*Sơ hội nghĩa là lần đầu gặp mặt, ở đây ý chỉ lần đầu gặp mặt của phụ thân con Long đại tướng quân.
Trở lại kinh thành ta mới biết được, tốc độ truyền tin của thời đại này
thật sự không thể so sánh với thế kỷ 21, khi ở thành Phong Trữ nghe nói
tứ giác tình yêu của Long Đại Tướng quân đã biến trở về tam giác tình
yêu — Tô Đại mỹ nhân xuất giá, mà người cuối cùng ôm được mỹ nhân về đó
chính là Khổng Tước công tử của phủ Tả tướng – Tống Thư Ngôn.
Tô Đại mỹ nhân rốt cục không thể chống lại được áp lực năm tháng, đệ nhất
mỹ nữ cũng có thời điểm xế chiều, cho nên thừa dịp nhan sắc vẫn còn
quyết tâm tìm một nơi nương thân mới là thượng sách, bằng không…… Nàng
không giống như Thập Bát công chúa, có hoàng đế là ca ca, chỉ cần hoàng
đến hạ thánh chỉ, ai dám không theo. Ai, đệ nhất mỹ nữ này cũng không dễ dàng gì. Đồng tình của ta đối với nàng lại sâu thêm một bậc.
Long Đại Tướng quân cũng thật là, không phải tự nhận là rất quyết đoán, rất
thẳng thắn sao. Thích thì nói là thích, không thích thì không thích, sao phải lãng phí thời xuân của con nhà người ta như vậy, nhưng đúng là để
cho Tống công tử được lời. Tuy nói Tô Đại mỹ nhân tuổi hơi lớn một chút, nhưng dung mạo vẫn không người nào có thể sánh kịp, lại là nữ nhi của
Hữu tướng, đủ khiến con Khổng Tước kia ngẩng đầu mà bước trong thời gian dài. Nhưng ta vẫn hoài nghi, hắn thật sự không ngại chuyện xấu của Tô
Đại mỹ nhân cùng Long Đại Tướng quân lúc trước sao?
Tả tướng và
Hữu tướng thông hôn là sự kiện lớn, ngay cả Hoàng Thượng đều ra mặt,
nhưng Long Đại Tướng quân vẫn không tới. Hai năm nay, ở biên giới của
Lăng Quốc và Bắc Dục Quốc chiến tranh liên miên, Thụy Quốc ở trung gian
cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn làm ngư ông đắc lợi. Phần lớn thời gian Long Đại Tướng quân đều canh giữ ở biên giới, lấy tác phong
làm việc của hắn, chắc chắn sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ biên cương
quay về. Cuối cùng, Bắc Dục, Thụy Quốc đều bị đánh bại, phải đưa ra hiệp định ngừng chiến. Trong kinh thành nơi nơi tràn ngập hân hoan thắng
lợi, nếu không, Hoàng Thượng sao có tâm tư vui cùng dân như thế.
Tuy đã nói là cả đời không quan tâm đến chuyện của Tống phủ và Long gia,
nhưng trời sinh nữ nhân luôn luôn nhiệt tình với những chuyện bát quái
cho nên ta không thể không thu được tin tức của bọn họ. Phải biết là,
trong niên đại này, bọn họ chính là danh nhân, là minh tinh.
Về
phần Tống Thư Phàm, đã trở thành một minh tinh hết thời, dần dần biến
mất trong trí nhớ của mọi người, chuyện nàng từng gây “sỉ nhục” cho Tống phủ cũng dần dần bị lãng quyên, điều duy nhất còn lưu truyền tới nay đó là nói nàng không còn mặt mũi gặp mọi người, cho nên nhảy xuống sông tự tử.
Nói hươu nói vượn! Điều này cách ước nguyện dứt khoát từ
chức đi ăn máng khác của ta năm đó hình như hơi xa thì phải? Nếu mỹ nhân sư phụ biết chắc chắn sẽ cười ta tự đánh mất mặt mũi, hoặc có lẽ, hắn
đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ như vậy.
Ta bỗng nhiên trở nên
xúc động, thật sự muốn nhảy đến trước mặt phụ thân đại nhân nói: nữ tử
đang sống vui vẻ khỏe mạnh sinh long hoạt hổ trước mặt bọn họ chính là
Tống Thư Phàm năm đó cả gan phá tan tù ngục của thế tục, coi trời bằng
vung. Nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy không thú vị, chỉ cần ta cùng A Bích
vui vẻ là được rồi, cần gì quan tâm những người khác nghĩ như thế nào.
A Bích lại càng không để ý tới những lời đồn đãi đó. Kinh thành phồn hoa
còn không hấp dẫn bằng phong cảnh dã ngoại dọc đường đi, dù sao Phong
Trữ cũng là một thành tòa giàu có và đông đúc, cho nên nó có chút thất
vọng; tiểu kim ốc của ta càng không thể so sánh với Lãm Nguyệt sơn
trang, cũng không có tiểu hài tử khác để chơi cùng A Bích, khiến tiểu tử này càng chán nản. Chỉ có phụ thân tướng quân ở biên giới chưa trở về
cùng với phụ thân nuôi hồ ly giả dối là có thể khiến nó hứng thú một
chút.
Ta trở lại kinh thành chưa được vài ngày, hồ ly Thương Dung đã tới thăm. Nói hai ba câu vô dụng, liền lừa được A Bích gọi hắn là
phụ thân nuôi.
“Không phải đã có con rồi sao, còn lừa gạt A Bích nhà ta.”
Giá trị tin tức môn chủ đời kế tiếp của Thương gia thành hôn không hề thua
kém sự kiến đám hỏi của hai phủ Tống, Tô, yến mừng được tổ chức tại Túy
Hoa Lâu kéo dài suốt ba ngày đêm. Đầu năm trước thành thân, đầu năm nay
đã có con, tốc độ của hồ ly đúng là mau lẹ.
“Là ngươi nói, chỉ cần A Bích đồng ý thì ta chính là phụ thân nuôi của nó. Bây giờ ngươi không thể đổi ý được.”
Việc này đáng để ta đổi ý sao, nếu ngươi có thể làm cho nó sửa lại tính tình, ta gọi ngươi là phụ thân nuôi cũng được.
“Ngươi đến nơi này của ta, phu nhân của ngươi có biết không?”
Đối tác của phu quân lại là một nữ tử độc thân trẻ tuổi, làm thê tử khó
tránh khỏi suy nghĩ. Ta suy từ bụng ta ra bụng người, không muốn khiến
cho hồ ly khó xử.
“Trên phương diện làm ăn, nàng không cần nhúng tay vào.” Lại là một con heo ngu ngốc!
“Thế ta thì sao?” Ta có chút căm giận hỏi.
“Ngươi?” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, ha ha cười, “Ngươi không giống.”
“Không giống thế nào?” Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, ta là một nhân yêu (nhân yêu: ở đây ý chỉ không phân rõ giới tính).
“Ngươi giống ta, đều là thương nhân.”
Phi! Ai giống ngươi chứ. Quên đi, chuyện của hắn, hắn không để tâm, người ngoài như ta khẩn trương cái gì.
Nếu đều là thương nhân, vậy nên nói chuyện làm ăn mới phải. Hồ ly Thương
Dung kể lại tình buôn bán gần đây cho ta nghe, ta nghe thật sự chăm chú, lại nghiêm túc đặt vấn đề và nêu ý kiến. Tuy nói hồ ly mới là người
lãnh đạo chủ yếu, nhưng thân là cổ đông ta cũng không thể nhàn rỗi ngồi
không được, chung quy vẫn phải cống hiến một chút kỹ thuật.
Nói
xong chuyện làm ăn chung, còn nói sang Đa Đa Dược Thiện phường của ta.
Nơi này tuy rằng không có vốn của hồ ly, nhưng vài năm ta không ở kinh
thành, vẫn nhờ hắn quan tâm, đương nhiên, người ta mướn để quản lí,
Trương chưởng quầy của Dược Thiện phường cũng không thể không kể công.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bọn họ, hơn nữa nhờ vào miệng vàng lời ngọc của
Hoàng Thượng năm đó, chuyện làm ăn của Dược Thiện phường vô cùng thuận
lợi, cho dù cũng có một vài thương gia khác cũng bắt đầu kết hợp giữa
thức ăn và thuốc nhưng vẫn không lấn áp được thanh thế của Đa Đa Dược
Thiện phường. Nay ta đã trở về, cho nên tính toán phải có một hành động
lớn, để cho chuyện làm ăn của Dược Thiện phường có bước nhảy vọt, cũng
không uổng phí tâm huyết của mọi người.
“Mở chi nhánh?”
“Đúng vậy! Quy mô kinh doanh của Dược Thiện phường đã không thể thỏa mãn nhu
cầu của khách hàng, so với việc phân chia với những thương nhân khác,
không bằng tự mình mở chi nhánh. Hơn nữa tiếng tăm của Dược Thiện phường có hoàng gia cam đoan, mở chi nhánh tất nhiên có thể hấp dẫn khách
hàng. Hiệu ứng người nổi tiếng, chính là phương thức câu khách tốt
nhất.”
Hồ ly đã quen với những từ ngữ hiện đại từ miệng của ta.
“Tiền vốn của ngươi đủ sao?”
Đa Đa Dược Thiện phường đã là một khách điếm nổi tiếng, nếu muốn mở thêm
cơ sở, thì quy mô thiết bị, nhân viên, chất lượng không thể thua kém trụ sở chính được.
“Ha ha, ta đúng là có ý định tìm ngươi hỏi vay
tiền.” Làm ăn phải am hiểu việc dùng tiền của người khác, đạo lý ấy ta
biết. Trong tay hồ ly Thương Dung có tiền trang* lớn nhất Lăng Quốc,
không dựa vào hắn thì thật uổng phí.
*Tiền trang là ngân hàng ở cổ đại.
“Cho vay?” Lần này hồ ly thật sự không rõ.
Ta lại cho hắn cơ hội học hỏi thêm kiến thức mới, vì thế nhiệt tình giảng giải nguyên lý cho vay với hắn.
“Cái này thì cũng không có gì xa lạ, tiền trang của ta vẫn cho những thương
nhân có danh tiếng mượn tiền, hơn nữa lợi nhuận còn cao hơn so với ngươi nói.” Hồ ly Thương Dung không có nhiều hứng thú lắm.
“Cái đó
không giống nha! Các ngươi chỉ có thể căn cứ vào danh tiếng của người đi vay mà phán đoán đối phương có thể trả tiền đúng hạn hay không, tuy nói việc buôn bán lấy danh dự làm trọng, nhưng dù sao danh dự cũng không
phải vật thực, người ta nói thương trường khó dò, có xảy ra sơ xuất gì,
chỉ dựa vào thứ danh dự vô hình đó thì không thể cứu vãn hoàn toàn tổn
thất được. Nhưng hình thức của ta thì khác. Ta lấy những vật hữu hình có giá trị tương đương số tiền cho vay làm vật gán nợ, trả tiền đúng hẹn
thì không nói làm gì nhưng nếu trễ hẹn mà không thể trả, vật đó sẽ được
quy về tiền trang tư nhân, tổn thất tự nhiên sẽ không lớn, điều này đáng tin cậy hơn danh dự rất nhiều, đương nhiên vì thế lợi nhuận sẽ thấp hơn một chút.”
Bất động sản mấy năm trước ta đặt mua có giá trị
không nhỏ, nhưng nếu hiện tại bán ra toàn bộ, mất rất nhiều thời gian,
nói không chừng còn bị người mua ép giá, chẳng bằng đi vay.
Hồ ly Thương Dung rất nhanh nhận ra được tính toán của ta, “Ý ngươi là ngươi
đem những khu đất trên danh nghĩa của ngươi gán cho ta, ta cho ngươi vay tiền mở tiệm, nếu ngươi có thể trả tiền đúng thời hạn, đất vẫn thuộc về ngươi, ngươi sẽ không cần bán nó đi; nhưng nếu đến lúc đó ngươi không
có tiền, đất sẽ thuộc về ta, ta cũng không tổn hại bao nhiêu.”
“Đúng vậy. Hơn nữa giá trị của khu bất động sản này, không phải do ngươi hay
ta thuận miệng nói mà được, nhất định phải từ những nhân sĩ chuyên
nghiệp căn cứ vào tình huống thực tế để định ra giá trị; hơn nữa trong
lúc dùng bất động sản này để gán nợ, bất luận là ngươi hay là ta đều
không thể tùy ý mang ra bán hay sử dụng.”
Hồ ly Thương Dung không hổ là có cốt cách thương nhân từ trong máu, một khi đã ngửi thấy mùi
lợi thì rất có tinh thần còn cùng ta thảo luận cẩn thận về những điểm
lưu ý khi cho vay. Nếu đổi lại là Duyệt Duyệt bảo bối hay sư tổ biến
thái, nhất định sẽ không nói hai lời mà đem tiền cho ta, ngay cả tiền
lãi chắc chắn cũng không đề cập đến. Nhưng ta vẫn thích tìm hồ ly vay
tiền hơn, như thế ai cũng không chiếm tiện nghi của ai, không ai chịu
nhường chịu thiệt, trong lòng mới thoải mái.
Mượn tiền thành công, việc mở tiệm có hi vọng, trong lòng ta vui vẻ, cho nên giữ hồ ly lại ăn cơm, còn tự mình xuống bếp.
A Bích cũng rất vui vẻ. Mấy hôm trước mặt mũi còn ủ ê bởi vì nơi này
không có nhiều người giống như ở sơn trang, lại không có Duyệt Duyệt ca
ca và mọi người làm bạn, ngay cả khi ăn cơm cũng có vẻ cô quạnh một
chút. Nhưng phụ thân nuôi hồ ly vừa đến lại khác. Hắn có thể nói ra
những lời nói thú vị chọc A Bích cười khanh khách, hoặc kể những chuyện
lạ khiến cho mọi người trong phòng đều say mê, dáng vẻ của hắn khi đó và vẻ bình tĩnh lạnh lùng khi bàn bạc chuyện làm ăn hoàn toàn khác biệt,
cứ như hắn là con người có hai nhân cách vậy, khiến ngay cả ta cũng vô
cùng kinh ngạc.
“Thực không nhìn ra được ngươi lại có thể dỗ tiểu hài tử. Còn nói nuôi tiểu hài tử phiền toái.” Ta thật vất vả mới dỗ
được A Bích đi ngủ, tối nay nó hưng phấn hơi quá.
“Ha ha, đứa nhỏ này của ngươi thật sự là đáng yêu.”
“Đúng vậy, thời điểm thực sự phiền toái đều có người khác lo, thời điểm đáng
yêu ngươi mới mò đến.” Ta vì phu nhân của hồ ly mà cảm thấy bất công.
Hắn chỉ cười cười, không nói tiếp.
“Phi Ngọc cuối tháng sẽ trở lại.” Hắn thình lình nói một câu.
“A? Ai trở về?” Ta chưa kịp phản ứng.
Đôi mắt hồ ly dài hẹp của hắn liếc nhìn ta một cái, ý tứ là: Còn dám ở trước mặt ta làm bộ.
À, ta nhớ ra rồi, Phi Ngọc là tên của Long Đại Tướng quân, Long Đại Tướng
quân là thân thích của hồ ly Thương Dung. Hắn nói như vậy, chắc là biết
chân tướng rồi.
“Ừ.” Ta ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Có lẽ
hồ ly không ngờ ta lại phản ứng như vậy, kinh ngạc một chút, hiếm khi
nhíu mày, muốn nói gì, lại nhịn xuống, cuối cùng nói câu: “Đến lúc đó
nếu có chuyện gì, nhớ phải tìm ta.”
Ta nở một nụ cười vô cùng vô cùng cảm kích với hắn.
Ta chưa bao giờ cố ý giấu diếm thân thế của A Bích với bọn họ, cũng không
hoàn toàn bởi vì bộ dạng của A Bích qúa giống Long Đại Tướng quân, mà
bởi vì cho dù bọn họ có biết chân tướng, cũng sẽ vì ta mà suy nghĩ, sẽ
không ép buộc ta làm chuyện này chuyện nọ, loại cảm giác này thực sự rất tốt.
Nhưng điều này chỉ giới hạn với “người trong nhà”, người ngoài nhà ta vẫn phải đề phòng.
Tôi tớ ở tiểu kim ốc của ta, trong thời gian ta đến Lãm Nguyệt sơn trang đã tán đi hơn nửa, chỉ còn lại Miêu Mễ con A Nguyên và Phúc bá trông cửa,
sau khi trở về, ta cũng không tìm thêm người mới. Đám người A Nguyên
cùng với tiên sinh khố phòng, quản gia Tiểu Phùng cũng không biết chuyện của ta và Long Đại Tướng quân, hiểu rõ mọi chuyện chỉ có Thúy Nùng và
Thúy Vi, ta cũng đã dặn dò các nàng phải giữ kín chuyện này, nhất là nha đầu Thúy Vi miệng rộng kia.
Tuy rằng Long Đại Tướng quân đã đồng ý sẽ không tranh A Bích với ta, nhưng ta không thể loại bỏ uy hiếp đến
từ Tĩnh Nam Hầu cùng Hầu gia phu nhân được. Lão nhân gia thấy cháu quên
nghĩa vốn là tình tiết thường xuất hiện trong tiểu thuyết, mà Long Đại
Tướng quân lại chần chừ không chịu kết hôn sinh con, độ nguy hiểm từ
chuyện này tự nhiên tăng lên.
Lại nói Long Đại Tướng quân này
cũng thật là, sẽ không học Thương Dung chứ, ngươi sớm đi thành gia lập
nghiệp, nỗi lo của ta cũng sớm được giải trừ. Có lẽ, ta cũng nên vì hôn
sự của Long Đại Tướng quân mà quan tâm một chút.
Qua vài ngày,
trong kinh thành quả nhiên truyền tin đại quân Bắc phạt thắng lợi đang
trên đường trở về. Hoàng Thượng hạ lệnh đến lúc đó văn võ bá quan đều
phải trình diện vì Long Đại Tướng quân đón gió tẩy trần. Dân chúng bình
thường lại càng không buông tha cho chuyện náo nhiệt này, người người
truyền tai nhau; các vị tiên sinh kể chuyện xưa trong quán trà tử lâu
cũng sửa thành nói cách mạng lịch sử quang vinh của Long Đại Tướng quân; các cửa hàng đều treo lụa hồng, phố phường một mảnh thịnh vượng hân
hoan.
Nghe nói son phấn, vải vóc tơ lụa là những thứ bán chạy
nhất; thợ may, thợ kim hoàn đều vô cùng bận rộn. Xem ra, tuy đám người
Tô Đại mỹ nhân, Tống Tam tiểu thư, nha hoàn Thúy Vi đều đã lập gia đình
sinh con, nhưng vẫn có những lớp nhân tài mới xuất hiện nhanh chóng bổ
sung vào chỗ thiếu, Long fan không lo không không có người nối nghiệp
rồi.
Thật sự là không công bằng, Long Đại Tướng quân hai mươi sáu tuổi vẫn là nam nhân hoàng kim độc thân như cũ, mà khi ta còn chưa đến
hai mươi hai tuổi đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, tuy nói là tự
nguyện, nhưng trong lòng vẫn có một chút đau lòng.
A Bích dường
như cũng biết phụ thân tướng quân của nó sắp trở về, cho nên cả ngày
quấn quít lấy ta hỏi khi nào thì có thể gặp phụ thân. Ta vốn muốn cùng
đại Long đại tướng quân nói chuyện trước, nhưng xem tình hình này, phải
cùng tiểu Long tướng quân nói chuyện trước rồi.
“A Bích, Miêu Mễ biết con rất muốn gặp phụ thân. Nếu A Bích gặp được, phụ thân muốn dẫn A Bích đi, con có đồng ý không?”
“Miêu Mễ có đi cùng không?”
“Có lẽ Miêu Mễ không thể đi cùng các ngươi.”
“Vì sao Miêu Mễ không cần A Bích, A Bích nghe lời, A Bích không làm đại tướng quân nữa.”
A Bích nghe thấy ta nói không đi cùng thì có chút sợ hãi, giọng nói bắt đầu mang chút nức nở.
Ta kéo nó vào trong lòng, “Sao Miêu Mễ có thể không cần A Bích được, Miêu
Mễ yêu A Bích nhất. Nhưng khi A Bích đi theo phụ thân, sẽ rất khó gặp
được Miêu Mễ, nếu A Bích muốn ở cùng với Miêu Mễ, thì không thể đi theo
phụ thân được.”
Ta không biết cùng một đứa nhỏ còn chưa đầy ba tuổi nói những chuyện này, nó có thể hiểu được không?
“A Bích không đi cùng phụ thân, A Bích chỉ cần ở cùng Miêu Mễ.” A Bích khóc thút thít nói.
Trong lòng ta có chút đắc ý, xem ra ở trong lòng A Bích ta vẫn là nặng nhất,
nhưng cũng có chút áy náy, để một đứa nhỏ đưa ra sự lựa chọn như vậy có
phải rất tàn nhẫn hay không.
“Cùng Miêu Mễ ở một chỗ, có thể nhìn thấy phụ thân không?”
“Đương nhiên là có thể!”
“Vì sao Miêu Mễ không ở cùng với phụ thân, Miêu Mễ nhà khác đều ở cùng một chỗ với phụ thân.”
“Bây giờ A Bích vẫn còn nhỏ, chờ trưởng thành, Miêu Mễ sẽ nói sau. A Bích
chỉ cần nhớ rõ, Miêu Mễ và phụ thân đều yêu thương A Bích, giống như nhà người khác…… Không, còn nhiều hơn.”
“Giống như chuột yêu gạo!”
“Ha ha! Đúng! Miêu Mễ cùng phụ thân yêu A Bích, giống như chuột yêu gạo!”
Cách ngày đại quân thắng lợi trở về còn năm ngày.
Ban đêm, ta ôm A Bích ngủ ở trên giường, ta rất thích ôm nó ngủ. A Bích đã
ngủ say, ta vẫn còn thanh tỉnh, tưởng tượng các loại khả năng song long
gặp mặt lần đầu. Nghĩ nghĩ, ta cũng dần dần trở nên mơ màng, trong khi
mơ ngủ hình như ta mơ thấy Long Đại Tướng quân đứng ở bên giường nhìn ta và A Bích.
Ôm A Bích ngủ khiến cho tính cảnh giác của ta tăng
lên không ít, ta đột nhiên thanh tỉnh, mở choàng mắt ra, nhìn người đang đứng ở bên giường, có lẽ đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Long Đại
Tướng quân chật vật như thế.
Áo bào màu trắng biến thành màu xám, vạt áo còn dính không ít bùn đất, tóc tai cũng hơi hỗn độn, không hề có vẻ cẩn thận tỉ mỉ như bình thường, viền mắt rõ ràng có chút thâm, trên
cằm mới chớm một ít râu.
Không phải năm ngày sau hắn mới trở về
sao? Nhìn bộ dạng chật vật như vậy, chẳng lẽ là cố ý thúc ngựa trở về
trước? Hắn làm như vậy, chẳng lẽ là vì muốn gặp A Bích càng sớm càng
tốt? Ta tưởng tượng ra đủ loại khả năng gặp mặt lần đầu của song long,
nhưng thật sự không tính đến loại này.
Ánh mắt đang nhìn chăm chú vào A Bích đột nhiên dời về phía ta, vẫn ôn nhu như trước nhưng lại có
vẻ mỏi mệt khó che dấu. Ta càng không nói ra lời.
Trầm mặc trong
chốc lát, ta dịch A Bích vào trong, chính mình cũng xê dịch theo, nhẹ
giọng nói: “Đi lên đi. Nhớ cởi áo ngoài ra, bẩn chết.”
Hắn do dự một chút, nhưng vẫn bỏ đi áo choàng cùng giày ủng, nhẹ nhàng nằm xuống bên người ta.
Bên trái ta là một con tiểu long ngủ say chưa tỉnh; bên phải là một con đại long mỏi mệt chưa nói nói được câu nào đã ngủ. Để ta ở chính giữa,
thiếu chút nữa thức trắng đêm.