Vừa ra khỏi cửa,
trong lòng ta mắng thầm, “Thương Dung, hồ ly nhà ngươi! Còn làm bộ thú
vị, ta lại cảm thấy thật khó khăn! Cứ đấu đến đấu đi với hồ ly như vậy,
ta không sớm chết thì cũng sớm già!”
Ta bắt đầu hoài nghi
việc cùng hắn hợp tác có phải là hành động sáng suốt hay không. Có điều, nếu hắn chịu đáp ứng, việc làm ăn này nhất định có thể thành công. Thôi vậy, coi như rèn luyện chỉ số thông minh đi.
Ta xuống lầu đi vào phòng trà của Túy Hoa Lâu. Nơi này mỗi ngày đều có tiên sinh kể chuyện
tài tử giai nhân, trung thần tặc tử, hấp dẫn không ít người nghe. Cũng
chính là lý do ta lấy để đi ra ngoài hôm nay. Thúy Vi vẫn đang ngồi chỗ
kia nghe chuyện như say như dại. Ta nghĩ nếu ta rời đi mà không nói lại
với nàng, chỉ sợ nàng cũng không biết ta đi lúc nào.
Ta kéo Thúy
Vi đi ra bên ngoài tửu lâu. Dù sao hiện tại ta vẫn đang nhậm chức tiểu
thư Tống phủ, vẫn nên tuân thủ một số kỷ luật nhất định, ví dụ như không thể về nhà quá muộn.
Trước khi ra khỏi phủ hôm nay ta có xem qua hoàng lịch*, nói là thích hợp xuất hành, nghị sự. Nhưng vì sao ta lại ở trước cửa lớn của Túy Hoa Lâu, dưới con mắt chiêm ngưỡng của đông đảo
công chúng, bị một ngựa làm kinh hách mà ngã xuống đất, lại còn là tư
thế rùa bò sát, khiến phong phạm thục nữ của ta toàn bộ mất hết.
*Hoàng lịch: sách nói về thời tiết ngày tháng.
“Cô nương, không sao chứ? Có đau hay bị thương ở đâu không?”
Ta ngẩng đầu, chậm rãi ngồi dậy. Một nam tử hơn hai mươi tuổi đang nửa
ngồi xổm trước mặt ta, bộ dạng không quá anh tuấn, nhưng mày rậm mắt to
rất có tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, khi nhìn thấy mặt của
ta, có hơi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua, còn lại vẫn là lo lắng.
Ta đột nhiên cảm thấy khổ sở. Hắn khiến cho ta nghĩ đến ca ca, là ca ca
kiếp trước của ta. Bộ dạng bọn họ không giống nhau, nhưng khi ta nằm
trên giường bệnh, khi đau đớn mà rên rỉ, ca ca cũng nhìn ta như vậy.
“Cô nương, ngươi rốt cuộc bị thương chỗ nào?”
Thấy mắt ta ngấn nước, hắn càng hoảng hốt.
“La Kiệt, sao lại thế này?”
Cái gì? Thố Tử La Kiệt*? Ta đột nhiên muốn cười. Hôm nay tới vườn bách thú
sao? Vừa mới cho hồ ly ăn, bây giờ lại đụng phải con thỏ.
* Thố Tử La Kiệt nghĩa là ‘Chú thỏ La Kiệt’, tên tiếng trung của bộ phim Chú thỏ Rogger.
“Đại tướng quân, là Phiêu Ảnh dọa cô nương này sợ hãi.”
Phiêu Ảnh? Puyen*? Cái quỷ gì thế này? Ta đang dùng head & shouder đó! Ta thật sự muốn bật cười. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến ta không cười
nổi.
*Phiêu Ảnh tiếng trung viết là 飘影, là tên tiếng trung của dầu gội đầu Puyen của Trung Quốc.
“Phiêu Ảnh? Sao có thể?”
“Bẩm đại tướng quân, là…… là trâm phượng trên đầu vị cô nương này…… làm lóa mắt Phiêu Ảnh.”
Có khi thành thực chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đám người vây xem bỗng nhiên cười lớn. Từ khi trọng sinh tới nay, lần đầu
tiên vẻ mặt ta xuất hiện vài vạch đen, chậm rãi xoay người, nhìn người
được gọi là đại tướng quân đang đi ra từ trong Túy Hoa Lâu. Trâm phượng
được tạo từ vàng ròng trên đầu ta ở ánh mặt trời lóe ra kim quang chói
mắt.
Ta có thể nói cái gì, chỉ có thể nói xuyên qua thời không
chính là phương pháp gặp gỡ mỹ nam tốt nhất. Nếu nói bộ dạng của sư phụ
là mỹ nhân như ngọc, thì bộ dạng của vị đại tướng quân trước mặt chính
ngọc thật, một ngọc nam tử mười bảy, tám tuổi, ở trước mặt hắn, Chu Du
chỉ có thể xem như một khối đá vũ hoa, có hình dáng mà lại vô thần.
Đại tướng quân đi đến trước mặt ta, cười, quả nhiên là nụ cười như gió xuân phơi phới. Ta có thể nghe được tiếng hít vào không khí ở chung quanh.
Nhưng ta lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, là chỗ nào?
“Tuy
nói như thế, nhưng thương tổn của cô nương bản tướng quân đúng là khó
cứu, vì trên thân còn mang chuyện quan trọng, mời cô nương tự đi đến y
quán chữa trị, phí điều trị bản tướng quân sẽ chịu toàn bộ.”
Giọng nói của hắn thanh cũng như ngọc đá va chạm vào nhau, thanh thúy dễ nghe vô cùng.
Ta đã biết là chỗ nào không đúng. Đó là ánh mắt của hắn! Đôi mắt như mặc
ngọc của hắn nhìn ta, nhưng lại không có cảm xúc gì, không có dịu dàng
cùng kinh diễm, cũng không có vẻ khinh thường, chán ghét, cười nhạo, của người thường, thậm chí ngay cả một chút kinh ngạc như La Kiệt vừa rồi
đều không có. Hồ ly Thương Dung nhìn thấy ta không có phản ứng đặc biệt
gì, đó là bởi vì hắn đã biết chân tướng. Nhưng hắn thì sao? Hắn là vì
cái gì?
Ta có loại cảm giác, giống như hắn chưa từng đặt ta vào
trong mắt, lại giống như cái gì cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của
hắn. Ta hơi sợ, trong lòng cả giận mắng thầm: “Nhìn cái gì! Nhìn nữa
chọc mù mắt của ngươi!”
Thấy ta không trả lời, hắn nhướng mày,
giống như gió xuân thổi qua mặt nước, chung quanh vang lên tiếng hít
không khí. Mà ta lại kinh hoảng. Không đợi hắn mở miệng, nhảy dựng lên,
vội vã đến mức bản thân cũng không tin nổi.
“Ta không sao, ta không sao! Tướng quân mời trở về! Tướng quân mời trở về!” Ta không biết mình đang nói cái gì.
Hắn sửng sốt, lại lập tức khôi phục thần sắc, “Nếu đã như thế, xin cô nương bỏ qua.”
Sau đó chuyển ánh nhìn về phía Thố Tử La Kiệt, “La Kiệt, dắt Phiêu Ảnh về
chuồng, đừng để quấy nhiễu đến những người khác.” Sau đó xoay người vào
Túy Hoa Lâu.
Người này mới đi, những tiếng bàn tán bát quái bắt đầu nổi lên.
“Đó là đại tướng quân nào nha?”
“Long Đại Tướng quân mà ngươi cũng không biết, chính là Tiểu Hầu gia của Tĩnh Nam Hầu phủ.”
“Chính là người được xưng kinh thành đệ nhất mỹ nam – Tĩnh Nam Tiểu Hầu gia sao?”
“Thì ra chỉ là con cháu thế gia.”
“Cái gì mà con cháu thế gia, Long đại tướng quân là người có tài thực sự,
trước đó không lâu chúng ta đánh bại quân của Bắc Dục Quốc, Long Đại
Tướng quân là người lập công đầu!”
“Ồ? Vừa rồi hình như chính là Nhị tiểu thư của lễ bộ thượng thư?”
“A! Chính là cái người gả cho nam nhân là rùa?”
Phi! Ngươi mới gả cho nam nhân là rùa! Muốn mắng chửi thì đám người đó cũng
rời đi rồi! Ta vô cùng tức giận lúc quay đầu lại còn gần bị tức chết.
Trách không được khi ta ngã xuống đất, bò lên, nói chuyện, cũng không
thấy nha đầu Thúy Vi, thì ra nàng còn đang mải ngẩn người ở phương hướng Long Đại Tướng quân biến mất.
Ta vỗ nàng một cái, nàng mới tỉnh
lại, sau đó kích động nói với ta: “Là Long Đại Tướng quân! Tiểu thư, là
Long Đại Tướng quân đó!”
“Long cái đầu ngươi! Còn không đỡ tiểu thư ta!”
“Tiểu thư, cô bị thương chỗ nào?”
Hiện tại mới hỏi, thực khiến người ta thương tâm.
“Tâm của ta bị thương!”
Thúy Vi không rõ vì sao ta ngã mà lại bị thương ở tâm, nhưng vẫn thành thành thật thật đỡ ta đi về phía xe ngựa. Vừa nhìn thấy ngựa, ta bắt đầu tức
giận. Tốt, chủ tử ta không thể trêu vào, chẳng lẽ súc sinh đó ta cũng
không thể động vào sao!
Quay người lại, bảo Thúy Vi đỡ ta đến
chuồng ngựa, tìm con ngựa chết kia tính nợ. Nói nó là ngựa chết, đúng là phỉ báng. Phiêu Ảnh thật ra là một con ngựa vô cùng tốt, sắc lông đen
bóng, cơ bắp khỏe đẹp, hai mắt có thần, rất xứng với nam tử như ngọc vừa rồi, quả thật là phấn khích.
Nhưng lúc này ta không có tâm tình
gì khác, dừng lại cách chuồng ngựa ba trượng, ta chửi ầm lên: “Ngựa chết nhà ngươi, ỷ vào chủ là Tướng quân Hầu gia gì đó, dám ăn hiếp ta! Cái
đó gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Không, gọi là thế người
trận ngựa!”
Phiêu Ảnh hí một tiếng, sau đó hơi chúc đầu.
“Hừ! Đúng là ngựa chết, học người tốt không học, lại đi học bộ dạng của Tống Thư Tú. Ngươi cứ chờ, một ngày nào đó ta sẽ cưỡi lên đầu ngươi! À
không! Là cưỡi ở trên lưng!”
“Ha ha!”
Một nam tử cất tiếng cười lớn xuất hiện ở sau chuồng ngựa. Tiếng cười của hắn thực ngay
thẳng, trong những người ta biết không có người cười ngay thẳng thoải
mái như vậy.
Là Thố Tử La Kiệt! Hắn cư nhiên còn chưa đi!
La Kiệt cười lớn, nhìn ta cùng Phiêu Ảnh, giống như là đang nhìn hai tiểu
hài tử không hiểu chuyện. Ta lại có loại cảm giác trước đây nghịch ngợm
bị đại ca nhà bên bắt được, trên mặt nóng rần, kéo Thúy Vi quay đầu bỏ
chạy.
Qua mấy ngày, hồ ly Thương Dung quả nhiên hẹn ta đi ký kết
hiệp nghị hợp tác. Con hồ ly này cư nhiên còn giậu đổ bìm leo, nhất
quyết đòi chia tỉ lệ lợi nhuận thành ba bảy. Ta chỉ có thể nhịn đau ký
xuống một hiệp ước không bình đẳng, vừa ký vừa mắng: “Đồ hồ ly chết dẫm
nhà ngươi!”
Ta vốn muốn dùng tiền riêng của mình [tuy rằng không
nhiều lắm] để đầu tư, nhưng vì giận dữ, liền đến tìm sư tổ biến thái vay tiền, hơn nữa còn nói nếu lỗ thì không trả. Ai bảo hắn tìm cho ta một
hồ ly giảo hoạt như vậy.
Sau này ta mới biết được, lúc trước sư
tổ biến thái tới tìm hồ ly Thương Dung, chính là muốn để ta biết khó mà
lui, lại quên hồ mất ly nào có đạo lý thấy mồi không ăn.
Tối hôm đó ta nằm mộng, không phải ác mộng, mà là mộng đẹp.
Ta mơ ta ở một gian phòng nguy nga rực rỡ, còn có rất nhiều tiền vàng từ
trên không ngừng rơi xuống, chồng chất trên mặt đất, càng tích càng cao, càng tích càng cao, dần dần bao phủ lấy ta, ta bắt đầu cảm khó thở……
“Tiểu thư, tại sao cô lại đem chăn trùm lên mặt?”
Tiểu Hỉ: Ta đang tăng tốc độ, mọi người có thấy không? Còn có thể tiếp tục cố gắng, mọi người cũng phải tiếp tục duy trì a!