Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 84




Linh Lung mặt đỏ tới tận mang tai nhìn thân thể Lệnh Hồ Huyên trắng nõn dần dần bại lộ ở trong không khí, cũng bại lộ ở trước mặt mình, hô hấp càng ngày càng nặng, cho đến cuối cùng dường như muốn nghẹt thở vậy.
Đem quần jean có phần hết sức riêng tư cởi ra, cuộn lại bỏ xuống, Lệnh Hồ Huyên quyến rũ nhìn Linh Lung, trong mắt thoáng qua một chút ngượng ngùng, trên mặt như cũ treo nụ cười hồ mị, thướt tha đi mấy bước đến chỗ Linh Lung.
Đứng ở nơi đó mấy giây, Linh Lung mặt càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng gấp rút, thấy Lệnh Hồ Huyên hướng mình đi tới, theo bản năng lui lại phía sau mấy bước.
Che miệng khẽ cười, Lệnh Hồ Huyên mở ra tủ quần áo cầm ra áo ngủ của mình, lại nhìn Linh Lung một cái, đưa tay ra sau lưng cởi móc áo bra ra.
"Tôi. . . Tôi đi rửa mặt." Linh Lung lắp bắp thốt ra một câu, chạy như bay vào phòng tắm trong phòng Lệnh Hồ Huyên.
"Phốc ha ha......." Lệnh Hồ Huyên bật cười, nhìn bóng lưng hoảng hốt của Linh Lung, vẻ mặt hài lòng, lúc này mới đem áo ngủ mặc vào, nhưng không đem đai lưng cột chắc, mà là thả lỏng lơ lửng, tựa như tiện tay kéo một cái liền có thể cởi ra vậy.
Sau khi chạy vào phòng tắm, Linh Lung nhìn mặt mình trong gương đã phồng thành màu gan heo, dùng sức lắc lắc đầu, mở vòi nước, không để ý mùa đông nước lạnh như băng, vốc một bụm nước vẩy ở trên mặt, hai tay chống trên bồn rửa tay, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.
Cô không hiểu Lệnh Hồ Huyên làm sao vậy, càng không hiểu chính mình bị làm sao.
Từ sau lần đó Lệnh Hồ Huyên xuất hiện, thái độ đối với mình liền cùng trước kia không giống nhau, thái độ giống như ngày hôm nay cũng chưa từng xuất hiện qua, nhưng khiêu khích như vậy vẫn là có.
Ví như bỗng nhiên ôm lấy cô, hoặc là bỗng nhiên hôn mặt cô một chút, các loại chuyện linh tinh như vậy mỗi ngày đều phát sinh.
Mà chính mình, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không chán ghét.
Không nên a, cô rõ ràng, từ thời điểm được Bang chủ bắt đầu nhận nuôi, liền quyết định muốn cả đời đi theo Thiếu chủ, thì tại sao. . . lại đối với hành động thân thiết của Lệnh Hồ Huyên một chút cũng không bài xích?
Trong phòng ngủ, Lệnh Hồ Huyên ngồi ở mép giường, chống cằm nhìn cửa phòng tắm ngẩn người.
Nàng và Linh Lung, là ở cùng một cái cô nhi viện lớn lên.
Cô nhi viện phúc lợi cũng không nhiều, mỗi ngày cho bọn trẻ cũng không nhiều đồ ăn, mà những đứa nhỏ lớn hơn thường ỷ vào mình cao lớn hơn, liền đoạt đồ ăn của đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Lúc nàng 8 tuổi, đối với những thứ này đã sớm có thể nhắm mắt bàng quan, ai cũng đều từ nhỏ bị cướp đoạt như vậy mà lớn lên, không có gì công bằng hay không công bằng hết.
Những đứa nhỏ cướp đồ ăn này, ở hai ba năm trước, cũng thường bị cướp đồ ăn khi còn nhỏ.
Mà nàng, tám tuổi rốt cuộc không cần lo lắng cơm của mình bị đoạt, chợt đối với cô bé bốn tuổi  luôn yên lặng đứng ở một bên nhìn sinh ra hứng thú.
"Muốn ăn sao?" Thường ngày như nhau lui tới lấy phần đồ ăn của chính mình, Lệnh Hồ Huyên nhìn Linh Lung ở một bên chịu đựng cơm của mình bị lấy đi, lộ ra một nụ cười thiện ý, "Tại sao không đi đoạt?"
"Lãng phí khí lực." Linh Lung bốn tuổi nhìn nàng một cái, tự mình đi qua một bên ngồi xuống, ôm đầu gối định dùng tư thế này để quên đi cảm giác đói bụng.
Đúng vậy, đứa trẻ bốn tuổi, đi cùng đứa trẻ bảy tám tuổi cướp cơm ăn, căn bản là lãng phí khí lực.
Nhưng trừ Linh Lung ra những đứa trẻ khác vẫn chém giết, tại khoảnh khắc này Lệnh Hồ Huyên, bởi vì sự khôn ngoan của Linh Lung cảm thấy kinh ngạc, dứt khoát ngồi xổm trước mặt cô, đem cơm của mình đưa cho Linh Lung, "Cho ngươi."
Nếu như nàng nhớ không lầm, Linh Lung kỳ thật đã hai ngày chưa ăn bất cứ cái gì, chỉ uống nước.
Linh Lung xanh xao vàng vọt chẳng qua là ngước mắt nhìn nàng mấy giây, lại cúi đầu nhìn một chút đồ ăn không tính là phong phú, nuốt một ngụm nước miếng, rất nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu ngồi ăn.
Nhàn nhạt cười một tiếng, Lệnh Hồ Huyên sờ đầu Linh Lung một cái, "Sau này, ăn chung đi."
Cho đến ngày nay, đã lớn lên thành một nữ nhân yêu nghiệt có tri thức, luật sư có tiếng ở thành phố X Lệnh Hồ Huyên, từ đầu đến cuối không biết tại sao mình lúc trước vì sao lại đối với Linh Lung sinh ra nồng đậm hứng thú như vậy, thuận tiện còn phát thiện tâm đem thức ăn nhường cho Linh Lung.
Nhưng là, không phải như vậy, chỉ sợ cũng không có nàng hôm nay đi.
Ở tám tuổi Lệnh Hồ Huyên lần đầu tiên đem cơm nhường cho Linh Lung sau mấy ngày, cửa cô nhi viện bỗng nhiên tới mấy chiếc ô tô, trên xe bước xuống là một đôi vợ chồng còn có một cô bé đáng yêu mặc váy công chúa.
"Mặc Nhi, muốn em gái hay là em trai?" Cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp hướng về phía con gái bị chồng ôm cười hỏi.
"Em gái!" Mặc váy công chúa đáng yêu, buộc hai tóc hai bên, gương mặt tròn trịa trắng trắng, con mắt thật to đen bóng, giọng nói của cô bé giòn tan đối với cô gái nói.
"A, vậy thì em gái đi." Vị phu nhân cũng tính như vậy, nghe con gái nói vậy, liền đối với chồng mình gật gật đầu nói.
Một nhóm ba người, phía sau còn đi theo mấy người đàn ông mặc quần áo đen đeo kính, đi vào cô nhi viện nhìn có chút lụi bại.
Mà lúc ấy, Linh Lung đang mặc quần áo cũ người hảo tâm quyên góp tới, ngồi ở trong một đống bùn chơi.
Cô bé vừa vào cô nhi viện, liền thấy được trong sân một đám con nít chạy tới chạy lui, mở hai mắt thật to nhìn hồi lâu, chán ghét cau mày, "Ba mẹ, thối thối."
Người đàn ông ôm nàng ha ha cười to, đem con gái để xuống, "Mặc Nhi không thích chơi trò chơi sao?"
"Nhưng là thối thôi." Sau khi bị thả xuống lập tức bám lấy gấu quần ba, cô bé bĩu môi, đôi mắt to xinh đẹp tò mò nhìn hình ảnh đám hài tử kia chạy tới chạy lui, bỗng nhiên chú ý tới Linh Lung ngồi một mình ở trong góc chơi bùn, buông gấu quần ba mình, lảo đảo lắc lư đi tới, "Ngươi đang làm gì?"
"Chơi bùn." Linh Lung rất ngắn gọn đáp, lại tiếp tục tập trung tinh thần xây lâu đài.
"Đây là cái gì?" Cô bé chỉ chỉ một đống bùn tựa hồ có hình có dạng, tò mò hỏi Linh Lung, "Lâu đài?"
" Ừ." Linh Lung nghiêm túc đắp bùn, thuận miệng trả lời.
"Ồ......." Cô bé gật đầu một cái, tiếp lộ ra nụ cười đáng yêu, “Trong nhà ta cũng có lâu đài, bất quá đá rất đẹp, ngươi có muốn đi xem hay không?"
Ngẩng đầu lên nhìn cô bé hồi lâu, đột nhiên cảm giác được nụ cười trên mặt cô bé thật ấm áp rất khả ái, Linh Lung bốn tuổi cũng nở nụ cười, "Muốn!"
"Ư! Mẹ, em gái!" Cô bé bỗng nhiên xoay người đối với ba mẹ đứng ở một bên mỉm cười hô.
Người đàn ông liếc nhìn Linh Lung, đi tới trước mặt cô bé, ngồi xuống, "Con tên gọi là gì?"
"Viện trưởng nói, con kêu Linh Lung." Linh Lung duy trì tư thế ngồi ở trong bùn, ngước đầu nhìn người đàn ông anh tuấn, khéo léo đáp.
"Sau này, con đi theo Mặc Nhi họ Thương, được không?" Vị phu nhân xinh đẹp như hoa lấy ra một cái khăn tay giúp Linh Lung lau đi bùn trên mặt, vừa ôn nhu vừa nói, "Mặc Nhi vẫn muốn một em gái."
Nháy mắt mấy cái, Linh Lung cái hiểu cái không nhìn cô bé cười hì hì một bên, gật đầu một cái.
Thủ tục rất nhanh liền làm xong, Linh Lung bị người nhà này nhận nuôi.
Cô không hiểu được nhận nuôi là ý gì, chẳng qua là lúc sắp bị mang đi, chợt nhớ tới tỷ tỷ luôn chia đồ ăn cho mình, vì vậy kéo tay áo bé gái, "Ta không đi xem lâu đài nữa."
"Tại sao?" Bỗng nhiên xuất hiện biến cố như vậy, người đàn ông trẻ tuổi cùng vợ mình có chút trố mắt nhìn nhau, mà cô bé cũng bỉu môi mặt đầy bất mãn.
Cố chấp lắc đầu một cái, buông tay áo bé gái, Linh Lung chạy trở về trong sân.
Khi đó, Lệnh Hồ Huyên đã tám tuổi, đang học viết chữ, chợt nghe các thầy giáo đang nghị luận có người muốn nhận nuôi Linh Lung, nhất thời có chút ngây ngẩn.
Nàng biết cái gì gọi là nhận nuôi.
Ngơ ngẩn nhìn giấy và bút mấy giây, Lệnh Hồ Huyên không phân rõ cảm giác mất mát trong tim mình là chuyện gì xảy ra, cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ.
Linh Lung một đường chạy đến nơi Lệnh Hồ Huyên học viết chữ, ở nét mặt thầy giáo kinh ngạc chạy vào, ôm tay tay áo Lệnh Hồ Huyên không thả.
"Linh Lung. . ." Để bút xuống, kinh ngạc nhìn Linh Lung gắt gao nắm tay áo mình không buông, Lệnh Hồ Huyên bỗng nhiên muốn khóc lên.
Cô bé đi cùng Linh Lung cũng chạy vào đứng ở cửa nhìn hồi lâu, ngửa đầu nhìn ba mình, "Ba, Mặc Nhi còn muốn một người tỷ tỷ."
"Được." Người đàn ông sờ đầu nàng, mỉm cười, "Vậy thì một người tỷ tỷ."
Vị phu nhân trẻ tuổi đứng một bên nhìn cô bé, trong mắt tràn đầy cưng chìu.
Như vậy, Linh Lung cùng Lệnh Hồ Huyên được nhà họ Thương nhận nuôi, từ nay về sau liền chuyển sang cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống ở cô nhi viện.
Mọi việc có nhân tất có quả.
Lệnh Hồ Huyên biết mình tính tình không dễ tin tưởng bất kỳ người nào, càng không dễ dàng đối với bất kỳ người nào lấy lòng, mà năm đó trong cô nhi viện một lần vô tình lấy lòng, lại để cho nàng có thể được Bang chủ nhận nuôi, hơn nữa tạo điều kiện cho nàng học tập, luyện võ, cho đến hôm nay trở thành Ám Nguyệt Đường Đường chủ, bên ngoài lại là đại luật sư được mọi người ngưỡng mộ.
Không rõ cảm tình đối với Linh Lung từ lúc nào thay đổi mùi vị, chẳng qua là từ sau ngày ấy, liền đối với Linh Lung mang lòng cảm kích, mà cảm kích như vậy, về sau trong cuộc sống lại dần dần hóa thành yêu.
Một đoạn chuyện cũ kia, Linh Lung sợ rằng đã sớm quên mất đi, Linh Lung nhớ, chẳng qua là Thiếu chủ lúc ấy không để ý những đứa trẻ ở sân sau chơi đùa, duy chỉ lựa chọn nàng thôi.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Lệnh Hồ Huyên thu hồi cảm xúc, nhìn sắc mặt Linh Lung nước đọng chưa khô, trong tròng mắt xẹt qua vẻ cưng chìu, đứng dậy rút ra một cái khăn giấy, dời bước đến trước mặt Linh Lung, giúp Linh Lung lau khô nước trên mặt.
Linh Lung tùy ý mặc cho động tác của Lệnh Hồ Huyên, lúc khăn giấy quét qua môi cảm giác vô hình đến một tia run rẩy.
"Linh Lung. . ." Nghiêm túc ngưng mắt nhìn Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên đem khăn giấy cầm ở trong lòng bàn tay, nỉ non gọi tên Linh Lung, đưa tay ôm lấy Linh Lung, "Vô luận như thế nào, chúng ta cũng không xa rời nhau."
Kinh ngạc nghe nói của Lệnh Hồ Huyên, bỗng chốc chỗ nào đó trong lòng triệt để bị khuấy động, Linh Lung tuy không biết Lệnh Hồ Huyên tại sao lại như vậy, chợt có một tia cảm động.
"Ừ."