Nông nô xoay người phải làm cái gì? Nông nô xoay người đương nhiên là phải vui vẻ hát ca!
“A Bích, lại đây, Miêu Mễ dạy con hát.” Một người vui không bằng mọi người cùng vui.
Thân mình nhỏ nhỏ rất nhanh chạy lại đây. A Bích chỉ có điểm này là giống
ta, thích ca hát. Ta thường dạy nó hát những ca khúc thời đại trước hay
được lưu hành, cho dù chỉ nhớ được vài câu.
“Không thích ‘hai con hổ’, thích hát hi bá bá*!” A Bích rất thích hát vừa “hi bá bá”, vừa giả bộ xoa xoa lưng.
*Hi bá bá – xi shua shua/嘻唰唰, bài hát rất vui nhộn của nhóm The Flowers, Hi bá bá không có nghĩa gì cả, chỉ như dô ta dô hò của Việt Nam mình thôi. Edit truyện này kiếm được mấy bài hát ngộ gớm.
“Hôm nay chúng ta hát bài mới.”
“Bầu trời giải phóng là bầu trời tươi sáng, nhân dân của khu giải phóng thật vui vẻ!” Ta chỉ thuộc hai câu này.
Ta và A Bích ở trong phòng hát vừa nhảy nhót, cuối cùng rốt cục cười ngất mà ngã xuống đất.
Nhìn A Bích vui vẻ, ta đột nhiên nhớ tới chuyện chuẩn bị để Long đại tướng
quân công khai nhận A Bích, nhưng do sự việc lần trước nên bị tạm hoãn.
“ Có phải A Bích rất muốn cùng phụ thân đi ra ngoài chơi hay không?”
“Miêu Mễ, có thể chứ?” Trong giọng nói của nó mang theo giọng điệu mong mỏi tha thiết, lòng ta lập tức mềm nhũn.
“Vậy khi ở bên ngoài A Bích phải gọi phụ thân là đại tướng quân, có được không?”
Trong lòng thầm nghĩ, có phải là ta rất xấu xa hay không.
“Được!”
A? Đứa nhỏ này cũng không hỏi vì sao, lại thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ điều này cũng là do di truyền.
“A Bích, phụ thân là đại tướng quân, cho nên mọi người bên ngoài đều phải
gọi hắn là đại tướng quân, bao gồm cả Miêu Mễ và A Bích. Hiểu chưa?” Ta
tiếp tục xấu xa.
“Được!”
Đứa nhỏ này cũng quá hiểu chuyện
rồi, nó mới chỉ mới ba tuổi thôi nha. Ta cảm thấy có gì đó không thích
hợp, lại nghĩ đến A Bích cùng những đứa nhỏ cùng tuổi bình thường khác
dường như hiểu biết hơn nhiều lắm, hay nó cũng là……
“Thiên vương cái địa hổ*!” Ta nhìn A Bích, đột nhiên nói ra một câu.
* Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu: Là ám hiệu giữa hai đầu
lĩnh thổ phỉ trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên
Rừng Thẳm Tuyết Dày, khi Tọa Sôn Điêu nói “thiên vương cái địa hổ”,
Dương Tữ Vinh sẽ đáp “bảo tháp trấn hà yêu”.
A Bích bị ta dọa giật mình, ngây ngốc nhìn ta. Xem ra không phải một thế hệ thanh niên phẫn thanh* rồi.
*Thế hệ thanh niên phẫn thanh: nghĩa đen là thanh niên phẫn nộ, chỉ một tập
hợp người, thường dưới 20 tuổi, có quan điểm, vai trò khác biệt, thường
là không tốt. Từ này hơi khó hiểu, mọi người có thể tìm hiểu thêm trên
mạng nhé.
“Tứ Đại Thiên Vương ngoại trừ Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Quách Phú Thành còn có ai?”
A Bích vẫn ngây ngốc. Xem ra cũng không phải thế hệ cải cách khai mới.
“Brad Pitt*? Vợ của Pitt là ai?”
*Brad Pitt, nam diễn viên Mỹ vô cùng nổi tiếng và đẹp trai, chắc mọi người
biết nhiều với bộ phim ông bà Smith, tất nhiên ở đây Đa Đa không nói
tiếng anh mà gọi là Bố Lạp Đặc – tên tiếng trung của Brad Pitt, nhưng ta edit thẳng sang tiếng anh cho mọi người dễ hiểu, còn những người khác
gọi thì ta vẫn để tên Hán Việt.
“Miêu Mễ……”
Trên mặt A Bích vẫn mờ mịt. Chẳng lẽ nó là thế hệ mới nhất? Thế hệ này ta không quen.
“Dây anten có mấy cái?” Đây là ta sự hiểu biết duy nhất của ta về thế hệ này.
Trên mặt A Bích có chút hoảng sợ, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Ha ha! Thì ra A Bích nhà ta là một thế hệ siêu siêu mới!
Ta còn đang say mê ở trong phát hiện của chính mình, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân chạy chầm chậm.
“Tông Chủ gia gia nhanh lên, nhanh lên.”
“Không cần cấp, không cần cấp.”
A Bích chạy vào nhà, cách ta vài bước thì dừng lại. Phía sau là sư tổ
biến thái không nhanh không chậm nghênh ngang bước theo vào.
Từ
sau sinh nhật của A Bích, mỹ nhân sư phụ vội vã trở lại Phiếu Miểu
Phong, sư tổ biến thái lại không muốn về. Nếu để mỹ nhân sư phụ một mình trở về, chỉ sợ khi hắn tìm về được đến nhà đứa nhỏ có thể gọi cha được
rồi. Vẫn là Duyệt Duyệt bảo bối tốt, nguyện ý đưa mỹ nhân sư phụ trở về. Nhưng ta đối với hành vi vô nhân đạo của sư tổ biến thái thì khinh bỉ
rất nhiều, bởi vì sự tồn tại của hắn đồng thời ảnh hưởng đến hành động
tìm người của ta. Hiện tại hắn tới làm gì chứ?
Sư tổ biến thái đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm ta, còn kéo cánh tay của ta xem mạch.
“Sư tổ, người làm gì thế?”
Sư tổ biến thái lại sờ sờ trán ta, “Không sốt.”
“Ai sốt?”
Những lời này là ta và Long đại tướng quân đồng thời nói ra, hắn ở trước mặt
sư tổ biến thái không hề kiêng kị gì cả, ta cũng không biết chuyện thì
ra hai người bọn họ rất thân thiết.
A Bích lập tức chạy tới, “Phụ thân, vừa rồi Miêu Mễ nói mê sảng.”
“Ta không có!” Ta lập tức kháng nghị.
Long đại tướng quân không để ý ta, cúi đầu hỏi A Bích: “Miêu Mễ nói cái gì?”
“Miêu Mễ nói Tứ Đại Thiên Vương, còn thiếu một cái tên, lại còn hỏi cái gì mà nương tử của Bố Lạp Đặc là ai.”
A Bích lại có thể nhớ rõ như vậy.
“Ha ha, ta đã kiểm tra rồi, không sốt, chắc là không phải mê sảng.” Sư tổ biến thái là muốn hại ta sao?
“Hừ, Bố Lạp Đặc……” Trong giọng nói của Long đại tướng quân có chút khí lạnh.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Đi thôi, A Bích, Tông Chủ gia gia mang ngươi đi chơi.”
Hai cái đầu sỏ, một lớn một nhỏ chạy mất.
“Bố Lạp Đặc kia là ai?”
“A? Ồ, ngươi nói Pitt sao, không có gì, một người nước ngoài mà thôi, chính là người mũi cao lại còn khoằm, mắt lõm xuống, tóc tai loạn loạn, rất
xấu, ha ha, thật sự rất xấu.”
“Người nước ngoài? Người Đa Đa quen biết cũng thật nhiều.”
“Ha ha, chưa được coi là quen biết, bạn tri kỷ mà thôi, bạn tri kỷ mà thôi.”
“Bạn tri kỷ?” Thời tiết dường như càng thêm rét lạnh.
“Chỉ có ta biết hắn, hắn không biết ta.”
Ta cảm thấy không hợp lắm, ta giải thích nhiều như vậy làm gì chứ, ta cùng Pitt cũng không có chuyện ám muội gì.
“Không cho phép hỏi nữa! Đã nói là không được can thiệp vào chuyện đối ngoại kết giao của ta.”
Hiện tại ta xoay người rồi.
“Nhưng không phải ngươi cũng đưa ra một loạt những quy củ cho ta sao?”
“Cái đó không giống nhau?”
“Dựa vào cái gì mà không giống? Không phải ngươi vẫn lải nhải là nam nữ bình đẳng sao?” Long đại tướng quân lại từng bước ép sát, ta không thể tiếp
tục giẫm lên vết xe đổ.
“Dựa vào, dựa vào… lần đầu tiên của ta là dành cho ngươi!”
Long đại tướng quân á khẩu không trả lời được.
—————–
Sau đó chứng minh, A Bích nhà ta không phải xuyên qua, chỉ là so với bạn
cùng lứa thông minh hơn một chút, trưởng thành sớm hơn một chút mà thôi. Long đại tướng quân nói trước đây hắn cũng như vậy, sư tổ biến thái có
thể làm chứng. Sư tổ làm thế nào mà biết được?
Nhưng ta vẫn không yên lòng, liên tục tiến hành bức cung A Bích.
“Phụ thân nói, mấy ngày nay Miêu Mễ nói cái gì đều phải đáp ứng, người sẽ mang con đi cưỡi ngựa.”
Ta buồn bực.
Về phần cuộc sống hạnh phúc của nông nô xoay người của ta về sau hãy nói,
hiện tại nói về chuyện hai con thỏ của A Bích — Ngộ Không và Bát Giới.
Tên này do ta đặt, mục đích là muốn A Bích lúc nào cũng có dư vị của Tây Du ký, ai bảo nó nói chuyện xưa của ta không hay bằng chuyện đánh trận của phụ thân nó.
Ngộ Không cùng Bát Giới gần đây không được khỏe,
hai lần mắt đỏ oạch, lại còn chảy nước mắt, A Bích vô cùng lo lắng. Tuy
ta là một thần y, nhưng không phải là bác sĩ thú y. Nghĩ tới nghĩ lui,
đành phải đi tìm Thố Tử La Kiệt, cũng vừa hay hắn có ở kinh thành.
Thố Tử vốn là trở về báo cáo công tác, theo lý không được quá vài ngày,
nhưng không biết vì sao, một tháng này, triều đình hạ lệnh không cho hắn trở về biên ải, hắn cũng chỉ đành buồn bực ở lại kinh thành.
Thố Tử ở kinh thành không có biệt viện riêng, cho nên ở tại quý phủ của
Long đại tướng quân. Chỗ này trước kia ta không dám đến, nhưng hiện tại
ta đã thu thập được Long đại tướng quân, không còn gì có thể ngăn cản ta nữa.
Ta mang theo cái lồng thỏ, đi vào phủ đại tướng quân, đại tướng quân đương nhiên không có ở nhà.
Thố Tử La Kiệt không phải người thích ăn chơi đàng điếm, ngoại trừ thỉnh
thoảng đi uống chút rượu cùng chiến hữu, còn lại phần lớn thời gian đều ở trong phủ Tướng quân, bình thường cũng rất ít khi đi đến chỗ ta, sợ
mang đến bất tiện cho ta, cho nên thấy ta đến thì vô cùng cao hứng.
“Đa Đa cô nương.”
“Ta đã gọi huynh là đại ca, huynh còn gọi ta là cô nương.”
“Ha ha, Đa Đa muội muội.”
Thật ra La Kiệt so với ca ca kiếp trước của ta còn ổn trọng hơn rất nhiều,
có điều vừa thấy đã biết là người chỉ biết vùi đầu làm khổ, cũng may là
đi theo Long đại tướng quân, nếu không còn không biết bây giờ đang lang
thang nơi nào.
Ta đưa Ngộ Không cùng Bát Giới cho hắn xem, hắn
xem qua nói không nghiêm trọng, dùng nước pha muối lau là được. Nói xong thì sai người đi chuẩn bị một chút nước muối, còn tự tay bôi thuốc cho
hai con thỏ.
Nhìn con thỏ nhỏ nhỏ, đề tài câu chuyện lập tức
chuyển đến A Bích. Ta đem chuyện vui của A Bích kể cho hắn nghe, đem hắn nghe thì cười ha ha.
“A Bích thật sự là đáng yêu. Không biết tên hỗn đản nào làm ra chuyện như thế, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà hắn cũng nhẫn tâm……”
“Đều đã qua, bây giờ mẫu tử chúng ta sống rất thoải mái.” Ta vội vàng đánh gãy phán đoán của hắn.
“Đúng là không nên suy nghĩ nữa. Nói cũng lạ, bộ dạng của A Bích nhà ngươi thật giống đại tướng quân.”
Thố Tử La Kiệt lại lập tức sửa: “Ta nói lung tung, ngươi đừng tức giận.”
“Không sao, rất nhiều người đều nói như vậy.”
Đây là thật sự, đã có người phát hiện ra bộ dạng của A Bích giống Long đại
tướng quân, nhưng xét thấy thân phận Tống Nhị tiểu thư của ta, còn Long
đại tướng quân lại như mặt trời ban trưa, cho nên cũng không dám lấy ta
ra để làm “vấy bẩn” Chiến Thần trong cảm nhận của bọn họ. Tất nhiên ta
biết Thố Tử La Kiệt không có ý này.
“Tại sao La đại ca còn chưa lập gia đình?”
Hắn so với Long đại tướng quân còn lớn hơn một, hai tuổi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào của việc muốn thành hôn.
“Ta là một cô nhi, nhờ có Hầu gia thu lưu, dạy ta học chữ, lại có thể theo
đại tướng quân chinh chiến sa trường, con người ta chỉ biết ở trên chiến trường đánh đánh giết giết, cứ thế mà kéo dài đến hiện tại.”
“Bây giờ không phải đã kết thúc chiến tranh rồi sao, đại ca hãy mau nghĩ đến chuyện của mình đi, có người nhà của chính mình, cảm giác đó rất khác.”
Thân thế giống như hắn, chắc chắn rất khát vọng có người nhà.
“Ta chỉ là một kẻ vũ phu, bất kể lúc nào cũng có thể phải lên chiến trường, cần gì phải chậm trễ người ta.”
Đây là cái lý do thối gì, ta không tin hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Ha ha, La đại ca có người trong lòng rồi đúng không, nếu khó mở miệng, có cần muội muội giúp hay không?”
Mặt Thố Tử lập tức đỏ lên, đỏ giống hệt màu mắt của con Bát Giới, nói
chuyện cũng lắp bắp, “Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta, ta không có…… không phải, không phải……”
“Là ta nói bậy! Là ta nói bậy!”
Ha ha, ta đoán muốn nói chuyện yêu đương với đầu gỗ này, còn không bằng lấy đao bổ hắn.
Nói thêm vài câu, ta cũng đứng dậy cáo từ, bởi vì còn phải đi đến cửa hàng sắp mở nhìn xem, mấy ngày nữa sẽ khai trương.
“La đại ca, đến lúc khai trương nhớ phải đến cổ vũ nha! Ta nói, nếu lúc đó huynh còn ở kinh thành.”
“Ha ha, sợ là chạy không thoát.” Hắn mang theo vài phần cười khổ.