Đau quá! Ta nằm ở trên giường không muốn động đậy, vừa động cả người liền đau nhức.
Duyệt Duyệt bảo bối không hề có một chút tinh thần tôn sư trọng giáo nào,
liên tục vài đêm, ép buộc ta đến nỗi xương sống thắt lưng đều muốn gãy
rời, thế này làm sao ta có thể gặp người khác được.
Này! Mọi
người không nên suy nghĩ bậy bạ, ta và Duyệt Duyệt bảo bối trong lúc tập luyện vô cùng thuần khiết, ta không phải Tiểu Long Nữ!
Ba
năm trước đây, Duyệt Duyệt bảo bối bái ta làm sư phụ, lo lắng ta ở kinh
thành xa xôi, không thể làm bạn bên người sư tổ cùng sư phó, nên ta chủ
động đề xuất để Duyệt Duyệt bảo bối lại Phiếu Miểu Phong, thay ta làm
tròn đạo hiếu, thuận tiện cho việc luyện tập võ công của hắn.
Mỗi khi mỹ nhân sư phụ đến thăm ta, sẽ dẫn theo Duyệt Duyệt bảo bối, như
vậy hắn sẽ không lo lắng lạc đường. Những lúc mỹ nhân sư phụ không rảnh, Duyệt Duyệt bảo bối sẽ đến một mình, cam đoan cũng không lạc đường.
Đến làm gì sao? Đương nhiên là tới bồi dưỡng tình thầy trò.
Tình thầy trò giữa ta và Duyệt Duyệt bảo bối được luyện thành như thế này:
Ban đêm, ở một vùng ngoại ô hoang dã ngoài kinh thành, có có hai bóng dáng.
“Duyệt Duyệt bảo bối, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, sư phụ thật sự chịu không được nữa.”
Ta bắt đầu làm nũng.
Hắc y thiếu niên không lên tiếng, kiếm cầm trong tay hướng về phía mặt đất, tay hơi run một chút.
Ta hiểu được, động tác này thể hiện hai chữ — câm miệng! Cũng là bốn chữ — lại một lần nữa!
Nghe nói Duyệt Duyệt bảo bối đã từng là một đứa nhỏ người gặp người thích,
nhưng từ sau thảm kịch diệt môn lại trở nên không thích nói chuyện, đối
với ta cũng thế, một thiếu niên như vậy ở hiện đại sẽ càng được nhiều
người hâm mộ, bởi vì cái đó gọi là – soái ca lãnh khốc!
Ta cầm lấy kiếm, bĩu môi, đón nhận đợt tấn công tiếp theo. Thắt lưng này, đôi chân này, ngày mai nhất định là đau chết.
Ta có thể ứng phó được với mỹ nhân sư phụ, nhưng lại không đối phó được với đồ nhi thân ái.
Ta biết rất nhiều người đều nói ta đang ở trong phúc mà không biết hưởng
phúc. Có một sư tổ cực phẩm, sư tổ đúng là một người cực phẩm, có một sư phụ cực phẩm, thêm một đồ đệ cực phẩm, thì còn gì phải oán thán nữa.
Nhưng bọn họ đâu biết nỗi khổ của ta.
Có một sư tổ ánh mắt nhìn ngươi lúc nào cũng mang vẻ tiếc hận sắt rèn
không thành thép sẽ khiến ngươi cảm thấy hạnh phúc sao? Có một sư phụ
luôn luôn bỏ quên ngươi ở thâm sơn rừng già sẽ khiến ngươi cảm thấy hạnh phúc sao? Có một đồ đệ quản giáo còn nghiêm khắc hơn so với người làm
sư phụ là ngươi sẽ khiến ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?
Nhưng, ta
thừa nhận, võ công của ta rốt cục cũng đã hình thành, công lao của Duyệt Duyệt bảo bối không hề nhỏ so với mỹ nhân sư phụ. Ta tự coi công lao
của bản thân nhỏ nhất.
Nhưng ta muốn nhìn Duyệt Duyệt bảo bối
cười, lúc hắn cười trên mặt xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền, cực kỳ
giống Cổ Thiên Lạc*. Sau đó, ngươi sẽ nhớ đến, hắn là một thiếu niên
mười lăm tuổi.
*Cổ Thiên Lạc: Nam diễn viên nổi tiếng của Hồng
Kông, được khán giả việt biết đến nhiều nhất với vai diễn Dương Quá
(Thần điêu đại hiệp 1995).
“Tiểu thư! Cô còn chưa dậy sao?” Thúy Vi càng ngày càng không khách khí với ta.
“Ừ, ta không muốn động.” Đúng là ta có ý định hôm nay trốn học một ngày.
“Tiểu thư! Cô quên rồi sao, hôm nay làm lễ tẩy trần cho đại thiếu gia, đại phu nhân nói, ai cũng không được vắng mặt.”
Đúng rồi, ta đã quên, đại thiếu gia Tống phủ – Tống Thư Ngữ, cũng chính là đại ca của ta, ngày hôm kia vừa mới trở về.
Tống Thư Ngữ, nam, mười chín tuổi [Thiên Bảo năm thứ ba mươi năm], con trai
cả của lễ bộ thượng thư Tống Dật, con vợ cả. Cùng nhị thiếu gia Tống Thư Ngôn ở thư viện Khai Minh học tập, bình thường qua năm mới sẽ trở về.
Nhưng lần này là vì chuẩn bị cho khoa thi tháng sau, mà về nhà trước,
khoa cử ở thời đại này cũng giống như việc chúng ta thi vào trường đại
học cao đẳng, đều tổ chức vào tháng bảy.
Bởi vì nhiều năm bên
ngoài, ta không tiếp xúc nhiều với Thư Ngữ lắm, nhưng hắn là đại thiếu
gia trong phủ, lại là nhi tử được phụ thân đại nhân coi trọng nhất, bên
ngoài đều nói Tống phủ ta nhất định sẽ có hai Trạng Nguyên. Với thân
phận tiểu nhân của ta bây giờ không thể chọc nổi hắn.
Ta vội vàng đứng dậy, trang điểm kiểu “như hoa” đơn giản, rồi đi ra ngoài.
Tiến vào trong phòng, nhìn thấy một người nửa quen nửa lạ cùng với một người xa lạ hoàn toàn.
Nửa quen nửa lạ là đại ca Tống Thư Ngữ, khuôn mặt kia có đến bảy tám phần
giống phụ thân đại nhân, nhất là vẻ mặt lúc nào cũng trang trọng và
nghiêm túc, thoạt nhìn lại thấy già đi mấy tuổi.
Người hoàn toàn
xa lạ kia cũng là nam tử, tuổi trên dưới hai mươi, diện mạo tuấn nhã,
tuy nói không đẹp bằng mỹ nhân sư phụ, không anh tuấn như Duyệt Duyệt
bảo bối, nhưng lại mang vẻ nhã nhặn thanh tú, khóe miệng mang theo ý
cười, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Hai người bọn họ đã gặp
qua phụ thân và tam đại đầu sỏ, chỉ còn màn giới thiệu qua với đám tỷ
muội chúng ta nữa thôi. Hắn gọi Chu Du, năm nay hai mươi tuổi, nhân sĩ
Vĩnh Châu, trong nhà vô cùng giàu có, lại là con trai duy nhất. Cũng ở
thư viện Khai Minh học tập, cho nên trở thành bạn tốt với hai vị thiếu
gia của Tống phủ. Lần này cũng muốn tham gia khoa cử, đại ca liền mời
hắn đến Tống phủ làm khách.
Ta nghe thấy tên của hắn giống tên Chu đô đốc trong thời kỳ Tam quốc*, không nhịn nổi mà nở nụ cười, lại bị Thư Tú nghe được.
*Chu Du, tên tự Chu Công Cẩn, danh tướng và khai quốc công thần của nước
Đông Ngô thời kỳ Tam quốc. Hơn nữa còn là một mỹ nam nổi tiếng.
“Nhị tỷ cười cái gì thế? Nói ra để mọi người cùng cười.”
Tiểu nha đầu cũng thông minh, cứ khi nào ở trước mặt người ngoài, đều gọi ta “nhị tỷ”, nhưng vẫn hơi nghiến răng nghiến lợi.
Tất cả mọi người nhìn về phía ta, gồm cả hắn. Ta có chút xấu hổ, chỉ có thể ấp úng nói: “Tên gọi của Chu công tử cùng một người trước đây ta biết
giống nhau, cho nên……”
Ta cũng nói không rõ.
“Bằng hữu của nhị tỷ là loại người nào, có thể so sánh với Chu đại ca sao?”
Thư Tú vẫn không buông chịu tha.
“Ta chỉ nói là tên giống nhau.”
Ta thật sự hơi giận. Đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ khiến ta xấu mặt rất thú vị sao? Ngươi tưởng cùng tên với Chu Du là thiệt thòi sao? Nếu bình
thường, ta cũng sẽ cùng nàng nói đùa một chút, nhưng hôm nay, ta thật sự không muốn.
“Chu huynh cũng là huynh trưởng của các ngươi, sao có thể lấy tên gọi của hắn ra nói giỡn.”
Lời ấy của Thư Ngữ là nói với Thư Tú, nhưng ta lại cảm thấy lưng như bị kim chích. Cũng phải, khi mẫu thân ta ở Tống phủ gây ra sóng gió, hắn đã là một thiếu niên, nay nhìn tác phong làm việc của ta, chắc chắn không
thoải mái.
“Ha ha! Chỉ là tên gọi mà thôi. Chữ ‘Du’ vốn mang ý
nghĩa như mỹ ngọc, phụ thân khi đặt tên chỉ hi vọng ta cao thượng trơn
bóng như ngọc, tiếc rằng Chu mỗ ngu dốt, thẹn với sự kỳ vọng của gia
phụ. Nói như vậy phụ thân vị bằng hữu kia của tiểu muội cũng có tâm
nguyện như thế khi đặt tên đi.”
Nói xong, còn cười cười với ta.
Nụ cười kia thật dịu dàng.
Ta cũng cười lại với hắn, là nụ cười cảm kích, ở trong phủ này, đây là lần đầu tiên có người chủ động giải vây giúp ta. Cười xong, đột nhiên nhớ
tới chính mình đang giả trang “như hoa”, lại hối hận.
“Chu đại ca khiêm tốn rồi. Lấy nhân phẩm của huynh, xưng là nhân trung chi ngọc* tuyệt đối không quá.”
*Nhân trung chi ngọc: nghĩa là ngọc trong đám người, ý chỉ những người xuất
sắc, vượt trội hơn hẳn, tương tự như “hạc trong bầy gà”.
Thư Vân nói rất thoải mái, ta lại hơi buồn bực, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nha.
“Đúng thế! Chờ chu đại ca thi đỗ khoa cử, đến lúc đó không thể nói chính mình ngu dốt được.”
Thư Tú kiêu ngạo nói.
“Ha ha! Có đại ca muội ở đây, chỉ sợ khối ngọc này của ta không tỏa sáng được.”
“Chu huynh lại khiên tốn.”
Bọn họ đứng ở chỗ đó kẻ tung người hứng vui vẻ, ta cũng không muốn chen lời vào, cho đến tận khi đại phu nhân sai đến người nói có thể dùng bữa
được rồi.
Ta tự giác đi ở cuối cùng. Khi đi đến cửa, hắn đứng
lại, mỉm cười, lấy tay ý bảo ta đi vào trước. Trong lòng đột nhiên vui
vẻ, rất có phong độ thân sĩ, ta nhịn không được lại cười với hắn, sau đó lại nhịn không được mà hối hận.
Trong lúc dùng cơm, có lẽ bởi vì trên người đau nhức, ta hơi ủ rũ, không muốn nói chuyện, dù sao Thư
Vân, Thư Tú cũng không rảnh quan tâm ta.
Ta một bên thờ ơ lạnh
nhạt nhìn bọn họ huynh huynh muội muội, một bên suy nghĩ, Thư Vân bình
thường đều lạnh lùng, cái gì cũng không để vào mắt, hôm nay thế nào cũng hào phóng hẳn lên, tuy nói đã mười bảy tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng là
tài nữ đệ nhất kinh thành. Không nghĩ sức quyến rũ của Chu Du lại lớn
như vậy. Nếu là mỹ nhân sư phụ hoặc Duyệt Duyệt bảo bối thì sẽ thế nào?
Ta tưởng tượng đến cảnh Thư Vân nhìn thấy mỹ nhân sư phụ và Duyệt Duyệt
bảo bối, vụng trộm vui sướng, nhưng không dám cười ra tiếng. Lại nhìn
sang Thư Tú, hai mắt nàng đều đang phát sáng. Chưa thấy qua nam nhân
sao? Ngươi mới mười bốn tuổi, gấp cái gì.
Lại nghĩ đến, hai tỷ
muội này có điểm giống với Đại Kiều, Tiểu Kiều*. Nhưng Chu Du chỉ lấy
một mình Tiểu Kiều, còn vị Chu lang này chẳng lẽ muốn một mũi tên trúng
hai con chim sao? Nghĩ vậy, ta lại nhịn không được mà giương mắt nhìn
hắn, vừa vặn mặt đối mặt, lại một nụ cười dịu dàng. Ta căng thẳng, cảm
thấy bên trong dạ dày hơi co giật một chút, không dám nhìn nữa.
*Đại Kiều, Tiểu Kiều, hai chị em vô cùng xinh đẹp và nổi tiếng của nước Đông Ngô thời kỳ Tam Quốc, Tiểu Kiều lấy Chu Du còn Đại Kiều thành thân với
Tôn Sách.
Hồ đồ cơm nước xong, ta lấy cớ thân thể không khoẻ cáo lui.
Ta thật sự không khoẻ, ngoại trừ cơ bắp đau nhức, dạ dày cũng hơi khó
chịu. Trở lại trong phòng, tự mình viết đơn thuốc, sai Thúy Vi đi bốc
thuốc, sau khi uống xong liền lên giường đi ngủ.
Nhưng vẫn không ngủ được, trong đầu toàn chuyện vừa rồi, còn có nụ cười dịu dàng kia.
Ta lại khó chịu.
“Đa Đa ơi Đa Đa! Ngươi sao thế? Dù sao cũng là một lão bà quá bốn mươi
tuổi, lại hoa mắt si mê một tiểu tử hai mươi tuổi. Mặc dù chưa có bạn
trai, nhưng cũng không phải chưa từng có người theo đuổi, kiếp này còn
có hai mỹ nam tuyệt thế bên cạnh [sư tổ tự động bị coi nhẹ], sao có thể
chỉ vì một nụ cười mà bị mê hoặc.”
Lật người một cái, lại tiếp
tục nghĩ, có điều nụ cười kia đúng thật là dịu dàng. Duyệt Duyệt bảo bối không chịu cười, đừng nói má lúm, ngay cả răng cũng chưa cho ta thấy
qua. Nụ cười của mỹ nhân sư phụ đều là nịnh nọt, không phải tìm không ra đường, thì chính là đang đói bụng. Sư tổ biến thái, hắn chưa bao giờ
coi trọng ta, nếu hắn cười đột nhiên cười dịu dàng với ta …… Á, thật sự
là nổi da gà.
A! Kim Đa Đa! Đừng quên ngươi là ai! Ngươi là một
tiểu nhân đắc chí trong Tống phủ kiêm truyền nhân đời thứ ba mươi sáu
của Huyền Thiên Tông!
Ngẫm lại biểu hiện hôm nay của ngươi, lại
giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt. Trang điểm “như hoa” còn giả bộ ủy
khuất, thực ghê tởm! Có điều hình như hắn không ghét bỏ, vẫn nở nụ cười
với ta……
“Không được suy nghĩ! Không cho phép suy nghĩ!”
Ta dúi đầu vào trong chăn, bắt đầu luyện tập Du Già điều tức thuật, muốn sớm đi vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta đột nhiên nhớ tới, hôm nay đã quên không gọi Thúy Hoa mang dưa chua lên.
Lại một lát sau, lại đột nhiên nghĩ đến, hôm nay hình như ta bị ái tình đụng trúng thắt lưng.