Lưu Phong âm thầm quan sát tình huống chiến trận, đối với biểu hiện của thần thánh quân đoàn rất là hài lòng, như vậy nguồn tài lực vật lực đầu tư cũng quả nhiên không phải phí phạm.
"Ra lệnh cho cung tiễn thủ, tự do xạ kích". Nhìn thấy thần thánh quân đoàn của Lưu Phong sắp tiến nhập sơn trại, Cương Thôn Tiểu Khuyển vội vàng thay đổi mệnh lệnh, để cho cung tiễn thủ tự do xạ kích nhằm giữ thế cân bằng.
Đáng tiếc đã quá muộn, với khoảng cách này, khả năng phát huy của cung tiễn thủ đã không còn tác dụng lớn.
Cương Thôn Tiểu Khuyển cắn răng, hận hận nhìn thần thánh quân đoàn, dùng sức huy quân đao, hét lớn một tiếng: "Mọi người không nên hoảng hốt, chuẩn bị chiến đấu, đừng quên chúng ta có mười lăm vạn đại quân".
Lúc này Lưu Phong cưỡi chiến mã đi tới, phía sau là Đan Hùng cùng mấy ngàn kị binh thần thánh quân đoàn, với tốc đọ cực nhanh tiến đến đại môn sơn trại.
Lưu Phong xuất ra nhuyễn kiếm, dùng bốn thành lực lượng huy vũ xuất ra một đạo bạch sắc kiếm quang, mạnh mẽ đánh tới làm cho đại môn nọ tan thành bụi phấn, thần thánh quân đoàn thuận lợi tiến nhập sơn trại.
Tại phía trước, kị binh đíchxác đã cùng cường đạo giao phong.
Hắc Vân biểu hiện phi thường dũng mãnh, hắn không phải tu chân nên không phải cố kị thiên phạt, xuống tay chẳng những tàn nhẫn, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Mỗi lần lợi kiếm màu đen chém ra, đều có mấy tính mạng bị kết thúc, rất nhanh toàn thân hắn đã bị che kín bởi màu huyết, giống hệt sát thần.
Những cường đạo vây quanh hắn vốn đã sớm tản ra, không ai dám cùng sát thần Hắc Vân đối quyết.
Ngoại trừ Hắc Vân ở ngoài, còn lại kị binh thần thánh quân đoàn cũng rất cố gắng. Lưu Phong đối với quân công đích thị thưởng rất hậu, bởi vậy bọn họ ai cũng muốn giết nhiều quỷ tử, lập nhiều quân công.
Mấy ngàn người trong sự bao vây hơn mười vạn nhân thủ coi không ra gì, sức ảnh hưởng của họ quá lớn. Rất nhanh, trận doanh của cường đạo đã bị đánh loạn.
Lúc này, bốn vạn kị binh thủ bị quân cũng vọt tới, cùng thần thánh quân đoàn kị binh hội tụ, dần dần hình thành trận thế bao vây thật lớn, từng bước thu hẹp không gian của cường đạo, ý đồ đưa bọn chúng vi sát.
"Đại nhân, chạy thôi, các huynh đệ không kiên trì được nữa rồi", một người tiểu đầu mục dừng lại, đối diện với Cương Thôn Tiểu Khuyển nói: "Thần thánh quân đoàn thật sự quá lợi hại, nếu chúng ta tiếp tục chống cự, e rằng toàn quân sẽ bị diệt".
"Hỗn trướng, ngươi gây loạn quân tâm, xem ta giết ngươi". Cương Thôn Tiểu Khuyển tức giận quát một tiếng, làm bộ muốn giết tên tiểu đầu mục kia.
Tiểu đầu mục kia thấy vậy cũng không sợ chết, quật cường nói: "Đại nhân, cho dù ngươi giết ta ta cũng phải nói. Chúng ta căn bản không phải đối thủ của thần thánh quân đoàn, chúng ta tạm thời tiên rút lui về man quốc cảnh nội,mưu đồ Đông sơn tái khởi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, ngươi ngàn vạn lần không được chỉ nghĩ tới chuyện trước mắt."
Cương Thôn Tiểu Khuyển có chút thở dài nói: "Đông điều vô nhị, ngươi theo ta đã bao lâu?"
Tiểu đầu mục nói: "Bẩm đại nhân, mười năm".
"Đúng vậy mười năm". Cương Thôn Tiểu Khuyển buồn bã nói: "Thời gian trôi đi thật nhanh, nháy mắt cúng ta đã ở tại Phong Thành mấy chục năm thời gian".
"Ta không cam lòng a!". Cương Thôn Tiểu Khuyển lớn tiếng nói: "Mười năm, chúng ta đã có cứ điểm tại đây, tung hoành tứ hải, Hoa Hạ, Man Quốc, Cao Lệ, không nơi đâu không có thân ảnh chúng ta. Chúng ta chính là cường đạo đoàn cường đại nhất ỏ Phong Thành. Vài chục năm, chúng ta đã có gia nghiệp lớn như vậy, ngươi bảo ta tựu trở về như vậy, ta thật sự không cam lòng. Hơn nữa. bị mất Phong Thành ta trở về cũng sẽ chết".
"Đại nhân, tình huống có biến, ta nghĩ Hoàng đại nhân sẽ hiểu cho chúng ta".
Cương Thôn Tiểu Khuyển nghe vậy không có nói nữa, mà nhìn thảm trạng chung quanh, lạnh nhạt nói: "Đã muộn rồi, Chúng ta đi không được. Lưu Phong sẽ không để cho chúng ta rời đi".
Thần thánh quân đoàn mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng lại thừa khả năng khống chế năm vạn trọng kị binh cường đạo, hơn nữa lại còn bốn vạn thủ bị kị binh, cũng kiên trì không được bao lâu.
Cương Thôn Tiểu Khuyển cả đời chinh chiến vô số, kinh nghiệm rất nhiều, hắn biết ngày hôm nay chính là ngày kết thúc của cường đạo đoàn.
Đối mặt với tình huống như vậy, hắn không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ.
Cho dù muốn đào thoát cũng không thể.
Chung quanh hắn chỉ có thể tề tựu không tới hai ngàn kị binh, với binh lực như vậy muốn phá vòng vây căn bản không có khả năng.
"Vì Thiên Hoàng, ta huyết chiến tới cùng", Cương Thôn Tiểu Khuyển cắn cắn môi, rốt cục hạ quyết tâm, hắn là cường đạo đoàn đoàn trưởng, là võ sĩ được Thiên Hoàng bệ hạ khâm điểm.
Cho dù chết, hắn cũng muốn chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Đông điều vô nhị khóc hô: "Đại nhân, không nên xúc động, chúng ta chạy đi thôi, chỉ cần Thiên Chiếu cường đạo đoàn chúng ta chừa chút lực lượng, chúng ta còn có thể phục hồi".
"Đông điều vô nhị, ngươi mang theo hai ngàn tinh anh phá vòng vây". Cương Thôn Tiểu Khuyển thân mang trọng giáp, lập tức hướng Đông điều vô nhị nói: "Ta là võ sĩ do Thiên Hoàng bệ hạ khâm điểm, ta không thể để bệ hạ mất thể diện. Ngươi mang theo các huynh đệ phá vòng vây. Nếu các ngươi thành công, phải đi man quốc, tìm nơi nào đó làm cứ điểm tích chút tài phú. Trong vòng mười năm, Thiên Chiếu cường đạo đoàn nhất định lại quật khởi. Huyết cừu này, tựu do ngươi hoàn thành".
Đông điều vô nhị thống khổ thở dài một tiếng, lập tức quát: "Các huynh đệ theo ta phá vòng vây".
Cương Thôn Tiểu Khuyển nhìn chằm chằm Lưu Phong ở xa xa, lập tức dụng quân đao trong tay đánh phách chiến mã một chút, chiến mã nhất thời rít gào một tiếng, bốn vó bay lên không, thẳng hướng Lưu Phong phóng tới.
Lúc này cường đạo của Thiên Chiếu cường đạo đoàn đã bị Thần thánh quân đoàn cấp sát.
Mặc dù nhân số Thiên Chiếu cường đạo đoàn vẫn như trước chiếm ưu thế nhưng là bọn hắn niềm tin đã mất, vốn tựu không thể nào cường hãn nữa, chiến đấu lực tiêu giảm không ít.
Đại bộ phận cường đạo đã nổi lên sự khác biệt nho nhỏ, bọn họ canh làm thế nào để tìm đường chạy trốn mà không phải chiến đấu chống cự.
Chiến đấu đến tận bây giờ, người nào cũng biết tại tràng chiến đấu này, Thiên Chiếu cường đạo đoàn đã thua.
Chính là, lũ cường đạo sau một lúc cố gắng, thật bi ai khi phát hiện, lúc này chính mình muốn chạy trốn cũng không được, Thần thánh quân đoàn cùng thủ bị quân đoàn bốn vạn kị binh đã bao vây họ.
Rất rõ ràng, địch nhân muốn tiêu diệt, một người cũng không tha.
Đã từng có thời gian, bọn họ đồng dạng giống như vậy, khi đó, trong lòng kích động, quân đao xẹt qua, một đầu người sẽ rơi xuống.
Chính là hôm nay, nạn nhân đã thay đổi, bị giết chính là bọn họ.
"Các huynh đệ, Thiên Chiếu đại thần sẽ phù hộ chúng ta thắng lợi".
"Sát a, vì Thiên Hoàng bệ hạ, ta sẽ giết ngươi, giết sạch địch nhân này".
Cương Thôn Tiểu Khuyển giống như phát điên, vuốt chiến mã, một đường chạy thẳng, ủng hộ sĩ khí của đám cường đạo.
Quả nhiên, một ít cường đạo mất đi niềm tin, chứng kiến đoàn trưởng anh dũng giết địch, sĩ khí nhất thời dâng cao. Bọn họ là thủ hạ dưới tay Cương Thôn Tiểu Khuyển, đối với bản lãnh Cương Thôn Tiểu Khuyển hiểu rất rõ, bọn họ tin chắc, Cương Thôn Tiểu Khuyển chắc chắn có biện pháp.
Nhưng bọn chúng tựa hồ đã quên mất rằng địch thủ của bọn chúng là thần thánh quân đoàn.
Lưu Phong đứng xa xa nhìn Cương Thôn Tiểu Khuyển nói với Đan Hùng: "Lên, giết tiểu quỷ đầu này cho ta".
Đan Hùng lĩnh mệnh, lập tức nhảy lên ngựa, chuẩn bị nghênh chiến.
Cương Thôn Tiểu Khuyển tựa hồ cũng nhận thấy mục đích của Đan Hùng, cười lạnh một tiếng thúc chiến mã trực tiếp vọt lại, vuốt chiến mã, quát lớn: "SÁT."
Rất nhanh hai người tại nửa đường gặp nhau, hơn nữa đoản binh giao tiếp phanh một tếng, Đan Hùng dùng bảy thành lực lượng cư nhiên cùng Cương Thôn Tiểu Khuyển ngang tay.
"Ngươi cũng là hắc ám võ sĩ, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, có ý tứ", Đan Hùng mỉm cười, trong lòng chiến ý đại thịnh.
Cương Thôn Tiểu Khuyển quát to: "Đi tìm chết sao". Đừng xem Cương Thôn Tiểu Khuyển ngoài miệng quát rất hung, kỳ thật trong lòng đã sớm kinh hãi không thôi. Một kích vừa rồi, hắn đã dùng toàn lực, nhưng không đả thương đối phương được chút nào, có thể thấy được đối thủ rất mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn lo lắng, đối thủ tựa hồ còn chưa dùng hết toàn lực.
"Ha ha, không biết tự lượng sức mình". Đan Hùng phóng sanh cuồng tiếu: "Với lực lượng ấy của ngươi, muốn đấu với ta còn thiếu chút hỏa hầu".
Cương Thôn Tiểu Khuyển khinh thường quát nhẹ một tiếng, lập tức huy vũ quân đao trong tay tiến tới.
Đan Hùng khinh miệt nhìn thoáng qua Cương Thôn Tiểu Khuyển cười nhạo: "Lão đại nói quỷ tử chính là có điểm không tốt này ấy, cả ngày chỉ biết tinh thần võ sĩ đạo chó má, kỳ thật chỉ là một đám thất phu".
Nghe đối phương vũ nhục tinh thấn võ sĩ đạo của chính mình, Cương Thôn Tiểu Khuyển mắt hiện những tơ máu, khàn giọng quát, huy vũ quân đao, thúc ngựa vọt lại.
"Mẹ nó, tiểu quỷ tử, xem ông nội chém đầu mi như thế nào". Đan Hùng thi triển chín thành lực lượng, trong nháy mắt đánh bật quân đao của Cương Thôn Tiểu Khuyển, sau đó nhanh chóng điệu chuyển trường kiếm, với tốc độ cực nhanh thôi phát một đạo kiếm quang.
Chỉ nghe"Xoạt" một tiếng, Cương Thôn Tiểu Khuyển tránh né không kịp, đầu trực tiếp đã bị cắt bay, một cỗ nhiệt huyết phun ra, mà thứ rơi trên đất chính là thủ cấp, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.
Như thế nào không cam lòng? Thế giới này chính là dựa vào thực lực.
Đan Hùng lập tức phi ngựa tiến lên, dụng trường kiếm thiêu khởi thủ cấp Cương Thôn Tiểu Khuyển, cao giọng quát: "Cương Thôn Tiểu Khuyển đã chết, quỷ tử các ngươi còn không đầu hàng thì đợi đến khi nào?". Trong khi nói, Đan Hùng đã vận đến linh lực, cho nên cả chiến trường dù là cường đạo hay thần thánh quân đoàn đều nghe được rõ ràng.
Nhất thời quân tâm của Thiên Chiếu cường đạo đoàn đã hoàn toàn bị đánh đổ.
Không có chủ tướng điều phối cùng ước thúc, chiến trường đã hoàn toàn rối loạn
Không có gì phải lo lắng về chiến trận, ngoại trừ năm vạn tù binh ở ngoài, Lưu Phong chỉ huy đại quân cơ hồ giết hại gần mười vạn quân cường đạo.
Thống kê sau trận đánh, thần thánh quân đoàn có hai ngàn binh lính bị thương, ba trăm người tử vong.
Thủ bị quân bốn vạn có một vạn năm ngàn người bỏ mạng, còn lại là bị thương.
Hiển nhiên thương vong thảm trọng, đương nhiên cũng lấy được chiến quả thật là lớn. Ngoại trừ số lượng lớn trang thiết bị dành cho quân sự, Lưu Phong từ trong mật thất sơn trại còn tìm được hai trăm vạn lạng bạc.
Tổng thể mà nói, tràng chiến tranh này, lợi ích mà Lưu Phong thu được cũng thật là lớn.
Vài ngày sau, Tư Mã Hạo Kiệt suất lĩnh Hữu long vệ quân cũng nỗ lực đại chiến với tám vạn quân, hoàn thành việc trừ bỏ Dã Thú cường đạo đoàn.
Đồng dạng, bọn họ cũng thu hoạch được mấy trăm vạn lượng bạc.
Vốn Lưu Phong muốn thu hồi số bạc này, nhưng là Tư Mã Hạo Kiệt chết sống cũng không đồng ý, nói muốn gia chúc phủ tuất cho các tướng sĩ đã bỏ mình.
Vài ngày sau, tin tức truyền tới kinh đô, quân bộ lại từ các nơi điều tinh binh, bổ sung vào số Hữu long vệ quân thương vong, khiến cho quân số như trước bảo trì hai mươi vạn. Rõ ràng, Hữu long vệ quân tồn tại là để kiềm chế Lưu Phong, binh lực bọn họ tuyệt đối không thể đi xuống, hơn nữa trang bị cùng cấp dưỡng cũng là đầy đủ nhất.
Đối với điều này, Lưu Phong cũng rất hoan nghênh. Theo như hắn nghĩ, cánh quân này sớm muộn cũng là của lão tử.
Cùng với việc hai cường đạo đoàn bị diệt, việc cường đạo tặc đạo uy hiếp Phong Thành cũng đã được giải trừ, chính thức tiến vào thời kì hòa bình kiến thiết.
Lưu Phong một bên tích cực phát triển quân đội, một bên kiên trì kiến thiết kinh tế trung tâm, lực lượng phát triển, không ngừng hấp dẫn dân chúng từ các nơi đến Phong Thành định cư.
Dần dần, nhân khí Phong Thành chậm rãi tăng lên thịnh vượng.
Căn cứ thống kê mới nhất của phủ tổng đốc, trước mắt, dân chúng Phong Thành đã đạt tới năm trăm vạn. So với các thành thị Hoa Hạ đế quốc trung đẳng bình thường cũng không thua kém.
Đương nhiên, mục tiêu của Lưu Phong không phải thành thị nhị lưu, hắn hi vọng Phong Thành có thể trở thành thị trung tâm của các thành thị.
Sau khi giải quyết sự uy hiếp của cường đạo cùng tặc đạo đoàn, kế tiếp chính là sự uy hiếp của quỷ hồn chiến trường cổ xưa.
Có thể bởi Phong Thành gần đây giết chóc quá nhiều, gần Lang Yết, thậm chí cả Phong Thành chuyện quỷ náo loạn càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện đã tới nước không thể không giải quyết.
Lưu Phong một mực chờ đợi tam sư tôn hiện thân, hi vọng nàng giúp đỡ, nhưng là không biết tại sao gần đây tam sư tôn như là hoàn toàn biến mất, một chút hơi thở cũng không cảm ứng được.
Thời gian không đợi con người.
Lưu Phong chuẩn bị ba ngày sau, mang theo Hắc Vân, Thiên Đại, Đan Hùng, Tố Nương, Lý Hương Quân, Khuynh Thành cùng đi đến chiến trường thượng cổ lưu lại quỷ hồn.