Lưu Phong đối với nữ tử của thời đại này cho rằng mình ở với một nữ nhân một thời gian dài sẽ rất nhanh nhàm chán nhưng bây giờ hắn mới hiểu mình đã lo lắng một cách dư thừa. Tình dục của loài người căn bản là không bị hạn chế bởi thời gian và nhân vật.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, từ từ rọi lên thân thể trắng nõn của Liễu Thanh Nghi. Làm hồng lên da thịt của nàng, tôn lên những đường cong hoàn mỹ. Bộ ngực sữa theo ánh nắng khi mờ khi tỏ thực sự làm cho bầu không khí trong gian phòng tràn ngập khí tức dâm mỹ.
Bàn tay của Lưu Phong không khỏi táy máy từ từ di chuyển xuống giữa hai chân nàng, khéo léo tách ra, bình thản trườn vào cửa động đào, mơn trớn da thịt mềm mại ẩm ướt tại đây.
"A!"
Đang ngủ say, Liễu Thanh Nghi bất giác giật mình kêu lên, tỉnh lại mới phát giác ra Lưu Phong đang vũ lộng, trong mắt tràn ngập nét xuân tình pha lẫn sự thẹn thùng.
"Ha ha, quấy rầy giấc ngủ của nàng." Lưu Phong mỉm cười tà dị nói.
"Công tử, chàng thật là xấu." Liễu Thanh Nghi trừng mắt liếc Lưu Phong, ngữ khí cũng thập phần mập mờ khó hiểu.
Hai người đang muốn gầy dựng một trận mây mưa không ngờ lúc này Bạch Vũ mang theo tiểu Linh nhi đến gõ cửa. Bất giác cả hai nhanh chóng thu thập lửa dục trong lòng, mặc quần áo, tiến ra mở cửa.
Bạch Vũ âm trầm, thấp giọng nói: "Đại ca, người ra đây một chút. Muội có chuyện muốn nói cùng người."
Lưu Phong trong lòng buồn bực. Tiểu nha đầu này không lẽ lại muốn kháng nghị chuyện mình và Liễu Thanh Nghi rên rỉ quá lớn. Thực là không hiểu sự chút nào. Đang đến lúc cao trào, khoái lạc bốc lên đến não. Làm thế nào mà có thể kìm chế không phát ra tiếng được chứ.
Lưu Phong hiểu được mình cũng cần phải giảng giải cho Bạch Vũ một chút tri thức, để nàng nhanh chóng trưởng thành. Nếu không hiểu được vấn đề, e nàng ta sẽ suốt ngày kháng nghị với hắn mất.
Quả nhiên là sau khi đi ra khỏi phòng, Bạch Vũ thu hết dũng khí nói: "Đại ca, ban đêm đại ca và Thanh Nghi tỉ có thể rên rỉ nhỏ lại một chút không? Tối qua muội lại bị mất ngủ." Ban đầu Bạch Vũ còn ngụy trang là tiểu Linh nhi mất ngủ nhưng nhưng bây giờ nàng cũng không cần che dấu nữa. Người bị ảnh hưởng chính là mình.
Lưu Phong rất muốn cho Bạch Vũ hiểu tiếng rên rỉ kia là do Liễu Thanh Nghi phát ra nhưng lại tức chuyển ý nghĩ. Thanh âm đó đúng là do Liễu Thanh Nghi phát ra nhưng mà mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Lưu Phong nghĩ vậy liền nói: "Xin lỗi muội, không nghĩ đến lại gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của muội. Sau này chúng ta sẽ cẩn thận hơn."
"Đại ca, người lúc nào chẳng nói như vậy nhưng có cải biến được tình hình chút nào đâu." Lưu Phong cứ nói như vậy nhiều lần. Bạch Vũ giờ đây đã không còn tin vào hắn nữa.
Lưu Phong có chút ủy khuất, cũng thu hết dũng khí nói: "Tiểu muội, thực ra vấn đề này muội nên nói với Thanh Nghi tỷ."
"Người." Bạch Vũ rất muốn nói một câu ngươi là đại sắc lang nhưng nghĩ cho kỹ thì quả thật thanh âm rên rỉ đó đúng là của Liễu Thanh Nghi.
Kỳ thật Bạch Vũ còn không biết một số chuyện. Lưu Phong mặc dù là như thế nhưng không hề nói cho Liễu Thanh Nghi rên rỉ, hơn nữa còn khuyến khích cho nàng rên rỉ lớn tiếng hơn. Nam nhân ai mà không thích bạn tình mình rên rỉ chứ.
"Tốt lắm, tỷ muội các nàng cứ việc thương thảo. Ta có việc phải đi đây." Từ khi gây ra hiếp dâm nội khố vủa Bạch Vũ tới giờ, mỗi khi Lưu Phong nhìn thấy Bạch Vũ liền có tật giật mình.
"Đại ca, chờ một chút đã." Một là không làm, hai đã làm là làm cho tới nơi tới chốn.
Bạch Vũ hôm nay dứt khoát phải làm cho mọi chuyện ra ngô ra khoai. Nàng đỏ mặt hỏi: "Đại ca, có đúng là nội khố màu hồng của muội là bị huynh cầm lấy hay không?"
Mẹ nó, thật là xui xẻo mà. Điều chỉnh lại vẻ mặt cho ngây thơ, thật thà. Lưu Phong khờ khạo nói: "Tiểu muội, theo muội thì huynh lấy nội y của nữ nhân làm gì???"
Làm gì đương nhiên chỉ có đại sắc lang nhà ngươi biết được. Bạch Vũ thấy Lưu Phong không thừa nhận vội hỏi: "Đại ca, muội rất thích cái quần nhỏ màu hồng này. Nếu đại ca thấy thì xin trả lại cho muội."
Ha, ta làm gì có mà trả. Sau khi hiếp dâm cái quần con màu hồng đó, đã dùng nội gia chân hỏa thiêu rụi rồi còn đâu.
"Tiểu muội, ta thật sự không có lấy. Nếu muội thích thì lát nữa huynh sẽ đến Thiên Thượng Nhân Gian lấy cho muội mấy mẫu mới nhé. Cứ vậy đi. Ta đi đây." Không đợi Bạch Vũ nói thêm. Lưu Phong lập tức xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng Lưu Phong khuất dần, Bạch Vũ lẩm bẩm: "Có lẽ ta phải đem chuyện này nói cho Thanh Nghi tỷ mới được."
Trương Thiên Sư từ kinh đô nhận được tin tức của Phùng Nguyệt. Phùng Nguyệt nói đã phát hiện ra hang ổ của Ma giáo.
Chuyện liên quan đến Ma giáo vốn cực kỳ quan trọng. Ngay cả Hoa Hạ đại đế cũng từng dặn dò Trương Thiên Sư nhất định phải hỗ trợ cho Cẩm Y Vệ hủy diệt hoàn tận gốc giáo phái này.
Phải biết rằng hơn mười năm trước, Ma giáo chút nữa đã làm đảo lộn cả Hoa Hạ hoàng triều. Một lần là đủ. Hoa Hạ đại đế tuyệt không muốn lần thứ hai xảy ra chuyện này nữa.
Ngay khi vừa đến nơi. Trương Thiên Sư không do dự nói ngay: "Ở địa phương nào? Mau dẫn ta đi."
Ngay khi Trương Thiên Sư đang lên đường thì. Một đội Cẩm Y Vệ bắt đầu hoàn toàn bị đồ sát.
Một đạo lãnh quan sắc bén xuất hiện tại thân thượng của một tên Cẩm Y Vệ phiên tử.
Một gã đi bên cạnh chỉ thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, một tia máu tươi nóng hổi phun tới. Hắn chưa kịp đưa tay lau đi vết máu trên mặt, đã thấy mọi người bên cạnh mình ngã xuống chết. Trên ngực đều có một nhát kiếm.
Một kiếm mất mạng!
Phiên tử thủ lĩnh bất giác kinh hãi. Kiếm pháp như vậy thực sự bá đạo. Trong chớp mắt có thể sát hại hơn mười huynh đệ của hắn mà không gây ra một chút tiếng động.
Cảm nhận được sát khí từ phía sau truyền đến. Phiên tử thủ lĩnh quay đầu lại, đã thấy một thanh kiếm có hình dáng kỳ lạ đang chỉ vào mình.
Sử dụng quái kiếm này là một mông diện nữ tử (nữ tử che mặt). Mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng nhưng gã phiên tử cũng đoán được đây hẳn phải là một tuyệt sắc nữ tử.
Phiên tử liếc mắt nhìn nàng một cái, tâm thần tự nhiên chấn động. Đây chính là cảm giác trước khi chết người ta thường gặp phải.
Nữ tử tóc dài phi tán trong gió đêm tung bay phấp phới. Con ngươi xinh đẹp lóe lên quang thiểm xinh đẹp nhưng lạnh lùng phảng phất như đến từ thế giới khác vậy.
"Là tiên tử hay ác ma?"
Ngay lúc này thì quái kiếm chợt rung lên.
Kiếm thế vung ra, phiên tử thủ lĩnh nhất thời cảm thấy áp lực đè nặng lên, trong phút chốc toàn thân hắn đã chìm trong kiếm quang của đối phương.
Hắn bất giác cảm thấy tuyệt vọng, hắn xuất hiện mọt thứ cảm giác vô lực, không thể hoàn thủ, mở một đường sống.
"Ngươi. ngươi là ai? Tại sao giết người như vậy?" Hắn không chống cự mà mở miệng ra hỏi.
"Cẩm Y Vệ trong mắt người khác thì không dám động đến nhưng Thánh giáo của chúng ta thì căn bản không coi các ngươi là gì cả." Nữ tử cất lời làm sáng tỏ thân phận của mình.
Thủ lĩnh phiên tử nghe xong thầm trách mình ngu ngốc. Ngoài Ma giáo ra thì trên đời này làm gì có ai lớn mật giết nhiều Cẩm Y Vệ như vậy.
"Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Ngươi có thể phản kích hoặc phòng ngự." Thanh âm của nữ tử lại vang lên. Đáng tiếc đây chính sát âm chứ không phải thanh âm.
Thủ lĩnh Phiên tử do dự một chút, vung trường đao trong tay lên. Bất quá trong chốc lát trường đao của hắn đã hoàn toàn bị kiếm thế của mông diện nữ tử hút lấy, không thể khống chế được.
Phiên tử thủ lĩnh không sợ chết nhưng giờ phút này hắn không còn chút dũng khí nào cả. Kiếm thế của nữ tử chẳng những bao phủ khắp thân thể hắn mà bao phủ luôn cả trái tim của hắn.
"Hảo, nữ nhân thật ác độc." Phiên tử thủ lĩnh hung ác trừng mắt lên quát lớn.
"Chết đi." Một tia chớp xẹt ngang qua yết hầu hắn. Thanh âm phát ra nửa chừng lập tức trở nên khô khốc, máu tươi từ miệng lẫn yết hầu phun ra như mưa.
Thủ lĩnh của đám phiên tử lẳng lặng ngã xuống mệnh vong. Ngay cả tiếng hét thảm cũng không có. Kiếm pháp của nữ tử quả thật là âm độc.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Đã có hơn mười cao thủ Cẩm Y Vệ bị giết chết. Đối phương chỉ là một mông diện nữ tử thần bí.
"Là các ngươi muốn chết. Đừng trách ta." Nữ tử gỡ khăn che mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt non nớt. Đối diện với những xác chết trước mặt, nha đầu này làm như vô tội, khẽ thè lưỡi làm thành mặt quỷ, thật trêu ngươi.
Trương Thiên Sư đến nơi thì toàn bộ đám phiên tử đã chết. Ma giáo cũng không thấy một bóng người.
Xem xét các tử thi, Trương Thiên Sư âm thầm lắc đầu. Ma giáo lần này tái xuất, thủ đoạn thật sự độc ác.
"Là ai?"
Ngay khi Trương Thiên Sư đang thở dài thì lão cảm ứng được một tia khí tức của tu chân giả.
"Ngươi là Trương Thiên Sư?" Từ trong bóng tối một nữ tử che mặt đột nhiên xuất hiện. Chính là sát thủ lúc nãy.
"Những người này đều là ngươi giết?" Trương Thiên Sư thần sắc nghiêm trọng, tế xuất ra Pháp kiếm, chậm rãi nắm chặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Thân là tu chân giả, lại hạ sát thủ với phàm nhân. Ma giáo cuối cùng vẫn là Ma giáo."
"Lão Thiên Sư, ta kính ngươi là tu chân tiền bối, cũng không muốn động thủ với ngươi nhưng ngươi đã so đo như vậy thì đừng trách ta không khách khí." Mông diện nữ tử âm thầm tại đây vốn là tiếp tục chờ Cẩm Y Vệ đến nạp mạng nhưng không nghĩ người tới đây lại là Trương Thiên Sư. Nữ tử này tuổi tác rất nhỏ. Năm đó khi Ma giáo gây nên một trường máu huyết phong vũ thì nàng chưa sinh ra nhưng đã nghe qua truyền thuyết về Trương Thiên Sư. Cao nhân của Thiên Sư đạo. Hôm nay xảo ngộ lĩnh giáo một phen.