Phụ thân ta là
Trấn Nam Hầu, cũng từng là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy; mẫu thân
của ta là Thất công chúa mà Thánh Võ đế sủng ái nhất, cũng là muội muội
chung mẫu thân duy nhất của Thánh Văn đế, ta có một gia đình được người
ta ca ngợi ao ước.
Khi còn nhỏ, người ta sùng bái nhất là phụ thân, bởi vì có người, biên cảnh của Lăng Quốc mới không bị các nước
láng giềng công phá. Khi đó chuyện ta khiến ta vui vẻ nhất chính là cùng với mẫu thân ngồi ở trong Túy Hoa lâu của Thương gia, nhìn phụ thân
lĩnh đại quân thắng trận trở về.
Người mặc chiến bào màu trắng,
cưỡi tuấn mã, đi ở hàng đầu tiên của đội ngũ, được toàn thể dân chúng
trong kinh thành hoan hô. Mỗi khi đi qua Túy Hoa lâu, phụ thân luôn
ngẩng đầu nhìn về phía chúng ta cười, mũ tướng quân màu bạc ở ánh mặt
trời chiếu ra tia sáng chói mắt.
Ta cũng muốn được như phụ thân, trở thành một đại tướng quân bách chiến bách thắng.
Nhưng một đêm đó, dường như tất cả đều thay đổi.
Năm ấy ta bảy tuổi, chiến sự giữa Lăng Quốc cùng Bắc Dục Quốc lại nổi lên,
phụ thân canh giữ ở biên cảnh đã hơn một năm, trong khoảng thời gian đó
có khi mấy tháng không có tin tức. Ở trước mặt ta, không có ai nói gì,
nhưng ta phát hiện ban đêm mẫu thân thường khóc.
Rốt cục cũng có tin tức truyền trở về, Lăng Quốc đánh bại Bắc Dục Quốc, phụ thân chiến thắng trở về.
Cách ngày phụ thân trở về kinh ngày còn mấy ngày, ta đã nóng vội muốn đến
Túy Hoa lâu, buổi tối vì hưng phấn quá mà ngủ không yên. Vì thế, mẫu
thân canh giữ bên giường ta, trông coi cho đến tận khi ta ngủ say. Ta
nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nghĩ muốn lừa mẫu thân đi, ta không phải tiểu
hài tử, không cần người canh giữ ở bên giường.
Trong phòng có
tiếng vang, ta mở mắt ra, thấy trong phòng nhiều thêm một nam nhân, tóc
tai rối bù, râu ria lởm chởm, trên người mặc một cái áo choàng dính đầy
bùn đất. Ta hơi sợ hãi, nhưng vẫn nhảy tới trước mặt mẫu thân, ta đã
đồng ý với phụ thân phải bảo vệ mẫu thân. Nhưng mẫu thân lại đột ngột
đứng dậy, bổ nhào vào trong lòng nam nhân kia, hai người ôm chặt lấy
nhau. Lập tức, đám nha hoàn bên cạnh hô lên,“Hầu gia đã trở lại!”
Lúc này ta mới phát hiện, áo choàng dính đầy bùn đất kia rất giống chiến bào màu trắng mà mẫu thân làm cho phụ thân.
Lại qua mấy ngày, Thánh Văn đế ban thưởng cho những người có công trong
cuộc chiến vừa rồi, phụ thân là người có công lao lớn nhất được tự mình
lựa chọn phần thưởng. Phụ thân lại lựa chọn giao trả lại binh quyền,
ngay cả Hoàng Thượng cũng giật mình. Nhưng bởi vì phụ thân quá mức kiên
trì, cuối cùng Hoàng Thượng chỉ có thể ban cho phụ thân một chức quan
nhàn tản. Quân đội Lăng Quốc không còn Long đại tướng quân nữa.
Sau đó lời đồn nổi lên bốn phía. Có người nói mẫu thân không hài lòng vì
phụ thân nhiều năm ở bên ngoài, ép buộc phụ thân rời khỏi quân đội, nói
phụ thân là người sợ vợ, bằng chứng là chuyện phụ thân không có thiếp
thất. Đúng là nói bậy, mẫu thân mặc dù là người có kiêu ngạo có tự tôn
của hoàng gia, nhưng nhất quyết không phải người lòng dạ hẹp hòi, phụ
thân không cưới thiếp là vì trong lòng người chỉ có một mình mẫu thân.
Lại có người nói phụ thân trải qua cuộc đại chiến vừa rồi, có tâm lý sợ
chết, nhưng phụ thân anh dũng thiện chiến là điều mọi người đều biết,
lời đồn này rất nhanh tự biến mất. Cuối cùng chỉ còn một cách nói lại
càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả ta cũng tin, chính là — anh hùng
khí đoản, nhi nữ tình trường*.
*Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường: nghĩa là khi người con trai đã vướng vào lưới tình thì không còn chí khí như trước nữa.
Ta yêu mẫu thân của ta, cũng bởi vì phụ mẫu thâm tình mà vui sướng. Nhưng
ta không thể chấp nhận lý do này của phụ thân. Nam nhi hảo hán chí ở bốn phương, sống trên đời phải ngẩng cao đầu, vì nước mà giết địch, sao có
thể bởi vì lưu luyến nương tử mà buông tha cho thiên chức của quân nhân, khát vọng nam nhi. Ta vẫn yêu phụ thân, nhưng phụ thân đã không còn là
người ta sùng bái nhất.
Ta thề ta phải trở thành đại tướng quân
vang danh nhất Lăng Quốc, ta còn thề ta sẽ không vì bất kỳ người nào mà
buông thả trách nhiệm của ta, khát vọng của ta. Cho nên ta chưa bao giờ
suy nghĩ tới chuyện sẽ cưới một thê tử như thế nào; cho nên khi ta biết
mình có một đứa nhỏ, ta cũng không đặc biệt kích động.
Mà khi ta
biết nàng đặt cho đứa nhỏ cái tên như vậy, ta lại không kiềm chế được.
Trong đầu không ngừng hiện lên điệu bộ của nữ nhân không rõ mặt kia: Có
chút lải nhải, có chút ngu ngốc, có chút mơ hồ, có chút lớn mật, có chút quật cường, có chút thiện lương, có chút đáng yêu……
Đêm đó, ta đi tìm nàng.
Nàng nằm ngủ ở trên giường, không biết ta đến, Huyền Thiên Tông không có khả năng có một truyền nhân như vậy. Nhưng ta cũng nhân cơ hội này mà thấy
được diện mạo của nàng: Mặt hơi gầy, hàng lông mày thanh tú tự nhiên,
không giống với kiểu lông mày được tô vẽ đang lưu hành đương thời, hai
mắt nhắm lại nên ta không thấy được, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm,
cái mũi khéo léo lại có nét khác biệt, phía dưới là đôi môi hơi trắng
bệch, có thể là do trời lạnh.
Nàng rốt cục cũng phát hiện ra ta.
Nàng vô cùng kinh ngạc. Ta không nói nhiều, chỉ hẹn nàng hôm sau đến Túy Hoa lâu gặp mặt, ta biết nàng nhất định sẽ đi. Nữ nhân này, ngươi nói
càng ít, nàng sẽ nghĩ càng nhiều.
Ta thừa nhận ta hơi lật lọng,
lúc trước đáp ứng tên do nàng đặt, nhưng nay lại ép buộc nàng sửa. Ta
biết ta thắng, bởi vì ta cường thế hơn nàng.
Nhưng không ngờ nàng lại khóc lóc diễn trò trước mặt ta. Có cái gì mà phải khóc? Càng không
ngờ, sau khi khóc lóc xong nàng còn có thể yêu cầu ta cung cấp phí nuôi
nấng một cách đúng lý hợp tình. Muốn cùng ta phân rõ ranh giới lại còn
đòi phí nuôi nấng? Ta vốn định nhắc nhở nàng, không cần vì việc nhỏ
không đáng kể mà mà quên mất mục đích của mình nhưng cuối cùng lại không nói, bởi vì bộ dáng tự cho mình thắng lợi của nàng rất thú vị.
Nàng nhanh chóng chuyển đến Lãm Nguyệt sơn trang của Quân Tử Duyệt. Đang
trốn ta sao? Trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm ác liệt: Ngươi muốn tránh, ta càng muốn cùng ngươi dây dưa không rõ. Ta thích nhìn bộ
dạng nàng tức giận, vẻ mặt hối hận biết vậy không làm.
Nhưng ta
không dám quá mức, ta còn chưa biết rõ quan hệ của nàng và Huyền Thiên
Tông. Ta hỏi thăm nhiều nơi nhưng vẫn chưa hỏi ra được. Ta cố ý đem phí
nuôi nấng trực tiếp đưa đến Lãm Nguyệt sơn trang. Đám người Tư Đồ Trường Nhạc không phải kẻ ngốc chắc chắn sẽ nhìn ra được mọi chuyện.
Cho đến khi đứa nhỏ ra đời, ta vẫn không thu được tin tức nào, xem ra người của Huyền Thiên Tông thực sự che chở cho nàng, khó trách nàng rất tin
tưởng vào chuyện tự mình nuôi nấng đứa nhỏ. Biết mình có con trai, ta
vẫn không quá kích động, nhưng quả thật cũng cảm giác là lạ, dù sao cũng là huyết mạch của ta. Đứa nhỏ tên là Long Thành Bích. Thành Bích, Thành Võ, có quan hệ gì không?
Đứa nhỏ đầy một tuổi, theo thường sẽ cử hành nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Tuy rằng ta không quá tin
tưởng nghi lễ này có thể quyết định đến tương lai, nhưng vẫn muốn biết
con trai ta sẽ chọn cái gì. Ta phái Dạ Ảnh đưa đến một cái mũ tướng quân đặc chế. Nghe mẫu thân nói, năm đó ta chọn chính là mũ tướng quân của
phụ thân.
Khi nghe Dạ Ảnh báo lại, trong đầu ta tưởng tượng thấy
cảnh A Bích bò qua bò lại ở trên bàn, tưởng tượng thấy bộ dáng của Tư Đồ hoa chân múa tay vui sướng, tưởng tượng thấy bộ dạng của nàng khi hô to “vô cùng thê thảm”, bất giác nở nụ cười, lại hơi hối hận không thể tận
mắt nhìn thấy. Nhưng lúc này ta không thể đi, chiến sự với Bắc Dục Quốc
lại bắt đầu rục rịch.
Bởi vì Thụy Quốc nhân lúc cháy nhà đi hôi
của, cho nên trận chiến lần này thực sự vất vả, thời gian cũng rất dài,
đã hơn một năm ta không trở về kinh thành. Nhưng Dạ Ảnh luôn luôn truyền tin tức cho ta. Cho nên ta biết A Bích thích nhất là mũ tướng quân và
kiếm gỗ mà ta đưa đến, biết A Bích cũng muốn trở thành một đại tướng
quân, biết ý định bồi dưỡng A Bích thành gian thương của nàng thất bại,
biết quan hệ của nàng và Quân Tử Duyệt không phải bằng hữu đơn thuần,
biết nàng không cho A Bích gọi nàng là mẫu thân mà gọi Miêu Mễ……
Miêu Mễ? Đúng là thú vị. Nàng quả thật rất giống một con mèo: cảm thấy không nguy hiểm thì giương nanh múa vuốt, phát hiện tình huống có lợi thì
rung đùi đắc ý, đến khi không thể lui lại giương nanh múa vuốt. Ta đột
nhiên có ý nghĩ muốn mau chóng chấm dứt cuộc chiến này. Đây không phải
dấu hiệu tốt.
Rốt cục có thể về nhà. Lần đầu tiên ta có cảm nhận
như vậy. Ta biết nàng đã mang theo A Bích trở về kinh thành, không có
người nào của Huyền Thiên Tông theo đến.
Nàng đã trở lại, còn
mang theo đứa nhỏ. Nàng thật sự có thể sống một cuộc sống tiêu sái như
nàng suy nghĩ sao? Cho dù nhìn thấy người của Tống phủ…… Nàng đối với
những chuyện lớn có thể nhìn nhận rõ ràng, nhưng đối với những chuyện
nhỏ rất dễ bị vấp ngã, khiến người ta khó có thể yên tâm.
Cái gì? Nàng chính là lão bản của Đa Đa Dược Thiện phường, thế nàng nhất định
chính là đối tác bí mật của Thương Dung, khó trách Hoàng Thượng đột
nhiên lại đến chỗ đó dùng cơm. Có Thương Dung, có lẽ sẽ tốt hơn một
chút……
Ta viết một phong thư cho Thương Dung, muốn hắn giúp đỡ
nàng nhiều hơn. Thật ra là làm điều thừa. Thương Dung chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện của nàng, hơn nữa chỉ cần hắn thấy A Bích,
sẽ biết quan hệ của chúng ta, nghe nói bộ dạng của A Bích rất giống ta.
Nhưng ta vẫn viết. Đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Dọc đường
đi, ta lần đầu tiên có cảm giác muốn lập tức trở về. Ta biết đây thật sự không phải dấu hiệu tốt, cho nên ta cố gắng đè lại, cho đến khi không
thể kiềm chế được.
Phải tám ngày nữa đại quân mới có thể về đến
kinh thành, đến kinh thành còn phải đón gió tẩy trần, luận công ban
thưởng, trải qua rất nhiều ngày mới có thể gặp bọn họ. Nghe nói A Bích
rất ngóng trông ta. Nàng thì sao? Chắc là ước cả đời không nhìn thấy ta
đi.
Ta quyết định trở về trước, nếu liên tục cưỡi ngựa có lẽ ba
ngày có thể về đến kinh thành, chỉ cần gặp được bọn họ sau đó sẽ gấp rút trở về tụ hội với đại quân. Ta dẫn theo vài người thân cận xuất phát.
Một đường ra sức thúc ngựa, Phiêu Ảnh thật sự “phiêu” lên.
Đến
kinh thành, đã là nửa đêm, ta bảo đám người ở ngoài thành chờ, lần này
bí mật vào thành không thể để cho người khác biết. Ta không cưỡi ngựa,
mà là thi triển khinh công vào thành.
Đến ngoài viện của nàng, ta lại có chút do dự, ta làm như vậy có ý nghĩa không? Ta còn có chút mê
mang, rốt cuộc là ta muốn gặp ai? A Bích hay là nàng?
Nhưng ta
vẫn quyết định đi vào, lại một lần thấy được bộ dạng của nàng khi ngủ.
Khuôn mặt so với trước kia tròn hơn một chút, thân mình dường như cũng
đầy đặn hơn, ngũ quan thì không có thay đổi gì. Ngủ ở bên cạnh nàng
chính là A Bích! Mắt kia, mi kia, quả nhiên giống ta vô cùng, chỉ là
khóe miệng lộ ra vẻ quật cường rất giống nàng.
Nàng ôm chặt lấy A Bích, giống như đang ôm một cái gối. A Bích bị nàng ôm dường như có
chút khó chịu, xoay xoay thân mình, đẩy tay nàng xuống, nhưng một lát,
tay nàng lại dán lên…… Mẫu tử nhà này thật là.
Thấy một màn như
vậy, vội vàng xao động cùng do dự lúc trước đều không còn. Ta còn muốn
nhìn thêm một lúc nữa, nàng lại bừng tỉnh dậy, so với trước kia cảnh
giác hơn.
Khi ánh mắt của nàng chạm vào ta, ta có chút kích động. Nếu lúc này nàng hỏi mấy câu kiểu như “vì sao”, ta nên trả lời thế nào
đây?
Thế nhưng nàng không hỏi cái gì, chỉ dịch người vào trong, nhẹ nhàng nói: “Đi lên đi. Nhớ cởi áo ngoài ra, bẩn chết.”
Ta do dự, nhưng ta thật sự rất mệt, thật sự rất muốn nằm xuống, cho dù giường của nàng không lớn.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, cảm giác trong lòng thật yên tĩnh.
Đêm hôm đó ta ngủ thật sự rất say, lại nhớ tới đêm ta bảy tuổi năm đó, câu
đầu tiên mẫu thân nói với phụ thân khi gặp lại là: “Lần sau nhớ cởi áo
ngoài ra hãy ôm, bẩn chết.”