Editor: nhozram
Beta: Phong Linh
Chương 152
"Tiểu Đản, điện thoại di động của em đang reo kìa, để chị giúp em nhận hay mặc kệ đây?" Thời điểm Thương Mặc đang tắm, điện thoại di động vang lên, vẫn là lần đầu tiên đụng tới loại tình huống này Triệu Mạt Thương do dự một chút, đi tới bên cạnh cửa phòng tắm hỏi Thương Mặc, trong lòng hơi có chút thấp thỏm không yên.
"Nghe giúp em." tiếng nói vừa dứt, giọng nói của Thương Mặc liền truyền tới, lộ vẻ không có trải qua bất luận suy nghĩ gì, làm cho tảng đá treo trong lòng Triệu Mạt Thương rơi xuống, tiện theo có chút tự giễu.
Như thế nào còn có thể vì loại vấn đề này đi bất an lo lắng?
Thật là lo được lo mất rồi.
Tiếp thông điện thoại, liền nghe bên đầu điện thoại kia một giọng nam trầm ổn hô lên Bang chủ, Triệu Mạt Thương ôn nhu nói, "Em ấy đang tắm. "
Điện thoại đầu này Lâm Vũ Đồng nhất thời ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi, "Ngài là.... Bang chủ phu nhân?"
Thời gian qua đi lâu như vậy chợt nghe xưng hô như thế, trên mặt Triệu Mạt Thương nóng lên, giọng nói không gợn sóng sợ hãi, "Đúng."
"Bang chủ phu nhân đã trở về.... Thật tốt quá!" Dù là Lâm Vũ Đồng trong ngày thường luôn là rất ổn trọng, lúc này cũng lập tức nhảy cẫng lên. Tình hình của Thương Mặc mấy ngày này làm cho huynh đệ trong bang biết đến không thể không lo lắng, cũng ở trong lòng âm thầm oán giận Triệu Mạt Thương vì sao không ở bên cạnh nàng. Hiện tại Triệu Mạt Thương đã trở về, bọn họ cũng có thể thở phào một cái.
Từ trong giọng nói của Lâm Vũ Đồng nghe ra ý tứ của hắn, Triệu Mạt Thương mỉm cười, cũng không nói lời nào, trong lòng âm thầm may mắn đã trở về bởi vì chú của cô mà từ trong hối hận từ trước đến nay tỉnh táo lại. Bằng không, đám người trung thành này sẽ ở trong lòng oán chết cô mất.
Cao hứng qua đi, Lâm Vũ Đồng khôi phục bình tĩnh,"Phu nhân, Lệnh Hồ Đường chủ đã tỉnh.".
"A...... Thật tốt quá......" Nghe được tin tức này, hai mắt Triệu Mạt Thương tỏa sáng, lại nghe Lâm Vũ Đồng bên kia tiếp tục nói, "Bác sĩ nói là kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi, làm phiền ngài nói với Bang chủ một tiếng...".
"Ừ, được." Triệu Mạt Thương thản nhiên nói một câu, khóe môi không giấu được vui mừng. Sau khi cúp điện thoại, nói với Thương Mặc đã bắt đầu lau khô thân thể trong phòng tắm,"Lệnh Hồ Huyên đã tỉnh.".
Bàn tay đang cầm khăn tắm dừng một chút, Thương Mặc mới phản ứng lại, đem khăn tắm vứt xuống một bên, trực tiếp lõa thể đi ra "Có thật không?".
Triệu Mạt Thương đứng bên cạnh liền nhìn thấy một mảnh da thịt trắng noãn bóng loáng, trên mặt liền ửng hồng thoáng ngượng ngùng, để điện thoại qua một bên, oán trách cầm áo ngủ đi qua,"Em xem em, gấp cái gì a"
"Huyên tỷ đã tỉnh?" Thương Mặc giữ chặt tay của cô, con ngươi đen nhánh nhìn không chuyển mắt, "Có thật không?".
"Thật sự ......" Rút tay ra giúp nàng mặc áo ngủ, Triệu Mạt Thương đối với nàng không có biện pháp nào, nâng tay nhéo nhéo mũi của nàng,"Ngoan ngoãn mặc đồ lót vào cho chị.".
"A......" sau khi xác nhận được thông tin cũng cảm thấy lạnh lẽo không thoải mái, Thương Mặc ngây ngô cười vài cái, chạy về phòng tắm mặc quần lót, thời điểm lần nữa đi ra ngoài liền bị Triệu Mạt Thương kéo đến bàn trang điểm, cầm máy sấy giúp nàng thổi tóc.
"Chút nữa chúng ta đi thăm Huyên tỷ nhé." Thương Mặc nhìn khuôn mặt của Triệu Mạt Thương qua gương, đáy lòng một mảnh mềm mại.
"Được, quần áo chị đã chọn giùm em rồi." Triệu Mạt Thương vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, động tác trên tay nhẹ nhàng tự nhiên, không cẩn thận chạm vào tai Thương Mặc, lại nhịn không được xoa nhẹ mấy cái.
Thương Mặc ôm lấy thắt lưng Triệu Mạt Thương, khuôn mặt chôn ở bụng của cô khẽ cọ cọ, cảm thấy động tác vuốt ve tai mình ôn nhu của cô, trong lòng một chút dục vọng đều không có, chỉ có yên tĩnh cùng ấm áp.
Ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện thiên hạ mình để ý nhất nằm trong lòng mình, Lệnh Hồ Huyên cũng tỉnh lại, cảm giác như vậy thật tốt.
"Được rồi, thay quần áo đi." Thấy tóc đã khô rồi , Triệu Mạt Thương sủng nịch nói, thế nhưng khi Thương Mặc vừa thấy cô mạnh mẽ như vậy lại không mất đi ôn nhu, chính là sẽ lộ ra bộ dạng con nít muốn quậy phá .Nghe thấy vậy, đầu nàng lại càng vùi vào sâu hơn, hai cánh tay gắt gao ôm lấy eo Triệu Mạt Thương, không nỡ buông ra.
"Nghe lời nào......" Để máy sấy xuống, hai tay nâng đầu Thương Mặc lên, thấy nàng hưởng thụ mà từ từ nhắm hai mắt, Triệu Mạt Thương xấu xa nắm lấy mũi nàng đến khi không thở được mà trợn mắt cầu xin tha thứ, lúc này mới buông ra, vỗ vỗ đầu của nàng,"Nhanh, không phải muốn đi thăm Lệnh Hồ Huyên sao? Không được lại tính trẻ con như vậy.".
Nói đi nói lại, cô thật ra cũng rất hưởng thụ, có thể nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thương Mặc thật sự rất tốt.
"Nha......" Buông tay ra, lười biếng đứng lên, động tác thong thả cầm lấy quần áo để một bên bắt đầu thay, ánh mắt Thương Mặc không hề rời khỏi Triệu Mạt Thương, ngay cả cài sai nút áo cũng không biết.
Bị nàng chọc cho bật cười, Triệu Mạt Thương đi đến trước mặt nàng, giúp nàng cài đúng nút lại, sau đó đơn giản giúp nàng mặc quần áo.
Sau khi cài xong cái nút cuối cùng, Thương Mặc lập tức ôm Triệu Mạt Thương vào lòng, cằm tựa vào vai cô, cũng không nói chuyện.
"Hôm nay như thế nào lại đáng yêu như vậy nha?" Triệu Mạt Thương bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười ra tiếng, hôn lên sườn mặt của nàng, "Chúng ta đi thăm Lệnh Hồ Huyên trước, sau khi ăn cơm chiều xong, cơm nước xong, về nhà em muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, được không?".
"Hửm......" Thương Mặc ngửa đầu suy nghĩ, gật gật đầu,"Được.".
Triệu Mạt Thương cũng thay đổi quần áo, hai người ra khỏi nhà, đi đến bệnh viện.
----------
Trong phòng bệnh, một người nằm ở trên giường, một người đứng ở dưới giường, tay như cũ mười ngón đan vào nhau, lại làm cho người ta cảm thấy hai người đang giằng co.
"Lệnh Hồ Huyên, chị...... Không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!" Sau khi lại bị tìm lý do dụ dỗ một hồi hôn sâu, Linh Lung buồn bực trừng mắt nhìn con người đang nằm ở trên giường, rõ ràng thoạt nhìn vô cùng nhu nhược, lại còn cứ lộ ra một mặt nữ nhân quyết rũ.
Tuy rằng...... Tuy rằng cảm giác hôn sâu quả thật rất tuyệt, nhưng trên người Lệnh Hồ Huyên còn có tổn thương, sao có thể xằng bậy như vậy? Hơn nữa...... Hôn hôn...... cũng khiến cô muốn làm chuyện khác kích thích sâu hơn.
Lệnh Hồ Huyên kéo chăn, vẻ mặt vui vẻ, trong mắt tràn ngập hiểu rõ, âm thanh lười biếng thêm mê hoặc, "Tiểu Linh Lung muốn sao......".
Linh Lung lại lần nữa liếc mắt trừng nàng một cái, có chút mất tự nhiên nói, "Mạc danh kỳ diệu!".*
*chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả, không giải thích được.
"Vết thương bị đạn bắn rất nhanh khỏi, chờ tôi dưỡng thương xong, tôi......" khóe môi Lệnh Hồ Huyên có chút ngọt ngào lại có chút tà ác tươi cười,"Đến lúc đó......".
"Em đi vệ sinh một chút." Linh Lung vốn đang ngồi trên ghế bỗng đứng lên, vứt cho nàng một cái liếc mắt, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Mà lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thương Mặc nắm tay Triệu Mạt Thương tiến vào phòng bệnh, lúc Lệnh Hồ Huyên nhìn thấy Thương Mặc thì mỉm cười, lại bởi vì nhìn thấy Triệu Mạt Thương vô cùng kinh ngạc, sau đó lại hóa thành cười rạng rỡ.
Lúc hôn mê, nàng nghe thấy giọng nói của Thương Mặc, nghe chính là rất áy náy rất khó chịu, có lẽ Triệu Mạt Thương cũng vì vậy mà việc này gấp gáp trở về a.
"Huyên tỷ, cẩn thận làm rách miệng vết thương." Thương Mặc vốn muốn nói xin lỗi, lại muốn nói một chút những thứ khác, nhưng nghẹn hồi lâu, vẫn chỉ nói ra lời nói trêu chọc ,"Lần trước chị cũng là nói với em như vậy.".
Thu hồi nụ cười, nhìn ra vẻ rối rắm hồi lâu mới nói ra một câu của Thương Mặc, Lệnh Hồ Huyên chống đỡ thân mình muốn ngồi xuống, Linh Lung vừa lúc đi ra, thấy thế cũng không kịp gọi Thương Mặc một tiếng Thiếu chủ, lập tức đi qua đỡ lấy Lệnh Hồ Huyên, ngữ khí lạnh lùng ,"Chị làm gì vậy?".
Tay ôm lấy cánh tay Linh Lung, mượn lực ngồi xuống, Lệnh Hồ Huyên cười thản nhiên với cô.
Linh Lung liếc nàng một cái, cầm gối đầu đệm ở sau lưng nàng, lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Thương Mặc, ngượng ngùng thấp giọng hô một câu,"Thiếu chủ.".
"Linh Lung nhà chúng ta trưởng thành a......" Thương Mặc thở dài nói xong, câu lên khóe miệng,"Khi nào đó sẽ giúp hai người tổ chức một buổi hôn lễ nha.".
Đây là khi Lệnh Hồ Huyên hôn mê, nàng đã hứa hẹn.
Đôi mắt như sóng nước lưu chuyển, Lệnh Hồ Huyên kiều mỵ liếc mắt nhìn Thương Mặc,"Thiếu chủ hẳn là nên giải quyết hôn nhân đại sự của mình trước đi.".
Thương Mặc nghe vậy lén lút liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương ở bên cạnh mình, vừa lúc chống lại ánh mắt có chút đăm chiêu của Triệu Mạt Thương, trong lúc nhất thời lại không cách nào dời mắt khỏi đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm đầy sao ấy.
Triệu Mạt Thương thấy em ấy lại ngơ ngác nhìn mình, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ý cười nồng đậm, tay khẽ nắm lấy tay nàng, lúc này mới quay đầu lại nói với Lệnh Hồ Huyên, "Ai trước ai sau cũng không có vấn đề gì.".
Dù sao, cô gả cho Thương Mặc là đã định rồi, nhưng mà cô hi vọng chú của cô và ba ba Thương Mặc có thể đến chủ trì buổi hôn lễ, đương nhiên, nếu ba mẹ cô đồng ý tham dự mà không phá đám, cô cũng sẽ không cự tuyệt.
Lúc này Lệnh Hồ Huyên không nói gì, chỉ nhìn hai người mỉm cười, tay nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Linh Lung.
Linh Lung nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không có tránh ra, mà cũng nắm lại, tiếp theo chuyển thành mười ngón giao nhau.
Cô thích cảm giác cùng Lệnh Hồ Huyên mười ngón tay đan vào nhau, như vậy sẽ làm cho cô có cảm giác không gì có thể tách các nàng ra.
Thương Mặc sờ sờ đầu, không biết nên ứng phó trường hợp này như thế nào, lúc này Lệnh Hồ Huyên đột nhiên mở miệng ,"Thiếu chủ, không tới thăm Uông Minh sao?".
Vừa rồi nàng đã hỏi Lâm Vũ Đồng tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nàng hôn mê, cũng biết chuyện xảy ra giữa Uông Minh và Tằng Manh.
Vừa nghe tên Uông Minh, ánh mắt Thương Mặc liền ảm đạm xuống.
Lệnh Hồ Huyên đã tỉnh, nàng đối với Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung áy náy cùng tự trách cũng không có mãnh liệt như trước, nhưng còn Uông Minh...... Nếu không phải bởi vì lúc đó nàng không chuẩn bị tốt thì đã không xảy ra chuyện này, Tằng Manh cũng sẽ không chết.
"Em không dám đi......" Thương Mặc cúi đầu, khó được một lần ở trước mặt Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung hai người kỳ thực coi như là thủ hạ thể hiện dáng vẻ như vậy,"Nếu lúc đó kế hoạch của em chu toàn hơn, Tằng Manh sẽ không phải chết rồi. "
Vừa nghe nàng nói như vậy, Lệnh Hồ Huyên thiếu chút nữa không thở nổi, liếc mắt xem thường.
Thương Mặc cư nhiên đến lúc này còn chưa làm rõ tình trạng, rốt cuộc nên nói Uông Minh ngụy trang quá tốt, hay là nên nói Thương Mặc thật sự là quá trì độn đây?
Triệu Mạt Thương đối với chuyện này cũng không rõ ràng lắm, lúc ấy Thương Mặc nói qua điện thoại không quá tỉ mỉ, chỉ là nói cho cô biết chuyện đã kết thúc, em ấy không có bị thương, mà cuộc điện thoại sau đó, còn lại là nói cho cô biết Khúc Lưu Thông đã chết.
Nghĩ đến đây, tay Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lôi kéo Thương Mặc, "Đi thôi, đi xem Uông Minh.".
Có một số việc, vẫn không nên trước mặt Thương Mặc hỏi Lệnh Hồ Huyên thì tốt hơn.