Hi Du Hoa Tùng

Chương 530: Sát tâm




Thảm cảnh như thế làm cho Tiểu Thương Nhất Lang hận hận, cắn chặt răng, lực chiến đấu của Thần Thánh quân đoàn đã nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Hắn vạn lần không có nghĩ đến chỉ là một vị hầu gia của Hoa Hạ đế quốc mà có thể quy tụ dưới trướng nhiểu Hắc Ám võ sĩ sẳn sàng bán mạng cho hắn như vậy.

Tiểu Thương Nhất Lang thậm chí có chút hối hận.

Trực giác nói cho hắn biết, hôm nay hắn đã hoàn toàn thất bại.

Nhưng mà chuyện tới nước này rồi, hắn tựa hồ không còn đường quay lại.

"Giết! Hãy vì các huynh đệ đã chết mà báo thù. !"

Tiểu Thương Nhất Lang vừa dứt lời, trên mặt trọng kỵ binh cũng đều phát ra tràng tràng sát khí"Vì huynh đệ đã chết báo thù. !"

Đan Hùng quát lên một tiếng"Ánh sáng đom đóm mà cũng so với nhật nguyệt sao?"

Lưu Phong quát lên một tiếng"Một người cũng không tha!"

Theo mệnh lệnh của Lưu Phong, năm trăm khinh kỵ binh của Thần Thánh quân đoàn lại bắn ra hàng loạt đạo kiếm quang, đao mang, tiếp tục tàn sát một cách vô tình, những tiếng kêu la thảm khốc không ngừng vang lên.

Theo sát đám trọng kỵ binh, phía sau là trọng bộ binh, khinh bộ binh, chứng kiến thảm trạng chiến đấu như vậy cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt của mình. Luôn nhìn chằm chằm vào đại đội trọng kỵ binh trước mắt. Bên địch thủ chỉ có 500 người, vẫn chưa có thương vong gì cả. Bọn họ vẫn còn là người hay sao?

Một số tiểu bộ binh thậm chí sinh ra tâm tư chạy trốn, chỉ là sợ uy lực của Tiểu Thương Nhất Lang không dám bỏ chạy a.

Vừa rồi chính là vẫn còn uy phong như thế, nhưng trong nháy mắt đã bại thảm rồi.

"Không muốn chết thì nhanh buông vũ khí đầu hàng" Đan Hùng nhân cơ hội hét lớn một tiếng, thanh âm ẩn hàm linh khí, mặc dù hiện trường rất hỗn loạn, nhưng mà mỗi một Phù Tang võ sĩ đều có thể nghe được rõ ràng.

Ảnh hưởng ngay tức khắc, một số khinh bộ binh phía sau đã bắt đầu chạy trốn.

Có người bắt đầu, tự nhiên sẽ có nhiều người hưởng ứng theo, Phù Tang cường đạo đoạn nhất thời rơi vào hỗn loạn, vài tên tiểu đầu mục giết chết mười mấy tên võ sĩ Phù Tang để uy hiếp phần còn lại, chỉ là giờ này nhân tâm của bọn chúng đã hoàn toàn tan rã rồi.

Mà bọn trọng kỵ binh phía trước và trọng bộ binh đã bắt đầu lâm vào hỗn chiến rồi.

Tiểu Thương Nhất Lang nhìn thấy thảm trạng trước mắt, hắn hận hận không được đem Lưu Phong ra bằm thây vạn mảnh, nhưng mà ngay cả đến việc tiếp cận đối thủ cũng gần như không thể làm được.

Chuyện tới nước này, Tiểu Thương Nhất Lang nhanh chóng phải đầu hàng, nếu không thì chỉ có nước chết hết mà thôi. Hắn hiển rằng Lưu Phong không có ý định buông tha cho bọn hắn. Tin tức từ truyền ra là Hoa Hạ đế quốc sắp phát động chiến tranh với Phù Tang xem ra là thật, chỉ là hắn vạn lần không có nghĩ đến chiến đấu lực của quân đội hoa hạ đế quốc lại gia tăng đến mức lợi hại như vậy.

Tiểu Thương Nhất Lang liều mạng chỉ huy thuộc hạ tâm phúc của mình, hắn điên cuồng rống lên, không ngừng cổ vũ sĩ khí cho bọn thuộc hạ, hy vọng có thể mở một đường máu để chạy ra ngoài.

Lưu Phong đã hạ sát tâm, toàn lực tiêu diệt bọn cường đạo Phù Tang, một tên cũng không buông tha.

Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ mỗi người đều muốn biểu hiện trước mặt chủ công, giơ tay chém xuống, kiếm quang đỏ rực, hạ thủ ác độc. Mỗi một kiếm là lấy mạng một gã Phù Tang võ sĩ.

"Tiểu tình nhân, không nên bỏ qua cơ hội rèn luyện sát tâm a." Đột nhiên trong đầu Lưu Phong truyền đến thanh âm của Bạch Khiết.

Lưu Phong thập phần kích động, vội vàng cùng Bạch Khiết liên lạc"Ngươi cuối cùng đã chịu xuất hiện rồi à."

"Ta không có nhiều thời gian lắm, có chuyện muốn nói cho ngươi biết, ngươi cẩn thận nghe đây" Bạch Khiết thanh âm rất gấp"Giết ngàn người, có thể rèn luyện sát phạt chi tâm. Ngươi tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền công và phương pháp tu chân bình thường có bất đồng, không cần phải lo lắng vì giết chóc mà bị thiên phạt."

"Còn có một việc, tiểu quỷ nha đầu kia đã không thấy nữa." Bạch Khiết vội vã nói: "Được rồi, ta phải ẩn tàng tiếp đây, tránh khỏi bị Vô Cực Lão nhi phát hiện."

"Được rồi, có cơ hội ngươi tranh thủ đi Thánh Sơn, gặp lão Độc Cô Nhất Ma, có cơ hội thì thu hồi hai khỏa Tam Nguyên Đan, ta sẽ không cần tránh né lão tặc nữa" Nói xong những lời này, Bạch Khiết liền hoàn toàn biến mất, mặc cho Lưu Phong có cảm ứng thế nào cũng không tìm thấy một chút khí tức nào của Bạch Khiết.

"A. nhanh như vậy sao, ta còn có chuyện muốn hỏi" Lưu Phong cho đến giờ còn không biết rõ sát phạt chi tâm là chuyện gì?"

"
Xảy ra chuyện gì vậy chủ công?" Đan Hùng thấy Lưu Phong vô cớ tự nói một mình, liền ân cần hỏi.

Lưu Phong lúc này mới nhận ra tình thế cấp bách của bản thân, trực tiếp kìm chế lại.

"
Không có gì?" Lưu Phong điềm nhiên lên tiếng, lập tức ngẫng đầu nhìn thoáng qua hỗn chiến trước mắt, trong lòng cẩn thận nhớ lại lời Bạch Khiết nói lúc nãy.

"
Nàng hẳn sẽ không hại ta chứ?" Lưu Phong lại tự hỏi.

Bạch Khiết lúc nãy dưới tình huống đó hiện thân nhắc nhở chính mình, phỏng chừng hơn phân nữa là sát phạt chi tâm sẽ có tác dụng rất lớn đối với bản thân mình.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, nói với Đan Hùng"
Ngươi ở chổ này lược trận cho ta, ta sẽ giết sạch bọn quỷ tử"

Đan Hùng vội vàng giữ chặt Lưu Phong nói: "
Chủ công điên rồi hay sao, người sẽ bị thiên phạt a."

Lưu Phong cười hắc hắc"
Có người nói ta không cần sợ thiên phạt"

"
Không cần sợ thiên phạt?" Đan Hùng bán tín bán nghi"Chủ công nói thật chứ, người thật sự không sợ thiên phạt sao?" Trong trí nhớ đan hùng tựa hồ không ai có thể không sợ thiên phạt.

Trong khi Đan Hùng đang nói thầm, Lưu Phong đã phi ngựa lao thẳng vào trong vòng chiến.

"
Đan Hùng đại nhân, chủ công làm gì thế?" Hàn Long thấy Lưu Phong cỡi ngựa xôn gra ngoài, lúc này mới vỗ ngựa tiến lên, cẩn thận hỏi Đan Hùng.

"
Giết quỷ tử!" Đan Hùng kỳ thật đầu óc cũng đang mụ mị, vừa rồi chủ công còn lo lắng giết chóc quá nhiều thường nhân sẽ dẫn đến thiên phạt, nhưng trong phút chốc lại lao ra giết người a.

"
Đan Hùng đại nhâ, ngươi sao không ngăn cản chủ công, đối phương nhiều người như vậy, ngươi để cho chủ công một mình đi vào, vạn nhất xảy ra nguy hiểm thì làm sao?" Hàn Long cẩn thận nói nhỏ.

"
Không cần lắm lời, cẩn thận nhìn kìa" Đan Hùng tức giận trả lời.

Tiểu Thương Nhất Lang thấy Lưu Phong đơn thân độc mã xông vào vòng vây của hơn 1000 trọng bộ binh, trong lòng nhất thời mừng rỡ vội vàng hô to"
Giết hắn! Giết Hoa Hạ hầu gia. !"

Một ít Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ thấy Lưu Phong thúc ngựa vọt đến, đang muốn chạy đến bên người hắn hộ vệ, lại nghe hắn lớn tiếng nói: "
Không cần lại đây, bản thân ta có thể ứng phó!" Nói xong, trên người Lưu Phong đã xuất ra một đạo sát khí kinh thiên động địa.

Đám võ sĩ Phù Tang đang vây công Lưu Phong giờ mới biết được trước mặt bọn chúng, đối thủ đáng sợ đến nhường nào.

"
Giết! Giết chết Hoa Hạ Hầu gia, chúng ta không có gì để mất nữa."

Tiểu Thương Nhất Lang vừa dứt lời, hơn ngàn Phù Tang võ sĩ cử đao chạy như điên đếnn.

Một tiểu đầu mục đối diện Lưu Phong liền cử đao đâm tới, Lưu Phong hét lên một tiếng, nhuyễn kiếm đâm ra, một tia chớp trong không trung phát ra, hai thanh trường đao đã bị chém đứt, lập tức đầu của hai gã tiểu đầu mục cũng bay lên trời.

Lưu Phong hai kiếp làm người, nhưng mà hôm nay vẫn là lần đầu tiên giết quỷ tử. cảm giác quả thật không tệ.

Đương nhiên, không phải là cảm giác giết người rất tốt, mà là cảm giác giết bọn quỷ tử a.

Trong lúc này, Tiểu Thương Nhất Lang đã mang theo hơn trăm tên trọng kỵ binh tinh duệ còn lại vọt đến, chuẩn bị nhất cử xuất thủ bắt Lưu Phong. Hắn xem ra, nếu có thể bắt Lưu Phong, trường chiến tranh này họ sẽ chấm dứt bằng thắng lợi.

"
Giết!"

Lời vừa dứt, hai thân thủ Phù Tang võ sĩ đang giở đảo câu, trường thương muốn giết Lưu Phong.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thúc mã tiến đến, trong lòng tràn đầy vẽ khinh thường, chiến mã chạy như điên đến, một thanh âm liền phát ra, tên kỵ binh kia đã bị nhuyễn kiếm của Lưu Phong trảm mất thủ cấp.

Thi thể không đầu hét lên rồi ngã gục, tên bên trái thấy đồng bạn chết hết sức kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn, chợt thấy hàn quang lóe lên, cần cổ máu phun xối xả, ngữa mặt té xuống, khí tuyệt bỏ mạng tại chỗ, ánh mắt mở trừng trừng như không thể nào tưởng tượng được.

"
Không cần sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta nhiều người như vậy, hắn kiệt sức cũng chết thôi." Tiểu Thương Nhất Lang chứng kiến tâm phúc tinh nhuệ của mình đều sợ thủ pháp giết người của Lưu Phong, vội vàng lớn tiếng hét lên, cổ vũ khí thế của đồng bọn.
Lưu Phong không ngừng huy động nhuyễn kiếm, mỗi kích xuất ra đều lấy mạng một tên Phù Tang võ sĩ.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng đám Phù Tang võ sĩ chỉ còn thấy những đạo hàn quang rồi sau đó đều phải nhắm mắt chết thảm.

Lúc này, Lưu Phong giống như thần chết vậy, nhuyễn kiếm giết nguời không nhuốm máu, cũng giống như liêm đao của tử thần, sát hạ tính mạng của bọn Phù Tang một cách vô tình.

Lưu Phong giết càng lúc càng hăng, sát khí trong mắt phát ra làm mọi người sợ hãi.

Hắn giết người nhanh như chớp, trong nháy mắt đám Phù Tang võ sĩ đều ngã ngựa, quanh thân hắn đầy nhóc thi hài.

Lưu Phong cũng không biết răng trong khi hắn giết chóc, trong cơ thể khỏa kim đan kia không ngừng xoay nhanh, hấp thu sát khí.

Lưu Phong một kiếm chém gã Phù Tang võ sĩ trước mặt, trong mắt phát ra một đạo hàn quang"
Tiểu Thương Nhất Lang, ngươi còn không chịu đầu hàng ư?"

Lúc này Tiểu Thương Nhất Lang đã cả kinh, sắc mặt trắng bệch, trên đầu mồ hôi chảy ra ướt hết cả tóc, chảy xuống cả mặt, cắn răng căm tức nhìn hắn, trong lòng vừa hận vừa sợ.