Hi Du Hoa Tùng

Chương 486: Tình Sự




Lời giải thích như muốn che giấu, lời giải thích của Ân quý phi Lưu Phong nhìn thấu như muốn ẩn giấu điều gì, Phượng Cầu Hoàng, Lưu Phong chính là đã nghe qua, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, quả thật đã quên. Nếu không phải Lâm Lang nhắc nhở, hắn quả thật nghĩ không ra.

"Cô cô, kỳ thật ta biết, nàng đàn tấu chính là khúc Phượng Cầu Hoàng" Lời Lưu Phong có chút thâm ý nói.

Ân quý phi có chút đỏ mặt, điềm nhiên nói: "Có đúng không?"

Lưu Phong đi vào vài bước, đứng trước mặt nàng, ánh mặt thành thật nhìn Ân quý phi ôn nhu nói: "Cô cô, người cần gì phải giấu, ta đã nói rồi, muốn đem đến hạnh phúc cho nàng, ta nhất định làm được". Dứt lời, hắn mở song chưởng ra, mãnh liệt ôm Ân quý phi vào trong ngực, cúi đầu hôn vào đôi môi anh đào mềm mại của nàng.

Ân quý phi cả kinh, ngây người, khi hắn đem cái lưỡi tiến vào miệng mình, mới nhớ đến Lâm Lang còn đứng ở một bên. Trộm nhìn thoáng qua, mới biết Lâm Lang nha đầu nọ đã sớm đi ra ngoài rồi.

"Phong nhi, chúng ta vẫn còn có thể sao?". Ân quý phi nhớ tới quyết tâm vừa rồi, nhẹ nhàng khe khẽ đẩy Lưu Phong ra, thống khổ nói.

Lưu Phong nghe vậy, hơi kinh hãi, đầu tiên là ngẩn ra, mặc dù hiểu được khi Tố Tố đến kinh đô, sẽ làm cho nàng có cảm giác khó khăn.

Lưu Phong cũng không cam lòng, một lần nữa ôm chặt Ân quý phi vào trong lòng, khẽ mút hương vị ngọt ngào từ đôi môi của nàng, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại, bàn tay chậm rãi tiến đến mỹ đồn, nhẹ nhẹ xoa bóp.

Ân quý phi toàn thân nóng rực, mỹ đồn, bộ vị mẫn cảm của nàng đang bị Lưu Phong sờ soạng, nhất thời ngây người.

Nhân cơ hội này, đầu lưỡi của Lưu Phong nhanh chóng linh hoạt, tham lam khám phá khắp miệng Ân quý phi, cùng với cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa một chỗ. Khẽ dùng sức hấp thu làn hương thơm, thời gian không lâu đã làm cho Ân quý phi rên lên hừ. hừ. , đôi mắt vô lực nhắm lại, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng từ đôi mi chảy xuống. Không biết bên trong chính là giọt lệ đau khổ hay hạnh phúc.

Thấy nàng khóc, Lưu Phong trong lòng áy náy, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, lên đôi mắt trong ngấn của nàng, khẽ liếm hai hàng nước mắt, mỉm cười nói: "Cô cô, không nên đa tâm như vậy, ta là nam nhân, tất cả nàng hãy giao cho ta, hãy tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tất cả, trong đó có quan hệ của chúng ta."

Ân quý phi hai mắt nhắm lại, run giọng nói: "Phong nhi, ngươi nói. ta. có đúng. là. hạng đàn bà. vô. sỉ. không?"

Trả lời câu hỏi của nàng chính là những động tác kích tình liên tục.

Trên giường, một đôi nam nữ liên tục hoạt động, siết chặc, nghiền, cấu, xé. Sau khi trải qua một độ cực điểm hưng phấn, liền phát ra tiếng. thở hổn hển.

Sau khi thở dốc, Ân quý phi ngẩng đầu lên, tâm tình phức tạp nhìn nam tử anh tuấn trước mặt mình, cơ hồ không thể tin rằng có thể làm cho nàng chết đi sống lại chính là cháu rể của nàng. Hơn nữa, nàng cũng còn là phi tử của hoàng đế, lại đang ở trong hoàng cung.

Việc hoang đường như thế, tuyệt đối trước chưa từng có, sau này cũng không.

Ân quý phi chính là đang đắm chìm trong cảm giác hoang đường này.

"Chẳng lẽ ta thật sự là hạng đàn bà vô sỉ ư?" Cảm giác được khoái cảm và hưng phấn trong cơ thể mình, Ân quý phi không khỏi hoài nghi về nhân phẩm của bản thân.

Lưu Phong cũng ngước đầu lên nhìn Ân quý phi, trong lòng thầm nghĩ, thật không thể tưởng tượng được có một ngày, người đàn bà của hoàng đế lại nằm trong lòng hắn. Mà người này lại là cô cô của phu nhân hắn.

Thật là tạo hóa trêu ngươi.

"Phong nhi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Ngay khi hắn đang ngẩn người suy nghĩ, gò vú cao ngút của Ân quý phi, đang kịch liệt thở dốc, gò bồng đảo không ngừng phập phồng lên xuống, trông thật hết sức mê người.

"Không có gì." Lưu Phong bị hai gò tuyết trắng làm cho hoa cả mắt, cười hắc hắc. từ từ tựa đầu xuống. khẽ ngậm một hột đậu hồng hào vào trong miệng. dùng sức mút nhẹ.

Ân quý phi chỉ cảm thấy thân thể run lên, lập túc dùng hai tay ôm chặt đầu hắn, ưỡn bộ ngực lên, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Ngay cả những suy nghĩ tội lỗi trong lòng, giờ phút này. cũng hoàn toàn tan biến. Ân quý phi chỉ biết ôm chặt lấy Lưu Phong, cùng hắn một chỗ. mỗi khắc. không lìa.

Mỗi lần Lưu Phong đi rồi, nàng luôn nghĩ rằng đây là lần cuối cùng, cho nên, mỗi lần nàng cùng Lưu Phong một chỗ, nàng đều phát xuất ra tình cảm mãnh liệt nhất.

Đầu của nam nhân vùi sâu vào trong bộ ngực của nàng, song thủ của nàng hoạt động mạnh mẽ trên nhục bổng của hắn, ai cũng không muốn bị yếu thế, dùng hết sức, hết khả năng của mình để kích thích đối phương.

Chẳng biết qua bao lâu, cơn kích tình mới có thể tạm dừng chiến.

Ân quý phi thần sắc lộ vẻ thoả mãn, mang đầy nét thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Phong nhi, ngươi thật là lợi hại."

Lưu Phong ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ: "Nàng cũng không kém a."

Nói thật, khả năng tình dục của Ân quý phi thật làm hắn giật mình.

Bọn họ trong lúc điên cuồng kích dục, thời gian quả thật rất lâu, giờ phút này đã là nửa đêm rồi, nhưng mà Ân quý phi tinh thần vẫn sung sức, thậm chí còn có thể tiếp tục. Thể chất như vậy, dục vọng như vậy, quả thật làm cho Lưu Phong hết sức hưng phấn. Phải biết rằng trong mấy vị hồng nhan của hắn, cũng chỉ có Tố Nương và Kim Vận mới có thể so sánh được. Tố Nương là do có tu vi Kim Đan kỳ, thể lực tự nhiên không cần phải bàn cãi. Kim vận dùng sao cũng đã từng là ma giáo thánh nữ, người thừa kế thánh giáo. Nhưng Ân quý phi chỉ là một nữ tử bình thường, cho nên Lưu Phong rất là bội phục khả năng và dục vọng của nàng.

Chẳng lẽ thật sự là dục vọng tích lũy trong mười năm nay đã bộc phát sao???

Tâm trạng tỉnh táo lại, lý trí đã trở về với cơ thể Ân quý phi, nàng yên lặng nhìn Lưu Phong, âm thầm tự hỏi, bản thân mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"

Trên một phương diện nào đó, nàng thật sự rất thích Lưu Phong. Bất kể là thân xác hay tình cảm, nàng cũng hiểu được bản thân đã hoàn toàn không bỏ được Lưu Phong.

Nhưng đứng trên một phương diện khác, thân phận của nàng làm nàng rất lo lắng. Là phi tử của hoàng đế cũng được, là cô cô của Tố Tố cũng được, hai mối quan hệ này mà cùng Lưu phong một chỗ thì thật là phi đạo đức.

"
Cô cô, người lại suy nghĩ lung tung rồi. ta nói rồi, giao tất cả mọi việc để ta lo hết thảy cho." Lưu Phong hai tay khẽ xoa nhẹ nhẹ gò bồng đảo bạo mãn của nàng, thâm tình nói.

Ân quý phi ngước khuôn mặt ngọc, ánh mắt nhu mì nhìn hắn mỉm cười, ôn nhu nói: "
Phong nhi, ta nghe ngươi".

"
Được. được rồi. ha. ha. tốt. quá. thật mềm mại." Lưu Phong cố ý hý lộng Ân quý phi để nàng an tâm, cố ý kích thích nàng.

Khuôn mặt Ân quý phi nở nụ cười hạnh phúc, thoáng qua một tia ngượng ngùng, cũng không ngăn cản bàn tay Lưu Phong đang dạo chơi trên gò ngực bạo mãn của nàng, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực vạm vỡ của nam nhân, nhắm mắt hưởng thu cảm giác ấm áp và kích thích.

Lưu Phong thấy nàng yên lặng, nhìn bộ dáng thỏa mãn, hạnh phục của nàng, trong lòng rất vui sướng. Hắn trong lòng phát thệ, sẽ đem vui sướng và hạnh phúc vĩnh viễn cho nàng.

"
Phong nhi, ta lại. muốn. rồi." Đột nhiên, Ân quý phi mở hai mắt, khởi thân đè Lưu Phong xuống.

Không cho Lưu Phong phản ứng, miệng nàng đã bao trùm lấy miệng Lưu Phong.

Sau một trận mây mưa nữa, Ân quý phi kéo thân thể uể oải nằm lên ngực Lưu Phong, thở hổn hền mỉm cười nói: "
Đều bị ngươi làm cho xém chết."

Lưu Phong trong lòng uất ức. rõ ràng là nàng chủ động. trước. mà.

Bất quá hắn cũng rất thích thú. không nói ra. Mặc kệ là già hay trẻ, chỉ cần là trong chuyện luyến ái, các nàng cũng đều không nói lý lẽ.

Ân quý phi tay nhẹ nhàng vỗ về, vuốt ngực nam nhân, nhẹ giọng nói: "
Phong nhi, ngươi thật sự phải đi Phong Thành sao? Nếu không muốn, ta sẽ đi van cầu bệ hạ thu hồi việc ban thưởng phong đất cho ngươi. Ta nghe nói rằng nơi đó là đất chết, có man di, lại có người Phù Tang, rất nguy hiểm." Nói đến man di, Ân quý phi không khỏi nhớ đến lời của Lâm Lang. Chẳng lẽ man di không để ý đến tu sỉ sao?

Lưu Phong gật gật đầu nói: "
Không cần, Phong Thành đối với người khác mà nói là tử địa, nhưng đối với ta mà nói cũng là một cơ hội. Cô cô, người yên tâm, chuyện của Phong Thành ta đã có kế hoạch hoàn mỹ. Không đầy một năm, Phong thành sẽ thay đổi"

"
Thật vậy sao Phong nhi" Ân quý phi có chút ngạc nhiên và khó tin.

Lưu Phong gật đầu nói: "
Dĩ nhiên là thật rồi".

Ân quý phi nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, diện mạo kiều mỹ xinh đẹp lộ ra, mỉm cười nói: "
Ta biết ngươi có khả năng mà". Có một nam nhân như vậy, cho dù có chết, cũng không uổng một đời.

"
Đương nhiên, vì ta chính là Lưu Phong mà." Lưu Phong ngạo nghễ cười nói.

"
À. ngươi là nam nhân tốt nhất trên đời này." vẻ mặt vui vẻ của Ân quý phi so với một tiểu cô nương thật giống nhau. Không có người đàn bà nào không tự hào vì nam nhân cường mạnh của mình, nàng cảm thấy rất cao hứng và đắc ý. Mặc dù Ân quý phi vẫn chưa giải toả hoàn toàn nội tâm, nhưng thời khắc này, tâm của nàng cũng đã rộng mở hơn rồi.

"
Phong nhi, ngươi đem Tố Tố tiến cung đi, ta muốn gặp nó." Suy nghĩ hồi lâu, Ân quý phi vẫn là nói ra những lời này.

"
Được." Lưu Phong đáp nhẹ một tiếng.

Bởi vì nhắc đến Tố Tố, không khí hiện trường liền có chút lạnh lẽo.

Đối với Ân Tố Tố mà nói, mặc kệ Lưu Phong hay là Ân quý phi, bọn họ đều cảm thấy có lỗi. Ít nhất là trong lòng Ân quý phi cũng nghĩ như vậy.

"
Sau khi trở về, nhớ sớm dẫn Tố Tố đến gặp ta." Ân quý phi khẽ thở dài.