Điếm lão bản giơ ngón ta cái lên, tán dương: "Tuy Lưu Phong là địch nhân của chúng ta, nhưng ta không thể không công nhận, hắn đích thực là nhân tài khó gặp, làm ta mở rộng tầm mắt. Thử nghĩ xem Lang Yết trước kia là bộ dạng gì? Hiện tại thì sao? Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã làm Lang Yết biến đổi lớn, từ địa ngục trở thành thiên đường."
"Đúng vậy, Lưu Phong người này ngay cả chủ công cũng rất là tán thưởng. Ngươi nghĩ có nên hay không khả năng biến hắn thành hậu duệ?" Địa Huyết hỏi.
Điếm lão bản hơi kinh hãi, thầm nghĩ, vị chủ nhân này cũng thật mơ mộng viển vông. Tổ chức từ cao đến thấp ai cũng biết lợi hại của Lưu Phong, đừng nhìn tu vi hắn chỉ ở kim đan kỳ, nhưng thiên địa huyền hoàng bốn vị đại gia, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Điều này." Điếm lão bản nghĩ ra một lý do, nói: "Đỗ lão bản, nhiệm vụ này coi bộ rất khó, thuộc hạ chỉ sợ không thể hoàn thành."
"Ngu xuẩn, ai bắt ngươi hoàn thành." Địa huyết hừ một tiếng nói: "Lưu Phong kia lực lượng cá nhân mạnh, cho dù ta tự thân xuất mã, cũng không có khả năng thành công."
Điếm lão bản trong lòng thầm hừ hừ, ngươi cũng tự biết mình đó chứ.
"Tốt lắm. giờ không nói việc này nữa."Địa huyết đổi chủ đề, nói: "Nhạc Sơn. Ta hiện tại muốn nói cho ngươi biết một sự tình trọng yếu."
"Chúng ta cùng Thánh sơn đã đạt thành hiệp nghị, sau này sẽ kết thành liên minh. Chẳng qua để rõ thành ý của chúng ta, bên Thánh sơn cần chúng ta làm một chuyện?" Sắc mặt Địa huyết trầm xuống, nghiêm chỉnh nói.
Điếm lão bản biết có đại sự, vội vàng tập trung tinh thần lắng nghe.
"Căn cứ theo tình báo của Thánh sơn cung cấp, Thánh sơn tả Thánh nữ cùng Thánh mẫu hôm nay đang ở phong thành." Địa huyết âm thanh lạnh lùng nói."Chúng ta cần giết chết các nàng, làm quà gặp mặt lần đầu chúng ta cùng Thánh sơn liên minh."
Điếm lão bản hơi kinh hãi: "Đỗ lão bản, đàm phán của chúng ta không phải là cùng Thánh nữ tiến hành sao chứ? Như thế nào mà bây giờ."
"Thánh sơn thế cục có biến, hôm nay chân chính cầm quyền chính là Thái thượng hộ pháp. Người này dã tâm rất lớn, hắn muốn phế trừ Thánh nữ để chính mình lên nắm quyền. Chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của hắn." Địa huyết giải thích đơn giản một chút.
Điếm lão bản toàn thân toát mồ hôi lạnh, cái này cũng không phải là chuyện tốt gì. Tả Thánh nữ kia cùng Thánh mẫu cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp.
"Ta biết tâm tư của ngươi, chẳng qua ngươi cũng không cần phải lo lắng, nhiệm vụ lần này bên Thánh sơn cũng sẽ ra tay, phỏng chừng qua vài ngày, cao thủ của tòa án thánh giáo cũng sẽ tiềm nhập vào phong thành, đến lúc đó các ngươi có thể hợp tác với nhau. Để đầu óc ngươi thư giãn một chút đi, sự tình không có khó khăn như ngươi tưởng tượng đâu. Kẻ này ta cũng gặp qua vài lần, tu vi cũng được. "
.
.
Sau khi Địa huyết rời khỏi tửu lâu "danh dương tứ hải", lập tức đi tới một con đường khác. Đi vào một tiệm vải gần sát đường.
Tiến vào tiệm vải, hắn rất nhanh được một người hầu dẫn vào mật thất đặc chế của tiệm vải.
Ngọn đèn trong mật thất chỉ lờ mờ, một lão già mặc đồ đen có vẻ như đã đợi Địa huyết từ lâu. Lão già có hình dạng rất thần bí, cả người đều ẩn trong bóng tối.
Địa huyết quỳ xuống, nói: "Ti chủ đại nhân!"
"Địa huyết, ngươi đứng lên rồi hẵng nói. Đúng rồi, tình huống của Nhạc Sơn bên kia thế nào?"
Địa huyết đứng lên, cung kính nói: "Ti chủ đại nhân yên tâm, kế hoạch vẫn đang tiến hành ổn thỏa, chính là bên thần thánh quân đoàn xuất hiện một ít trở lực. Chẳng qua thuộc hạ đánh giá vấn đề không lớn. Kiến lập tổ chức tình báo cũng đã đạt được hiệu quả chúng ta mong đợi, hôm nay cả phong thành đều nằm dưới sự giám thị của chúng ta đang chờ đợi cuộc chiến phá hủy phong thành.
Hắc y lão già cười nói: "Trước tiên không cần vội, chờ một chút, đợi cho Lưu phong xây dựng lại phong thành xinh đẹp, lớn mạnh hơn một chút chúng ta mới động thủ."
"Đúng vậy, chỉ cần chúng ta nắm giữ phong thành, chúng ta có thể không cần ẩn náu dưới trướng của chủ công nữa, đến lúc đó chúng ta có thể có thiên địa của riêng mình." Địa huyết khao khát nói.
Hắc y lão già cười nói: "Đúng thế, huyết ti chúng ta là truyền thừa của huyết tộc cao quý, chúng ta là quý tộc. Chúng ta không nên nương nhờ dưới ta nhân loại, chúng ta phải kiến lập vùng đất cho riêng mình."
"Đúng rồi, Địa huyết. Trước khi việc này thành công, ngàn vạn lần đừng để chủ công phát hiện một chút gì. Các ngươi phải giống như lúc trước, đối với chủ công thập phần trung thành. Kỳ thật nghĩ lại, huyết ti chúng ta có được ngày hôm, chủ công cũng giúp chúng ta rất nhiều. Nếu không phải chúng ta khao khát tự do, ta cũng không muốn phản bội hắn."Hắc y lão giả tựa hồ có chút thương cảm.
"Ti chủ đại nhân, ta biết ngài là người trọng tình nghĩa. Nhưng vì tương lai và tự do của huyết ti chúng ta, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đi trên con đường này. Ngoài ra, đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta đã vì chủ công mà làm rất nhiều việc rồi."
"Đúng, cho dù còn nợ ân tình, chúng ta cũng đã trả đủ rồi. Chỉ là làm người phải lưu lại đường sống." Hắc y lão già nói: "Trước khi chưa phá hủy phong thành, huyết ti chúng ta vẫn là thuộc hạ trung thành nhất của chủ công. Vạn nhất tương lai chúng ta có thất bại, cũng vẫn có thể tiếp tục quy quy củ củ làm thuộc hạ của chủ công."
Địa huyết không cho là đúng: "Ti chủ đại nhân, chúng ra sẽ không thất bại."
Hắc y lão già mỉm cười: "Chỉ mong như thế, chính là nhưng Lưu phong kia quả thật không dễ đối phó."
"Ti chủ đại nhân, chúng ta có phải sẽ ở phong thành bắt đầu phát triển mạnh hậu duệ?" Địa huyết xin ý kiến nói.
Hắc y lão già suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên tạm thời không nên gây ra động tĩnh quá lớn. Đợi cho người của chúng ta tiến nhập vào nhiều hơn một chút, đến thời điểm nắm chắc bảy thành sẽ bắt đầu phát triển hậu duệ. Nếu không sẽ dễ đánh rắn động cỏ." Nói xong hắc y lão già đột nhiên ho khan vài tiếng.
"Ti chủ đại nhân, thân thể của người." Địa huyết có chút khó nói: "Đại nhan, đều trách ta vô dụng. Không thể tìm được linh dược, chữa khỏi cho thân thể của người."
"Địa huyết, kỳ thật ngươi đã làm hết sức rồi." sau khi ho vài tiếng, thanh âm của hắc y lão già hơi khàn khàn: "Thân thể ta các ngươi không cần lo lắng, tuy ta không thể khôi phục hoàn toàn trạng thái, nhưng cũng sẽ không chết."
"Tốt lắm, ngươi trở về tiếp tục làm việc của mình đi." yên lặng một lúc, hắc y lão già ra lệnh tiễn khách.
Địa huyết vội vàng cung kính quỳ xuống dập đầu, nói: "Ti chủ đại nhân, thuộc hạ không quấy rầy người nữa. Qua vài ngày nữa thuộc hạ lại hồi báo cho người."
Địa huyết đi rồi, hắc y lão già ho khan càng ngày càng dữ. Hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, buồn bã nói: "Phá hủy phong thành nào có đơn giản như vậy."
.
.
Tòa án thánh giáo đến, trước tiên đã bị Lí Hương Quân nhận thấy được. Nàng biết, Thánh sơn đã bị Thái thượng hộ pháp nắm trong tay hoàn toàn.
Khuynh Thành cùng nàng đã trở thành đối tượng phải bị thanh trừng của lão già kia.
Lực lượng cùng thủ đoạn của tòa án thánh giáo Lí Hương Quân rất rõ ràng. Trong đó thậm chí còn có đệ tự nàng tự mình dạy dỗ. Chẳng qua, dù hắn có là đệ tử của nàng, khi gặp nàng hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bởi vì, trong tòa án đều là thành viên tông giáo cuồng nhiệt, trong mắt bọn họ không có cái gọi là cảm tình, bọn họ chỉ trung thành với giáo nghĩa.
Lí Hương Quân biết lực lượng của nàng cùng Khuynh Thành tuyệt đối không thể cùng tòa án đối kháng
Nếu muốn sống sót trong cuộc thanh trừng của tòa án, phải nhờ lực lượng của Lưu Phong giúp đỡ.
Lí Hương Quân cho rằng, cần phải nhanh chóng giải quyết hôn sự giữa Lưu Phong và Khuynh Thành, có như vậy, Thánh sơn phỏng chừng sẽ có chút cố kỵ. Đồng thời, cũng chỉ có như vậy, mới có thể đem Lưu Phong cùng các nàng ràng buộc lại với nhau.
Bởi vậy, nàng đi tìm Lưu Phong.
"Hầu gia, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng hôn sự với Khuynh Thành?" Vừa gặp mặt, Lí Hương Quân nói luôn vào việc chính.
Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Mỹ nhân tỷ tỷ vội vã thôi hôn (ép hôn) như vậy. Chẳng lẽ là gặp chuyện gì khó xử sao?"
"Không có." Lí Hương Quân nói." Khuynh Thành nha đầu kia thích ngươi. Hơn nữa, ta thấy ngươi cũng được. Vì thế mới luôn hướng tới ngươi đề thân. Ngươi phải biết rằng, trên đời này có không biết bao nhiêu nam nhân muốn thành thân cùng Khuynh Thành. Đáng tiếc a, nha đầu kia lại trừ khước vu sơn bất thị vân (*Hội Kinh Thương Hải Nan Vi Thủy, Trừ Khước Vu Sơn Bất Thị Vân-Muốn qua biển rộng ngại nước lớn, khó để quay lưng mây núi Vu" đại khái nghĩa chắc là không thể cầm lòng trước vẻ đẹp. ) trừ ngươi ra, nó đối với nam nhân khác không có hứng thú.
"Thì sao?" Lưu phong không cho là đúng. Hắn mới không vội, xem tình huống, Khuynh Thành nương bì kia cùng Lí Hương Quân chắc gặp phải phiền toái. Để càng lâu, càng cấp thiết thì càng có lợi cho hắn.
Lí Hương Quân nghe vây, sắc mặt phát lạnh, ngữ khí mang theo sự tức giận: "Hầu gia, hôn lễ này, người phải đáp ứng." Nói xong một cỗ khí thế cường đại nhất thời hướng Lưu Phong ào tới.
Lưu Phong thần sắc khẽ run, âm thầm cười lạnh, quanh thân khí tức tản ra đỡ lấy.
Lí Hương Quân khẽ biến sắc, cảm giác chấn động trong lòng. Tiểu tử này so với ta còn cao minh hơn."
Nghĩ vậy, nàng vội thu hồi khí thế.
Lưu Phong cười, đồng thời cũng thu liễm khí tức, lạnh nhạt nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, thành thân phải cần tình yêu, ta cùng Khuynh Thành vẫn còn khoảng cách, thực chưa có phát sinh tình yêu. Cho nên yêu cầu của ngưo ta không thể đáp ứng."
Lí Hương Quân hừ một tiếng, nói: "Nam nhân đều là ngụy quân tử, ai chẳng biết trong lòng ngươi cả ngày nghĩ đến cùng Khuynh Thành trên giường."
"Thì sao?" Lưu Phong thản nhiên nói: "Nói thật, ta còn muỗn cùng ngươi trên giường đấy. Nhưng ta chưa chắc đã muốn lấy ngươi."
"Tốt lắm, ta nói không lại được ngươi." Lí Hương Quân nhíu mày nói: "Ngươi vừa nói cũng không hoàn toàn đúng. Thành thân đâu phải đều có tình yêu mới được, hầu gia chẳng lẽ không có nghe qua, trên đời còn có đám cưới trên danh nghĩa sao?"