Hi Du Hoa Tùng

Chương 568: Kim thiên nhượng nhĩ mạc cá cú




(Hôm nay cho ngươi sờ hết)
"La Sát, ngươi chết chắc rồi!" Lưu Phong lạnh lùng cười nói, tiến lên từng bước, trong lòng sát ý lại dâng lên.

La Sát nghe vậy hung hăng nói: "Cho dù có chết, ta cũng phải kéo ngươi theo."

Lưu Phong cười nhạt nói: "Không thể không nói cho ngươi. Ngươi không có cái bản sự ấy đâu."

La Sát trong lòng phát lạnh, biết Lưu Phong nói không sai, hắn đúng thật là cửu tử nhất sinh. Chẳng qua hắn vẫn cứng đầu như trước quát: "Hừ. Tiểu bạch kiểm ngươi thật sự là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp, chẳng qua ngươi muốn giết ta, chỉ sợ chưa chắc được dễ dàng, hãy bớt nói nhảm mà động thủ đi."

Nói xong, La Sát hai tay kháp động (bấm ngón tay) ấn quyết, há mồm phun ra một ngụm tử khí.

Khí lưu loạn dũng (dòng khí chạy hỗn loạn), hướng bốn phía tản ra, cây cối chung quanh, thậm chí ngay cả đá núi cũng mất đi vẻ sáng bóng ngày xưa, biến hết thành màu xám. Một cỗ sát khí hủy thiên diệt địa hướng Lưu Phong ụp tới.

Lí Hương Quân vội vã: "Cẩn thận, La Sát muốn tự bạo."

Lưu Phong tuy kinh bất loạn (gặp hiểm nguy nhưng không hoảng loạn), vội vàng toàn lực thúc dục nguyên anh lực, Hạo Thiên kiếm lập tức rời tay ra, nhắm chuẩn xác vào La Sát trong tử khí.

Không ai có thể hình dung tốc độ một kiếm này. Ngay cả bản thân Lưu Phong cũng không thấy rõ quỹ tích chuyển động của Hạo Thiên kiếm. Trong mắt chỉ còn là một mảnh hào quang.

La Sát thời điểm thấy một kiếm này, hoàn toàn sợ đến ngây người.

Hắn không dám tưởng tượng, một kiếm này rốt cục có uy lực lớn đến mức nào.

Trực giác nói cho hắn, một kiếm này không thể kháng cự. Kiếm quang màu trắng kia, thanh sắc hỏa diễm kia đều là thứ hắn sợ.

Hắn không dám không lui bước. Nhưng không nghĩ tới một kiếm này tốc độ công kích cực nhanh. Kiếm thế cường đại, căn bản là không có khả năng có thể né tránh.

Hắn chỉ cảm thấy ngực lạnh một cái, sau đó là ngửi được một mùi huyết tinh tanh hôi. Đúng vậy, Hạo Thiên kiếm đã cắm chuẩn xác ở ngực hắn.

"Về vỏ!"

Lưu Phong quát nhẹ một tiếng, Hạo Thiên kiếm đã chui vào vỏ. Ngực La Sát giờ chỉ còn máu đen chảy như suối.

La Sát cười chua xót, đã không thể nói thêm gì, cũng không thể mở miệng. Tử Vi linh hỏa bám trên Hạo Thiên kiếm đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ hắn.

"Ta không cam tâm. Vì cái gì ta lại bại bởi tiểu bạch kiểm này." La Sát gào thét trong lòng, đáng tiếc là lại không thể mở miệng.

Lưu Phong tựa hồ hiểu được tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng nói: ""Người vùng vẫy trong giang hồ, sao có thể không bị thương. Bản thân thế giới này chính là lớn ăn thịt nhỏ. Kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn. Duy chỉ có cường giả, mới có tư cách sống sót. Ngươi chết, bởi vì ngươi là kẻ yếu. Sự tình chỉ đơn giản như vậy"

La Sát, Tu La, mười ba môn đồ chết, Ác Quỷ cùng Tử Hồn cũng đã chết, tòa án hắc ám lần này dốc hết sức ra, lại toàn bộ đều bỏ mạng tại Phong thành.

Đó chính là vận mệnh của chúng.

Dù sao cũng là đồng môn ngày xưa. Lí Hương Quân khẽ thở dài một tiếng, đi tới đỡ Lưu Phong đang hư nhược. Xoay người ly khai.

Tuy nhiên, nàng lại không có lấy tay giúp Lưu Phong thoải mái.

Bởi vì, Lưu Phong giờ phút này đã hơi kiệt sức. Tại tình huống như vậy nếu hắn còn muốn thoải mái, cứ chờ xem hắn hết tinh lực mà chết.

.

.

"
Mỹ nhân tỷ tỷ, lần này miễn trước vậy, nhưng là phải nhớ kĩ a. Chờ ta khôi phục lực lượng, nàng phải giúp ta"thoải mái"." Lưu Phong quả thật hơi hư nhược. Đòn công kích lúc trước, đừng thấy chỉ là một kiếm, nhưng lại hao phí của hắn bảy thành lực lượng. Đương nhiên. Hắn tự mình đứng vốn không phải vấn đề, Chỉ là vì ăn đậu hũ nữ nhân, liền giả vờ bộ dạng hư nhược không chịu nổi. Một tay, quang minh chính đại đặt trên mông nữ nhân. Biện bạch hành động này"Là vì mượn lực a."

Lí Hương Quân tuy biết biết Lưu phong đang ăn đậu hũ mình, nhưng cũng không trách mắng được gì, nói đến cùng người ta là vì mình mà liều mạng a.

"
Mỹ nhân tỷ tỷ, sao không nói gì?" Lưu Phong cười ám muội: "Nếu không, nàng trước tiên lấy tay sờ một chút, chỉ một chút thôi."

"
Đại sắc lang." Sau khi Lí Hương Quân nghe được yêu cầu của Lưu Phong, trong lòng không ngăn được như hươu con chạy loạn. Hôm nay sau khi chính mắt chứng kiếm thần uy của Lưu Phong, phương tâm nàng đột nhiên dậy sóng, hiện giờ cùng Lưu Phong tiếp xúc gần thế này, dâng lên vài phần ý loạn tình mê.

Hơn nữa là sau khi Lưu Phong đề xuất cái yêu cầu kia, trong lòng nàng thậm chí có một loại xao động khó hiểu, trên mặt chậm rãi đỏ ửng lên.

"
Không được, ta là mẹ vợ ngươi." Lí Hương Quân cắn môi nói.

"
Nàng không phải đã đáp ứng ta sao chứ?" Lưu Phong một trận buồn bực, ma nữ này cũng không chịu giữ lời gì cả.

Lí Hương Quân khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giận dữ nói: "
Ngươi hiện tại thân thể đã thành như vậy, vạn nhất. Hôm khác đi, ta nhất định giúp ngươi hảo hảo"thoải mái", nhất định khiến ngươi sướng khoái." Một hơi nói nhiều lời xấu hổ như vậty, Lí Hương Quân có chút thẹn thùng, điệu bộ giống như là một thiếu nữ hoài xuân.

Lưu Phong một trận mê muội, chỉ cảm thấy mị lực của đại ma nữ hơn nhiều tiểu ma nữ.

"
Không ổn, là khí tức của Thái Thượng hộ pháp." Đột nhiên, trên mặt Lí Hương Quân bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt hiện lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Lưu Phong cũng lập tức cảm nhận được phía sau một đạo sát khí ép tới. Thế rất nhanh, mạnh, khiến người khác hoảng sợ.

"
Không sao. Có ta ở đây." Lưu Phong tuy kinh bất loạn, hắn vội vàng đem thả thần điểu trong Hạo Thiên kiếm ra.

Phi nhi kêu to một tiếng. Thân hình nhất thời hóa lớn, chỉ thấy đôi cánh kia vẫy đập. một cỗ thanh sắc hỏa diễm đã bao phủ Lưu Phong và Lí Hương Quân vào trong. Cỗ sát khí kia nhất thời đã bị ngăn cản.

"
Mỹ nhân tỷ tỷ. Yên tâm, có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì." Lưu Phong lạnh nhạt nói.

Lí Hương Quân nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, ngữ khí của Lưu Phong dù rất nhạt, nhưng là vào tai nàng, nó cũng là lời hứa của nam nhân với nữ nhân.

Trong mắt Lí Hương Quân phảng phất có một màn hơi nước, vài câu lơ đễnh của Lưu Phong, đột nhiên đã đánh vỡ được cánh cửa trái tim đã bị phong bế từ lâu.

Nàng tiếp xúc với nam nhân rất ít, hơn nữa lại trải qua một mối tình đau thấu tim gan. Vốn, nàng đã tưởng nàng cả đời này rốt cục sẽ không động tình với nam nhân nữa.

Nhưng hôm nay, cánh cửa bị phong bế trong tim nàng cư nhiên bị câu nói của nam nhân trước mắt đánh vỡ ra.

Tâm tình bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, Lưu Phong quả thật là một nam nhân rất xuất sắc. Ngoại trừ có chút phong lưu, nhưng phương diện khác, đều có thể nói là xuất sắc.

Quan trọng hơn chính là, hắn có một trái tim thiện lương.

Một nam tử như vậy, bảo sao tâm nàng không sinh ái mộ đây?

Nhưng, hắn cũng chính là nữ tế của mình.

Nghĩ vậy, Lí Hương Quân sắc mặt có chút ảm đạm.

Lưu Phong thừa dịp lúc Lí Hương Quân thất thần, tay đặt lại bộ ngực nàng mà ngắt o vài cái, cười nói: "
Mỹ nhân tỷ tỷ, thật đàn hồi a."

Lí Hương Quân kêu nhỏ một tiếng. Mặt đẹp đỏ lên, cúi đầu xuống, dùng một loại thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "
Nếu ngươi thích, hôm nay ta cho ngươi sờ hết."

Lí Hương Quân lời này vừa nói ra, ngay cả một đại sắc lang như Lưu Phong trong lòng cũng rung động, hắn thậm chí hoài nghĩ có phải là mình nghe lầm không.

"
Mỹ nhân tỷ tỷ. Ngươi vừa nói cái gì?" Lưu Phong hỏi một câu.

"
Nếu ngươi thích, hôm nay ta cho ngươi sờ hết." Lí Hương Quân đem câu nói lúc trước lặp lại một lần. Nàng biết mình kiếp này cùng Lưu Phong vô duyên. Không bằng thừa dịp hôm không khí trong lành, cứ phóng túng một lần đi.

Đương nhiên. Phóng túng trong lòng Lí Hương Quân, chỉ hạn chế ở mức sờ sờ một chút mà thôi.

"
Lí Hương Quân. Lưu Phong, ta muốn giết lũ tiện nhân các ngươi." Ở thời điểm Lưu Phong chuẩn bị thỏa mãn lòng ham muốn, giữa không trung truyền đến một thanh âm hiểm độc.

Phi nhi kêu to một tiếng. Ngọn lửa quanh thân lại tăng mạnh lên nhiều, cố gắng ngăn cản sát khí giữa không trung đánh úp đến.

"
Khí thế thật bá đạo quá!" Lưu Phong trong lòng kinh hô. Đem Hạo Thiên kiếm nắm chặt trong tay.

"
Là tiếng của Thái Thượng hộ pháp." Sau khi Lí Hương Quân nghe được thanh âm kia, trong lòng lại sợ hãi thêm vài phần, không khỏi ôm chặt lấy Lưu Phong.

Lưu Phong chầm chậm xoay ngươi. Đem Phi nhi triệu hồi về, lạnh nhạt cười: "
Chẳng qua chỉ là nguyên thần của hắn mà thôi." Tuy nói thế, nhưng Lưu Phong cũng kinh ngạc không thôi. Có thể phóng nguyên thần ra ngàn dặm, tu vi người này ít nhất cũng đến nguyên thần hậu kỳ.

Trong mắt Lí Hương Quân. Thân thể hư nhược của Lưu Phong thật là cao lớn, có cảm giác an toàn. Ôm eo Lưu Phong, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ôn tình nhàn nhạt.

"
Ngươi chẳng qua là nguyên thần hiện thân, muốn mạng của chúng ta còn sớm lắm." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói.

"
Xú tiểu tử, sớm muộn ngươi cũng sẽ phải chết dưới tay ta." Sau khi Thái Thượng hộ pháp bị nhìn thấu, để lại một câu độc ác rồi đi mất.

.

.

Sau khi trở về, Lưu Phong không ngừng cùng nữ quỷ Lăng Ba song tu, rốt cục nửa tháng sau, khôi phục lại thời điểm lực lượng cường thịnh.

Để một lần giải quyết luôn phiền toái, Lưu Phong chuẩn bị dẫn Thần Thánh quân đoàn xuất phát đến Thánh sơn, giải quyết hoàn toàn uy hiếp của Thánh sơn đối với hắn.

Mặt khác, có thể để Thánh sơn trở lại tay Khuynh Thành cùng Lí Hương Quân. Đối với hắn mà nói cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Sau khi mọi người thương nghị, quyết định sau khi Tuyệt Tình đuổi tới Phong thành. Sẽ cùng nhau bắt đầu hành trình.

Lần trước vì tiêu diệt mười ba môn đồ của tòa án hắc ám. Thần Thánh quân đoàn chết trăm người. Cũng may lúc cuối Phượng vệ của Tố Nương cùng Hắc ám võ sĩ của Hắc Vân bổ sung thêm năm trăm người. Cho nên về tổng thể mà nói, chiến đấu lực của Thần Thánh quân đoàn đã tăng cường.

.

.

Dưới cố gắng của Thái tử phi, Hoàng thái tôn cùng Mộ Dung Uyển Nhi rốt cục cũng gặp mặt.

Hai người chia tay từ lúc còn nhỏ, đã mười mấy năm chưa gặp mặt lại.

Chẳng biết vì cái gì, mỗi lần nghĩ đến người bạn thời nhỏ kia. Trái tim nàng lại đập rộn lên.

Hôm nay, nàng cẩn thận trang điểm một phen sau đó mới đi vào Đông cung.

"
Bảo bảo!"

"
Bối Bối!"

Sau khi gặp mặt, hai người không thể kìm hãm được gọi to ngoại hiệu năm đó. Đôi mắt gắt gao nhìn đối phương.

Hoàng Thái Tôn lần đầu tiên thấy được Mộ Dung Uyển Nhi. Lúc trước còn lo lắng nàng không xinh đẹp. Hiện tại vừa thấy tâm hoa nộ phóng (cực kì hân hoan). Mộ Dung Uyển Nhi trước mắt tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Một thân váy dài màu trắng, phụ trợ một cách hoàn mỹ cho dáng người lả lướt của nàng. Trong con mắt xinh đẹp dập dờn làm cho người khác bị ôn nhu làm cho say lòng, khuôn mặt như ngọc xinh đẹp tuyệt trần. Chiếc mũi cao, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, đẹp một cách rung động lòng người.

Hoàng Thái Tôn nhìn thấy chút ngây người, trước một Mộ Dung Uyển Nhi xinh đẹp, hắn hoàn toàn say mê.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Uyển Nhi cũng chăm chú nhìn Hoàng Thái Tôn. Chỉ thấy ánh mắt hắn đối với mình thật cuồng nhiệt như vậy, tràn ngập tình yêu mến, tràn ngập ấm áp.

Đã mười mấy năm qua, tiểu bảo bảo năm đó đã lớn lên. Gương mặt thanh tú, đôi mày kiếm dài đến hai mai tóc, hai con mắt sáng như sao tỏa ra tất cả tình yêu.

"
Mấy năm nay ngươi tốt chứ?" Hoàng Thái Tôn đối với Mộ Dung Uyển Nhi thấy có chút hồi hộp. Lên tiếng trước phá vỡ sự trầm mặc, đi lên trước nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Uyển Nhi lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lạnh nhạt nói: "
Tốt lắm. Còn ngươi?"

"
Rất tốt." Hoàng Thái Tôn cũng cười nhàn nhạt: "Chỉ là trong lòng mỗi ngày đều nhớ ngươi."

"
Ta." Mộ Dung Uyển Nhi rất muốn nói ta cũng vậy. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, cũng ngượng ngùng không thể nói ra.

Chẳng qua ý tứ nàng. Hoàng Thái Tôn đã nhìn ra. Trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới ta lại lợi hại như vậy, người yêu từ thời nhỏ cư nhiên là người như một thiên tiên như vậy.

"
Bối Bối, mấy năm nay, ta chính là nhớ ngươi muốn chết. Ta đã nghĩ đến chúng ta đời này không còn được gặp lại nhau nữa, không nghĩ ông trời có mắt, cuối cùng cũng để chúng ta gặp lại." Hoàng Thái Tôn một bên bày tỏ tâm tình, một bên đi đến, giơ hai tay lên, chuẩn bị ôm Mộ Dung Uyển Nhi vào lòng, hảo hảo vuốt ve một trận.

Ai tưởng được, Mộ Dung Uyển Nhi mày khẽ nhíu, thân mình linh xảo né tránh Hoàng Thái Tôn, ngược lại ngồi vào ghế ở đại sảnh, lãnh đạm nhìn hắn.

Hoàng Thái Tôn nao nao, lập tức vội cười một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ: "
Bối Bối, ngươi so với trước kia càng thêm ranh mãnh đấy."

Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "
Ngươi cũng vậy."

Ta kháo, lão tử đây không gọi là ranh mãnh, ta là sắc. (sắc trong sắc lang đây. )

Hoàng Thái Tôn không ôm được Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng có chút bất cam, bước nhanh tới, ngồi đối diện với nàng, duỗi tay cầm lấy bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt ve: "
Bối Bối, ngươi đẹp quá a."