Hi Du Hoa Tùng

Chương 229: Chính-Giả gặp nhau




Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Điện hạ nói quá lời, người là chủ, ta là thần, chúng ta như thế nào có thể là bằng hữu đây? Điện hạ hay là vẫn còn đang đùa giỡn với hạ quan" Công tâm mà nói, nếu không có chuyện của Chu Phong, Lưu Phong dám chắc cùng Hoàng Thái Tôn kết làm bằng hữu, đáng tiếc, bọn họ lại đã định vĩnh viễn là địch nhân.
 
Hoàng Thái Tôn có chút nhíu mày, chậm rãi nói: "Lưu đại nhân, tựa hồ không muốn cùng bổn cung kết giao bằng hữu, chẳng biết là vì nguyên nhân nào"
 
Lưu Phong nở nụ cười"Hạ quan không dám với cao, cũng không dám thất lễ"
 
Hoàng thái tôn mỉm cười nói: "Lưu đại nhân, bổn cung là thành tâm cùng ngươi giao hữu, cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm"
 
Lưu Phong thần sắc lạnh lẽo, cười lớn nói: "Nói tóm lại chính là do hạ quan không thức thời đi."
 
Hoàng Thái Tôn im lặng, chỉ trong chốc lát lại nói: "Lưu Đại nhân, ta biết trong lòng ngươi đối với ta có một chút hiềm khích, nhưng là có một số việc vị tất đã như ngươi tưởng tượng. Nơi này nói chuyện không tiện, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta vào trong đàm luận" Hoàng Thái Tốn thấy thái độ cứng rắn của Lưu Phong, nghĩ là do chuyện Thái tử phi phái người ám sát hắn, cho nên muốn tách Vương Đức Vọng ra, nói cho rõ ràng, miễn cho Lưu Phong khỏi hiểu lầm.
 
Lưu Phong thu liễm nụ cười, trầm giọng nói: "Điện hạ, nơi này đều là người của mình, có gì mà không nói được?"
 
Vương Đức Vọng do dự một chút, đứng dậy, chắp tay với Hoàng Thái Tôn nói: "Điện hạ, ngài và Lưu đại nhân nói chuyện, hạ thần xin cáo lui trước"
 
Hoàng thái tôn rất hài lòng với biểu hiện của Vương Đức Vọng, khẽ gật đầu nói: "Cũng tốt, ngươi trước tiên lui ra đi"
 
Sau đó, Hoàng Thái Tôn mỉm cười, nhìn Lưu Phong nói: "Lưu đại nhân, bất kể ngươi tin cũng tốt, không tin cũng vậy, chuyện của mẫu thân ta, ta không có tham dự. hơn nữa còn nhiều lần khuyên bảo. Nói thật từ lúc bắt đầu nghe được tin về ngươi, ta đã rất muốn kết giao với ngươi rồi."
 
Lưu Phong âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ"Ta và ngươi là song phương đối địch, còn có cơ hội trở thành bằng hữu sao?"
 
Lưu Phong thở dài nói: "Nói thật, ta cũng rất xem trọng con người điện hạ, chỉ là chúng ta cuối cùng không thể trở thành bằng hữu được"
 
Hoàng Thái Tôn sửng sốt một chút, trong lòng không rõ nguyên nhân vì sao Luư Phong đối nghịch với mình như vậy, chẳng lẽ do việc ám sát của mẫu thân hay sao? Hắn biết Lưu Phong không phải người làm càn, theo lý thuyết mình đối với hắn khiêm cung như vậy, thái độ của mình như thế, hẳn phải biết nên lựa chọn thế nào mới phải chứ.
 
Hoàng Thái Tôn lắc đầu, thở dài nói: "Lưu đại nhân, thêm một bằng hữu không bằng thêm một địch nhân sao?"
 
"Điện hạ nói hữu lý" Lưu Phong lắc đầu cười khổ"Nhưng là nhân sinh trên đời, có rất nhiều việc bất đắc dĩ"
 
"Sự việc bởi vì sao? Lưu đại nhân là người phi thường, chẳng lẽ cũng tin vào vận mệnh sao?" Hoàng Thái Tôn tựa như hảo tâm, nhắc nhở.
 
Lưu Phong giả bộ ngẫn ra một chút, buồn bã nói: "Có một số việc ngay từ đầu đã nhất định kết quả như vậy rồi, người nào cũng không thể sửa đổi" Đáng tiếc Hoàng Thái Tôn không biết thâm ý trong những lời này của Lưu Phong.
 
"Lưu đại nhân, ngươi có biết bổn cung là người như thế nào không?"
 
Lưu Phong suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Điện hạ hùng tài vĩ lược, tự nhiên là người phi thường"
 
Hoàng Thái Tôn mỉm cười, trên mặt tỏ vẻ đặc biệt nói: "Có thể được Lưu đại nhân khen như vậy, bổn cung trong lòng thật cao hứng. bất kể nói như thế nào, bổn cung vẫn mở rộng cánh cửa với Lưu đại nhân, bất cứ lúc nào, bổn cung cũng hoan nghênh ngươi đến"
 
Lưu Phong có chút rùng mình, không nói nữa, nhưng trên mặt đã biểu lộ hết thảy.
 
Thấy hắn vẫn có ý muốn cự tuyệt như vậy, Hoàng Thái Tôn có hàm dưỡng tốt như vậy cũng không nhịn được. Nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Phong, lạnh giọng nói: "Lưu đại nhân, ngươi đường đường là một nam nhân, cần gì phải vì việc nhỏ mà để tâm hoài, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, lùi một bước trời cao đất rộng sao?"
 
Mẹ kiếp, ba lần ám sát ta cũng là việc nhỏ. Hơn nữa cho tiểu tử ngươi biết, cho dù ta và lão mụ của ngươi không có hiềm khích trước, chúng ta nhất định cũng không thành bằng hữu được, ai biểu ngươi là người giả mạo Chu Phong.
 
"Điện hạ, có một số việc ngươi không hiểu được, chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu" Lưu Phong nhìn hoàng Thái Tôn lạnh nhạt nói.
 
Ngừng một chút, Lưu Phong lại hỏi"Tại hạ bất quá là một gã nam tước nho nhỏ, ta không biết vì sao điện hạ lại coi trọng như vậy? Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng có chủ ý lấy Thiên Thượng Nhân Gian của ta sao?"
 
Hoàng Thái Tôn nghe vậy, tưởng rằng đã tìm ra được mấu chốt vấn đề, mỉm cười nói: "Lưu đại nhân, không cần lo lắng, bổn cung đối với việc kinh doanh không chút hứng thú"
 
"Có đúng vậy không? Nếu dứt bỏ Thiên Thượng Nhân Gian, ta không biết trên người còn gì đáng giá mà điện hạ coi trọng" Lưu Phong bình tĩnh nói: "Thiên hạ qua lại cũng vì lợi ích, nếu điện hạ không phải thấy trên người ta có chút ích lợi nào, hà tất hôm nay phải phí thời gian cùng ta nói chuyện"
 
Hoàng Thái Tôn có chút gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, thật sự là thấy vị tuổi trẻ thiếu niên truyền kỳ này có trí tuệ thật không bình thường. Nội tâm đột nhiên cảm giác bất an. Hắn hiểu được Lưu Phong rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
 
Vừa chuyển sắc nói: "Điện hạ, ta có thể nói cho ngươi rõ ràng, ngươi nên tự bảo trọng"
 
Hoàng Thái Tôn im lặng không nói, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, sắc mặt không ngừng biến đổi.
 
"Lưu đại nhân, ta muốn hỏi quan hệ của Tứ cô nương và Đông cung, ngươi có biết không?" Trầm mặc một lúc lâu, Hoàng thái tôn đột nhiên hỏi.
 
Lưu Phong mỉm cười nóii"Đương nhiên, ta đã sớm nghe di nương nói qua, chẳng biết điện hạ có gì chỉ giáo?"
 
"Không dám chỉ giáo, ta chỉ hy vọng Lưu đại nhân lấy cơ nghiệp của Phượng Viên làm trọng" Hoàng Thái Tôn trầm giọng nói.
 
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Phượng viên là Phượng viên, ta là ta, hai việc không giống nhau" Lưu Phong lời này không phải là giả dối, đừng xem hắn lấy danh nghĩa Phượng Viên thiếu gia, nhưng thực chất không có một chút quyền lực. Kim tiền, vũ lực, quyền lực, . của Phượng viên hết thảy đều không có quan hệ với hắn.
 
Lưu Phong quyết định cùng Ân Tố Tố thành hôn hoàn toàn tách biệt với Phượng Viên, hắn mua một miếng đất ở ngoài, chính mình dựa vào trí nhớ, xây dựng giống như Di Hồng Viện.
 
Hoàng Thái Tôn bực mình, Lưu Phong nói tới nói lui, đều cũng là việc bất hảo.
 
"Lưu đại nhân, trở về Giang Nam thay ta chào hỏi Tứ cô nương" Khẩu khí có chút áp lực, Hoàng Thái Tôn thuần túy không nói đùa.
 
Lưu Phong hai mắt thản nhiên, lộ vẻ tươi cười nói: "Điện hạ yên tâm, ta nhất định gởi lời hỏi thăm chu đáo của ngươi"
 
Hoàng Thái Tôn nhìn thẳng hai mắt hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Được rồi, ta quên hỏi, sát thủ ám sát Lưu đại nhân hôm đó lai lịch ra sao? Mấy ngày nay Lưu đại nhân sống ở đâu?"
 
Lưu Phong có chút lạnh lùng nói: "Thân phận sát thủ, cho dù ta không nói, người đại khái cũng biết. Thật ra ngày đó ta được một vị bằng hữu cứu, mấy ngày nay một mực dưỡng thương, hôm nay vừa khỏi, ta liền trở về"
 
Hoàng Thái Tôn tính mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng thủy chung cũng không có nói ra.
 
Lưu Phong tựa hồ hiểu được ý tứ của Hoàng Thái Tôn, lạnh nhạt cười nói: "Điện hạ yên tâm, lai lịch sát thủ ta cũng chỉ đoán mà thôi, cũng không có chứng cớ gì?"
 
"Lưu đại nhân, bổn cung lần này đến đây chủ yếu là thăm thương thế của ngươi, hiện nhìn ngươi vô sự, ta cũng an tâm, xin cáo từ" Hoàng Thái Tôn hiểu được tiếp tục nói cũng không có ý nghĩa gì, không bằng sớm rút lui cho rồi, cùng Lãnh Nguyệt tiên sinh thương nghị đối sách một chút
 
Lưu Phong cũng không giữ lại, cười nói: "Đã như vậy, hạ quan cũng không tiện lưu điện hạ lại"
 
Trước khi rời khỏi, Hoàng Thái Tôn đột nhiên hỏi"Trực giác nói cho ta biết, ngươi tựa hồ đối với ta có chút ác cảm, có thể nói cho ta biết tại sao không?"
 
"Bởi vì ngươi có lỗi với một người"
 
Câu trả lời của Lưu Phong làm Hoàng Thái Tôn có chút khó hiểu. Hắn nghĩ nát đầu cũng không ra rốt cuộc hắn phụ người nào, mà làm cho Lưu Phong thà đối địch với mình.
 
Sau ba ngày nghỉ ngơi, Lưu Phong quyết định cùng Vương Đức Vọng quay về giang Nam, vốn muốn nhanh trở về, ai biết bị ám sát nên chậm trễ hơn mười ngày rồi.
 
Đô Sát Viện phụ trách việc điều tra Yên Chi ám sát Lưu Phong, nhưng không có manh mối gì, nhân chứng không đủ, Lý Các lão tạm gia được tha. Bất quá lần này ảnh hưởng trọng đại, Hoa Hạ đại đế có vẻ cực kỳ tức giận, mặc dù không có đầy đủ chứng cớ, nhưng mà Các lão cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị rời khỏi, Lý Các lão bị miễn quan, bãi chức, cáo lão hồi hương.
 
Đối với kết quả như vậy, Lý các lão không phục, hắn từng mấy lần thượng tấu kêu oan, nhưng vẫn một mực bị Hoa Hạ đại đế bác bỏ.
 
Suy nghĩ của Hoa Hạ đại đế rất đơn giản, ca nữ là do ngươi dâng tặng, bây giờ có vấn đề, ngươi phải chịu trách nhiệm. Mặc dù tại bữa tiệc mừng công ngày đó Yên Chi không hề động thủ, nếu không ai còn biết có phiền toái gì nữa. Hoa Hạ đại đế thậm chí đang suy nghĩ, nếu ngày đó Yên Chi ra tay ám sát chính mình, chính mình có thể còn sống không?
 
Con người đều sợ chết. Hoa Hạ đại đế mặc dù thân là đế vương, nhưng cũng không khác biệt. Thậm chí so với người khác hắn còn sợ chết hơn nữa. Hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, hắn chưa thể chết được. Cao Lệ và Phù Tang còn chưa an định, Hoàng Thái Tôn còn chưa biết thật giả, việc chọn người kế vị vẫn chưa xác định, . hết thảy đều chưa làm xong. Hoa Hạ đại đế phải có thời gian. Cho nên hết thảy liên quan đến tính mạng hắn đều lo lắng. Ngay cả Lý các lão là quyền thần như vậy, địa vị như vậy, cũng phải xử lý.
 
Đình Nhi biết được Lưu Phong quay về, không để ý đến sự phản đối của Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm, len lén đến tiễn Lưu Phong.
 
Sau khi hai người gặp mặt, Lưu Phong đưa tay khẽ ôm chặt Đình Nhi vào ngực, không đợi Đình Nhi nói gì, đôi môi như lửa cháy đã thiêu đốt cái miệng nhỏ nhắn của Đình Nhi.
 
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị tiến thêm một bước, lại nghe binh lính vào báo"Kim Vận bá tước phủ đưa lễ vật tới" Lưu Phong cũng không biết Kim Vận phu nhân đưa tới lễ vật gì, mà lại phá hỏng chuyện tốt của hắn.