Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, nghe nói bên phía Đại nương đã tiến hành chuyện
hôn sự của ta đến ba bốn phần, mà ta vẫn chưa tìm được đường xoay xở. Mỹ nam đáp ứng đủ yêu cầu của ta thật sự là không dễ tìm. Thanh cao văn
nhân tài tử ta chướng mắt, huống chi đối với bọn họ có con riêng là một
điều cấm kỵ; trong giới buôn bán, nhắc tới hồ ly ta lại sợ, còn không
biết là ai tính kế ai đâu; người trong võ lâm, ôi, thực hối hận vài năm
nay không đi theo Duyệt Duyệt bảo bối lăn lộn tạo dựng mối quan hệ trong giang hồ, đến bây giờ nước tới chân mới nhảy cũng không kịp nữa rồi.
Lại suy nghĩ, có lẽ do ta quá sốt ruột, cho nên cực đoan. Mượn hành động
thường chỉ thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, để đặt vào trong cuộc sống
thực sự, cho dù là ở thế kỷ 21 vẫn có chút kinh thế hãi tục. Vẫn nên dời lực chú ý đến việc nên đào hôn như thế nào có lẽ tốt hơn. Là giữ nguyên kế hoạch đi tìm một gian phu, hay là để Duyệt Duyệt bảo bối “bắt cóc”
đi, hoặc là trực tiếp rời đi từ cửa sau. Còn về chuyện “quang minh chính đại rời đi” không quan tâm nữa, dù sao thì lúc này tự do vẫn quan trọng hơn mặt mũi.
Nhưng ý niệm này ở trong đầu lại kích động trong ta một khát vọng, một khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Không phải đào
hôn, không phải rời nhà, mà là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chỉ thuộc về
mình ta, một đứa nhỏ từ thân thể đến linh hồn chỉ thuộc về ta. Ở thời
đại này ta không có một người thân nhân chân chính, một người có quan hệ huyết thống với ta, trong lòng ủng hộ ta; thật sự quan tâm ta. Có lẽ,
một đứa nhỏ mới có thể bù lại tiếc nuối này.
Buổi tối, ta nằm ở trên giường, nhớ tới đồng học kiếp trước, mỗi lần gặp, ta cũng không ngừng gọi: “A Di! A Di!”
Còn có tiểu đệ Thư Kiệt, đứa nhỏ này vô cùng yêu mến kề cận ta, bởi vì ta
có thể kể chuyện cổ tích cho nó nghe. Từ khi có Thư Kiệt, Nhị nương rõ
ràng vui vẻ hơn rất nhiều. Xem ra có một đứa nhỏ thật sự tốt, sẽ không
cần lo lắng khi ngươi già đi, trở nên xấu xí, nó sẽ vứt bỏ ngươi, so với nam nhân tốt hơn nhiều. Ai, thời đại này mà có công nghệ thụ tinh thì
tốt rồi.
Nếu ta đem ý tưởng này nói cho Duyệt Duyệt bảo bối, sư
phụ và sư tổ thì sẽ thế nào? Duyệt Duyệt bảo bối rất có trách nhiệm tâm, hắn nhất định sẽ nói: “Để ta cưới ngươi, nếu ngươi thật sự muốn một đứa nhỏ.”
Mỹ nhân sư phụ sẽ miễn cưỡng nói: “Đi nào, Đa Đa đồ nhi
coi trọng ai? Sư phụ thay ngươi bắt người về, có điều trước vẽ cho ta
cái bản đồ đã.”
Sư tổ biến thái sẽ lập tức nhảy dựng lên, sau đó
tìm đến một nam nhân hắn cho rằng tốt nhất, ép gả cho ta. Còn hồ ly
Thương Dung thì sao? Hắn nhất định sẽ nghĩ đến hiệp nghị làm ăn, “Bây
giờ, chúng ta chia lại ba – bảy.”
Nghĩ đến đó, ta không khỏi nở nụ cười, tâm tình buồn bực cũng vơi đi không ít.
Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Luôn lo sợ không đâu. Vẫn nên binh đến
tướng chặn, nước đến đê ngăn thôi, xe đến trước núi tất có đường!
Buông màn, nhắm mắt, ngủ.
Ngay khi ta tính toán buông tha cho ý tưởng của mình, một cái bánh lớn lại
từ trên trời rơi xuống. Chiến sự giữa Lăng Quốc và Bắc Dục Quốc chấm
dứt, đại quân thắng lợi trở về, Long đại tướng quân cũng trở lại, có
điều Long đại tướng quân bị thương.
Đừng nói ta không phúc hậu,
thương thế của Long đại tướng quân không phải vết thương bình thường, mà là trúng một loại kỳ độc tên là Ám Vô Thiên Nhật (mù mịt). Người trúng
độc đầu tiên là hai mắt bị mù, rồi sau đó sẽ các bộ phận của cơ thể dần
dần trở nên suy nhược, cuối cùng dẫn đến tử vong. Long đại tướng quân
hiện tại đã bị mù, nếu trị liệu trậm trễ, thì tương lai thật sự sẽ mù
mịt.
Ám Vô Thiên Nhật được gọi là vô giải chi độc, nhưng trên
thực tế chỉ cần có độc đều có cách giải, vài năm trước, ta và mỹ nhân sư phụ đã hợp tác nghiên cứu chế tạo thành công ra giải dược của độc này.
Thật sự là trời giúp ta [ta thừa nhận ta không phúc hậu], mỹ nhân sư phụ nay ở Tây Xương Quốc xa xôi, không kịp trở lại, trước mắt ở Lăng Quốc
người có thể cứu của hắn chỉ có ta.
Bỏ qua chuyện hắn khiến cho
ta có cảm giác sợ hãi sang một bên, điều kiện Long đại tướng quân quả
thật là phù hợp. Nếu có một đứa nhỏ lớn lên bộ dạng giống hắn, tất nhiên là vẻ đáng yêu xinh đẹp chứ không phải vẻ sâu không lường được, oa, mới tưởng tượng đến đó thôi nước miếng của ta đã chảy ra……
Chuyện
giải độc đúng là một cơ hội tốt của ta, có lẽ ta có thể cùng Long đại
tướng quân đạt được hiệp nghị. Nhưng nếu hắn không đồng ý…… Nếu hắn
không đồng ý, ta đây có nên giải độc cho hắn hay không. Chưa nói đến
chuyện hắn là rường cột của nước nhà, căn cứ vào lương tâm của một người biết y thuật, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nếu không, đến khi mỹ nhân sư phụ từ Tây Xương Quốc trở về, ta chỉ có thể tự vẫn để tạ
tội.
Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao, ta mặc y phục dạ hành,
thi triển Lăng Ba Vi Bộ, vụng trộm lẻn vào phủ của Long đại tướng quân.
Trước kia cũng từng cùng Duyệt Duyệt bảo bối [mỹ nhân sư phụ không có
khả năng] thám thính hết phố lớn lại đến ngõ nhỏ của kinh thành trong
đêm, nhưng một mình ra ngoài khuya khoắt như thế này thì đúng là lần
đầu. Cho dù có võ nghệ cao cường, đi vào những nơi đồng rầm hang hổ cũng tuyệt đối không có cảm giác thoải mái thích ý như trong tưởng tượng,
huống chi là trong lòng mang ý tưởng biến thái như ta. Ta thừa nhận,
nghề trộm cướp, hái hoa quả thật không dễ làm.
Long đại tướng quân đã có phủ đệ riêng của mình, không ở trong Nam Hầu phủ. Ha, xem ra cũng là một tiểu tử phản nghịch.
Ta đã nắm được phòng ngủ của Long đại tướng quân, đừng hỏi làm sao mà biết được. Khi ta đứng ở bồn hoa phía sau phòng ngủ của hắn, thực hiện công
tác kiến thiết tâm lý lần cuối cùng: “Đa Đa ơi Đa Đa, vì hạnh phúc nửa
đời sau, vì đứa nhỏ trong tương lai, đặt cược chính là lúc này!”, “Ngươi là nữ thiếu niên của thế kỷ 21, không có gì phải sợ!”, “Nếu Long đại
tướng quân thật sự là uy vũ không khuất phục như trong lời đồn, ta đây
sẽ lấy lui làm tiến, cầu xin hắn giúp đỡ để rời khỏi Tống phủ, chuyện
này chắc không có vấn đề gì.”
Đối với khinh công của mình, ta rất tin tưởng, cũng không lo lắng thủ vệ ở trong phủ. Nhưng Long đại tướng
quân tập võ từ nhỏ, cho dù hai mắt có mù, cũng không thể khinh thường.
Vì thế sau khi làm xong công tác kiến thiết tâm lý, ta lấy từ trong tay
áo ra một túi mê dược tự chế có tên là Thất Lý hương, nhẹ nhàng rắc vào ô cửa sổ cánh mở cánh đóng kia. Thất Lý hương chỉ khiến cơ thể uể oải,
không thể động đậy, chứ không gây hôn mê, dù sao ta vẫn còn muốn đàm
phán.
Tính toán đến khi dược phát huy hiệu quả cao nhất, ta từ
cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào phòng trong. Quả nhiên, ta vừa chạm chân xuống đất, chợt nghe thấy giọng nói như ngọc đá va chạm truyền đến: “Các hạ
đêm khuya đến thăm, không biết là có chuyện gì?”
Ta không dám mạo muội đến gần, chỉ chần chừ đứng bên cửa sổ, “Đại tướng quân chớ sợ, chỉ là tiểu nữ có việc quấy rầy, tuyệt đối không có ý định đả thương
người.”
Nghe thấy giọng nói của nữ tử, dường như hắn hơi sửng sốt một chút, “Tuyệt đối không có ý định đả thương người? Thế cô nương hạ
dược gì với bản tướng quân?”
Oa! Thì ra thật sự trúng chiêu! Ta
yên lòng. Lúc này mới có thể phân biệt được hướng giường nằm của hắn.
Ngạo mạn thong thả đi qua: “Là Thất Lý hương. Chỉ tạm thời khiến đại
tướng quân mất hết khí lực, không có tác dụng phụ.”
“Thất Lý hương? Thất lý? Phạm vi công hiệu của thuốc này hình như không nhỏ a. Không biết là người nào làm ra?”
“Là một người có tên Châu Kiệt Luân.”
Mặc dù ta có chút đắc ý, nhưng chưa ngốc đến nỗi báo danh tính của mình. Hừ, cho ngươi từ từ mà điều tra.
Nói xong, ta chạy tới bên giường, xốc màn lên, ngồi xuống giường của Long
đại tướng quân. Ta có thể cảm nhận được cơ thể trên giường của Long đại
tướng quân hơi cứng lại một chút. Cũng đúng, hình như những người ban
đêm ghé thăm lại trực tiếp lên giường giống ta thế này không nhiều lắm.
Hừ! Ngươi có thể làm gì được! Lúc này cho dù ta có chặt ngươi thành trăm mảnh ngươi cũng không thể phản kháng. Có lẽ ta nên mang theo đoàn Long
fan đến…… Nghĩ đến việc đại tướng quân bình thường anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất khuất lúc này đang mềm nhũn nằm ở dưới thân ta, trong lòng ta
không khỏi nảy ra rất nhiều ý tưởng tà ác.
Sau này mới biết, khi
ta đang có những ý nghĩ tà ác kia, trên tay của Long đại tướng quân đã
cầm sẵn một bộ thiên nữ tán hoa*, chỉ cần ta có hành động lỗ mãng, sẽ
lập tức biến thành một con nhím nhỏ đáng yêu. Thất Lý hương tuy rằng có
thể khiến cho người ta không thể cử động, nhưng chưa tới mức hoàn toàn
vô lực, xem ra còn phải tiếp tục cải tiến.
*Thiên nữ tán hóa: ở đây đại loại là tên của một loại vũ khí, tựa như kim bạc.
“Không biết rốt cuộc cô nương có chuyện quan trọng gì, lại phải nửa đêm canh ba trèo lên giường bản tướng quân trao đổi?”
Lời nói của hắn mang theo ý trào phúng nồng đậm, kịp thời đánh gãy si tâm vọng tưởng của ta.
“Bổn cô nương đến đây là muốn cùng đại tướng quân bàn một vụ giao dịch.”
Ta cố gắng giả giọng miệng lưỡi của một thương nhân.
“Giao dịch? Bản tướng quân hiện đã là một người tàn phế, không biết còn có
chỗ nào có thể khiến cho cô nương để tâm?” Hắn tự giễu nhưng một chút ý
tứ cam chịu đều không có.
“Ám Vô Thiên Nhật không phải là không có giải dược.”
Hắn dường như lại sửng sốt, xem ra tối nay ta mang đến cho hắn kinh hỉ liên tục: “Ý tứ của cô nương là……”
“Ta có thể giúp ngươi giải độc, chỉ cần đại tướng quân có thể đáp ứng ta một chuyện.”
“Đúng như lời của cô nương, Ám Vô Thiên Nhật không phải không có cách giải,
‘Ngọc y’ Tư Đồ Trường Nhạc chắc chắn có biện pháp. Bản tướng quân chịu
ân sủng của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã phái người đi mời Tư Đồ tiên
sinh, không nhọc cô nương lo lắng.”
“Long đại tướng quân chắc
chắn biết Tư Đồ tiên sinh hiện tại không ở Lăng Quốc. Cho dù người của
Hoàng Thượng có thể tìm được Tư Đồ tiên sinh, lập tức trở về, chỉ sợ
cũng đã……”
Lời này của ta là sự thật, chỉ chưa nói cho hắn ta nhất định sẽ vì hắn mà giải độc, không cần chờ mỹ nhân sư phụ.
Hắn quả nhiên biết tình hình thực tế, cũng kinh ngạc với trình độ tin tức
phong phú của ta: “Cô nương thật sự có thể giải độc này?” Trong lời nói
của hắn đã có vẻ nghiêm túc.
“Đương nhiên có thể!” Ta trả lời chắc chắn mười phần, thông minh như hắn nghe hẳn là hiểu.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Hắn cũng không khách sáo nữa.
Ta muốn cái gì? Một đứa nhỏ! Nhưng ta không nói nên lời. Vẫn nên nhờ hắn
hỗ trợ rời khỏi Tống phủ thì tốt hơn, nếu không, cứ diễn trước, bắt hắn
đáp ứng một yêu cầu của ta, cụ thể là gì về sau mới nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Hắn lại truy hỏi.
“Đứa nhỏ!”
Trong suy nghĩ hỗn loạn ta bất giác thốt ra, dù sao đây cũng là khát vọng lớn nhất trước mắt.
“Cái gì? Đứa nhỏ?”
Hắn dường như nằm mơ cũng ngờ đến.
“Đúng, đứa nhỏ, một đứa nhỏ của ngươi và ta.”
Nếu đã nói ra rồi, đâm lao theo lao thôi, dù sao hắn nhìn cũng không nhìn
thấy khuôn mặt đang đỏ lên của ta: “Có điều ngươi yên tâm, đứa nhỏ này
chỉ thuộc về ta, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào ngươi là phụ thân của nó. Chúng ta cũng sẽ không quan tâm đến quyền kế thừa tài sản, nghĩa là tương lai coi như ngươi đã chết, đứa nhỏ và ta này sẽ không tơ tưởng
đến một đồng của Long gia; ngươi cũng không được nắm quyền nuôi nấng và
quyền giám hộ, nghĩa là ngươi không cần bỏ tiền ra nuôi đứa nhỏ này,
không cần dạy dỗ nó, cũng không cần chăm sóc nó.”
Hắn không lên
tiếng, không biết có hiểu ý tứ trong lời nói của ta hay không, ha ha!
Không thể tưởng được Long đại tướng quân cũng có thời điểm cứng họng,
trợn mắt há mồm……
“Được!”
“Cái gì, cái gì?” Ta suýt nữa ngã xuống giường.
“Ta nói ‘được’.”
“Ngươi, ngươi không cần suy nghĩ sao?”
“Không cần.”
“Ngươi không hỏi ta vì sao muốn đứa nhỏ, vì sao muốn tìm ngươi!” Sao ta lại có cảm giác chột dạ.
“Đó là chuyện của ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu.” Hắn trả lời một cách thản nhiên.
“Ngươi, ngươi……” Không thể tưởng được đêm nay người cứng họng, trợn mắt há hốc mồm lại là ta.
“Ngươi rốt cuộc có muốn hay không?” Hắn bỗng nhiên trở nên gắt gỏng.
“Muốn!”
Hắn bức quá khiến ta quýnh lên, giọng nói bỗng cao hơn vài phần, rồi lại
vội vàng che miệng, thấp giọng nói: “Muốn, đương nhiên muốn.”
“Vậy trước tiên ngươi phải chứng minh được ngươi có thể giải độc, mặt khác phải có kỳ hạn định ước.”
“Đó là đương nhiên…… Kỳ hạn? Kỳ hạn gì?”
“Ngươi khẳng định chỉ là muốn châu thai ám kết với ta, hay vẫn tính toán làm
phu thê lâu dài.” Trong lời nói của hắn lại mang theo trào phúng nồng
đậm.
Ta một lần nữa cảm thấy may mắn vì hắn không nhìn được gương mặt đỏ bừng của ta, hít sâu một hơi: “Nếu ta đoán không lầm, hai chân
của đại tướng quân hiện nay đã không thể di chuyển. Bây giờ ta có thể
cho ngươi giải dược, tạm thời tiêu trừ đi chất độc của Ám Vô Thiên Nhật, trong vòng năm ngày có thể đi lại bình thường. Hai mắt của ngươi bị
thương trong thời gian dài, phải chậm rãi điều trị, trong vòng một tháng là có thể giải hoàn toàn độc. Chúng ta lấy một tháng làm hạn định, nếu
ta không thể, không thể…… Tóm lại là thế nào thì giao dịch cũng hoàn
thành.”
Hừ, không có thuốc của ta, giải dược của Ám Vô Thiên Nhật cũng không khiến mắt ngươi sáng lại được.
“Được! Năm ngày sau bản tướng quân nằm ở trên giường đợi cô nương đến.”
Ta không thể không bội phục hắn, giống như ta mới là người chịu hiếp bức.
Đột nhiên, ta nghĩ đến một vấn đề thực mấu chốt. Ta biết hắn chưa thành
hôn, cũng không có đính hôn, lại quên mất chuyện tình tam giác của hắn.
“Ngươi có người trong lòng không?”
“Người trong lòng?”
“Chính là cô nương mà ngươi thích, ví dụ như Tô Đại mỹ nhân hoặc Thập Bát công chúa.” Ta hơi khẩn trương.
“Không có.” Hắn rất lạnh đạm.
“Thật sự không có? Ta nói cho ngươi biết, nếu chuyện của ta mà phá hỏng nhân
duyên của người thì không thể được. Nếu ngươi có phải thành thật nói cho ta biết, ta sẽ không ép buộc ngươi.”
“Ngươi hy vọng ta có?”
“Không, đương nhiên không phải……”
Trong lòng ta hơi khó chịu nói: “Vậy sau này ngươi giải thích với thê tử như thế nào?”
“Vì sao phải giải thích?” Hắn khinh thường nói.
Ta phi! Thì ra chỉ là một con heo siêu cấp đẹp trai! Một khi đã như vậy,
ta cũng sẽ không nhiều lời. Nói nữa, Thất Lý hương cũng hết hiệu quả.
Ta để lại hai phần giải dược cho hắn: “Nếu ngươi lo lắng, có thể lấy một phần trước để thí nghiệm.”
“Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”
Ta còn nghĩ ngươi sẽ không hỏi chứ! “Hỉ Thiện, cứ gọi ta là Hỉ Thiện.”
Dọc đường trở về ta miên man suy nghĩ, hừ! Cái gì mà đại tướng quân anh
tuấn tiêu sái, uy vũ bất khuất, vì giữ mạng, ngay cả thê tử, đứa nhỏ,
trinh tiết, cái gì cũng không để ý! Hơn nữa còn giả dối như hồ ly Thương Dung. Không phải lúc trước đã làm chuyện như thế này rồi chứ, ai mà
biết là hắn có bao nhiêu con riêng nữa. Đúng rồi, chắc là hắn không nhận ra ta đâu. Ta và hắn chạm mặt không nhiều, hiện tại hắn lại mù, có điều thính lực của người mù là tốt nhất, lúc trước ta hình như chỉ nói một
câu với hắn, chắc là không nhớ đâu. Dù sao về sau cũng nên cẩn thận. Ôi, bước đi này rốt cuộc là đúng hay sai đây. Nhưng mọi chuyện đã đến nước
này, không thể quay đầu được nữa rồi.