Hi Du Hoa Tùng

Chương 569: Mộ Dung Uyển Nhi và Thái Tôn gặp mặt




Mộ Dung Uyển Nhi cau mày, trong mắt hiện lên một đạo giận dữ, chẳng báo trước một lời lập tức đánh tay từ trên xuống, gõ một cái lên đầu Hoàng Thái Tôn: "Xú Bảo Bảo, đã lớn như vậy rồi, còn muốn chiếm tiện nghi của ta ư, muốn là được sao."
Hoàng Thái Tôn một trận buồn bực, mỹ nữ này trông dịu dàng như vậy, như thế nào bây giờ đột nhiên biến thành nữ bạo long rồi.
Hắn không biết trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi đang thầm nghĩ, tiểu Bối Bối yêu quý của ta như thế nào lại thay đổi lớn như vậy. Xem ánh mắt kia tựa như là sắc trung ngạ quỷ (quỷ háo sắc), thật sự khiến người ghê tởm.
Chẳng lẽ thời gian thực có thể thay đổi bản tính một người?
Mộ Dung Uyển Nhi suy nghĩ một chút, hỏi: "Còn nhớ rõ năm đó lời thề của ta với ngươi như nào chứ?"
Hoàng Thái Tôn nao nao, lập tức cười nói: "Còn a, ngươi nói sau này lớn lên phải làm thê tử của ta."
Mộ Dung Uyển Nhi khẽ nhíu mày, lập tức cười nói: "Còn có thể nhớ lại cả câu ta nói lúc ấy không?"
Hoàng Thái Tôn thấp giọng suy nghĩ một chút, nói: "Thực xin lỗi. Thời gian lâu quá rồi, ta thực không nhớ nổi cả câu nói lúc ấy."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, thoáng có chút thất vọng. Chẳng qua cẩn thận nghĩ cũng không có vẫn đề gì, dù sao việc cách đây đã nhiều năm, lúc ấy Hoàng Thái Tôn lại nhỏ như vậy, nhớ không ra cũng là có nguyên do.
Chẳng qua chính Mộ Dung Uyển Nhi lại nhớ rất rõ ràng. Lần đó, nàng lần đầu tiên chủ động hôn Hoàng Thái Tôn, hơn nữa còn nói với hắn: "Ngươi yên tâm, chúng ta không phải tiểu hài tử một hai tuổi, ta hôn ngươi, ta sẽ chịu trách nhiệm." (Người biên: Ặc, sao không có mỹ nhân nào chịu trách nhiệm với ta???)
Giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười, khi đó thật là thú vị.
Đáng tiếc a, quãng thời gian năm đó đã một đi không trở lại, đảo mắt một cái, bọn họ đều đã trưởng thành.
Mộ Dung Uyển Nhi thực không muốn lớn, cũng cự tuyệt lớn lên, sau khi lớn lên phiền não thật sự quá nhiều. Hơn nữa nàng là một tử nữ thế gia, phiền não trong lòng càng nhiều muốn chết được.
Liền nói hôm nay gặp mặt cùng Hoàng Thái Tôn, vốn chỉ là gặp mặt lão bằng hữu ôn chuyện. Nhưng lúc trước, nàng lại nhận được nhiệm vụ từ gia chủ Mộ Dung Thiên, cũng chính là phụ thân nàng.
Mộ Dung Thiên để nàng nhân cơ hội này dò chừng tâm tư Hoàng Thái Tôn, xem Hoàng Thái Tôn có còn giống như người thời bé trong lòng nàng thích hay không.
Mộ Dung thế gia lần này xuất hiện lại, có thể nói là không có chỗ dựa. Hiện tại đang muốn tìm một phương thế lực hợp tác. Bọn họ là đại thế gia như vậy, muốn yên ổn một mình là không có khả năng.
Trước mắt thế cục đế quốc thực rõ ràng, tính ra Yến vương phủ cùng Đông cung thế lực lớn nhất. Chẳng qua theo phân tích theo tình huống mới nhất nhận được, Mộ Dung Thiên tựa hồ ngả về Yến vương hơn một chút.
Tại Đông cung bên này, Hoàng Thái Tôn tuy là cháu nội hoàng đề. Nếu không phải Thái Tử phi cùng tùy tùng của Thái Tử điện hạ năm đó vất vả chống đỡ, Đông cung căn bản là chẳng làm nên nổi trò chống gì.
Vốn, Mộ Dung Thiên là muốn hợp tác với Yến Vương.
Nhưng một ít trưởng lão của Mộ Dung gia tộc tỏ vẻ phản đối. Bọn họ nghĩ Mộ Dung thế gia đầu phục Đông cung thích hợp hơn, lý do là từ mối quan hệ giữa Mộ Dung Uyển Nhi và Hoàng Thái Tôn Đông cung có thể trong hợp tác để Mộ Dung thế gia tranh thủ được nhiều ưu thế hơn.
Xem xét toàn bộ các chi tiết này, Mộ Dung Thiên quyết định tạm thời trước tiên không cùng hai bên gặp mặt, cứ để xem đã rồi nói sau.
Hoàng Thái Tôn thấy Mộ Dung Uyển Nhi cúi mặt không nói gì, trong lòng có chút lo lắng. Thầm nghĩ, hay là tại ta quên lời thề năm đó, khiến nàng tức giận.
Nhưng, sự tình mười mấy năm trước ai có thể nhớ rõ được.
"Mẹ nó. Nếu không phải mẫu thân nói cho ta, ta còn không biết ngươi là người như nào? Ta sao mà nhớ được chứ?" Hoàng Thái Tôn có chút ủy khuất, sự tình lúc ba bốn tuổi. Ai nhớ rõ được a.
Đúng vậy, dưới sự gợi ý của Thái Tử phi, Hoàng Thái Tôn đối với sự tình quen biết trước đây của mình với Mộ Dung Uyển Nhi một chút cũng không hoài nghi. Giờ phút này, hắn chỉ còn biết oán trách trí nhớ mình kém thôi.
"Bối Bối, như thế nào không nói? Ngươi giận à?" Hoàng Thái Tôn vốn lại muốn nắm tay. Nhưng nhớ tới lúc trước bị nàng hất ra, trong lòng có chút sợ hãi, đem tay thu lại, cẩn thận hỏi thăm dò.
Mộ Dung Uyển Nhi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, mỉm cười với Hoàng Thái Tôn, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Không có dù sao là sự tình lúc nhỏ, ngươi nghĩ không ra cũng là có nguyên do bên trong."
"Bối Bối, ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm rồi. Ta còn tưởng ngươi sẽ tức giận không để ý tới ta nữa?" Hoàng Thái Tôn trên mặt giả bộ hình dáng sợ hãi. Trên thực tế trong lòng lại đang mắng to Mộ Dung Uyển Nhi.
"Bảo." Mộ Dung Uyển Nhi nghĩ thấy gọi Hoàng Thái Tôn là Bảo Bảo có chút không thích hợp. Dù sao kia cũng là kiểu xưng hô lúc nhỏ. Hiện giờ hắn một khi đã quên mất lời thề lúc nhỏ, nếu lại tiếp tục gọi như vậy, cũng thật không có ý tứ.
"Điện hạ, ngươi hiện giờ có thê tử chưa?" Mộ Dung Uyển Nhi thoáng do dự một chút, quyết định trực tiếp hỏi.
Hoàng Thái Tôn nghe vậy, vội vàng nói: "Chưa có. Lòng ta luôn nghĩ về Uyển Nhi nàng. Mấy năm nay, ta luôn ngóng trông được cùng nàng gặp mặt. Trừ ngươi ra, nữ nhân khác ta sẽ đều không quan tâm."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe Hoàng Thái Tôn ngay cả Bối Bối cũng không gọi, trong lòng càng thêm thất vọng. Nghĩ người này trở nên thật ghê gớm, nhưng cũng thật là hay quên.
Năm đó, hắn từng nói qua với nàng. Ngươi vĩnh viễn đều là Bối Bối của ta, ta vĩnh viễn là Bảo Bảo của ngươi. Nhưng hiện tại.
Mộ Dung Uyển Nhi là sao biết, không phải Hoàng Thái Tôn thay đổi, mà là hắn ngay từ đầu đã không phải Hoàng Thái Tôn năm đó.
"Ai, có lẽ là ta quá ngây thơ rồi." Mộ Dung Uyển Nhi thở dài trong lòng một tiếng, ổn định cảm xúc, có chút miễn cưỡng nói: "Ta cũng luôn nghĩ đến ngươi."
"Ngươi gả cho ta được không?" Hoàng Thái Tôn không nhịn được nói.
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, hừ giận một chút, cười duyên dáng, mặt ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Chán ghét, hỏi trực tiếp như vậy, một chút thành ý cũng không có. Ta mới là không lấy chồng a."
"Uyển Nhi, ngươi là nữ thần của ta." Hoàng Thái Tôn thấy Mộ Dung Uyển Nhi hiện ra bộ dáng tiểu nữ nhi, trong lòng rất là đắc ý, thề thốt nói: "Uyển Nhi, nếu ngươi không lấy ta, ta sẽ chết đó."
Mộ Dung Uyển Nhi mặt đỏ ửng, che miệng cười khẽ: "Mồm miệng Điện hạ trơn tru hơn so với lúc nhỏ. Ta không thích ngươi như vậy."
Hoàng Thái Tôn khẽ thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Uyển Nhi, kỳ thật ngươi không biết, ngày thường ta rất ít lời, chỉ là không biết vì cái gì từ sau khi gặp ngươi, trong lòng lại có rất nhiều lời muốn nói với ngươi."
Mộ Dung Uyển Nhi cười duyên, trong mắt bắn ra một đạo nhu tình sâu sắc, thấp giọng nói: "Vì cái gì lại như vậy?"
Hoàng Thái Tôn vội vàng nói: "Đương nhiên là bởi vì ta thích ngươi, yêu chính là lí do cho ngươi."
"Uyển Nhi, ngươi gả cho ta đi? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi gả cho ta, ta cam đoan chỉ yêu mình ngươi." Hoàng Thái Tôn thấy có cơ hội, quyết định sấn nhiệt đả thiết (thừa dịp sắt nóng mà đập-nhân cơ hội mà làm việc gì đó), nếu đêm nay lên giường luôn thì thật tốt.
Mộ Dung Uyển Nhi vui mừng ngẩng đầu lên, trong mắt xúc động đầy nước mắt: "Điện hạ, ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
Đưa tay lau nước mắt của Mộ Dung Uyển Nhi, Hoàng Thái Tôn rất nghiêm mặt nói: "Ân. Đây đều là lời trong tim ta."
Mộ Dung Uyển Nhi chớp mắt vài cái, động tình nói: "Có thể nghe được lời nói trong tim ngươi, ta thật sự cao hứng. Điện hạ, cám ơn ngươi."
Hoàng Thái Tôn trong lòng thầm đắc ý: Mẫu thân còn nói Mộ Dung Uyển Nhi không dễ đối phó, người xem ra lúc này mới nói vài câu, nàng đã cảm động thành dạng này. Có gì khó chứ? Xem điệu này, đêm nay lên giường cũng không phải là việc khó gì.
"A a, xem ra mị lực của ta cũng không tệ a." Hoàng Thái Tôn không biết xấu hổ thầm nghĩ.
"Uyển Nhi, vậy có là gì, ngươi vĩnh viễn đều là người ta yêu nhất." Hoàng Thái Tôn thấy thời cơ không sai biệt lắm, duỗi tay ra, muốn chuẩn bị ôm lấy Mộ Dung Uyển Nhi.
Ai ngờ Mộ Dung Uyển Nhi kia cư nhiên vẫn không tình nguyện, khéo léo tránh khỏi cái ôm của Hoàng Thái Tôn, hơn nữa vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Điện hạ xem ta như loại người nào? Ngươi nghĩ ta là nữ nhân tùy tiện sao?"
Hoàng Thái Tôn nghe vậy, trong lòng há mồm mắng to: "Ngươi *** nghĩ ngươi là loại người nào, người đứng đắn? Mới tí tuổi đầu đã biết hôn lão tử, hiện tại lại ra vẻ đứng đắn.
"
A a, Uyển Nhi, ngươi giận à? Kỳ thật là ta đùa với ngươi thôi. Ngươi có biết không, ta cũng không phải loại người tùy tiện." Nhớ tới lời của Thái Tử Phi, Hoàng Thái Tôn cũng không dám quá phóng tứ, vội vàng ôn nhu xoa dịu Mộ Dung Uyển Nhi.
Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng cũng âm thầm cười lạnh. Nàng luôn cảm thấy Hoàng Thái Tôn trước mặt thực lạ lẫm, quá lạ lẫm, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có. Thậm chí, ngay cả kích tình chờ mong đã lâu cũng không có.
Hơn nữa, thậm chí bản năng thân thể nàng còn kháng cự tiếp xúc với hắn.
Tóm lại, Hoàng Thái Tôn trước mắt cho nàng một cảm giác không tốt. Nàng cảm thấy có chút quái dị, nhưng cụ thể vì sao như thế thì lại không thể nói được.
Chẳng qua mục đích đêm nay cuối cùng cũng đạt được
Xem xét theo tình huống hiện tại, Hoàng Thái Tôn hiển nhiên vẫn thích nàng.
Nếu nói, nàng có thể trở thành Hoàng Thái Tôn phi, trợ giúp đối với gia tộc không thể nghi ngờ là rất lớn. Chỉ là đối với cuộc hôn nhân sắp đến này, trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi đã có chút chán ghét và sợ hãi.
"
Điện hạ, ngươi có yêu ta không?" Mộ Dung Uyển Nhi hỏi rất nghiêm túc.
"
Yêu, đương nhiên yêu. Ta không phải đã nói rồi sao, ta ai cũng không cần." Hoàng Thái Tôn chỉ tay lên trời thề, trịnh trọng gật gật đầu, mặt không có một tia đùa cợt.
"
Ta cũng vậy!" Mộ Dung Uyển Nhi mặt đầy nước mắt, nhìn hắn nhẹ nhàng cười, hai gò má tựa như hoa xuân nở rộ, xinh đẹp không gì bì được.
Hoàng Thái Tôn thầm bật cười, Mộ Dung Uyển Nhi tiểu nha đầu này cũng thật ngốc, quá dễ lừa, chỉ vài câu tình thoại đơn giản như vậy, nàng đã muốn khóc rồi.
"
Không có một chút tính khiêu chiến nào a." Hoàng Thái Tôn thậm chí bắt đầu tưởng tưởng niềm vui khuê phòng đêm nay.
"
Điện hạ, giờ đã không còn sớm. Hôm nay được gặp ngươi, có thể biết tâm tư của ngươi, ta đã hài lòng rồi. Hôm nào ta lại đến gặp ngươi." Mộ Dung Uyển Nhi như trước tìm không thấy một chút cảm giác quen thuộc từ trên ngươi Hoàng Thái Tôn. Một khi đã đạt được mục đích, cũng không nhất thiết phải tiếp tục kéo dài nữa.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, nàng như trước không có phát hiện Hoàng Thái Tôn này không phải Hoàng Thái Tôn kia.
Nàng đem cảm giác xa lạ quy kết cho thời gian.
"
Có lẽ thời gian đã xóa nhòa đi hết thảy? Có lẽ ta không nên tiếp tục giữ giấc mộng lúc nhỏ kia nữa." Mộ Dung Uyển Nhi rất là thất vọng.
"
Uyển Nhi, ngươi phải đi à? Hay đêm nay chúng ta." Hoàng Thái Tôn rất muốn nói: "chúng ta lên giường?" Nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Uyển Nhi sắc mặt phát lạnh, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Nhìn bóng dáng Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, Hoàng Thái Tôn hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "
Xú nữ nhân, sớm muộn cũng khiến ngươi quỳ dưới khố lão tử."
.
.
Sau khi trở về Mộ Dung thế gia, sắc mặt Mộ Dung Uyển Nhi có chút tái nhợt, ánh mắt mang theo sự bi thương, giấc mộng luôn chôn dấu trong lòng, hôm nay coi như đã tan vỡ.
Bảo Bảo trong lòng nàng, lại không có giống như nàng chờ mong là người luôn ghi nhớ lời thề lúc nhỏ.
Bảo Bảo trong lòng nàng, lại không cho nàng kích tình chờ mong đã lâu.
Cho tới bây giờ, nàng như trước cảm thấy Hoàng Thái Tôn thật lạ lẫm.
"Vì cái gì lại như vậy?" Mộ Dung Uyển Nhi cắn chặt môi, tựa hồ là tự nói với mình.
"Uyển Nhi, ngươi đã trở về, tình huống thế nào?" Ở bên người nàng, là Mộ Dung phu nhân, thê tử Mộ Dung Thiên, cánh tay thứ hai của Mộ Dung thế gia.
"
Mẫu thân, hắn thay đổi." Mộ Dung Uyển Nhi chán nản nói.
"
Thay đổi, trong lòng hắn đã không có ngươi?" Mộ Dung phu nhân hỏi.
Mộ Dung Uyển Nhi lắc đầu, trả lời: "
Không phải như người tưởng tượng đâu. Trong lòng hắn như trước vẫn có ta, chỉ là ta từ trên người không thấy được một chút cảm giác quen thuộc nào. Ngược lại, ta nghĩ hắn quá lạ lẫm."
"
Ta sớm nói qua, giấc mộng của ngươi sớm muộn sẽ tan vỡ mà thôi." Mộ Dung phu nhân nhìn nữ nhi của mình, thở dài nói: "Chỉ cần ngươi có thể nắm chắc trở thành Thái Tôn Phi, như vậy là đã đủ rồi."
"
Nhưng ta phát hiện, ta cũng không yêu hắn." Mộ Dung Uyển Nhi vốn nghĩ mình yêu Hoàng Thái Tôn, nhưng đợi đên lúc này gặp mặt, nàng mới biết được, sự thật không giống như vậy. Ít nhất, trong cuộc gặp mặt hôm nay, nàng thực không có động tâm cũng không động tình. Hơn nữa, ánh mắt Hoàng Thái Tôn nhìn nàng làm nàng rất chán ghét, thật sự còn có chút ghê tởm.
"
Nữ nhi, ngươi bây giờ còn không rõ sao chứ?" Mộ Dung phu nhân đi về phía trước, cùng Mộ Dung Uyển Nhi đứng sóng vai cùng nhau, thấp giọng nói: "Ngươi hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là trở thành Thái Tôn Phi, hoặc là trở thành Yến Vương Phi."
"
Ta không hiểu." Mộ Dung Uyển Nhi bỗng nhiên cuồng loạn gào to: "Ta chính là không hiểu, vì lợi ích gì mà Mộ Dung gia tộc lại phải đem ta làm vật trao đổi."