Hi Du Hoa Tùng

Chương 585: Đông cung điên cuồng




Lưu Phong chạy tới tẩm cung của Ân quý phi cũng không thấy Ân Tố Tố và Ân quý phi, chỉ thấy Lâm lang cùng vài cung nữ trước cửa.
Thấy Lưu Phong tới, Lâm lang cung kính hành lễ: "Hầu gia, người đã tới rồi, nương nương cùng Tố Tố tiểu thư nghe nói người tiến cung nên đã đi chuẩn bị cơm tối cho người, chắc cũng sắp xong, người chờ một chút đi."
Lưu Phong mỉm cười nói: "Được, các ngươi lui xuống đi, ta ở đây dạo một lát."
Nói xong Lưu Phong một mình dạo quanh đình viện, hắn đang tự hỏi chính mình về chuyện của hắn với Ân quý phi, mặc dù hiện nay Ân Tố Tố đã chấp nhận quan hệ của hắn và Ân quý phi, nhưng vẫn còn Ân Nguyên Đạo, khó khăn à. Lúc hắn trở về đình viện đang xuất thần nhìn cây mẫu đơn thì từ đằng sau có tiếng nói vang lên: "Hầu gia, ta chuẩn bị trà cho ngài đây."
Lưu Phong quay người nhìn thấy Lâm lang đang cung kính bưng chén trà hướng về hắn nói. Lưu Phong mỉm cười tay cầm chén trà trên tay Lâm lang uống một ngụm rồi nói: "Trà ngon, ngươi tự mình pha sao?"
Lâm lang nhất thời mặt tươi như hoa, mỉm cười nói: "Đúng, ta vì Hầu gia nên tự mình pha chế."
Lưu Phong gương mặt cười cười, ngồi xuống ghế đá nói: "Lâm lang, mấy ngày nay ta không có ở đây, Tố Tố và Quý phi tốt cả chứ."
Lâm lang do dự một chút rồi nói: "Không tốt."
"Hầu gia không có ở đây nương nương và Tố Tố tiểu thư đều càm thấy không vui. cả Lâm lang cũng không vui." Lâm lang cả gan nói, trong lòng cũng là run rẩy không thôi.
Lưu Phong cười cười mập mờ, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của Lâm lang nói: "Lâm lang nói cho ta biết, có phải ngươi trong lòng luôn nghĩ tới ta?"
Lâm lang nghe thế nao nao không biết trả lời thế nào.
Thấy thế, Lưu Phong tiến tại gần Lâm lang, tay chạm vào ngực Lâm lang cười nói: "Lâm lang, ngươi cũng không còn nhỏ có một số chuyện cũng nên làm." Nói tới đây hắn liền hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy.
Lâm lang thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, thẹn thùng đáp lại Lưu Phong. Lưu Phong ôm vòng eo thon nhỏ mềm mại của Lâm lang mà kéo vào lòng ôn nhu nói: "Lâm lang, ta biết ngươi và các nàng đều không muốn ở lại trong cung, vài ngày nữa ta sẽ dắt ngươi và các nàng rời cung, nhưng ngươi phải đáp ứng ta cả đời hầu hạ nương nương, ngươi làm được không."
Lâm lang vội vàng nói: "Lâm lang nhất định làm được."
"Tốt, không uổng công ta hôm nay chiếu cố ngươi một phen" hôm nay có ý tưởng chinh phục Lâm lang, chuyện hắn và Ân quý phi Lâm lang là người hiểu rõ nhất, huống hồ Ân quý phi cũng chưa từng coi Lâm lang là hạ nhân, phỏng chừng sau này Ân quý phi rời cung vẫn còn cần Lâm lang chiếu cố, thế nên hôm nay Lưu Phong quyết định chăm sóc nàng thật tốt.
"Hầu gia, người muốn làm gì." Lâm lang chớp chớp cặp mắt gợi cảm nói: "Lâm lang không dám, vạn nhất nương nương và Tố Tố tiểu thư trách tội. nô tỳ."
Lưu Phong nhìn thấy Lâm lang kiều mị như vậy, trong lòng chợt động, đôi tay liền tiến lên bộ ngực nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, nói khẽ vào tai Lâm lang: "Yên tâm đi, không ai trách tội ngươi đâu."
"y. a" bộ ngực nhỏ nhắn bị Lưu Phong mơn trớn làm chấn động toàn thân Lâm lang, hai tay ôm chặt Lưu Phong, bật ra tiếng rên mê người. Tình cảnh như thế này, Lâm lang đã mong muốn từ lâu, nay thành hiện thực làm nàng rung động không thôi.
Nói đi cũng nói lại, Lâm lang hiện giờ trở nên thế này cũng là do hắn một tay dạy hư nàng. Hắn ở trong nội cung của lão Hoàng đế dâm loạn phi tử. Đã sớm khiến cho tiểu tì đang độ tuổi thanh xuân này bị khiêu khích chịu hết nổi.
Theo từng động tác mơn trớn của Lưu Phong, Lâm lang cả người như có điện, hoàn toàn mất đi sự khống chế với thân thể nằm trong lồng ngực Lưu Phong.


Đông cung

Thái tử phi và Hoàng thái tôn sau khi biết thái độ của Mộ Dungthế gia với Lưu Phong thì vừa tức vừa giận.
Hoàng thái tôn tức giận vì biết nữ nhân của mình đã bị Lưu Phong đoạt mất.
Thái tử phi thì lại nghĩ sâu xa hơn nhiều, nàng biết thân phận thực sự của Lưu Phong, hắn mới chính là người năm đó thân thiết cùng với Mộ DungUyển Nhi, từ trước tới nay nàng vẫn luôn lo Lưu Phong và Mộ DungUyển Nhi nhận ra nhau, hôm nay vấn đề lo lắng của nàng đã trở thành hiện thực. Thế lực Mộ Dunggia tộc ra sao, nàng biết rất rõ, nếu Mộ Dungthế gia kết minh cùng Lưu Phong, hơn nữa hắn còn có Phượng Viên sau lưng thì thế lực Lưu Phong đã có thể cùng Yến vương và Đông cung tranh cao thấp.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng, ta đã có biện pháp." Hoàng thái tôn thấy mẫu thân chau mày, tự cho là minh thông minh nói: "Mẫu thân, người yên tâm, ta sẽ đem gạo nấu thành cơm, chỉ cần ta và Mộ Dung tiện nhân kia thành vợ chồng thì còn sợ Mộ Dungthế gia không kết minh hữu với chúng ta sao?"
"Ngu dốt" Thái tử phi không thể ngờ được lời như vậy Hoàng thái tôn cũng có thể nói ra được, gạo nấu thành cơm, nói thật dễ dàng, Mộ Dung thế gia để chuyện đó sảy ra sao?
Hoàng thái tôn bị đả kích, ủy khuất nói: "Mẫu thân, vì sao ngươi mắng ta, người thường xuyên nói ta không có tiền đồ, hôm nay ta đưa ra chủ ý mà người vẫn mắng ta." (ngu thế-BTV: Ngu thật ^^)
Thái tử phi nghe thế đúng là khóc không được mà cười cũng không xong, đúng là tạo nghiệt à, sao lại sinh ra loại con ngu ngốc như thế này chứ.
Thái tử phi thở dài một tiếng rồi nghiêm giọng nói: "Triệt nhi, ngươi nghe rõ ta nói đây, nếu ngươi dùng những biện pháp bình thường theo đuổi Mộ Dung Uyển Nhi ta sẽ tận lực ủng hộ ngươi, nhưng nếu dùng biện pháp bỉ ổi thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Hoàng thái tôn không cho là đúng nói: "Mẫu thân, đối phó nữ nhi thật ra dễ dàng mà (ừa, dễ lắm con ạ), chỉ cần một chút xuân dược là ta cam đoan nàng sẽ để ta ăn ngay"
"Im mồm lại" Thái tử phi lớn tiếng trách mắng: "Ta cảnh cáo ngươi, với Mộ DungUyển Nhi tuyệt đối không được dùng âm chiêu, đừng nói là không có khả năng, mà dù ngươi có thành công thì cũng sẽ bị Mộ Dung thế gia điên cuồng trả thù."
"Triệt nhi, nếu ngươi không nghe ta, tính mạng ngươi khó mà giữ được"
Hoàng thái tôn chăm chú nghe mẫu thân nói xong vội vàng nói: "Mẫu thân, người yên tâm ta sẽ ghi nhớ lời nói, ta sẽ dùng thủ đoạn bình thường theo đuổi Uyển nhi."
Hoàng thái tôn đi rồi, thật lâu sau tâm tình Thái tử phi cũng không trở lại bình tĩnh, biểu hiện của Hoàng thái tôn càng ngày càng làm cho nàng thật sự thất vọng.
Nói theo như dân gian thì hắn là bùn đất chẳng thể xây tường (BTV: câu này ta dịch nôm, không tài nào nhớ nổi nó nằm ở đâu, có lẽ đúng là"dân gian" thật ^^)
Nhưng hiện tại nàng đã không còn đường lui, Hoàng thái tôn bây giờ là chỗ dựa duy nhất của nàng, nếu không có hắn nàng sẽ không còn gì cả, ít nhất trong lòng nàng vẫn không nghĩ tới sẽ thành nữ hoàng. Đương nhiên điều này cũng không có khả năng thành sự thật, dân chúng đại hoa sẽ không cam tâm để một người đàn bà nô dịch họ.
"Lưu Phong à Lưu Phong, nếu ngươi thật sự là con ta thì." so Hoàng thái tôn với Lưu Phong, Lưu Phong mới chính thức là nhân trung chi long. Thái tử phi thường xuyên suy nghĩ, nếu Hoàng thái tôn được một nửa Lưu Phong thì nàng cũng không suốt ngay lo lắng thế này. Lúc này vấn đề càng ngày càng phức tạp, vốn nàng tưởng Mộ Dung thế gia xuất hiện sẽ tăng mạnh lực lượng mình lên, nhưng cuối cùng không ngờ lại tiện nghi cho Lưu Phong, làm lực lượng hắn tăng lên không ít.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mộ DungUyển Nhi với Lưu Phong chắc chắn đã nhận ra nhau, tình huống của Đông cung càng ngày càng bất lợi. Thái tử phi suy nghĩ có nên cùng Lưu Phong nói chuyện hay không, dù sao hắn cũng tưởng nàng là mẫu thân.
Hoàng thái tôn trở về phòng nghĩ lại chuyện bị nhục nhã như thế nhất thời lửa giận bừng bừng, đồ đạc trong phòng hoàn toàn bi phá hủy.

"Lưu Phong ta nhất định giết ngươi, . hôm nay mẫu thân trách phạt đều là do ngươi làm hại. ta nhất định giết ngươi." Hoàng thái tôn hai mắt đỏ sậm toát ra dầy đặc sát khí.
"Ngươi cướp đàn bà của ta, ta sẽ cướp đàn bà của ngươi."Hoàng thái tôn trong mắt ánh lên dâm quang, hình như đã nghĩ ra gì đó.
"Tiểu bàn."
Hoàng thái tôn gọi vài tiếng, một tiểu thái giám thanh mi tú mục chạy vào, quỳ xuống đất hô: "Điện hạ, có ta"
"Ta cho ngươi giám thị tẩm cung của Ân quý phi, Ân Tố Tố hiện vẫn đang ở trong cung chứ." Hoàng thái tôn hỏi một cách lạnh nhạt.
"Hồi bẩm điện hạ, vẫn còn trong cung ạ."
"Tốt, tốt lắm." Hoàng thái tôn cười nói: "Ngươi tiếp tục giám thị, sáng mai báo cáo cho ta."
"Ân tố tố, nam nhân của ngươi đụng tới đàn bà của ta, cũng không trách ta được." Hoàng thái tôn dưới cơn giân điên cuồng, mất đi lý trí, quên hẳn lời Thái tử phi dặn dò, đàn bà của Lưu Phong tuyệt không thể đụng vào.



"Phong nhi, ngươi tới rồi hả" Ân quý phi từ nhà bếp đi tới, thấy Lưu Phong không khỏi kích động.
Lưu Phong nhìn kĩ mỹ phụ phong tư kiều diễm, khí chất cao nhã trong lòng cũng kích động không thôi: "Phong nhi vấn an cô cô."
"Phong nhi, chúng ta vào phòng nói chuyện trước, Tố Tố đang làm cơm sẽ tới nhanh thôi." Ân quý phi thấy Lưu Phong nhìn mình chằm chằm, có chút hoảng sợ vội vàng đổi đề tài.
Hai người nhanh chóng vào phòng, Lưu Phong cười nói: "Cô cô, mấy ngay nay có nhớ ta không vậy." ánh mắt như gắn vào bộ ngực to lớn của Ân quý phi. Nghe Lưu Phong nói trắng trợn như thế, lại nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của hắn, Ân quý phi cặp má ửng hồng, tim đập cũng nhanh hơn.
Phải nói là mấy ngày không gặp, nàng nhớ hắn không thôi, tối trước nàng còn bị một giấc xuân mộng, trong giấc mộng cùng hắn hoan lạc không tả siết làm nàng tỉnh dậy cả người con đỏ bừng phấn khích, ngay cả hạ thân cũng ẩm ướt một mảnh.
"ân" Ân quý phi thấp giọng lên tiếng: "Tố Tố cũng rất nhớ ngươi, ngày đêm đều nhớ tới ngươi. Được rồi, lần này về có đi nữa không?" Ân quý phi vẻ mặt mong mỏi hỏi.
Lưu Phong hai con mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan kiều mị của nàng gật đầu nói: "Cô cô yên tâm, lần này trở về dù có phải đi ta cũng sẽ đem người và Tố Tố cùng đi."
Ân quý phi nghe hắn nói vậy thân hình nhất thời run mạnh, tâm tình kích động không ngừng nói: "Phong nhi, ngươi nói thật sao."
Lưu Phong gật đầu khẳng định: "Cô cô, thật như thế, người yêu tâm, không cần lo lắng gì hết, mọi chuyện đã có ta an bày ổn thỏa."
"ân" Ân quý phi cố đè nén kích động trong lòng, bình tĩnh lên tiếng, rời khỏi hoàng cung lạnh lẽo vô tình này là giấc mộng cả đời nàng, nàng vốn nghĩ chuyện rời nơi đây vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng, nay giấc mộng sắp thành hiện thực, hơn nữa lại cùng nam nhân mà nàng thương yêu rời khỏi, ngươi nói nàng có thể không hạnh phúc sao?
Lưu Phong nhìn bộ ngực to lớn của nàng, tiến lại gần nàng. Ân quý phi thấy Lưu Phong nhìn vào ngực mình làm gì mà không biết tâm tư của hắn, lại nhớ tới xuân mộng mấy ngày nay hơi thở trở nên dồn dập, đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, ngươi trước tiên ngồi xuống đi, ta đi xem Tố Tố thế nào rồi."
Lưu Phong ánh mắt tóe dâm quang đứng lên nói: "Cô cô, xa nhau đã lâu, chúng ta cùng ngồi nói chuyện cùng nhau đi."
"Cô cô, người cũng biết mấy ngày nay ta không ngày nào không nghĩ tới người." Lưu Phong động tình nói.
Ân quý phi nghe vậy, tâm can ngọt ngào, kiều mị liếc hắn một cái: "Phong nhi, ngươi thật tốt."
"Cô cô, để ta ôm người nào" Lưu Phong nhìn thục nữ mê người như thế, chịu làm sao được, tiến lại phía trước ôm lấy Ân quý phi vào lòng.
Ân quý phi mặt mày đỏ ửng, then thùng, vốn còn muốn dãy dụa đi ra ngoài nhưng nằm trong lồng ngực Lưu Phong, ngửi mùi nam nhân quen thuộc, làm cho nàng vùng vẫy không nổi, tâm hoảng ý loạn.
Ôm eo nhỏ mềm mại, trơn nhẵn như ngọc của Ân quý phi, mũi ngửi thấy mùi thơm ngát từ người nàng tỏa ra, trong lòng không khỏi rung động: "Cô cô, ta mỗi ngày đều nhớ tới người đó, đêm cũng mơ thấy người" vừa nói xong hắn đưa miệng gắn chặt vào đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng