Hi Du Hoa Tùng

Chương 203: Quân doanh lập uy (Tiếp)




Trương Trì nghe Tạ Thế Kiệt nói xong, cặp mắt to như mắt cừu bỗng chuyển động, lạnh lùng nói: "Tạ huynh nếu không muốn ở đây nghênh đón Phó soái đại nhân thì cũng có thể trở về."
 
Tạ Thế Kiệt cũng không để tâm đến thái độ của Trương Trì. Ngược lại mỉm cười: "Lữ Hổ là thân huynh đệ của Doanh quan đại nhân. Hắn không đến cũng là lẽ thường tình. Còn ta chỉ là một tham tướng nho nhỏ, đến lúc đó mắc phải tội coi thường quân lệnh thì không có ai đỡ cho cả."
 
Trương Trì do dự một lúc: "Tạ huynh, nghĩ lại ta và ngươi cũng là huynh đệ, ta không ngại nhắc nhở ngươi một câu. Lần này Phó Nguyên soái tiễu phỉ là người không đơn giản. Ngươi chớ có chậm trễ mà khinh thường. Nếu không sẽ có phiền toái lớn đấy."
 
Tạ Thế Kiệt không đồng ý, khẽ cười một tiếng: "Chừng đấy tuổi đã có địa vị như vậy, e là có thân thích với Quân Bộ. Trương huynh, tình huống nơi này ngươi cũng biết. Bất kể ngươi là ai đi nữa thì cũng phải có chân bản lĩnh mới có thể chủ trì được."
 
Trương Trì thấy Tạ Thế Kiệt không để ý đến lời mình nói, vốn định nói rõ lai lịch của Lưu Phong cho hắn biết nhưng một trận âm thanh vó ngựa đã vang lên. Lưu Phong ba người đã đến.
 
Kỵ mã đi vào cửa giáo trường. Mấy ngàn nhân mã đứng thẳng, không một tiếng động. Lưu Phong lướt ánh mắt khắp nơi. Chỉ thấy trên dưới khắp nơi loang loáng toàn binh khí giáp trụ, người người nghiêm trang mà đứng.
 
Hàn Tử Vân và Lưu Phong tế ngựa đi lên điểm tướng đài, nhìn toàn quân. Hàn Tử Vân khẽ thấp giọng hỏi: "Công tử, người xem đội ngũ toàn quân ra sao? Người có hài lòng không?"
 
Lưu Phong thấy ba quân tướng sĩ nghiêm trang đứng thẳng tắp. Cho dù là tại kiếp trước quang cảnh duyệt binh cũng không hoành tráng như bây giờ. Tình cảnh này bất giác làm cho hắn muốn hét to lên một tiếng, gọi một câu đồng chí, đồng môn vất vả quá. Nhưng ý niệm ngay lập tức được phế bỏ. Thời đại này mấy ai hiểu được câu đó.
 
Quan sát một lúc, Lưu Phong thấp giọng nói: "Không sai, so với trí tưởng tượng của ta thì tốt hơn một chút nhưng nhân số dường như là không đúng."
 
Hàn Tử Vân nhìn kỹ, thấp giọng trả lời: "Công tử, Lương Châu Thần Cơ Doanh có ba tổ đội. Bây giờ tại đây hình như chỉ có nhân mã của hai tổ đội.
 
"
Đây là cớ gì?" Lưu Phong khẽ nhíu mày, có chút tức giận.
 
"
Công tử chớ vội, chờ thuộc hạ hỏi một chút sẽ báo cáo cho người."
 
Ngay lúc này thì đám tham tướng Trương Trì đã đi đến trước trân tiền, xuống ngựa, đi tới điểm tướng đài, quỳ xuống, ôm quyền nói: "
Lương Châu Thần Cơ Doanh Nhất ti tham tướng Trương Trì, Nhị ti Tạ Thế Kiệt suất lĩnh tướng sĩ sở bộ tham kiến Phó soái.
 
Hàn Tử Vân cất tiếng: "Bổn tướng Giang Nam thủ bị phủ Võ lược kỵ úy Hàn Tử Vân phụng mệnh Nguyên soái đưa Phó Nguyên soái Lưu Phong đến đây thống lĩnh binh mã tại Lương Châu. Các ngươi tiến lên xem qua công văn của Quân Bộ.
 
Trương Trì vội vàng tiếp nhận công văn của Quân Bộ, cẩn thận đọc qua, sau đó ôm quyền nói: "
Xin mời Nguyên soái thăng trướng."
 
Lưu Phong trịnh trọng nói: "
Không cần vội vàng. Ta muốn hỏi người một chuyện Trương tham tướng. Thần Cơ Doanh có tam ti tướng sĩ. Bây giờ tại sao chỉ còn nhị ti? Hơn nữa Doanh quan của các ngươi sao cũng không thấy đến đây?"
 
Tạ Thế Kiệt tiến lên ôm quyền, trầm giọng nói: "
Bẩm Nguyên soái, Tam ti tham tướng Lữ Hổ và Doanh quan đại nhân Lữ Long vì trong người không khỏe cho nên không tiện đến đây bái kiến."
 
Trương Đại Đầu thoáng cảm thấy bất mãn, trầm giọng quát: "
Ngươi là ai? Phó soái đang hỏi Trương tham tướng. Ngươi là cái thá gì chứ?"
 
Tạ Thế Kiệt ngẩng đầu, khinh thường nhìn Trương Đại Đầu, liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh, ngươi là một tên mãng phu, có tư cách gì mà quát hỏi ta.
 
Y khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt hỏi: "
Xin hỏi vị này xưng hô như thế nào? Trong quân doanh, ai cũng có thể lên tiếng cả."
 
"
Tại hạ là Trương Đại Đầu-Cẩm Y Vệ Bách Hộ."
 
Cẩm Y Vệ? Tạ Thế Kiệt hơi kinh hãi. Không nghĩ đến một tên có tướng mạo xấu xí kỳ quái như vậy mà lại là Cẩm Y Vệ quan viên. Bất quá trong quân đội và quan viên địa phương cũng có chỗ bất đồng. Quân đội có Quân Bộ và Đô Sát viện quản hạt, không hề quan hệ đến Cẩm Y Vệ cho nên Tạ Thế Kiệt cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.
 
"
Nguyên lai là Bách Hộ đại nhân. Bất quá nơi này là quân doanh, không giống như Cẩm Y Vệ. Xin mời đại nhân nên hiểu qua một chút quy củ mới được." Tạ Thế Kiệt bình tĩnh như trước nói.
 
Lưu Phong ngạc nhiên nhìn Tạ Thế Kiệt, thấy con ngươi hắn khẽ chuyển, liếc mình một cái. Trong mắt đầy vẻ giễu cợt. Lưu Phong nhất thời giật mình hiểu ra. Thì ra tên tiểu tử này muốn mượn Trương Đại Đầu để làm khó dễ mình.
 
Ta khinh, lão tử ta cứ để cho ngươi kiêu ngạo một chút. Sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi đẹp mắt.
 
Lưu Phong mỉm cười, lạnh nhạt hỏi: "
Chủ tướng khó ở trong người, còn có thể chấp nhận nhưng ngay cả binh sĩ của Nhất ti cũng vắng mặt. Chẳng lẽ năm ngàn tướng sĩ đều sanh bệnh hết?"
 
Tạ Thế Kiệt sắc mặt có chút biến đổi nhưng lại không biết trả lời thế nào. Cho dù hắn ta không phục nhưng cũng không thể đối với Phó soái quá vô lễ. Dù sao thì cũng là người của Quân Bộ phái xuống.
 
Trương Trì cũng khẩn trương nhưng cũng không biết phải nên trả lời thế nào. Hắn đã sớm thông tri đến toàn bộ binh sĩ nhưng họ không đến thì hắn cũng chịu. Mặc dù là tham tướng nhưng không phải tổ đội của hắn quản thì hắn cũng không có biện pháp nào cả.
 
Hàn Tử Vân thấy Lưu Phong hỏi một câu mà hai vị tham tướng đều không thể trả lời được, vội vạng hạ giọng khuyên nhủ: "
Công tử, chúng ta vừa đến. Không nên làm khó dễ quá mức đối với bọn họ."
 
Lưu Phong mỉm cười: "
Hai vị tướng quân, bỏ đi. Ta chỉ tùy ý hỏi một chút. Nếu sanh bệnh thì không đến cũng được." Lưu Phong mặc dù chưa từng có kinh nghiệm trong quân ngũ nhưng tại kiếp trước cũng đã xem nhiều phim chiến tranh. Cảnh tượng như hôm nay không hề ít. Hắn hiểu rất rõ binh sĩ của Lương Châu Thần Cơ Doanh đối với vị Phó soái như mình không hề chào đón. Nhất là hắn vẫn còn rất trẻ. Vì thế mà khi chưa có quân công thì không nên gây thêm ác cảm đối với quân sĩ.
 
Nghĩ vậy, Lưu Phong liền trở lại trạng thái tâm bình khí hòa. Cười dài một tiếng, bước lên nâng hai vị tham tướng dậy. Cố ý thể hiện ý tốt của mình.
 
Hàn Tử Vân nhìn thấy động thái của Lưu Phong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm khoa tán Lưu Phong. Hắn trừng mắt nhìn Tạ Thế Kiệt một cái, quay sang nhìn Lưu Phong nói: "
Công tử, hôm nay cũng đã tối. Chi bằng chúng ta trước tiên nghỉ ngơi đã. Có sự tình gì ngày mai nói tiếp?"
 
Trương Trì thấy thế vội vàng lên tiếng: "
Phó soái, đại trướng của người, chúng thuộc hạ đã sớm chuẩn bị. Xin theo thuộc hạ."
 
Lưu Phong cũng hiểu cần có thời gian mới có thể nắm rõ được tình hình nơi này, gật đầu nói: "
Được. Vậy hôm nay hãy để cho tướng sĩ tản ra. Trưa mai ba quân thăng trướng. Tam ti nhân mã phải có mặt đầy đủ."
.
 
Chuyện Thái tử phi phái Triết Biệt đi ám sát Lưu Phong cưới cùng cũng bị Lãnh Nguyệt biết được.
 
Lãnh Nguyệt biết được tin tức này, vội vàng liên lạc với Thái tử phi. Hy vọng có thể nói thuyết phục nàng hủy bỏ mệnh lệnh ngu ngốc này. Căn cứ theo tin tức tình báo mới nhất thì Lưu Phong đã từ một vị kiếm tiên thu được thượng cổ thần binh Hạo Thiên Kiếm.
 
Tình huống thay đổi như vậy mà Triết Biệt đi ám sát Lưu Phong thì không nghi ngờ gì nữa, chỉ là tự tìm lấy cái chết. Cho dù Triết Biệt thực sự có thể giết được Lưu Phong đi nữa thì muốn che dấu cho Thái tử phi. Triết Biệt cũng vẫn phải chết.
 
Triết Biệt và Lãnh Nguyệt mặc dù không phải là huynh đệ nhưng tình cảm cũng như huynh đệ vậy. Năm đó hai người cùng nhau đi theo thái tử điện hạ. Một văn một võ tình như thủ túc. Lãnh Nguyệt thực sự không muốn nhìn thấy huynh đệ của mình đi tìm chết.
 
Thái tử phi vốn không muốn Lãnh Nguyệt biết chuyện này. Bởi vì Lãnh Nguyệt biết rõ được mục đích của nàng. Nhưng vì nghĩ đến giá trị của Lãnh Nguyệt đối với Hoàng thái tôn sau này nên Thái tử phi cuối cùng cũng đáp ứng cùng Lãnh Nguyệt gặp mặt.
 
Hai người gặp nhau tại địa phương lần trước Thái tử phi và Triết Biệt đã gặp nhau, chính là Thiên điện.
 
Lãnh Nguyệt so với thời gian ước định thì muộn hơn thời gian uống một chén trà. Sắc mặt hắn tái nhợt, đồng tử bắn ra một cỗ lãnh ý. Sau khi hành lễ, hắn lập tức đi thẳng vào chủ đề: "
Điện hạ, thỉnh cầu thu hồi mệnh lệnh, lập tức triệu hồi Triết Biệt. Người làm như vậy chỉ làm cho Triết Biệt chết đi."
 
Thái tử phi cũng không để tâm đến thái độ của Lãnh Nguyệt. Người này tính tình vẫn như vậy. Năm xưa khi thái tử còn sống, vẫn dám tranh luận cùng thái tử, không ngại chỉ ra lẽ đúng.
 
"
Lãnh Nguyệt tiên sinh, trước hết không nên kích động, mau ngồi xuống đã." Thái tử phi ngước đầu nhìn Lãnh Nguyệt mỉm cười.
 
Lãnh Nguyệt tựa hồ như chưa hề nghe Thái tử phi nói, bất động, lạnh lùng nhìn Thái tử phi, chờ đợi câu trả lời của nàng.
 
"
Lãnh Nguyệt tiên sinh, chẳng lẽ ngươi đối với bổn cung cũng tị hiềm sao?" Thái tử phi đối với thái độ của lãnh Nguyệt có chút thất vọng. Ánh mắt ai oán, thực làm cho người ta cảm thấy yêu thương.
 
Nếu là nam nhân khác thì giờ này chắc chắn đã sinh ra một sự thương xót đối với Thái tử phi nhưng Lãnh Nguyệt thì không như vậy. Hắn hiểu rất rõ Thái tử phi. Nhìn bề ngoài thì ẻo lả đáng thương như vậy nhưng bất quá chỉ là một sự ngụy trang, ẩn dấu sau đó là một tên sát nhân giết người không chớp mắt. Một trái tim tàn nhẫn.
 
Thái tử phi nét mặt có chút đanh lại, sẵng giọng: "
Lãnh Nguyệt tiên sinh dường như đối với ta có thành kiến rất lớn."
Lãnh Nguyệt vội đáp lời: "
Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chỉ hy vọng điện hạ mau triệu hồi Triết Biệt, miễn cho hắn phải táng mạng."
 
Thái tử phi thần sắc khẽ chuyển: "
Lãnh Nguyệt tiên sinh, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?" Mặc dù Thái tử phi rất tôn trọng Lãnh Nguyệt. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nàng cho phép Lãnh Nguyệt trước mặt nàng phóng tứ.
 
Lãnh Nguyệt nhíu mày: "
Điện hạ, Lãnh Nguyệt trung tâm, người hẳn phải rõ ràng. Thuộc hạ cũng không có ý mạo phạm điện hạ. Chỉ hy vọng điện hạ tiếp nạp đề nghị của lão thần. Theo thông tin tình báo mới nhất thì thần binh trong truyền thuyết là Hạo Thiên Kiếm đang nằm trong tay Lưu Phong. Lực lượng của hắn đương nhiên là gia tăng mạnh mẽ. Võ học của Triết Biệt căn bản không phải là đối thủ của hắn. Người làm như vậy chỉ có thể khiến cho Triết Biệt chịu chết. Nếu như vậy thì Hoàng thái tôn sẽ mất đi một vị đại tướng trung tâm (có trái tim trung thành)."
 
Thái tử phi nhíu mày: "
Lãnh Nguyệt tiên sinh, nếu ta nhớ không lầm thì với bản lĩnh của Triết Biệt, nhất định có khả năng giết chết Lưu Phong." Thái tử phi bây giờ nằm mơ cũng thấy mình đoạt được Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong. Chỉ cần chuyện này thành công thì cho dù hy sinh Triết Biệt cũng xứng đáng.
 
Lãnh Nguyệt bối rối trong lòng hỏi: "
Bí mật của Triết Biệt, điện hạ đều biết hết sao?"