Vương Kim Bằng gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đã biết nhiều như vậy về Hắc Ám võ sĩ, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, chúng ta có một tổ chức, lâu nay tổ chức vẫn hợp tác với Yến Vương".
"Vậy tổ chức của ngươi có bao nhiêu người như ngươi?" Lưu Phong âm thầm kinh hãi, tổ chức này quả là siêu cường, nếu thu dụng được thì tốt biết bao.
"Khoảng 100, có thể nhiều hơn" Vương Kim Bằng run giọng nói: "Không gạt ngươi, địa vị của ta trong tổ chức không cao nên chuyện cơ mật ta không được biết nhiều".
100 tên hắc ám võ sĩ! Lực lượng cường đại phải biết. Một gã hắc ám võ sĩ một khi phát huy toàn lực thì có thể đạt đến Kim Đan sơ kỳ. Tổ chức như vậy thì quá mạnh mẽ.
Trong lúc Lưu Phong đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì Vương Kim Bằng khoé miệng lộ ra tia tà tiếu, nhanh chóng huy đại đao chém Lưu Phong.
"Tiểu tử thúi, nguy hiểm". Trong đầu Lưu Phong đột nhiên truyền đến cảnh báo của Bạch Khiết.
Lưu Phong vừa nhấc đầu đã cảm nhận được đao uy sắc bén.
"Muốn chết!" một tiếng kêu nhỏ, Lưu Phong phản ứng rất nhanh, một kiếm chém xuống, chỉ thấy một đạo kiếm khí trắng như ngọc, trong nháy mắt đánh xuống, uy lực vô cùng.
Vương Kim Bằng không nghĩ tới Lưu Phong phản ứng nhanh như vậy, nhìn kiếm thế mà trong lòng nảy sinh kinh hãi, toàn lực đạp lên trên, ngay lập tức chém ra hơn mười đao.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ có chút không đúng, tay có tăng lực, nhuyễn kiếm nhất thời phát ra đạo bạch quang càng thêm chói mắt.
Vương Kim Bằng hiểu được áp lực toàn thân tăng nhiều, hai chân nhịn không được bắt đầu run lên, thân thể phảng phất như ngàn cân, vô cùng khó chịu.
Nhìn đạo kiếm khí màu trắng tới gần, Vương Kim Bằng hét lớn một tiếng, toàn thân phát ra một trận bạo hưởng, nhất thời một cỗ lực lượng cường đại nổi lên trong cơ thể, đại đao trong tay bắn ra mấy đạo hắc mang.
Rống giận, Vương Kim Bằng lực lượng bộc phát, hắc mang đại đao có chút đối kháng với bạch quang.
Lưu Phong thấy thế, nhanh chóng vận Thái Âm Thất Tinh Huyền, trong nháy mắt biến đổi kiếm quyết, trong tay quang mang càng thịnh, một đạo kiếm khí như thực chất đè ép tất cả đi tới.
Vương Kim Bằng hoảng hốt cùng cực, vội vàng lui thân, chân đạp mạnh, trong nháy mắt bỏ chạy ra phía ngoài.
Lưu Phong nhìn thân ảnh Vương Kim Bằng, mỉm cười tay phải giơ lên, nhuyễn kiếm rời tay bắn về phía chân trời, tựa như một đạo thiểm điện đuổi tới.
Vương Kim Bằng chỉ thấy một đạo lãnh khí từ sau lưng truyền đến, một bên nhanh chóng bỏ chạy, một bên vứt đại đao cản kiếm.
"Phanh"
Một tiếng, hai binh khí va chạm, phát ra tiếng oanh thiên, rất nhanh nhuyễn kiếm của Lưu Phong thế như chẻ tra xuyên qua đại đao của Vương Kim Bằng tiếp tục đi tới, nhanh như tia chớp bắn về lưng của Vương Kim Bằng.
Chỉ nghe Vương Kim Bằng hét thảm một tiếng, nhuyễn kiếm của Lưu Phong đã đánh trúng Vương Kim Bằng.
"Lưu Phong ngươi muốn giết ta? Chẳng lẽ không sợ tội danh giết mệnh quan triều đình sao?" Lưu Phong ra tay có chút lưu tình, một kiếm dù trúng đích cũng chỉ làm thương da thịt, không ảnh hưởng tới tính mạng.
Ngươi ngay cả quý tộc cũng dám giết, ta hôm nay chỉ giống ngươi thôi. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, đá một cước lên vết thương trên vai của Vương Kim Bằng nói: "Mẹ kiếp, là ngươi trở mặt trước. Nếu không phải lão tử phản ứng nhanh, bây giờ ta đã ra ma đâu còn cơ hội mà giết ngươi. ta nghĩ không sai, ngươi không muốn ta tiết lộ bí mật tổ chức các ngươi, muốn giết người diệt khẩu sao?"
Nhìn Vương Kim Bằng khẽ run, thân hình khẩn trương nhìn Lưu Phong, Lưu Phong nở nụ cười nói: "Rùa con, ta bây giờ đổi ý, không giết ngươi nữa, lưu lại mệnh cho ngươi có lẽ vẫn còn hữu dụng."
Vương Kim Bằng thấy Lưu Phong buông tha chính mình, trong lòng không có nhẹ nhàng hơn, ngược lại càng thêm sợ hãi, Lưu Phong sở dĩ tha hắn vì tồn tại của tổ chức. Chuyện tồn tại của tổ chức là bí mật, trước đây ngoại trừ Yến Vương biết, chuyện này không còn ai biết, nếu tổ chức biết mình tiết lộ bí mật, mình phải chết không sai, nghĩ lại thủ đoạn giết người của tổ chức, Vương Kim Bằng một trận sợ hãi từ xương tuỷ.
"Vương đại nhân, chuyện hôm nay coi như quên đi, chúng ta cùng trở về." Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Khi trở về, nên làm như thế nào, ngươi hẳn phải rất rõ"
Vương Kim Bằng từ trên mặt đất đứng lên, run giọng hỏi: "Tiểu tước gia, chẳng hay người có muốn ta làm giúp gì không?" bị người đánh bại, Vương Kim Bằng thu lại tính tình, thu đuôi làm người. Dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn sĩ diện, huống hồ, hắn quả không nỡ rời xa hoa lệ thế giới này, không nỡ xa thập phòng kiều thê mỹ thiếp của mình. Tại chiến trường chém giết nửa đời người, bây giờ Vương Kim Bằng an dật hưởng thụ cuộc sống, thân thu không biết bao nhiêu tính mạng nhưng giờ tới lượt mạng của hắn.
"Ngươi rất thông minh!" Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: "Vương đại nhân, ta hy vọng ngươi giúp ta một việc, ta muốn diện kiến đầu mục của tổ chức các người.
"Ngươi muốn gặp đầu mục? Ngươi muốn làm gì?" Vương Kim Bằng một trận kinh hoàng.
"Không cần khẩn trương" Lưu Phong giải thích"Ta muốn cùng tổ chức các người hợp tác".
Vương Kim Bằng sợ run: "Tiểu tước gia, không phải ta không muốn giúp, chuyện này ta không thể làm được, trước hết thân phận của ta chưa từng được gặp thủ lĩnh, huống hồ, bây giờ ngài." Tránh Lưu Phong tức giận, Vương Kim Bằng có chút ấp úng không nói lên lời.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Tiếp đi."
"Thứ cho ta nói thẳng, thế lực Tiểu tước gia căn bản là không thể cùng chúng ta hợp tác. Tổ chức luôn theo đuổi lợi ích. Mỗi lần hợp tác, tổ chức luôn tìm kẻ mạnh. Xem đến tình thế bây giờ, tổ chức cùng Yến Vương hợp tác không thể phá vỡ. Trừ phi, trừ phi. năng lực của Tiểu tước gia ngươi vượt quá Yến Vương." Vương Kim Bằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thầm tin tưởng đời này Lưu Phong đừng hòng vượt Yến Vương.
"Nga? Nguyên lai là như vậy" Lưu Phong thầm gật đầu, ích lợi là lớn nhất, cường giả vi tôn, xem ra tổ chức này cũng có ý tứ.
"Cũng được, chuyện này coi như bỏ qua." Lưu Phong cũng không có miễn cưỡng Vương Kim Bằng, thật sự thực lực của hắn quả thật có chút nhỏ yếu.
"Nhưng ngươi nói cho ta rất tốt, tuỳ thời ta sẽ tìm ngươi."
Vương Kim Bằng do dự một chút, nói: "Tiểu tước gia, nếu muốn chúng ta hợp tác lâu dài, ngài vạn lần không được nói cho ai chuyện hôm nay."
"Ta biết nên làm thế nào" Ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta không thể để xảy ra chuyện với ngươi, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở một câu, không nên vọng tưởng ám sát ta. Ngươi hẳn biết lực lượng của mình, căn bản không phải đối thủ của ta. Mặt khác, tác phong của Thủ bị quân cũng nên sửa đổi. Nếu để ta phát hiện bọn họ cùng cường đạo như nhau, ta sẽ không khách khí đâu." Lưu Phong không phải tâm địa bồ tát, yêu dân yêu nước, nhưng hắn không muốn thấy quan binh hiếp đáp dân chúng, dù sao bây giờ Giang Nam cũng như nhà của hắn vậy.
Một hồi phong ba cứ như vậy kết thúc, Lưu Phong cùng Vương Kim Bằng trong lúc đó xảy ra những gì không ai biết được. Tuy nhiên vẻ hận thù đã được tiêu thất, như không có việc gì xảy ra vậy.
Trở về Di Hồng Viện không lâu, Lưu Phong liền nhận thánh chỉ tiến kinh, thăng quan ngũ phẩm Hộ Bộ viên ngoại lang. Đương nhiên, Cẩm y vệ có thể kiêm nhận nhiều chức. Bất quá thánh chỉ nói rõ, Lưu Phong lấy Hộ Bộ viên ngoại lang làm việc chính, dù sao Tuần sát sứ cũng là hữu danh vô thực. Hơn nữa Trương Thiên Sư đã mất, Hoa Hạ đại đế cũng không quá để ý đến Lưu Phong, muốn hắn chuyên tâm ở Hộ Bộ làm việc. Hoa Hạ đại đế cũng không có cấp cho Lưu Phong một chức Cẩm y vệ thực quyền để hắn danh chính ngôn thuận thân kiêm hai chức. Dù sao một cái nho nhỏ ngũ phẩm cũng rất khó làm nên đại sự.
Đương nhiên là tất cả phụ thuộc vào hắn. Hắn biểu hiện tốt đương nhiên Hoa Hạ đại đế sẽ chú ý.
Hoa Hạ đại đế chính là muốn chờ Lưu Phong tỏa sáng. Giúp lão điều tra Hộ bộ. Chuyện Hộ Bộ bây giờ không thể bỏ qua được nữa. Nói cũng có chút buồn cười, Hộ Bộ bây giờ không thể chu cấp quân lương, nhu yếu cho quân đội được nữa. Nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Năm vừa rồi theo Hoa Hạ đại đế ước tĩnh thì lợi nhuận của Hoàng thương và thuế má thu được cũng phải một ngàn vạn lượng bạc nhưng bây giờ muốn xuất ra năm trăm vạn lượng cho quân đội cũng không có. Vậy số hao hụt kia đã đi đâu??
Phải lập tức chỉnh đốn ngay.
Đối với việc tiến kinh Lưu Phong biểu hiện rất bình thản, ngũ phẩm Hộ Bộ viên ngoại lang mặc dù không được gì, nhưng từ đó có thể thấy Hoa Hạ đại đế kì vọng rất nhiều vào hắn.
Lưu Phong không biết lúc đầu Trương Thiên Sư hướng Hoa Hạ đại đế nói những gì, nhưng xem dấu hiệu bây giờ có thể thấy vị quân vương này rất đối tốt với hắn. Đương nhiên chuyện hắn gặp khó khăn là không thể tránh được. Chuyện Hộ Bộ nhìn thì đơn giản nhưng thực chất rất phức tạp. ít nhất tại triều trung không ai đứng ra đảm nhận. Đương nhiên tới cùng là không ai đủ gan, dù đủ năng lực cũng không dám đắc tội với Đông cung. Có lẽ vì nguyên nhân này, Hoa Hạ đại đế hy vọng Lưu Phong thu thập được loạn cục.
Hoa Hạ đại đế có ý rõ ràng, hạn Lưu Phong 3 ngày sau phải tiến kinh, trải qua suy nghĩ cẩn thận, lần tiến kinh này Lưu Phong quyết định mang theo Hắc Vân cùng mười hắc ám võ sĩ. Chờ khi ổn định được chỗ đứng tại kinh đô rồi tính sau.
Chậm rãi trở về lâu các, lầu hai hoàn toàn sáng đèn hiển nhiên chủ nhân không có an giấc. Qua song cửa sổ, có thể thấy một vị mĩ nữ, có chút trầm tư, một thân vận lam y bó sát người, làm nổi bật thân thể, trước ngực hai vú cao vút, hết sức đầy đặn, dị thường hấp dẫn sự chú ý nam nhân.