Hi Du Hoa Tùng

Chương 717: Ta cũng thích Lưu Phong




Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ta hôm nay cũng không muốn tranh cãi với hai vị. Ta chỉ muốn hai ngươi đứng về phía góc độ Lưu Phong mà suy nghĩ, nếu chuyện này xảy ra thì sẽ là trò cười trong giới tu chân"

"Được rồi, ngươi không cần nói nữa" Nghê Thường ngắt lời nói: "Ta đã nói, chuyện này không cần ngươi quản"

"Ta không thể quản sao?" Mộ Dung phu nhân không phục nói: "Ta là trương mẫu của Phong Nhi, chuyện này lẽ nào ta lại không quản được"

"Trượng mẫu thì sao, chuyện hôn nhân đại sự của Phong Nhi không thể dựa vào lời ngươi nói" Nghê Thường tuy không giống như Trương Mỹ Nhân dám yêu dám hận nhưng nàng ta một khi đã quyết chuyện gì thì tuyệt nhiên không quay đầu lại, cũng không dao động.

Nói như vậy là để nàng bảo vệ quyền lợi của chính mình.

Trương Mỹ Nhân cũng không cam lòng yếu thế nói: "Uyển Nhi còn chưa nói ngươi gấp cái gì? Lần trước ta đã nói, ta và Phong Nhi thật lòng yêu thương nhau chuyện này ngươi không nên xen vào"

Mộ Dung phu nhân vốn định dùng lý lẽ để thuyết phục người nhưng không thể ngờ rằng hai nàng ta lại tỏ thái độ kiên quyết. Hơn nữa hai nàng ta không tỏ ra một chút xấu hổ nào, không giống như sư tôn mà như một cô gái hoài xuân.

Quả thật cảm giác của Mộ Dung phu nhân rất đúng.

Nữ nhân khi yêu thì hầu hết đều mù quáng.

Điểm này đối với tiên tử tu chân cũng không ngoại lệ.

Trương Mỹ Nhân, Nghê Thường đối với Lưu Phong đều hết mực yêu thương, hai nàng sớm đã rơi vào lưới tình không thể quay trở lại được. Những luân lý, cố kỵ đều bị các nàng bỏ lại phía sao huống chi hai bên đều có tình cảm với nhau lại được trưởng bối nam gia ủng hộ. Vì vậy, dù là Nghê Thường hay Trương Mỹ Nhân chuyện này tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Mộ Dung phu nhân không phục lai có chút tức giận, nàng ta thầm nghĩ đàn bà sao lại có thể vô sỉ như vậy, mặc dù Trương Mỹ Nhân vốn rất khoa trương rồi nhưng giờ lại vô tình nghe thấy rằng cả bốn vị sư tôn đều muốn đồng giá.

Mộ Dung phu nhân xuất thân trong một đại tu chân. Từ nhỏ đã sớm được giáo dục lễ nghĩa phẩm hạnh của người phụ nữ, đối với chuyện ngoài luân lý thậm chí là vô sỉ này không thể nào tiếp nhận được.

"Ta không cần biết, tóm lại chuyện này ta sẽ không đồng ý, các ngươi chỉ có thể để một người làm thê tử của hắn" Mặc dù làm cấm kỵ nhưng một người so với bốn người thì dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.

Nghê Thường khinh thường lạnh lung nói: "Ta nói lại một lần nữa, chuyện của chúng ta với Phong Nhi ngươi không nên xen vào hơn nữa ngươi không có quyền"

Trương My Nhân còn bĩu môi cười nói: "Nói cho ngươi biết, di nương của Phong Nhi đã đồng ý chuyện hôn nhân đại sự của chúng ta. Di nương của Phong Nhi hẳn có thể đứng ra làm chủ được chứ?"

Lời này vừa nói ra khiến Mộ Dung phu nhân kinh hãi, đối với thân thế của Lưu Phong nàng ta cũng không biết rõ, bây giờ lại đột ngột xuất hiện một vị di nương thật kiến nàng ta phải giật mình.

"Di nương? Người này sao ta lại không biết?" Một Dung phu nhân vẻ mặt hoài nghi: "Ngươi muốn nói dối thì cũng không nên lấy lý do như vậy?"

Nghê Thường nghiêm túc nói: "Chuyện này là thật, di nương của Lưu Phong là tiên tử của tiên linh môn, ta nghĩ sớm muộn rồi ngươi cũng gặp nàng ta."

"Tiên Linh Môn?" Mộ Dung phu nhân lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ngươi nói di ngương của Lưu Phong đến từ đại môn phái trong truyền thiết tiên giới" Mặc dù Mộ Dung thiếu gia chỉ là một gia tộc tu chân nhưng truyền thuyết về đại môn phái Tiên Linh Môn thần bí này cũng đã nghe qua.

"Không sai đúng là như thế" Nghê Thường lãnh đạm nói: "Phu nhân, không còn sớm nữa, chúng ta muốn nghỉ ngơi nếu người không còn chuyện gì thì mong người cáo từ?"

"Không tiễn" Trương Mỹ Nhân mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Phiền người ra ngoài để chúng ta đóng cửa"

Mộ Dung phu nhân nghe thấy hai người muốn trục khách liền phục hồi lại tinh thần. Liếc mắt nhìn hai người đầy thâm ý rồi nói: "Nếu là di nương của Phong Nhi đã vậy ta sẽ để nàng ta làm chủ"

Mộ Dung phu nhân nói không ngừng khiến Nghê Thường tức giận, ánh mắt mở to, hai tay trống nạch bộ dáng giống dân chợ búa, tức giận nói: "Phu nhân, ngươi có ý gì? Ta đã nói rõ với phu nhân, chúng ta thành tâm yêu thương nhau lại được gia trưởng Phong Nhi đồng ý. Ngươi còn muốn làm gì? Tất cả đều là nữ nhân tại sao lại làm khó nhau? Ta xem ngươi phân nửa chưa từng thấy tình yêu đích thực. Ta không quan tâm ngươi muốn gì nhưng nói rõ cho ngươi biết chúng ta sẽ là thê tử của Phong Nhi, không ai có thể ngăn cản được." Nghê Thường là lần đầu tiên với ngoại nhân biểu hiện tình cảm của mình với Phong Nhi nên có chút thẹn thùng nhưng nói xong lại cảm thấy rất thoải mái, vui sướng.

Nghê Thường là muốn nói hết ra.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy sắc mặt trắng bệch tự hồ không biết nói thế nào. Lời này của Nghê Thường trong lúc vô ý đã động tới tâm huyền của nàng ta"

"
Phu nhân, ta xem người chưa từng gặp phải tình yêu đích thực?" Trương Mỹ Nhân bình tính nói: "Nếu ngươi thật sự yêu một người thì mới có thế hiểu được. ta nói thật cho ngươi biết không ai có thể chia cách ta với Phong Nhi"

Mộ Dung phu nhân thầm thở dài một tiếng, ngầm cẩn thận về lời nói hai người trong lòng cũng có chút tư vị. Hồi tưởng lại tình yêu của mình với Mộ Dung Thiên ngày trước tuy có chút ấm áp nhưng vẫn thiếu đi vài phần tình cảm khắc cốt ghi xương.

"
Không lẽ ta thật sự chưa trải nghiệm qua tình ái sao?" Đến lúc này Mộ Dung phu nhân mới bắt đầu hoài nghi về tình yêu của mình.

"
Phu nhân, mời người đi, không tiễn-!" Trương Mỹ Nhân tức giận hừ lạnh một tiếng

Mộ Dung phu nhân dần hồi phục thần sắc, ánh mắt ủ rũ. Mặt dù con người nàng ta không thể chống lại nguyên tắc, liền trẫn tĩnh nói: "
Ta không quản chuyện tình ái của các ngươi nữa, tóm lại chuyện này các ngươi hãy tự thu xếp!" Nói xong Mộ Dung Phu nhân liền xoay người đi.

Lúc Mộ Dung phu nhân định rời đi thì Trương Mỹ Nhân cười lạnh nói: "
Phu nhân, người cũng tự thu xếp".

Nghê Thường mỉm cười nói: "
Phu nhân, kỳ thật với thân phận và địa vị của ngươi hoàn toàn có thể mai khai nhị độ, nữ nhân thì phải có nam nhân yêu thương. Ta ủng hộ ngươi"

Mộ Dung phu nhân vốn định đi ra khỏi phòng nghe thấy Nghê Thường nói vậy liền xoay người cắn răng nói: "
Cảm tạ các ngươi đã ủng hộ, nếu ta theo đuổi Phong Nhi các ngươi cũng ủng hộ chứ?" (Wtf)

Nghê Thường với Trương Mỹ Nhân không nghĩ tư tưởng của Mộ Dung phu nhân lại chuyển biến nhanh đến vậy. Lại còn nói mẹ vợ theo đuổi con rể quả thật đây mới là chuyện lạ trong thiên hạ.

Nghe Thường cũng không yếu thế liền nói: "
Đương nhiên ủng hộ, chỉ sợ ngươi không dám. Ngươi không phải rất bảo vệ phẩm hạnh à."

"
Ai bảo ta không dám, các ngươi hãy đợi đây" Mộ Dung phu nhân nói như vậy mặc dù không phù hợp với chuẩn mực nhưng vẫn không can tâm yếu thế.

Trương Mỹ Nhân thích thú nói: "
Ta sẽ đợi. :

"Hừm-!" Mộ dung phu nhân xoay người rời đi, dọc đường tim đập nhanh hơn, hai má ửng hồng từ trong nội tâm xuất hiện một cảm giác kì lạ.

Nhìn theo bóng người Mộ dung phu nhân, Trương Mỹ Nhân không nhịn nổi liền hỏi: "Tam tỷ, ngươi nói Mộ dung phu nhân nói liệu có thật không?"

Nghê Thường lắc đầu: "Ai biết được? Có lẻ nàng ta chỉ giả bộ nói vậy? Nếu chuyện này là thật thì xú tiểu tử Phong Nhi quả thật diễm phúc tề thiên".

"Tam tỷ, sau này ngươi phải quản chặt Phong Nhi rồi. Không được nhượng bộ với hắn thế được." Trương Mỹ Nhân cười nói: "Tiểu tử Phong Nhi vẫn luôn nghe theo lời người nói"

Nghê Thường mỉm cười: "Đúng là phải quản nếu cứ để vậy thì tên tiểu sắc lang kia sợ rằng sẽ đem nữ nhân khắp thiên hạ vào trong vòng tay."

"Ân, nhất định phải quản. Chẳng phải vây giờ hắn cũng đã có rất nhiều nữ nhân bên cạnh sao." Nói những lời này Trương Mỹ Nhân giống như một thiếu phụ

Nghê Thường đột nhiên cười nói: "Tự muội, nói ra cảm giác thật tốt."

"
Ái, quả thật nói ta thật tốt" Nghê Thường tự tổng kết lại thành quả của mình hôm nay.

Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc, đột nghiên ánh mắt mập mời nhìn Nghê Thường thấp giọng nói: "Tam tỷ, người nói sai rồi, yêu là phải làm tới"

Nghê Thường suy nghĩ

Trương Mỹ Nhân nhân cơ hội nói nhỏ với Nghê Thường vài câu. Đem hàm ý câu nói kia giải thích cho nàng một lượt khiến Nghê Thường diện hồng nhĩ xích.

"Tứ muội, ngươi giỏi lắm. ngươi thật háo sắc"

Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc nói: "Tam tỷ. ngươi trách oan ta rồi. Câu kia là do Phong Nhi nói"

"
Đúng là tên đại sắc lang" Nói đến đây Nghê Thường đột nhiên cười nói: "Tứ muội. dám chắc các ngươi thường xuyên làm chuyện ấy, nói cho ta biết chuyện âý như thế nào."

"
Không phải đâu Tam Tỷ, cái này là ta nghe người khác nói" Trương Mỹ Nhân dở khóc dở cười, thầm nghĩ chuyện này sao lại nói ra được.

"Không được, ta bây giờ lấy danh nghĩa tam tỷ ra lệnh cho ngươi nhất định phải nói cho ta biết các ngươi làm thế nào" Nghê Thường liền đưa tay tới người Trương Mỹ Nhân

Hai tỷ muộn cứ trêu đùa nhau.

. .

Phu Tang thần xã.

Đúng lúc đoàn người Phỉ Nhi không cầm cự được nữa thì từ ngoài sân một đoàn người áo đen tiến vào. Bọn họ nhanh chóng gia nhập cuộc chiến cùng Phỉ Nhin chống lại thần xã hộ vệ.

Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi, vừa chống cự lại bọn thần xã hộ vệ vừa thầm đánh giá đám người áo đen này tựa hồ như nhận ra lai lich của bọn chúng.

Lưu Phong đấu với Thiên Chiếu cũng phát hiện ra đám người áo đen này.

Thiên Chiếu sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng nói: "Tử vong sinh vật?"

Lưu Phong nghe vậy liền cẩn thận quan sát, phát hiện ra đám người áo đen này không hề có chút hơi thở sự sống.

"Lúc này sao lại gặp lũ tử vong sinh vật?" Thiên Chiếu suy nghĩ chuyện này có chút quỷ dị.

Lúc này Lưu Phong đã nhận ra lại lịch đám người này, theo tình báo từ kinh thành báo cáo thì đám người áo đen này giống như lực lượng thần bì trong tay thái tử phi.

"Nàng ta phái người tới giúp mình hay là có hứng thú với Phù Tang thần xã?" Lưu Phong vẫn không biết suy tính của thái tử phi.

Được sự giúp đỡ của tử vong chiến sĩ phe Phỉ Nhi phát sinh chuyển biến bắt đầu phản kích.

"Chủ nhân, Nhị vương tử ở đại điện, chúng ta may đi cứu người." Phỉ Nhi bức lui một tên thần xã hộ vệ liền phi thân đứng bên cạnh Lưu Phong
Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên Chiếu thực lực không tầm thường, tốt nhân ngươi nên ở ngoài điện để mình ta vào là được rồi"

Phỉ Nhi nghe thế trong lòng run lên tựa hồ rất cảm động.

"Cảm ơn ngưoi-!" Phỉ Nhi nói lời này rất chân thành đều xuất phát từ nội tâm, bởi vì vẫn đang cảm động từ câu nói của Lưu Phong.

Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay xuống vuốt đồn bộ phong mãn nói: "Ngươi là nô tỳ của ta sao lại có thể ngươi chết được, ta còn chờ ngươi hậu tạ ta nữa"

Phỉ Nhi nghe vậy chút hảo cảm với Lưu Phong liền bị phát vỡ.

"Hắn rốt cuộc muốn cứu mạng hay là muốn thân thể mình?" Không biết tại sao trong lòng Phỉ Nhi có chút bi thương lẫn cô đơn. Nàng mặc dù hận lưu phong như sợ rằng đời này đã không thể rời xa hắn. Trong lòng nàng cũng đã chấp nhận Lưu Phong, nhất là đối với thân thể hắn mê mẩn khiến nàng không thể không chế bản thân được.

"Ta vào trước, Phỉ Nhi công chúa, ta thật sự hy vọng ngươi không gặp nguy hiểm gì. ." Nói xong Lưu Phong hoà thành một đạo kim sắc bay vào trong thần xã.