"Thiếu chủ, cậu nghĩ được như thế, ta cũng an tâm, được rồi, cậu định đối phó với thái tử phi thế nào? "Lãnh Nguyệt dò hỏi.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Trước mắt không phải vội, . đầu tiên phải thăm dò rõ ràng ý đồ của lão hoàng đế rồi mới nói được."
"Thiếu chủ, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ thu xếp để Nữ Nhân Hoa giải quyết." Sau khi thân phận sáng tỏ, Lưu Phong đã thực sự tin tưởng Lãnh Nguyệt, hơn nữa còn cho phép hắn quản lý Nữ Nhân Hoa. Sự thật đã được chứng minh, năng lực quản lý của Lãnh Nguyệt không tầm thường chút nào, sau khi Lãnh Nguyệt tiếp quản, khả năng phản ứng nhanh của Nữ Nhân Hoa cũng tăng lên rất nhiều.
Đám Nữ Nhân Hoa cấp cao cũng nói tốt cho Lãnh Nguyệt trước mặt Lưu Phong.
"Ừ, nhanh điều tra nguyên nhân tại sao tính tình lão hoàng đế thay đổi nhiều thế, có tin tức gì nhanh chóng cho ta biết." Lưu Phong dặn dò vài câu rồi mới để Lãnh Nguyệt rời đi.
Buổi chiều, Nghê Thường lại đến tìm Lưu Phong.
Từ khi trở lại kinh đô, thời gian hai người ở bên nhau cũng ít đi nhiều. Lưu Phong thì công việc bề bộn, nhiều khi đến hai ba ngày Nghê Thường cũng không thấy bóng dáng hắn.
Hôm nay nàng nghe ngóng biết Lưu Phong cũng không đi đâu nên mới đến tìm hắn.
Chẳng biết tại sao, vài ngày không thấy hắn, trong lòng Nghê Thường cảm thấy rất trống vắng, bứt rứt khó chịu.
"Phong nhi, hôm nay không ra ngoài sao? "Nghê Thường cũng không dám chắc Lưu Phong hôm nay rảnh rỗi, vậy nên gặp hắn rồi, đầu tiên phải thăm dò một chút.
Lưu Phong vốn cũng đang gặp vấn đề, nhưng hắn cảm thấy tam sư tôn đặc biệt đến tìm nên vội vàng nói: "Hôm nay không có việc gì, tam sư tôn, chi bằng chúng ta cùng đi dạo hoa viên một chút."Muốn nói chuyện yêu đương, hiển nhiên là phải đến nơi phong cảnh hữu tình rồi.
"Thôi không đi hoa viên, chúng ta là thầy trò nói chuyện ở đây cũng được mà." Nghê Thường không muốn có kẻ khác thấy hai người ở cùng một chỗ.
"Cũng được." Lẽ nào tam sư tôn muốn hiến thân sao?
"Phong nhi, gần đây bận việc gì thế? Xem xem ta giúp gì được không? "Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Lưu Phong dán chặt vào Nghê Thường. Nàng bị nhìn như vậy cũng cảm thấy hơi ngượng, vội vàng mở miệng nói chuyện, cố gắng che dấu xấu hổ.
Lưu phong cười khì khì: "Tam sư tôn, người không cần làm gì, chỉ cần cho phép con mỗi ngày đều nhìn người, là con cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Thật không? "Nghê thường nghe vậy, chợt động tâm, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cảm giác của tên tiểu quỷ này quả nhiên khác với mình.
"Vâng, là thật đó."Lưu Phong nghiêm trang nói: "Tam sư tôn, con thật sự hy vọng luôn có người ở bên cạnh." Hắn nói đến đây, bị kích động đến mức nắm lấy tay nàng hôn nhẹ.
Nghê Thường vốn đang cao hứng, đột nhiên Lưu Phong lại hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng vội rụt tay lại, cau mày nói: "Ngươi "
Nàng vội vàng rụt tay về, nhíu mày nói: "Ngươi. ngươi làm gì thế? "
Lưu Phong thấy nàng tức giận, thầm trách mình quá nóng vội. Vội vàng chữa cháy: "Tam sư tôn, người đừng tức giận, con cũng là không kìm lòng được, ai bảo bàn tay của người xinh xắn vậy chứ." Sự thực là hắn muốn hôn lên đôi môi chúm chím anh đào của nàng, nụ hôn lên bàn tay này cũng chỉ là để xem phản ứng của nàng thế nào thôi.
Nghê Thường nghe hắn khen, gương mặt nàng đỏ ửng, khẽ gắt: "Hừ, ngươi đúng là tên quỷ nhỏ, càng ngày càng không thành thật. Ta phải nói với đại sư tôn ngươi, để nàng ấy chấn chỉnh ngươi mới được. Ta là sư tôn ngươi, không phải tình." Nghê Thường vốn muốn nói ta không phải tình nhân, đâu thể cho ngươi tùy tiện hôn hít, nhưng chữ tình ra khỏi miệng, nàng đột nhiên không muốn nói nữa.
"A a, tam sư tôn, mặc dù không phải tình nhân, nhưng trong lòng con, người so với tình nhân còn quan trọng hơn." Lưu Phong nói trắng trợn.
"Tiểu tử thúi, ngươi muốn bị đánh." Nghe Lưu Phong công khai như thế, cơn giận của Nghê Thường đã giảm phân nửa, lại càng thêm xấu hổ.
Nhìn tam sư tôn mắc cỡ, Lưu Phong âm thầm bật cười, tất cả dấu hiệu đều cho thấy, tam sư tôn đúng là có ý với hắn, chỉ là trong tâm nàng vẫn chưa muốn thừa nhận mà thôi.
Đôi mắt Lưu Phong ánh lên chút chân thành, nhìn nàng tha thiết: "Tam sư tôn, Phong nhi nói thật, trong lòng con người vừa là sư phụ, vừa là mẹ, vừa là bạn bè. trong lòng con, người chính là người thân nhất. Xin người hãy tin con, những lời này đều phát ra từ đáy lòng con. Lưu Phong là do một tay nàng chăm bẵm, nói nàng là mẹ hắn cũng không quá đáng.
"Phong nhi, con ngoan, ta tin tưởng con là được chứ gì." Nghe Lưu Phong tâm sự, cơn giận của Nghê Thường cũng biến đâu mất, đổi giận làm vui. Thực sự, với đứa nhỏ này, nàng càng lúc càng thíc, có lẽ cũng hẳn là tình yêu nam nữ, nhưng cái cảm giác thích này thì thực sự là có.
"Tam sư tôn, người cùng ba vị sư tôn đều là thân nhân của con, Phiêu Hương cốc chính là nhà của con, người yên tâm, con hôm nay có thể thề với người, chỉ cần có con, Phiêu Hương cốc sẽ không gặp rắc rối gì." Lưu phong đột nhiên sốt sắng nói.
Nghê Thường nghe xong, cảm thấy trong lòng tâm niệm gian, trong con ngươi xing đẹp đã xuất hiện vài tia sáng kì dị, nàng gật đầu, cười nói: "Phong nhi, có những lời này của ngươi, tam sư tôn cũng an tâm."
Hai người ở với nhau đến khi trời tối mịt, cảm tình quả thật tăng tiến không ít, tuy vậy cũng không xuất hiện những tình tiết ám muội như lưu phong chờ mong, rất rõ ràng, cánh cửa trái tim nàng vẫn chưa rộng mở với Lưu Phong.
Tiễn nghê thường xong, lưu phong lập tức thi triển thất tinh bộ chạy đến hoàng cung.
Lưu phong chuẩn bị để đến nửa đêm đem Ân Tố Tố cùng Ân quý phi rời cung.
Vốn hắn định đi từ chiều, nhưng vì mải cùng Nghê Thường nói chuyện, hắn mới đi muộn vậy. Dù sao, gặp người cũng phải nửa đêm, đi muộn một chút cũng không sao.
Thấy Lưu Phong đến, gương mặt Ân quý phi cùng Ân Tố Tố đều đỏ ửng.
Tại sao?
Bởi vì hai người trước vừa mới âu yếm nhau, phần thân dưới ướt át còn chưa kịp rửa, hơn nữa, cả 2 lúc này đều mặc áo ngủ rất ngắn, chỉ cần đứng dậy, chắc chắn là lộ hết cả mông.
"Cô cô, Tố Tố hai người. ? "Lưu phong ngẩn ra, lập tức hiểu rõ điều gì vừa xảy ra.
Đều là do ta sai, gần đây nhiều chuyện quá. Đối xử với cô cô có phần lạnh nhạt.
Ân Tố Tố liếc Lưu Phong một cái, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, vô cùng khả ái.
Ân quý phi cũng hơi mất tự nhiên, có điều nàng cũng đã nhiều tuổi, da mặt cũng dày hơn Ân Tố Tố, nàng đứng dậy kéo Lưu Phong lại thì thầm: "Phong nhi, ngươi làm sao mà mãi chẳng thấy đến, Tố Tố ngày nào cũng nhớ đến ngươi."
Lưu Phong cười khà khà rồi đưa tay vuốt mông nàng, cười nói: "Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến ta?"
"Đáng ghét."
Lưu Phong nhìn qua thân thể hai người vài lần, cười thầm: "Ta đến thật đúng lúc, đêm nay thật có diễm phúc nha."
"Tố Tố, cô cô. Nửa đêm hôm nay ta sẽ đưa các ngươi rời cung, từ nay về sau, các người sẽ không phải ngày ngày ở trong cung điện tối tăm này nữa."Lưu phong ôm Ân quý phi, nói ra mục đích chính của mình.
Ân quý phi nghe vậy, đột nhiên giật mình, tâm tình cực kỳ kích động.
Giấc mộng cuối cùng cũng thành hiện thực, cảm giác hạnh phúc trào dâng quanh nàng.
"Phong nhi, có thật không? Là thật phải không? "Ân quý phi ôm Lưu Phong, điên cuồng hôn lên mặt hắn, không ngừng đặt câu hỏi.
"Là thật, cô cô."Lưu phong nghiêm túc gật đầu.
"Thật tốt quá, thật sự là tốt quá."Mặc dù Lưu Phong đã sớm cam đoan, nhưng là ân quý phi nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám hy vọng việc này là thật.
Hôm nay giấc mộng trở thành sự thật, nàng thật sự rất hưng phấn, rất kích động.
"Phong nhi, cô cô đêm nay rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, chơi ta đi, muốn ta đi, ta muốn ngươi chơi với ta." Ân quý phi hưng phấn, thậm chí quên cả ngượng ngùng, chủ động khác thường.
Lập tức hai người ôm hôn thắm thiết, Ân Tố Tố ở một bên đỏ mặt nhìn.
Rất nhanh, lưu phong cùng ân quý phi hai người liền không mảnh vải che thân. , Ân Tố Tố gần đó nhìn hai người yêu nhau cuông nhiệt, nàng cảm thấy bụng dưới nóng ran.
Cảm nhận được người đàn bà đã động tình, lưu phong vội vàng banh cặp đùi thon dài của Ân quý phi, thân thể cường tráng của hắn bắt đầu cựa quậy trên người nàng.
Từ miệng Ân quý phi phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Cặp vú đầy đặn bị đôi bàn tay Lưu Phong nắn bóp thành đủ mọi hình dạng khác nhau.
Ân Tố Tố mặt đỏ như gấc nhìn cô cô, nhìn vẻ mặt sướng khoái của nàng, trong lòng Tố Tố vô cùng khao khát, nàng còn muốn người nằm dưới Lưu Phong là mình.
Sau một tiếng rên cao vút, Lưu Phong đã đưa Ân quý phi lên đỉnh.
Lưu Phong đặt Ân quý phi xuống, đến bên Tố Tố.
"Bà xã Tố Tố, đến phiên nàng đó! "Lưu Phong cười mờ ám, ôm nàng vào lòng mà hôn lấy hôn để.
Ân tố tố nhìn Lưu Phong đầy mê hoặc, nàng cũng mở miệng, để tìu ý hắn khám phá.
Nhìn cháu gái cùng Lưu Phong hôn nhau. Chỉ sau một hồi nghỉ ngơi Ân quý phi dường như cũng phục hồi khí lực, nàng vội vàng lại gần, giúp đỡ cháu gái cởi hết quần áo.
Sau đó bàn tay nàng nắm lấy điếu xì gà thịt giữa hai đùi Lưu Phong, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hôn xong, Lưu Phong đặt tay lên thân thể trắng ngần như tuyết của Ân Tố Tố, thân hình duyên dáng kiều mỵ của nàng, khiến Lưu Phong say đắm.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ cao trắng ngần của ân tố tố, đôi tay thì xoa nắn cặp vú ngồn ngộn của nàng.
Ân Tố Tố thờ gấp liên hồi, khoái cảm khiến cặp vú nàng cương lên, nhũ hoa cũng trở nên đỏ ửng.
Lưu phong có chút tâm động, không khỏi hàm ở ân tố tố nọ bột khởi bội lôi hấp duẫn đứng lên, thân thể ân tố tố run rẩy, uốn éo, rên rỉ trong miệng càng tuyệt vời vô cùng.
Ân quý phi hai tay vuốt ve, đột nhiên dúi đầu vào giữa hai bắp đùi Lưu Phong, há miệng ngậm xì gà.
Lúc này tay Lưu Phong cũng mò mẫm hạ thân Ân Tố Tố, tay hắn có cảm giác ướt át, dinh dính.
Đôi má nàng đỏ ké, vô cùng kiều diễm, sau khi Lưu Phong vuốt ve, nàng chịu không nổi không ngừng lắc mông phối hợp với động tác của hắn, cực kỳ hấp dẫn.
"Ông xã, bà xã chịu không nổi nữa rồi" Ân Tố Tố hô lên trong cơn tê-lê-phê mê đắm.
Lập tức Lưu Phong tách đôi chân nàng ra, đóng vào thân thể nàng, Ân Tố Tố khẽ rên một tiếng, rồi cũng bắt đầu hòa nhịp, phối hợp động tác cùng Lưu Phong.
Thấy bộ dạng khoái lạc của Ân Tố Tố, trong lòng Ân quý phi lại cảm thấy rạo rực, một tay nàng vuốt ve thân thể gã nam nhân, tay còn lại gại gại chỗ kín của mình, muốn được "ra" lần nữa.
Bị Lưu Phong vùi dập, gương mặt Ân Tố Tố ngập ngụa dục tình, nàng thở hổn hển như sắp chết đến nơi.
Sau một vòng ân ái, con lợn lòng Lưu Phong lại trỗi dậy, hắn lại kéo Ân quý phi sang chơi bời một trận nữa.
Mãi đến khuya, cả ba mới cảm thấy thỏa mãn, ngừng cuộc giao hoan.
Bọn họ cũng không biết rằng ngoài cửa sổ có người rình thấy hết màn hoan lạc vừa rồi.
Đợi màn giao hoan chấm dứt, bóng người rình rập mới nhanh chóng rời đi.
"Tiểu tử thúi, tự nhiên lại làm chuyện này." Thiên thượng nhân gian Nghê Thường đừng dưới bóng trăng cảm thấy rất bứt rứt.
Nàng theo Lưu Phong tới đây, tưởng hắn có chuyện đại sự gì cần làm, nàng muốn xem có thể giúp gì được hắn không, chẳng ngờ rằng sau cùng lại thấy một cảnh hoang đường.
Nàng không sao tưởng tượng được, thể tử của hắn lại cùng với cô cô của nàng làm ra chuyện như vậy, hơn nữa lại còn làm 1 quả 3 some nữa chứ.
Nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy, trái tim Nghê Thường đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Tệ thật. sao chỗ này lại ướt át thế nhỉ?" Cảm giác phần thân dưới hơi khó chịu, Nghê Thường đưa tay sờ qua mới biết ở đó đã ướt nhẹp tự bao giờ, không chỉ, nội y bị ướt, cả quần dài cũng ướt luôn.