Dừng lại một chút, Thái tử phi lại tiếp tục nói: "Xin ngươi hãy nói lại với hắn, nếu hắn vẫn còn nhận người mẹ này, thì xin hắn hãy tin ta. Những gì thuộc về hắn ta nhất định sẽ đưa cho hắn. Nhưng trước khi thời cơ chín muồi, ta muốn hắn hãy giúp ta."
Nhìn thấy Lưu Phong không nói gì, Thái tử phi liền tiến lại gần một chút rồi nói: "Lần trước không phải ngươi nói rồi sao? Hắn đang âm thầm phát triển lực lượng cho riêng mình. Ta hi vọng có thể cùng hắn hợp tác. Ngươi hẳn đã biết, đế quốc với việc cá nhân trang bị vũ trang riêng cho mình thì quản chế rất chặt. Nhưng nếu hắn đem lực lượng nương nhờ Đông cung thì mọi việc lại khác rồi, hoàn toàn có thể quang minh chính đại phát triển"
Mẹ nó chứ, đây là cái gì thế này? Kế hoạch thâm độc như thế mà một người làm mẹ có thể nghĩ ra sao? Nếu không phải ngay từ đầu đã đáp ứng đứa trẻ kia sẽ lưu lại mạng sống cho Thái tử phi, Lưu Phong thật muốn giết chết con mụ đàn bà thâm độc vô sỉ này.
"Hừ, ngươi tính toán cũng thật là hoàn mỹ nhỉ, ngươi nghĩ cả thiên hạ này chỉ mình ngươi thông minh, người khác đều ngu hay sao?" Lưu Phong không hề kiêng kỵ liếc một con mắt vào bộ ngực vun cao của Thái tử phi, lạnh lùng nói: "Hung đại vô não"
Không hề đợi phản ứng của Thái tử phi, Lưu Phong cười khinh miệt nói: "Ngươi nghĩ hắn sẽ đáp ứng sao? Ngươi nói chuyện mà sao chẳng chịu động não gì cả?"
Thái tử phi nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia phẫn khí: "Ta biết, các ngươi đều không tin ta. Ta có thể hiểu được. Nhưng những gì ta nói đều là thật."
"Lưu Phong, ngươi có thể chửi ta, ta cũng không trách ngươi. Vì quả thật như ngươi nói, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng ta hi vọng hắn có thể cho ta một cơ hội, một cơ hội để làm một người mẹ tốt. Hãy tin ta, ta thật sự có thể trả lại hắn những gì vốn thuộc về hắn." Thái tử phi vừa nói vừa len lén quan sát thần sắc của Lưu Phong. Mặc dù mồm thì lúc nào cũng nói: "hắn", nhưng Thái tử phi có thể khẳng định chắc chắn, cái gọi là"hắn" chính là Lưu Phong đang đứng trước mặt đây.
Lưu Phong trầm mặc một hồi, lạnh nhạt nói: "Ý của ngươi ta có thể truyền đạt lại cho hắn. Nhưng hắn có đáp ứng hay không, cái này ta không biết"
"Không sao, chỉ cần ngươi chuyển lời là được rồi" Thái tử phi cười
"Lưu tước gia, ngươi thấy ta có đẹp không?" Thái tử phi bỗng đột nhiên hỏi---(con mụ này điên à?!??)
Lưu Phong cảm thấy hơi kinh ngạc. Con mụ này cuối cùng là định làm gì? Nhìn vào biểu hiện hôm nay, mụ ta nhất định là đã biết thân phận của hắn rồi, vậy mà còn muốn diễn trò gì đây? Đứa trẻ tội nghiệp, người mẹ vô sỉ của ngươi lại còn muốn hấp dẫn chính con mình nữa.
Bị dụ dỗ như vậy thì cứ nhìn. Nhìn vài cái thì cũng chẳng tổn hại gì tới luân thường đạo lý.
Lưu Phong to gan nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp của Thái tử phi, làn da trắng như bạch ngọc, khí độ siêu phàm thoát tục, đôi môi ngọt ngào hiện lên nét cười kiều mỵ, càng tăng thêm phong vận. Không thể không nói, Thái tử phi đích xác là một mỹ nữ.
"Nữ nhân vô sỉ" Lưu Phong âm thầm cười khổ một tiếng, trong lòng tự nói, thực ra Thái tử phi cũng là một người đàn bà đáng thương hại. Vì quyền lực mà có thể câu dẫn ngay cả con ruột của mình, không phải đáng thương hại sao? Nhưng người đáng thương tất cũng có chỗ đáng hận. Nghĩ đến tất cả những gì bà ta đã làm với Chu Phong, hắn thấy trong lòng tự nhiên thanh thản lại. Việc ta làm hiện nay là đúng, nhất định phải lật đổ nữ nhân này. Gieo gió thì gặt bão thôi.
"Rất đẹp!" Lưu Phong lạnh nhạt cuời một tiếng
"Thật không?" Thái tử phi cố ý đi đến gần vài bước, dựa vào Lưu Phong: "Nếu ngươi thấy ta đẹp, tại sao lần trước lại bỏ đi?" Lưu Phong cũng chẳng phải ruột thịt gì của bà ta, có hấp dẫn một chút cũng không vấn đề gì.
Trên thực tế, Thái tử phi phát hiện trên người Lưu Phong vẫn còn vài điểm của Thái tử năm đó, cho nên mỗi lần ở bên Lưu Phong đều có cảm giác kích động như vậy.
Nếu Lưu Phong thật sự đối với thân thể mình phát sinh cảm hứng, Thái tử phi thậm chí còn đang xem xét, chọn một cơ hội xác đáng để nói rõ thân thế của hắn. Sau đó dùng sắc đẹp khống chế hắn. Như thế vừa được người, vừa được lợi. Cơ hội tốt như thế, đối với Thái tử phi mà nói, là rất đáng tiền đây.
Đương nhiên hiện nay vẫn chưa được. Với tình hình hiện nay vẫn nên để Lưu Phong nghĩ bà là mẹ ruột của hắn thì tốt hơn. Dù sao nàng vẫn chưa nhìn thấu được Lưu Phong, hiển nhiên không thể khinh suất mạo hiểm được.
Lưu Phong cười một tiếng: "Ta đối với gái già không có hứng thú". Mẹ nó chứ, nếu không phải tấm thân này của ta là do ngươi tạo thành, thì ta đã sớm đè lên ngươi rồi.
Thái tử phi cười lạnh: "Ta già sao?" Hiển nhiên đối với nữ nhân, chẳng ai thích người khác chê bai dung mạo của mình cả.
"Ngươi không già, nhưng tâm thì đã già rồi" Lưu Phong trào phúng nói: "Ngày nào cũng tranh tranh đấu đấu, âm âm mưu mưu, vì vậy tâm ngươi sớm đã già rồi. Mà yêu cầu của ta đối với nữ nhân cũng rất cao. Không chỉ trẻ trung xinh đẹp, mà tâm tính cũng phải tích cực như ánh mặt trời"
Thái tử phi hừ lạnh một tiếng: "Việc gì phải tự lừa dối mình như thế?"
Lưu Phong khinh thường cuời lạnh một tiếng, tiếp tục giả ngu: "Ngươi vẫn nghĩ rằng ngươi đẹp lắm sao?"
Thái tử phi hơi chau mày, chuyển thân đến, cố ý áp sát thân thể, dán chặt vào người Lưu Phong: "Ta thật hoài nghi, ngươi có phải là nam nhân hay không?"
Ta xxx, ta mà không phải nam nhân? Đợi ta chơi ngươi xong rồi ngươi xem ta có phải nam nhân hay không? Chẳng có nam nhân nào mà lại nhẫn nhịn khi nữ nhân bàn về mình như thế. Lưu Phong cũng không ngoại lệ.
"Ta có phải nam nhân hay không? Ngươi muốn thử không?" Lưu Phong cười gian manh.
Thái tử phi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ngay cả ngươi có cái tâm đấy, cũng chẳng có gan làm"
Lưu Phong âm thầm cười khổ, thật không hiểu mụ điên này có ý gì đây? Phỏng chừng nàng ta đã đoán ra thân phận của ta rồi mà. Nếu đã đoán ra thân phận, nàng tất nhiên phải có chút tự trọng chứ?
"Điện hạ, người muốn thách thức ta sao?" Lưu Phong đột nhiên to gan ôm Thái tử phi vào ngực, đồng thời không biết vô tình hay cố ý mà nhìn vào nữ nhân mặc váy đen đứng ở kia, từ nãy đến giờ vẫn thủy chung không nói một tiếng nào.
Thái tử phi thuận theo con mắt của Lưu Phong nhìn lại, lạnh nhạt cười nói: "Ngươi hoàn toàn có thể coi người đó không tồn tại"
Hấp dẫn đây, ám chỉ rõ ràng vậy.
Bàn tay vừa sờ mó lên bộ ngực cao vút của Thái tử phi, nàng liền khẽ run rẩy. Lưu Phong khinh miệt nói: "Ngươi sợ rồi à?"
Không phải sợ, là hưng phấn. Thái tử phi có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác của thân thể. Trên thân thể Lưu Phong có hình ảnh của Thái tử, lại không ngừng tiếp xúc, không thể nghi ngờ, chính lý do này làm nàng vừa hưng phấn, vừa lớn mật như vậy.
Nàng thậm chí còn nghĩ, liệu có phải nàng vẫn yêu thái tử. Vẫn yêu con người đã từng phát thệ chỉ yêu mình nàng, rồi chính mình sau đó lại bội phản.
Thần sắc Thái tử phi mê ly, bất tri bất giác, cánh tay nàng đưa xuống phía dưới, chộp tới quần Lưu Phong. Lưu Phong được một phen vừa kinh ngạc vừa kích thích.
Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn đẩy Thái tử phi ra.
Thái tử phi là một người điên, nhưng hắn thì hoàn toàn bình thường. Kiếp này của Lưu Phong chính là do Chu Phong ban tặng, nếu hắn với mẹ của Chu Phong phát sinh những chuyện không minh bạch, thật cảm thấy có lỗi với Chu Phong.
"Ngươi không phải nam nhân sao?" Thái tử phi vẫn dùng ánh mắt khiêu khích như trước, nhìn vào Lưu Phong.
Một lát, Thái tử phi bỗng cười, cười một cách dữ dội, bất quá trong nụ cười đó còn pha lẫn nét bi khổ, rồi đột nhiên chuyển thân, hai tay nắm lấy vai Lưu Phong: "Tại sao? Tại sao ngươi vẫn thủy chung không chịu nhìn nhận người mẹ này. Ta đã bức ngươi đến như vậy mà ngươi vẫn không chịu nói ra chân tướng ư?" Thái tử phi trước mặt Lưu Phong không hề kiêng kị mà câu dẫn hắn, nguyên nhân cũng là vì muốn bức hắn nói ra chân tướng. Tất nhiên Lưu Phong mang hình bóng của Thái tử cũng là một nguyên nhân.
"Điện hạ, có phải người nhớ con đến mức điên rồi không? Tại sao lại có thể nói ra được những lời như thế?" Lưu Phong lạnh nhạt nói, ánh mắt không hề mang theo một chút sắc thái nào.
Thái tử phi mặt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Lưu Phong, gương mặt hiện lên nét tiếu ý: "Ha ha, trời tạo nghiệt còn đáng thương, tự mình tạo nghiệt, chẳng thể sống được. Thực ra ta đã sớm đoán ra thân phận của ngươi. Ngươi đối với ta như vậy, ta không trách ngươi. Vốn là ta có lỗi với ngươi mà".
Lưu Phong sửng sốt một chút, rồi tự chế giễu nói: "Ngươi biết thân phận của ta rồi như thế nào? Ngươi muốn giết ta, đồng thời lại muốn lợi dụng ta, dùng tình cảm vừa đáng thương vừa đáng cười của ngươi để thu phục sự tín nhiệm của ta, rồi lợi dụng ta hoàn thành những bí mật không thể nói ra của ngươi. Điện hạ thân ái, ta đã không còn là đứa trẻ năm đó nữa rồi. Thu lại cái vở kịch ấu trí của ngươi đi". Lưu Phong lần này cũng là nói thật, hắn đích thực không còn là đứa trẻ năm đó nữa. Hắn vốn không định sớm nói ra thân phận như thế, nhưng Thái tử phi đã biết chắc, thì cũng chẳng cần phải giấu diếm làm gì. Hắn cũng muốn biết khi Thái tử phi rõ ràng thân phận của hắn thì sẽ có phản ứng như thế nào"
Nhưng lời nói khi lọt vào tai Thái tử phi thì lại thành một ý khác: "Con đã lớn rồi"
Thái tử phi cười nhẹ: "Ngươi đã đủ lông đủ cánh, đương nhiên không coi người mẹ khổ sở này vào đâu rồi." Mặc dù đã sớm đoán ra, nhưng khi nghe thấy Lưu Phong chứng nhận, nàng cũng có chút kinh ngạc. Thậm chí có chút hối hận, nếu biết trước thì năm đó nàng đã giết quách đi rồi mới đem vất bỏ. Bất quá nói đi cũng nên nói lại, tính sinh tồn của hắn cũng là quá lớn rồi. Sự lạnh giá của Đại Tuyết Sơn, kể cả người trưởng thành cũng có thể bị đóng băng mà chết, thế mà đứa nhỏ vẫn có thể sống sót, đợi người hảo tâm đến cứu. Chẳng lẽ đây là ý trời?