Sau tiếng “Truyền Tống Thư Kiệt vào điện tấn kiến!”, một thiếu niên nho nhỏ chậm rãi bước vào.
Thư Kiệt! Người được kinh thành truyền tụng thần đồng chính là Thư Kiệt!
Chính là tiểu Thư Kiệt vẫn thường quấn lấy ta đòi ta kể chuyện xưa; tiểu Thư Kiệt ta vẫn thường ôm trong ngực mà ngửi thấy hương thơm mềm!
Ta bất giác nắm chặt lấy bàn tay bên trong ống tay áo, không phải của ta,
là của đại tướng quân. Hắn vội hỏi có phải ta không thoải mái hay không, ta lắc lắc đầu.
Thư Kiệt không hổ danh thần đồng, xuất khẩu
thành thơ, đối đáp trôi chảy, khiến cho mọi người kinh ngạc hết lần này
đến lần khác, sắc mặt của phụ tử Tống gia cũng tốt lên. Ta có chút phẫn
nộ. Vì làm rạng rỡ tổ tông của Tống phủ, mà một thiếu niên mười tuổi
cũng muốn lợi dụng.
Hoàng Thượng khen hắn thiên tư trác tuyệt,
nói vài năm nữa sẽ không có người sánh kịp. Thư Kiệt không kiêu ngạo
không siểm nịnh đáp lại: “Thư Kiệt cảm thấy có thiên tư thông minh là
điều đáng quý nhưng không đủ, còn phải có quyết tâm kiên trì bền bỉ, cái đó gọi là sắt cũng có thể mài thành kim.”
“Ồ? Sắt cũng có thể mài thành kim? Không biết đây là điển cố gì?”
“Trước đây có một thiếu niên, hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh, chỉ tiếc từ nhỏ không được đọc sách……”
Ta ngây người, đây chính là chuyện xưa về con đường học tập của Lý Bạch khi còn bé, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Ta không nghe nổi nữa, nói với Long đại tướng quân hơi khó chịu, muốn ra
ngoài hít thở không khí. Hắn muốn đi theo ta, nhưng ta cự tuyệt.
Ta dẫn theo Thúy Nùng đi ra ngoài, tìm một nơi ngồi xuống, để cho không khí thoáng đãng thấm vào tim phổi.
Một lát sau, phát hiện Thúy Nùng ở phía sau có chút bất an, hỏi ra mới biết nàng bị đau bụng, lại không dám rời đi.
“Ngươi thật là, con người có ba chuyện gấp nhất, chuyện này sao có thể nhịn
được. Mau đi đi, ta ở nơi này đợi, cam đoan không đi đâu.”
Sau vài câu cam đoan của ta, Thúy Nùng mới rời đi. Ta ngồi tại chỗ chờ.
“Thư Kiệt?”
Ta kinh ngạc nhìn thiếu niên đang đứng trước mắt, nhưng rõ ràng ở trên đại điện hắn không liếc mắt nhìn ta một cái.
“Ngươi vì sao không trở lại? Phụ thân đã đáp ứng cho ngươi trở lại, nhưng
ngươi vì sao không trở lại? Đại ca nói ngươi không cần chúng ta, có phải hay không?” Trong mắt hắn chứa đựng sự phẫn nộ, còn có một chút u mê.
Ta trấn tĩnh lại trái tim đang có chút kinh hoàng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện: “Ngươi có biết vì sao tỷ phải rời đi không?”
“Ngươi bị phụ thân đuổi đi! Bởi vì ngươi là một nữ nhân hư hỏng!”
Hắn gào lên, sau đó xoay người chạy đi.
Ta không thể bắt được hắn, chỉ có thể ngồi xuống chỗ cũ, nhắm mắt lại,
nghĩ đem tất cả mọi chuyện vừa rồi quên hết. Hắn là một phần tử của Tống phủ, ta cũng có thể coi hắn như người qua đường Giáp, đừng để cảm xúc
của hắn ảnh hưởng đến ta.
“Rốt cuộc vì sao ngươi phải rời đi?” Giọng nói thiếu niên có chút nức nở.
Ta mở mắt ra, vẫn là Thư Kiệt, hắn cắn chặt môi dưới, trong mắt ngấn lệ.
“Lại đây.” Ta vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Còn nhớ tỷ từng kể cho ngươi chuyện “vịt con xấu xí” hay không?”
“Nhớ rõ, chuyện xưa nhị tỷ kể ta đều nhớ rõ.”
“Nhị tỷ chính là con vịt xấu xí kia, ta rời đi là vì tìm kiếm đồng bạn thiên nga của mình. Mà hiện tại nhị tỷ đã tìm được rồi, ta muốn ở cùng một
chỗ với bọn họ, cho nên sẽ không trở về nữa.”
“Thiên nga đồng bạn của Nhị tỷ chính là Long đại tướng quân sao?”
“Ừ! Còn nữa, là cháu trai nhỏ của Thư Kiệt, Thư Kiệt đã thành là Tiểu Cữu Cữu.”
“Ta đã sớm thành Tiểu Cữu Cữu rồi.” Thư Kiệt đắc ý ngẩng đầu lên, đây mới là vẻ mặt thiếu niên mười tuổi nên có.
“Nhị tỷ, ta có thể đến gặp nó không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng ngươi phải nói cho mẫu thân, không được tự mình vụng trộm đến.”
“Được!”
Ta để hắn trở về trước, tránh để người trong điện lo lắng. Nhìn hắn cười chạy đi, trong lòng ta cũng thoải mái.
“Kim cô nương.”
Ta quay đầu lại, đúng là Cam Thảo Trạng nguyên.
“Cam công tử?”
“Thật ra……thật ra ngươi không xấu.”
Lúc đầu ta không hiểu, sau đó mới phản ứng lại được, là hắn nghe được đối thoại của ta và Thư Kiệt.
“Không phải ta cố ý nghe lén.” Thấy ta không nói gì, hắn hơi khẩn trương.
Ta cười, “Ta đương nhiên không xấu, vịt con xấu xí cuối cùng vẫn biến thành thiên nga xinh đẹp.”
“Kim cô nương quả nhiên không phải nữ tử tầm thường.” Thấy ta nở nụ cười, giọng điệu của hắn cũng thoải mái hơn.
“Long đại tướng quân không nên để ngươi chịu thiệt thòi như vậy. Kim cô
nương, ngươi…… ngươi xứng đáng có được nam nhân tốt hơn.” Cam Thảo Trạng nguyên giống như dùng khí lực rất lớn mới nói ra được câu tiếp theo.
Ta sợ nhất chính là có ý giúp người nhưng chỉ thêm phiền. Ta không cho
rằng Cam Thảo Trạng nguyên đối xử tốt với ta là xuất phát từ đồng tình,
hoặc là bắt nguồn từ tình cảm quý mến như ta tự luyến, nhưng cho dù là
thế nào ta cũng không cần.
“Cam công tử có tâm. Có điều Đa Đa rất vừa lòng với hoàn cảnh hiện tại.”
“Vừa lòng? Nhưng hiện tại ngươi chỉ là, chỉ là…… Ngươi có biết bên ngoài mọi người nói về ngươi như thế nào không?”
Chỉ là cái gì? Một tình nhân? Một thiếp thất không danh phận? Không khác gì nữ tử thanh lâu? Chắc là hắn muốn nói chuyện đó.
Ta không trách cứ hắn, có thể bao dung ta, có thể hiểu được ta giống như
đại tướng quân không phải tùy tiện có thể tìm được, ngược lại ta cảm
thấy chính mình may mắn.
“Người khác thấy thế nào, nói thế nào,
ta không thể ngăn cản. Nhưng bọn họ không phải Đa Đa, cũng sẽ không hiểu được lòng Đa Đa. Đại tướng quân có lẽ không phải nam nhân tốt nhất trên đời, nhưng là nam nhân yêu ta nhất, hiểu ta nhất. Nắm tay người cùng
người già đi, có tình yêu như vậy, Đa Đa còn cầu mong gì.”
Đúng
là ta bộc lộ cảm xúc hơi quá, nhưng không phải cố ý khoe khoang. Lời nói của ta có lẽ hơi mật chút, Cam Thảo Trạng nguyên không biết đáp lại thế nào.
Lúc này, Thúy Nùng đã trở lại, ta nói lời cáo từ với Cam
Thảo Trạng Nguyên, hắn vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ đó. Có lẽ là đang thương
tiếc cho mối tình còn chưa kịp nở đã héo tàn của mình, lần thứ hai ta
lại tự luyến.
Trở lại bữa tiệc, Thư Kiệt đã không còn ở trong đại điện nữa, cũng phải, những khung cảnh xa hoa ngập trong vàng son như
thế này hắn không nên tham dự nhiều mới tốt. Nhưng ta phát hiện ra ánh
mắt mọi người đều đang nhìn ta. Có chút cổ quái, thời điểm ta không có ở đây đã xảy chuyện gì?
“Ha ha, Kim cô nương trở lại rất đúng lúc. Linh Lung cô nương cùng Quần Phương cô nương đều nói ca nghệ của Kim cô nương xuất chúng, không biết cô nương có thể để trẫm cùng các vị ngồi
đây thưởng thức được không?”
Thì ra vừa rồi Linh Lung và Quần
Phương biểu diễn ca múa. Hai người các nàng tuy là nữ tử thanh lâu,
nhưng Linh Lung múa, Quần Phương ca đều là đứng đầu kinh thành, cho nên
mới có cơ hội đến hoàng cung biểu diễn.
Nhìn trong nụ cười có dấu đao của hai mỹ nữ, không cần phải nói, nhất định là các nàng có ý hãm
hại ta, nguyên nhân càng không cần nói.
Ta không muốn sao chép
thơ Đường từ Tống để làm vẻ vang chính mình, nhưng ca hát thì không sao
cả, chỉ cần hát hay là được, dù sao đều là nghĩa vụ diễn xuất. Nhất là
lần trước nhất thời nảy lòng tham nhưng chỉ có thể hát được vài câu, ta
vẫn canh cánh trong lòng, cho nên quyết tâm nhất định phải vì Long đại
tướng quân mà hát một bài tình ca đầy đủ, biểu đạt tâm ý của ta. Vì thế, ta vắt hết trí óc nhớ lại ca từ, trước đó vài ngày Duyệt Duyệt bảo bối
đến thăm ta ta còn bắt hắn giúp ta ghi nhớ làn điệu, dạy ta dùng đàn cổ.
Ở bên ngoài có vẻ như Hoàng Thượng đang hỏi ý kiến ta ta, nhưng trên thực tế chính là đang ra lệnh, ta sao có thể cự tuyệt. Nhưng khúc này ta chỉ muốn hát cho một mình Long đại tướng quân nghe, ngay cả Duyệt Duyệt bảo bối cũng chưa được nghe ta hát lần nào.
Ta hơi bất lực nhìn về phía đại tướng quân, hắn cười cười cổ vũ, “Lên đi, nàng nhất định sẽ không thua họ.”
“Ta biết, có điều…… Ta chỉ muốn hát cho một mình chàng nghe.”
Hắn cười càng vui vẻ,“Vậy trong lòng nàng cứ nghĩ đang hát cho một mình ta
nghe là được rồi.” Chúng ta hồn nhiên nói nhỏ quả nhiên chọc giận đến
người khác.
“Ngày ấy tuy rằng Quần Phương chỉ được nghe tỷ tỷ hát vài câu, nhưng nhớ mãi không quên, tiếc là không có cơ hội nữa. Hôm nay ngờ vào thánh ý của Hoàng Thượng, có thể thưởng thức lại ca nghệ của tỷ tỷ, đúng là phúc phận của Quần Phương.”
Sáng tạo một chút có
được không, gặp ai cũng là phúc phận của ngươi, ngươi coi mình là đứa
trẻ có phúc sao! Có điều, thánh chỉ này của Hoàng Thượng đúng là không
thể mạo phạm, cũng không thể đánh mất mặt mũi của Long đại tướng quân,
lúc này đương nhiên không thể làm những chuyện buồn cười qua loa như tám năm trước được. Giống như đại tướng quân nói, coi như chỉ hát cho một
người là hắn, những người khác coi là bối cảnh được rồi.
Ánh mắt
ta thẳng tắp nhìn phía Long đại tướng quân, ngón tay nhẹ nhàng kích
thích dây đàn, theo giai điệu chậm rãi nói ra tâm ý của ta……
“Tinh cầu yên lặng tự xoay trong vũ trụ bao la
Ở nơi xa đó, người chàng muốn gặp hiện tại có phải là thiếp?
Thiếp nhìn pháo hoa rực rỡ rồi lại tắt lịm trong nháy mắt
Phù dung sớm nở tối tàn sau lặng lẽ sau mưa
Thiếp say, tự mình nâng ly rượu lạnh lẽo
Sau khi tỉnh lại sẽ có chàng bên cạnh
Hương rượu hơi cay hơi nồng
Khiến cho giấc mộng hóa hư không;
Người thiếp yêu còn chưa ngủ
Không muốn ngủ, thiếp muốn cùng chàng thức cả một đêm
Thiếp muốn hạnh phúc thôi miên
Đất trời xoay vần choáng váng
Không muốn ngủ, thiếp muốn cùng chàng thức cả một đêm
Thiếp muốn hạnh phúc hôm nay
Không cần ảo giác ngày mai.
……
Bông tuyết nở rộ trong gió
Là chàng ôm chặt lấy thiếp
Nước mắt lóe lên như một dải cầu vồng
Không muốn ngủ thiếp muốn cùng chàng thức cả một đêm
Thiếp muốn hạnh phúc thôi miên
Đất trời xoay vần choáng váng
Không muốn ngủ, thiếp muốn cùng chàng thức cả một đêm
Thiếp muốn hạnh phúc hôm nay
Không cần ảo giác ngày mai
La……. la……. la……. la……. la……. la…….
Trong mắt ta chỉ có hắn, ta nhìn thấy trong mắt hắn cũng chỉ có ta.
Đêm hôm đó, dưới danh nghĩa Kim Đa Đa, ta bỗng nhiên lại trở nên nổi tiếng. Không chỉ bởi vì sau khi ca xong “không muốn ngủ” được các nhà phê bình nghệ thuật đánh giá có chút phóng đãng, mà còn bởi ở trước mắt bao
người, ta trình diễn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên gò má Long đại tướng quân. Cũng bởi vậy mà ta bị trừng phạt, vừa lên xe ngựa đã bị Long đại tướng quân kéo lại hôn đến thần chí mê man.
Sau khi
bỗng nhiên nổi tiếng, ta liền thành thành thật thật ở nhà dưỡng thai,
bởi vì nhị lão Long gia đã lên tiếng, nếu không an ổn ở trong nhà, sẽ
mang ta đến phủ Tĩnh Nam Hầu.
Hiện tại người nào cũng biết ta
mang thai, bởi vì A Bích gặp bất kỳ ai cũng nói: “Cẩn thận một chút,
không nên đụng vào Miêu Mễ, trong bụng Miêu Mễ có tiểu đệ đệ.”
Ta không muốn con trai! Ta muốn Kim Hỉ Thiện!
Vì thực hiện nguyện vọng của mình, ta tìm mua rất nhiều tranh mỹ nữ, treo
đầy phòng ngủ, khiến cho cục cưng cũng có thêm mục tiêu phấn đấu. Chỉ là hành động của ta quá lộ liễu, bên ngoài đều tung tin Long đại tướng
quân đang tìm mỹ nữ, có điều không biết là tuyển chính thê hay là tiểu
thiếp. Làm hại sư tổ biến thái cùng với mỹ nhân sư phụ bỏ vợ con gấp rút đuổi tới kinh thành đòi lại công đạo cho ta, khi biết được chân tướng
sự việc thì thưởng cho ta vài cái cốc đầu.
Buồn bực nhất là Long
đại tướng quân, hắn chẳng những bị chụp tội danh có mới nới cũ, còn bị
ta ra lệnh cưỡng chế chia phòng mà ngủ, bởi vì ta lo lắng hắn nhìn tranh mỹ nữ nhiều sẽ thay lòng đổi dạ. Nhưng có khi nửa đêm tỉnh lại, phát
hiện mình đang nằm trong ngực hắn.
Tình tiết sau đó, có chút
giống “loạn thế giai nhân”, không khí vui mừng sau đại hôn của Khánh
Vương còn chưa tan hết, thuốc súng lại bắt đầu tràn ngập. Giặc cỏ Tây
Xương Quốc tác loạn, Tây Xương Quốc vốn trọng văn khinh võ, cho nên
không có năng lực trấn áp, đành quay sang cầu viện Lăng Quốc.
Tây Xương Quốc và Lăng Quốc nhiều đời có thông hôn, quan hệ thân thích đã
phức tạp không nói rõ được, lại hứa nội loạn của nước mình sẽ không lan
đến biên cảnh với Lăng Quốc cho nên Hoàng Thượng đồng ý xuất binh.
Lúc này cái thai trong bụng ta đã được tám tháng, trong lòng còn không rõ
muốn khuyên Long đại tướng quân đi hay là khuyên hắn ở lại. Hắn lại nói
hắn sẽ không đi, bởi vì hắn không muốn lại bỏ lỡ cục cưng sinh ra lần
này.
“Không sợ người khác nói chàng bị nữ nhi khiến cho yếu hèn sao?”
“Không sao, ta biết La Kiệt có thể đi.”
Đúng vậy, La Kiệt và Thập Bát công chúa còn chưa thành hôn, hơn nữa Thố Tử
La Kiệt lại chủ động xin đi giết giặc, không phải vì trốn tránh, mà là
vì muốn kiến công lập nghiệp, hắn muốn trở nên xứng đáng với công chúa
bằng năng lực của chính mình.
Thập Bát công chúa cũng không khóc
nháo giống lần trước, mà dũng cảm đi đưa tiễn La Kiệt ở ngoài cổng
thành, cho đến khi đại quân đi xa nước mắt mới chảy xuống.
Tình yêu có khi sẽ khiến con người ta trở nên ngây dại, có khi lại khiến người ta trưởng thành.