Hỉ Gần Nhau

Chương 18: Bắn tên




Có lẽ là có mục tiêu, biết được < Luận Ngữ > là một đề thi tất yếu của võ khoa, Kỳ Cảnh học tập cũng không cảm thấy nhức đầu, gặp được chỗ không hiểu sẽ đi tìm Kỳ lão gia tử giảng giải, cứ như thế học xong cả quyển sách mà chưa đầy một tháng, đủ chứng minh cho Kỳ lão gia tử thấy tư chất của hắn.

Trưởng tôn ngoài dự đoán mọi người như thế, Kỳ lão gia tử như nhặt được của quý, không ngừng khuyên bảo Kỳ Cảnh ra sức học hành khoa cử, khổ nỗi Kỳ Cảnh kiên trì đi con đường võ khoa, Kỳ lão gia tử không có biện pháp, viết một phong thư gửi đến bạn già ở kinh thành, cùng lá thư Kỳ lão phu nhân viết cho con dâu đưa ra ngoài.

Vì thế, Trung thu qua đi không lâu, Kỳ gia, Hứa gia nghênh đón một vị khách nhân.

Khách nam nhà Kỳ gia họ Bàng tên dũng, ngoài bốn mươi, nguyên là cận vệ Định Tây hầu, ở Bình Khương liều mạng hộ chủ bị thương mắt trái, đợi lão hầu gia chết bệnh thế tử tập tước, Bàng Dũng liền rời đi Hầu phủ, sau đó không biết sao được người Kỳ lão gia tử nhờ vả tìm được, tiến đến làm thầy dạy Kỳ Cảnh. Chỉ dựa vào tài nghệ thiện xạ cao siêu, Kỳ Cảnh đã đối với người sư phụ này tâm phục khẩu phục, kính trọng phi thường.

Khách nữ Hứa gia tuổi cùng Kỳ lão thái thái không sai biệt lắm, trên dưới đều gọi là Vạn ma ma, nghe nói mẫu thân Kỳ Cảnh bây giờ chính là bà dạy dỗ. Kỳ lão phu nhân đối với đứa con dâu sau này khen không dứt miệng, Giang thị cũng liền đối với Vạn ma ma ôm tin tưởng rất lớn, cố ý dùng một đôi hoa tai hồng ngọc dỗ Hứa Cẩm ngoan ngoãn nghe lời.

Kỳ thật Giang thị lo lắng vô ích. Vạn ma ma mặt mũi hiền lành, nói chuyện cũng lộ ra trưởng bối hòa ái dễ gần, trừ bỏ ban đầu có chút không thích ứng, Hứa Cẩm rất nhanh đã tiếp nhận an bài cuộc sống mới, hiểu chuyện theo Vạn ma ma học lễ nghi quy củ thêm nữ cồng. Thôi phu nhân vô cùng biết tính toán, nhờ Giang thị cùng Vạn ma ma hỏi thăm có thể dạy cả Thôi Tiêu không, hoàn thành bà trả hai phần tiền công. Vạn ma ma đã gặp Thôi Tiêu, biết đó là một tiểu cô nương nhu thuận an tĩnh, liền thống khoái đáp ứng. Kể từ đó, 2 tiểu cô nương làm bạn, học càng nhanh, làm cho Giang thị, Thôi phu nhân vui mừng không thôi, đối với Vạn ma ma càng thêm ân cần.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, lá cây lúc lơ đãng nhuộm đầy sắc vàng, tiểu cô nương từng ham chơi cũng chậm rãi thu tính tình, trừ ở trong nhà ngẫu nhiên làm nũng một chút, ra cửa đã không hề chạy, mà là mặt mang cười nhẹ cước bộ nhẹ nhàng, nghiễm nhiên có vài phần bộ dáng đại cô nương.

Đáng tiếc ở trong mắt Kỳ Cảnh, tiểu cô nương này đại khái vẫn luôn là bộ dạng ngây thơ tinh nghịch trước.

Không phải đây sao, Bàng thúc mới vừa đi, nàng lại leo tường nhìn lén hắn.

Kỳ Cảnh nhìn không chớp mắt, vững vàng dưới ánh mặt trời cuối mùa thu ôn hòa đứng tấn.

Vạn ma ma hai ngày nay không quá thoải mái, Hứa Cẩm cùng Thôi Tiêu cho nghỉ, hiện tại có Đại Bạch ở bên kia canh gác, mẫu thân chỉ cần hướng bên này đi, Hứa Cẩm tuyệt đối sẽ lập tức biết, cho nên nàng an tâm đạp lên băng ghế, đầu lộ ra đầu tường xem Kỳ Cảnh luyện công.

Ngắn ngủi hai tháng, Kỳ Cảnh đã đen rất nhiều, không còn vẻ trắng nõn như nữ tử ngày xưa, cũng may như vậy cũng không tính xấu, thậm chí có loại hương vị kiên nghị. Điều này làm cho rất nhiều lần Kỳ Cảnh giáo huấn chính mình thì Hứa Cẩm đều sẽ không tự chủ được xem hắn thành một người lớn, ngoan ngoãn nghe lời, mà khi Kỳ Cảnh làm chuyện ngốc thì loại trầm ổn lập tức không còn, đổi thành Hứa Cẩm như tỷ tỷ giáo huấn hắn.

“Ngươi muốn ngồi như vậy bao lâu a? Ta muốn xem ngươi luyện tên.” Đứng tấn có ích gì, Hứa Cẩm không kiên nhẫn hỏi. Sau khi Bàng thúc đến, buổi sáng Kỳ Cảnh luyện võ, phụ thân cùng Kỳ gia gia ở cùng nhau, nàng cùng Tiêu Tiêu theo Vạn ma ma học tập, sau đó buổi chiều ba đứa nhỏ các nàng lại do phụ thân chỉ bảo, cho nên Hứa Cẩm có rất ít cơ hội có thể gặp bộ dáng Kỳ Cảnh luyện võ, cố tình nàng rất muốn nhìn, nhân cơ hội học trộm.

Không dám quấn lấy Bàng thúc, Hứa Cẩm kéo Kỳ Cảnh dạy nàng, Kỳ Cảnh không lay chuyển được nàng, lần trước vụng trộm dạy nàng thế nào ngồi trung bình tấn. Hứa Cẩm ngại ngồi trung bình tấn quá mệt, thử vài lần liền từ bỏ, một lòng một dạ đặt vào cưỡi ngựa bắn tên. Kỳ Cảnh có một con ngựa, đáng tiếc hắn cưỡi ngựa đều đi bên ngoài, nàng căn bản xem không được, chỉ có mấy lần gặp được hai thầy trò Kỳ Cảnh cưỡi ngựa trở về, hâm mộ muốn chết. Nhưng Hứa Cẩm cũng biết, ở trước mặt trưởng bối ngoại nhân nàng phải ngoan ngoan, không thể để cho trưởng bối bận tâm cũng không thể để cho người ngoài chê cười, cho nên cưỡi ngựa đại khái là không có cơ hội học. Cũng may bắn tên rất đơn giản, mà trước mặt Kỳ Cảnh, nàng cái gì cũng không cần cố kỵ, bởi vì sau khi Kỳ Cảnh trở nên tốt không còn cáo trạng nàng, Hứa Cẩm thích chơi với Kỳ Cảnh như vậy.

Kỳ Cảnh hướng dưới tàng cây giơ giơ  cằm.

Chỗ đó đốt một cây hương, vừa mới đốt.

Hứa Cẩm thật thất vọng, “Thôi, một lát ta lại đến xem.” Nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống.

Kỳ Cảnh trong mắt lóe qua một đạo bất đắc dĩ, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, mắt nhìn phía trước.

Hứa Cẩm bồi mẫu thân ngây người một lát, lại đi thăm Vạn ma ma, theo sau bưng khuông châm tuyến đi hậu viện, ngồi ở cây hạnh thêu thùa gì đó. Đại Bạch nằm ở một bên phơi nắng, mỗi khi trên trời có chim tước bay qua, nó  sẽ quay đầu đuổi theo chim xem, ngẫu nhiên há há mồm, lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang khiếp người.

Hứa Cẩm từ từ ngừng kim chỉ, buông gì đó, chuyển qua vuốt lông cho Đại Bạch. Đại Bạch thuận theo nằm nghiêng xuống, lộ ra cái bụng cho nàng sờ.

Nó ngoan như vậy, Hứa Cẩm trong mắt phút chốc chuyển lệ.

Nháy mắt, Đại Bạch tới nhà gần nửa năm, lúc trước tiểu bạch cẩu dài hơn một thước, hiện tại đã trưởng thành xứng đáng cái tên Đại Bạch cẩu, đứng gần cao bằng đùi Hứa Cẩm, nâng chân trước lên đứng có thể liếm đến cằm nàng. Đại Bạch như vậy, ở trong mắt Hứa Cẩm là bảo bối lớn nhất trên đời này, nhưng bên ngoài những người đó sợ hãi nó, sợ ánh mắt nó vô tình nhìn bọn họ, sợ răng nanh nó so với chó nhà bình thường sắc bén hơn, lại một chút cũng không nghĩ tới Đại Bạch vừa ngoan lại nghe lời, nàng kêu nó đứng nó sẽ không đi một bước, Đại Bạch như vậy làm sao có khả năng sẽ đả thương người?

Liền bởi vì bọn họ sợ, cha mẹ không cho nàng lại mang Đại Bạch ra ngoài.

Nước mắt tiểu cô nương không khống chế được lăn xuống, Đại Bạch thấy, vội đứng lên, ngẩng đầu ở trên mặt nàng liếm một chút.

“Đại Bạch…” Hứa Cẩm ôm lấy cổ Đại Bạch, chôn vào lông mềm mại của nó không tiếng động khóc. Nàng không trách những người đó, chung quy bọn họ không biết Đại Bạch ngoan, đổi lại là nàng gặp được chó lớn nhà người khác như vậy, khẳng định cũng sẽ sợ hãi, nhưng nàng chính là nhịn không được trong lòng ủy khuất. Đại Bạch chỉ có thể ở trong nhà đi dạo, đi Đông Hồ chơi đều không thể mang theo nó, để nó ở nhà thật khó chịu a.

Về phần những con chó bị chủ nhân cột vào cửa chỉ có thể nhảy nhót trong phạm vi xích sắt trên cổ cho phép có phải càng đáng thương hay không, Hứa Cẩm mới sẽ không suy xét, Đại Bạch thông minh như người, những con chó kia sao có thể so sánh? ở trong lòng nàng, Đại Bạch nên được đối đãi tốt nhất.

“Ngươi đang làm cái gì?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Kỳ Cảnh.

“A, ngươi ngồi trung bình tấn xong rồi?” Hứa Cẩm vội vàng lau nước mắt, đứng lên xoay người nhìn hắn. ánh nắng tươi đẹp đem nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong, áo nhỏ thêu hoa hải đường, váy dài màu đỏ, phảng phất trong ngày thu nở rộ, sáng lạn kiều diễm.

Ánh mắt Kỳ Cảnh lại đặt trên mặt nàng, đôi mắt hồng hồng, rõ ràng cho thấy khóc qua.

Phía sau Bàng thúc còn đang chờ, Kỳ Cảnh không có hỏi nàng vì sao khóc, bình tĩnh nói: “Ta nói với Bàng thúc ngươi muốn nhìn ta luyện tên, ông ấy đã đáp ứng, ngươi muốn lại đây xem không?” Bàng thúc nhìn nghiêm túc, kỳ thật tính cách sang sảng, cùng nàng lén lén lút lút, không bằng nói thẳng ra.

“Muốn!” Hứa Cẩm nhất thời quên nàng cùng Đại Bạch ủy khuất, khóe miệng ý cười muốn ngừng cũng không được, nhấc váy liền muốn bò băng ghế.

Kỳ Cảnh trên cao nhìn xuống, “Ngươi đi từ phía trước vòng qua, đừng nhảy tường.”

Hứa Cẩm không nghe, “Như vậy quá lôi thôi! Ngươi đến bên cạnh, ta muốn đi lên.” Nói xong nâng đùi phải bò lên, khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn theo động tác tự nhiên nghiêng về phía Kỳ Cảnh, đầu thiếu chút nữa đụng tới Kỳ Cảnh. Kỳ Cảnh không được tự nhiên né một chút, đợi hai chân Hứa Cẩm đều chuyển tới Kỳ gia bên này thì Kỳ Cảnh đã đứng trên mặt đất, vươn tay tiếp nàng, “Ta ôm ngươi xuống đây đi?” Gần đây hắn lớn rất nhanh, đã đổi qua một đống quần áo, so với Thôi Lộc hơn hắn một tuổi còn cao hơn, tiểu cô nương mới đến vai hắn, hắn ôm nàng dễ dàng.

“Không cần, ta tự mình tới.” Hứa Cẩm phồng miệng cự tuyệt thiếu niên mặc dù có ý tốt nhưng có chút khinh thường nàng, quay đầu dặn dò Đại Bạch đem khuông kim chỉ tha về phòng, sau đó “Bùm” một tiếng nhảy xuống. sau khi đặt chân thân thể không bị khống chế nhào về phía trước, được Kỳ Cảnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đúng lúc đỡ. Ngửa đầu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, Kỳ Cảnh nhìn thoáng qua liền buông tay ra, dẫn nàng đi về phía Bàng Dũng.

Bàng Dũng mắt trái mù, bởi vậy mang theo nửa bên chụp mắt, nhìn thoáng qua rất dữ dằn. Bất quá Hứa Cẩm vốn lá gan đã không nhỏ, hơn nữa người ta đều cho phép nàng sang xem, nàng liền hướng thân hình nam nhân cao lớn khôi ngô thi lễ, ngọt ngào cười nói: “Bàng thúc thật tốt, cám ơn thúc chịu dạy con bắn tên, thúc yên tâm, con sẽ cố gắng học, tuyệt không thể so với Kỳ Cảnh kém!”

“Ta chỉ nói Bàng thúc cho phép ngươi nhìn ta luyện tên, chưa nói ông ấy muốn dạy ngươi.” Kỳ Cảnh không lưu tình chút nào phủi sạch quan hệ. Nếu chỉ liên quan đến hai người, hắn tùy nàng nói dối hồ nháo, đề cập người bên ngoài, đặc biệt danh dự mình, hắn mới sẽ không cho nàng nói bậy.

Hứa Cẩm quay đầu trừng hắn,  lui lui bả vai, rất là đáng thương nhìn phía Bàng Dũng: “Bàng thúc, thúc dạy con được không?”

Bàng Dũng bị tiểu cô nương giảo hoạt chọc cười, cúi đầu hỏi nàng: “Ngươi một tiểu nha đầu, vì sao muốn học bắn tên? Cha mẹ ngươi biết không?”

Hứa Cẩm không chút nghĩ ngợi nói: “Con muốn học bắn tên, liên quan gì tới việc con là nam hay là nữ? Chẳng lẽ nữ sẽ không thể luyện võ sao? Về phần cha mẹ con…” Hứa Cẩm lấy lòng giật nhẹ tay áo nam nhân, nhỏ giọng năn nỉ nói: “Bàng thúc, bọn họ khẳng định không đáp ứng, vậy thúc lẽn lút dạy con có được hay không? Con thật sự muốn học…”

Tiểu cô nương mắt hạnh ngập nước, cả Bàng Dũng là nam nhân thiết huyết nhìn cũng không đành lòng cự tuyệt, bất quá ông vẫn đứng thẳng thân thể, nghiêm trang nói: “Này không được, bị cha mẹ ngươi biết, bọn họ sẽ đối với ta bất mãn.”

Hứa Cẩm khẩn trương, vội vàng cam đoan nói: “Sẽ không, chúng ta ai cũng không nói, bọn họ sẽ không biết, Bàng thúc, thúc…”

“Ha ha, ngươi đừng vội a, nghe thúc thúc nói xong.” Bàng Dũng không phúc hậu cười, đem Kỳ Cảnh kéo đến trước mặt nàng: “Thúc thúc là người lớn, không thể cùng ngươi hồ nháo, nhưng Kỳ Cảnh có thể dạy ngươi a, như vậy cha mẹ ngươi biết cũng sẽ không trách hắn. Thế nào? Ngươi thật muốn học, liền cầu Kỳ Cảnh dạy ngươi đi.”

Hứa Cẩm xem xem Kỳ Cảnh, nhỏ giọng nói thầm: “Hắn biết dạy sao?”

“Dạy ngươi không thành vấn đề, bất quá ngươi không muốn học thì thôi. Bàng thúc, chúng ta bắt đầu đi.” Kỳ Cảnh trầm mặt, bỏ lại một câu liền vòng qua nàng đi. Cách đó không xa là sân luyện tên, không đợi Bàng Dũng mở miệng, Kỳ Cảnh mở bao đựng tên trên lưng, cài tên giương cung, làm liền một mạch, đợi Hứa Cẩm phản ứng kịp, tên đã bắn trúng hồng tâm.

Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, mắt tựa sao đêm.