù dọa, nhất định phải bắt hắn bồi thường phí hao tổn tinh
thần.
Có điều nói đi vẫn phải nói lại, thật sự không có khả năng
đó sao? Chuyện xuyên qua trọng sinh dường như càng ngày càng thông dụng, càng ngày càng có xu thế gia tăng, bản thân ta không phải là một ví dụ
sao. Mà người xuyên qua, hình như đều biết đến Lý Bạch, Đỗ Phủ, không
biết chừng thực sự có người cùng ta xuyên qua đến nơi này. Như thế phải
làm sao bây giờ? Còn muốn đi thi sao? Nếu thực sự bị người xuyên qua
nhận ra thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, đạo văn thật sự là chuyện thất
đức……
Suy nghĩ hồi lâu, ta lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, nhưng không có an ổn.
Buổi sáng thức dậy hơi trễ một chút, ta vội vàng thu thập, đi ra ngoài cửa.
Thư Tú đã đứng ở xe ngựa, thái độ rất không kiên nhẫn.
“Làm sao lại chậm chạp như vậy?”
Ta vừa muốn mở miệng giải thích, lại nghe nàng nói: “Tại sao vẫn là bộ
dạng xấu xí thế này! Đại tỷ đã nói để Thúy Yên đến giúp ngươi trang
điểm, ngươi lại không muốn.”
Đúng rồi, hôm qua Thư Vân đã khéo
léo nói muốn để một nha hoàn của nàng đến trang điểm cho ta nhưng ta
không đáp ứng. Bởi vì ta muốn tự mình làm. Nhưng không nghĩ sáng nay đầu óc ngu ngơ, để mặc cho Thúy Vi xử lý, tiểu nha đầu kia làm sao biết tâm tư của ta.
Thư Tú giáo huấn xong ta, lại quay sang răn dạy Thúy
Vi, “Nha đầu nhà ngươi hầu hạ thế nào vậy, nhìn tiểu thư nhà ngươi xem,
hôm nay là thi hội hoàng gia đó!”
Thúy Vi ủy khuất vô cùng, là ta nói với nàng trang điểm như thế này mới là đẹp nhất.
Ta đang muốn biện hộ thay nàng, lại thấy Thư Ngữ nói, “còn không lên xe? Muộn rồi!”
Ai, mọi việc không thích hợp, ta cũng không muốn nói nhiều, xoay người lên xe ngựa, Thư Tú phẫn nộ theo phía sau.
Thư Vân đã ngồi ở trên xe. Vừa thấy nàng, ta lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
“Không giống……”
“A? Cái gì không giống?” Thư Vân bị nhìn chằm chằm có chút ngây dại.
“À, không có gì.” Ta vội vàng thu hồi tầm mắt.
Thư Vân cũng không tin, lấy tay sờ sờ tóc, giật nhẹ y phục, cho đến tận khi ánh mắt Thư Tú tỏ ý khẳng định không có gì mới dừng tay.
Thư Tú
trừng mắt nhìn ta một cái. Ta không nghĩ để ý nàng, trực tiếp nhắm mắt
lại, dù sao tối hôm qua cũng ngủ không ngon, bây giờ coi như ngủ bù.
Thi hội được tổ chức trong hoàng cung. Đảo mắt nhìn quanh, chỗ nào cũng
thấy nam tài tuấn, nữ xinh đẹp, đúng là có chút giống cảnh tượng trong
mơ.
Nửa đầu thi hội là tiệc rượu, kèm theo đó là biểu diễn ca múa, phần sau mới là đấu thơ.
Bởi vì đến hơi trễ, lại có Trạng Nguyên và đại tài nữ, nên đoàn người chúng ta tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tất nhiên ta cũng hấp dẫn được
không ít.
Tiệc rượu bắt đầu. Trong lúc ăn uống linh đình, ánh
sáng của ly chén, ánh đèn lấp lánh lung linh, hơn nữa trước mặt còn có
vũ công của hoàng gia nhẹ nhàng ca múa, quả thật làm cho người ta say
mê.
Nhưng trong đó không có ta, ta đang suy nghĩ rốt cuộc có nên
tham gia đấu thơ hay không. Bởi vì không bắt buộc tất cả mọi người phải
tham gia, bởi vậy áp dụng phương thức báo danh, sau đó tiến hành rút
thăm phân tổ, mỗi tổ được phân một đề tài, lấy nhất thời gian một nén
hương làm giới hạn suy nghĩ. Cho nên, trước khi chính thức báo danh, ta
vẫn có thể đổi ý.
Ta nuốt không trôi, lại nghĩ tới tình cảnh trong mộng. Ta nhìn về phía Thư Tú, nàng lại ném cho ta một ánh mắt thị uy, buồn bực.
Ta lại nhìn về phía Chu Du, hắn ngồi đối diện Thư Ngữ, trong mắt đúng là
có sự dịu dàng và kinh diễm, nhưng không phải nhìn về phía ta. Ta theo
hướng ánh mắt của hắn nhìn lại — một thiếu nữ mặc hồng y. Tướng mạo của
Thư Vân đã được gọi là mỹ nữ rồi, nhưng cùng với nữ tử kia so sánh,
chính là mỹ nữ so với tiên nữ.
Bên tai truyền đến tiếng ghen tị thì thầm của Thư Tú và Thư Vân. Ta biết nàng ta là ai, kinh thành đệ nhất mỹ nữ — Tô Tuyết Cầm.
Tô Tuyết Cầm, nữ, mười sáu tuổi, nữ nhi của Hữu tướng Lăng Quốc, được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, đồng thời cũng là nữ thi khôi đương thời.
Nhưng bởi vì năm đó mười bốn tuổi, không thể phá vỡ kỉ lục của Thư Vân
tạo ra [nhắc lại: Thư Vân đạt danh hiệu đệ nhất tài nữ năm mười ba
tuổi], hơn nữa năm đó Thư Vân không có tham gia, cho nên người ta không
coi nàng là đệ nhất tài nữ chính thức, vì thế nàng một lòng muốn phân
tài cao thấp cùng Thư Vân. Thư Vân làm sao chịu nhún nhường. Ôi, nữ nhân ấy mà, nếu bộ dạng không xinh đẹp thì nhất định muốn người ta nói mình
có tâm hồn cao đẹp, nếu như bộ dạng xinh đẹp rồi thì không muốn người ta nói mình chỉ được vẻ bề ngoài.
Trong lòng có chút rối loạn, ta
lấy một cái cớ rời khỏi chỗ ngồi, tìm một nơi yên lặng ở ngự hoa viên
ngồi xuống, muốn tập trung suy nghĩ.
Ngồi trong chốc lát, lại
nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của vài người. Bởi vì có tảng đá
che, bọn họ không nhìn thấy ta, ta cũng không lên tiếng.
“Kinh
thành đệ nhất mỹ nữ quả nhiên là danh bất hư truyền, lại là thi khôi kỳ
trước, tài mạo song toàn, đúng là mối lương duyên tốt đẹp.”
“Bộ dáng tuy rằng vô cùng xinh đẹp, nhưng tính cách có chút ngạo mạn.” Ta cả kinh, đây là giọng nói của Chu Du.
“Tô tiểu thư là nữ nhi của Hữu tướng đại nhân, khó tránh khỏi được nuông
chiều. Nhưng dựa vào quyền thế của phụ thân nàng, ngạo mạn một chút cũng có thể hiểu được.” Người thứ ba nói.
“Lời ấy của Vương huynh sai rồi. Nữ nhân cưới vào cửa, để sinh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng,
giúp chồng dạy con, gây cơ lập nghiệp là trách nhiệm của nam nhân, sao
có thể ỷ lại vào gia thế.” [Đa Đa: Chu Du ngươi là đầu heo!]
“Đại tiểu thư của Tống phủ cũng không tồi. Tướng mạo mặc dù kém hơn một
chút, nhưng là đoan trang như hoa như ngọc, hiểu tri thức lễ nghĩa, ôn
nhu hiền thục, lại là đệ nhất tài nữ kinh thành, đến lúc đó phu xướng
phụ tùy, chẳng phải vui tai hay sao.” Đây là giọng của kẻ đầu tiên nói
chuyện.
“Lưu huynh đúng thật là tiêu dao! Có điều Chu mỗ lại cảm
thấy, nữ nhân này cũng không quá thích hợp. Biết vài chữ là đủ rồi,
nhưng thanh danh nàng ta lại quá lớn, làm bằng hữu còn có thể, nếu như
cưới về phu quân chẳng phải sẽ bị đè đầu cưỡi cổ hay sao.” [Đa Đa: Chu
Du, ngươi đúng là đầu heo!]
“Ha ha! Theo như lời Chu huynh nói, chẳng phải là nên tìm một người không tài không mạo sao!” Họ Vương nói.
“Ha ha ha!” Cười.
Ta có dự cảm câu tiếp theo có liên quan đến mình.
“Nói đến không tài không mạo, ta lại nghĩ đến Tống phủ Nhị tiểu thư, nghe
nói mới mười bốn tuổi, nhưng ta lại cảm thấy giống nữ nhân bốn mươi tuổi hơn.” Đây là Lưu huynh. [Đa Đa: Tuổi của nữ nhân là bí mật!]
“Ta còn nghe nói ngay cả một bài thơ ngũ ngôn hoàn chỉnh nàng ta cũng không làm được, lại còn muốn tham gia đấu thơ, thật không hiểu Tống huynh
nghĩ như thế nào? Chu huynh sao không khuyên nhủ hắn?” Đây là Vương
huynh. [Đa Đa: Ta nhớ kỹ ngươi!]
“Ha ha, Vương huynh, ngươi không biết rồi. Chu huynh có tiếng là quân tử ôn nhu, những chuyện như thế
làm sao bảo Chu huynh nói ra miệng được.”
“Quân tử thì không dám
nhận, nhưng chúng ta là người đọc sách thánh hiền, cho dù là đối với
hạng người dung tục trong lòng không kiên nhẫn, cũng không thể để lộ ra
bên ngoài, bôi nhọ sự văn nhã của chính mình được.” [Đa Đa: Chu Du, ngay cả heo chó ngươi cũng không bằng!]
“Lời của Chu huynh thật chính xác.”
Ba người bọn họ còn nói thêm vài câu vô vị nữa, rồi quay trở lại yến hội.
Ta vẫn ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích. Trong lòng đột nhiên tràn ngập tức giận.
Chu Du à Chu Du, ngươi là người như thế sao! Ta không buồn chuyện ngươi
không thích ta, ta cũng không giận ngươi lừa gạt ta, dù sao chuyện tình
cảm không ai có thể ép buộc được ai. Ta chỉ buồn, sao ngươi có thể nhìn
nhận như thế về nữ nhân. Ngươi không hiểu rằng nếu ngươi yêu một nữ tử
thật lòng thì tài mạo của nàng hoàn toàn không quan trọng sao? À, không, không phải ngươi không hiểu mà là ngươi không cần, ngươi chỉ cần nữ
nhân, chứ không phải một người yêu người thật lòng, ta sao có thể hi
vọng ngươi sẽ đáp lại cảm tình của ta. Những hành động, biểu hiện ngu
ngốc của ta lúc trước coi như là phí dạy học đi, mà bây giờ, ta đã tốt
nghiệp.
Hừ, nếu những nữ nhân đó biết mình bị người khác nghị
luận như thế, các nàng còn thực sự dụng tâm đến đây hấp dẫn đám thanh
niên tài tuấn này sao? À không, có lẽ ta lại sai lầm rồi, các vẫn nàng
sẽ, vẫn sẽ đến đây khoe khoang dung mạo, thể hiện tài năng, để cho các
thanh niên tài tuấn dựa vào tài mạo mà lựa chọn mình, cái các nàng quan
tâm là số mệnh chứ đâu phải là tình yêu.
Thì ra là thế! Thì ra là thế! Đa Đa ơi Đa Đa, tâm thần của ngươi rối loạn, đứng ngồi không yên
không có can hệ gì đến ác mộng đêm hôm qua, mà là bởi vì ngươi biết,
ngươi cùng bọn họ không phải đồng loại.
Nghĩ đến đây, tâm lý của ta bỗng trở nên thông tỏ.
“Đa Đa đồ nhi!”
Là mỹ nhân sư phụ, tối hôm qua hắn đã nói, sẽ ở lại kinh thành xem ta thi thơ, ở hoàng cung hắn có thể tự do đi lại.
“Đa Đa.” Mỹ nhân sư phụ ngồi xuống bên cạnh ta, biểu tình hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Sao thế?”
Mỹ nhân sư phụ nhìn ta trong chốc lát, mới nói: “Hắn không xứng với ngươi.”
Ta sửng sốt, lập tức cười to,“Đồ nhi biết!”
Thấy ta cười thật sự, mỹ nhân sư phụ cũng yên tâm, trên mặt lại xuất hiện
biểu tình quen thuộc. Đúng rồi, tại sao trước đây ta không phát hiện ra, khi Chu Du cười dịu dàng với ta nhưng trong mắt lại không có sự dịu
dàng thực sự, không giống mỹ nhân sư phụ.
“Vậy ngươi còn buồn cái gì?”
“Đồ nhi buồn là tại sao lúc trước lại có thể để ý hắn? Mỹ nhân sư phụ,
người nói xem lúc đó có phải đồ nhi choáng váng hay không?”
“Không ngốc một lần, ngươi làm sao có thể biết được ngươi đang chờ người thế nào?”
Mỹ nhân sư phụ vỗ vỗ đầu ta.
A? Mỹ nhân sư phụ lại có thể nói ra lời nói có triết lý đến thế ư? Ta đột
nhiên muốn trêu chọc hắn: “Hắc hắc, sư phụ có kinh nghiệm như vậy, không phải cũng đang đợi ai chứ?”
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ liếc mắt
xem thường ta một cái, hoặc là lại vỗ vỗ đầu ta. Nhưng đột nhiên hắn lại đỏ mặt tía tai đứng lên, xấu hổ nói: “Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì
đó! Sao ta phải đợi nàng chứ!” Sau đó vù một tiếng bay đi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn lại vù một tiếng bay trở về, “Ta đã bảo Duyệt Duyệt bảo bối đến thăm ngươi.”
Sau đó lại vù một tiếng bay đi.
Giở trò quỷ gì thế? Ta vỗ vỗ mặt mình, mau hoàn hồn. Quên đi, trước mắt vẫn nên xử lý chuyện của chính mình. Có điều nợ này ta sẽ nhớ kỹ.