Hỉ Doanh Môn

Chương 63: Nghe tin bất ngờ (1)




Hào phóng là chuyện tốt, nhưng nếu thường xuyên cầm tiền đút lót người bên cạnh Trần thị, ngược lại sẽ khiến Trần thị sinh ra lòng nghi ngờ đề phòng, vì vậy không thể quá mức, lúc nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn một chút mới tốt. Lúc này Minh Phỉ nhìn Hoa ma ma nở một nụ cười: "Đa tạ ma ma chỉ điểm cho ta. Ta còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc khó tránh khỏi chưa đúng mực, ma ma chỉ điểm cho ta, ta luôn cảm kích ma ma."

Hoa ma ma nghe được những lời này của Minh Phỉ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhẹn rời đi. Cuối cùng bà ta cũng không có lấy ít bạc vụn trong tay Kiều Đào.

"Hừ, thật hiếm thấy bà ta không chìa tay ra, lão già thấy tiền sáng mắt, nhổ lông chim nhạn đang bay qua kia." Kiều Đào bỏ bạc vụn vào trong rương, tiện tay sửa lại một chút, thở dài nói: "Tam Tiểu Thư, người tiêu tiền như nước như vậy là không được, mới tới có mấy ngày tất cả tiền đều bị người lấy ra thưởng cho người hết, phải giữ lại một chút để phòng ngừa bất cứ tình huống nào mới được." Đại công tử cũng thiệt là, lần trước nàng đã nói với ngài ấy chuyện Tam Tiểu Thư dùng tiền vô cùng hào phóng, hi vọng ngài ấy có thể quản lý Minh Phỉ. Ai ngờ Đại công tử chỉ trầm tư một lát, khẽ mỉm cười, nói một câu: "Tùy muội ấy đi, không có tiền tới nói với ta là được."

Không thưởng thì có thể làm sao? Những người này đã quen thói lấy tiền, tiền đến ít người nào khinh thường không muốn. Chỉ là theo quy định mỗi tháng nàng ấy được năm lượng bạc quả thực là hơi ít, mà nơi Thái Quang Đình hơn phân nửa cũng bị hai người nàng ấy và Minh Ngọc lăn qua lăn lại cạn sạch. Cũng không thể lúc nào cũng khiến ngài ấy ra sức nghĩ cách giúp nàng ấy kiếm tiền chứ?

Minh Phỉ nhìn Minh Ngọc cười: "Minh Ngọc cho tỷ tỷ mượn tiền được không?"

Kiều Đào không dám tin nhìn Minh Phỉ, Tam Tiểu Thư lại đánh chủ ý tới trên người Lục Tiểu Thư không hiểu chuyện! Đây là muốn làm cho rương tiền của Lục Tiểu Thư  cạn sạch luôn sao?

Minh Phỉ một chút thẹn thùng cũng không có: "Muội có thể lấy giấy bút ghi lại, sau này tỷ tỷ có tiền sẽ trả lại cho muội." Minh Ngọc từ khi ra đời tới nay cũng không xài tiền, không sao cả nói: "Tam tỷ tỷ cần thì cứ lấy. Còn trả cái gì?"

Minh Phỉ hài lòng ngắt mặt Minh Ngọc: "Minh Ngọc thật ngoan." Nàng không có chút xấu hổ nào trưng dụng luôn phần tiền của Minh Ngọc, nàng cũng không phải vì một mình nàng, nếu nàng pha trộn tốt, Minh Ngọc cũng có thể có nhiều người che chở. Cho dù Thái Quang Đình có khá hơn nữa, chu đáo hơn nữa, suy cho cùng cũng không thể ở trong nội viện trông coi các nàng.

Lực chú ý của Minh Ngọc lại bị Hỉ Phúc chạy từ bên ngoài vào hấp dẫn, bỏ lại Minh Phỉ nhảy xuống ghế đi chơi đùa cùng Hỉ Phúc: "Hỉ Phúc, mày đã đi đâu?"

Mai Tử đứng ở cạnh cửa quay về phía hai người Minh Phỉ hành lễ, không đợi Minh Phỉ mở miệng liền vội vàng giải thích: "Tam Tiểu Thư, vừa rồi nô tỳ làm theo lời người nói, mang Hỉ Phúc đi tản bộ đi ngoài trong sân.

Minh Phỉ lười nói nàng ta, chỉ nói: "Từ nay trở đi phu nhân muốn mời khách, ngươi nhớ nói tắm Hỉ Phúc sạch sẽ trước, đến lúc đó nhìn kỹ chút, tuyệt đối đừng thất lễ ở trước mặt khách quý. Cũng đừng để cho đứa bé không hiểu chuyện bị cắn hay nắm…, nếu không đều là lỗi của ngươi." Nha đầu trông chó cũng không phải là dễ làm như thế.

Lúc chập tối, Dư ma ma từ trong phòng bếp đi ra. Để tiệc ngắm hoa hôm sau suông sẽ, bà ấy đã ở trong phòng bếp canh giữ nửa ngày rồi, nói chung là chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn ưa thích của những khách nhân, đặc biệt là khẩu vị của thiếu nãi nãi Trần gia, tiểu công tử, tiểu thư. Mặc dù biết Tri Phủ phu nhân sẽ không tới, nhưng cũng vẫn vì nàng chuẩn bị xong thức ăn nàng thích.

Trù phòng đến thượng phòng thời gian phải đi ước chừng là khoản một chun trà, mấy ngày nay thời tiết tốt, ban đêm rất dễ chịu, Dư ma ma cố ý thả chậm bước chân, muốn tản đi một thân mệt mỏi. Lúc đi tới nơi cửa tròn, đột nhiên nhìn thấy dưới giàn hoa tử đằng có bóng người chợt lóe, thoắt cái không thấy đâu nữa. Bà quát to một tiếng: "Ai!"

Không ai để ý bà, bốn phía yên tĩnh.

Dư ma ma cho là mình bị hoa mắt nên không để ở trong lòng, tiếp tục chầm chậm tản bộ. Nhưng phía bụi rậm dưới tường thấp bên kia lại phát ra âm thanh huyên náo.

Bóng đêm càng ngày càng đậm, hoa cỏ dưới bóng tối giống như dã thú, âm u dữ tợn, tiểu nha đầu đi theo Dư ma ma tóc gáy dựng đứng, không chịu đi về phía trước một bước: "Ma ma, có cái gì đó ở đằng kia."

Dư ma ma cũng có chút sợ, lại không thể đánh mất thể diện ở trước mặt tiểu nhà đầu không hiểu chuyện, liền trấn định nói: "Có cái gì ở đó? Có người! Ai ở đó? Lén lén lút lút, nếu không ra ta sẽ gọi người tới!"

Một giọng nói run run rẩy rẩy như tiếng mèo kêu ở sau bụi Tường Vi vang lên: "Ma ma, đừng có gọi người, là nô tỳ."

Trong lúc nhất thời Dư ma ma không có nghe ra giọng nói này là của ai, nhưng nghe tiếng trả lời liền biết là người sống. Liền trầm mặt mắng: "Làm cái trò gì! Một chút quy củ cũng không có, còn không mau ra ngoài?"

"Ma ma, nô tỳ có việc tìm người, người......" Người nọ vẫn không chịu ra ngoài.

Chỉ là Dư ma ma lại nghe ra là giọng nói của ai, không phải Kiều Hạnh bị Nhị Di Nương hành hạ đến gần chết kia thì là ai? Kiều Hạnh cố ý trốn ở chỗ này đợi bà, lại không chịu ra ngoài nhất định là có chuyện muốn tìm mình. Dư ma ma dùng vài ba lời đuổi tiểu nha đầu kia, đi tới trong bóng râm thì dừng lại: "Ngươi đi ra đi, ở đây không có ai."

Trên đầu Kiều Hạnh dính đầy mạng nhện men theo bụi rậm nhô đầu ra, lấm lét nhìn trái phải một cái, xác định không có ai, mới chạy về phía Dư ma ma, cười lấy lòng hành lễ một cái: "Ma ma, cơm tối nô tỳ cũng chưa có ăn, đợi người rất lâu rồi." Nàng ta ra ngoài một chuyến không dễ dàng, chỉ có lúc này tất cả mọi người vội vàng đi ăn cơm, từng người chỉ mong sao không vắng mặt, mới có thể tìm kẽ hở ra ngoài.

Quả nhiên là một mỹ nhân bại hoại, tuy bị giày vò cũng không thành quỷ! Nhìn mặt ra mặt, ngực ra ngực, eo ra eo này, tại sao trên người tiểu thư nhà mình lại không có? Dư ma ma nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kiều Hạnh một lần, biết rõ còn hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Vì sao không ăn cơm rồi đến thẳng thượng phòng tìm ta?"

Kiều Hạnh cúi đầu khom lưng: "Nô tì không dám đi." Thật ra nàng ta nghĩ, nếu có thể tìm người khác đi gặp Trần thị. Nhưng lần trước vì chuyện nàng ta trộm giấu quần áo dính máu mà bị Dư ma ma chỉnh để lại ám ảnh rất lớn cho nàng ta, làm cho nàng ta hiểu một đạo lý, giống như chó bảo vệ thức ăn, Dư ma ma cũng cho rằng sự tin tưởng của Trần thị không thể giành không thể đụng vào, chỉ cần Dư ma ma ở một ngày, nàng ta sẽ không có khả năng lướt qua Dư ma ma. Hơn nữa, nếu nàng ta lên thượng phòng tìm Trần thị, cũng quá làm cho người ta chú ý, nếu Trần thị không tin lời của nàng ta, chỉ sợ nàng ta mới về đến chỗ của Nhị Di Nương cũng sẽ bị đánh chết, cho nên nàng ta liền mai phục ở nơi này chờ Dư ma ma.

Dư ma ma biết rõ còn hỏi: "Tại sao ngươi không dám đi? Ôi chao làm sao ngươi mặc thành cái bộ dáng này? Chậc chậc, người hầu hạ lão gia tại sao lại bẩn thỉu như vậy, Nhị Di Nương không có dạy ngươi sao? Coi như nàng ta không có dạy ngươi, tiểu cô nương cũng phải ăn mặc sạch sẽ, ngăn nắp mới có thể gặp người á."

Kiều Hạnh uất ức đỏ mắt, nước mắt rơi xuống rào rào: "Ma ma cứu nô tỳ!"

Còn chưa tới lúc làm sao mà cứu? Dư ma ma giả bộ choáng váng: "Từ từ nói, ngươi làm sao? Ngươi cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, như thế nào thành ra bộ dạng này?"

Kiều Hạnh kề bên tai Dư ma ma nhỏ giọng nói một mạch, Dư ma ma nghe được vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó lại hưng phấn.

Kiều Hạnh nhìn bộ dạng Dư ma ma giống như chó thấy phân, rồi lại sợ người ta cười nó tại sao muốn ăn phân, cho nên cưỡng ép xuống, rồi lại không khống chế được hưng phấn, liền làm bộ nói: "Ma ma, đây chính là tai họa lớn, nếu quả thật để cho các nàng được như ý, mọi người trong viện chúng ta đều xui xẻo theo."

Dư ma ma hít một hơi, cố gắng trấn định, trầm mặt nói: "Chuyện như vậy có thể tùy ngươi đoán liền nói lung tung hay sao? Ngươi không sợ ăn hèo? Đặt chuyện sinh sự, đừng nói đánh hèo ngươi, bán ngươi đi cũng được."

Kiều Hạnh vội la lên: "Nô tỳ không có nói lung tung! Nô tỳ nói đều là lời thật, người phải nói phu nhân sớm chuẩn bị mới được, trì hoãn sẽ không còn kịp nữa."

Dư ma ma cười lạnh: "Bằng vào một câu không rõ ràng của ngươi, liền muốn phu nhân tin tưởng, ngươi coi phu nhân thành cái gì? Phu nhân cũng không dễ dụ dỗ như ngươi nghĩ thế đâu."

Kiều Hạnh thấy bà ta làm sao cũng không tin, không khỏi có chút nổi giận, cố đè xuống cơn tức: "Ma ma! Nô tỳ không phải tiểu nha đầu không hiểu chuyện như vậy, làm sao dám nói lung tung? Nếu người không tin, có thể chờ nhìn xem."

Phía sau những lời này có chút vội vàng, bất quá chính vì vậy, Dư ma ma ngược lại tin lời của nàng ta. Dư ma ma đổi khuôn mặt tươi cười: "Chuyện trọng đại như thế đương nhiên ta phải hỏi cho rõ ràng. Được rồi, ngươi trở về đi, ta sẽ nói chuyện này cho phu nhân."

Kiều Hạnh đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Dư ma ma thúc giục nàng ta: "Tại sao ngươi còn chưa đi? Cẩn thận bị người phát hiện."

Kiều Hạnh cúi đầu hô khẽ một tiếng: "Ma ma."

Dư ma ma có chút hiểu tâm tư của nàng ta, nhưng cố ý không nói ra, cười híp mắt nói: "Thật là còn chưa ăn cơm sao? Ma ma thật đau lòng cho ngươi, nhưng nếu như đột nhiên ngươi ăn xong, chẳng phải người ta hoài nghi, vậy không phải đả thảo kinh xà sao?"

Kiều Hạnh quỳ xuống, gắt gao kéo mép váy Dư ma ma lại: "Ma ma cứu nô tỳ, ma ma cứu nô tỳ!"

Dư ma ma ra vẻ kinh ngạc: "Ôi chao, ngươi làm sao vậy? Mau dậy đi! Có cái gì thì nói, chỉ cần lão bà tử có thể làm được, tuyệt đối không có đạo lý không giúp."

Kiều Hạnh khóc đến nước mũi chảy xuống kẽ miệng: "Ma ma, van người giúp nô tỳ ở trước mặt phu nhân nói tốt vài câu đi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Nô tỳ sắp sống không nổi nữa."

Dư ma ma che miệng của nàng ta, nhỏ giọng trách mắng: "Tiểu tổ tông, ngươi đây là muốn gào thét cho mọi người tới sao? Đứng lên! Ta đồng ý với ngươi nhất định ở trước mặt phu nhân nói tốt cho ngươi, nhưng phu nhân có tin lời của ngươi hay không, ta không thể bảo đảm!"

Nếu Trần thị không tin lời nói của nàng ta, chẳng phải nàng ta bất chấp nguy hiểm vô ích rồi ư? Kiều Hạnh kinh hãi: "Nô tỳ thề nếu như có một câu nói láo, cho trời sét đánh trúng ta."

Dư ma ma phủi phủi tay áo, nói: "Coi như sét không đánh ngươi, ngươi cũng không còn mạng ở đây! Phu nhân hận nhất người bất trung bất nghĩa."

Khóc không có tác dụng, Kiều Hạnh vội vàng thu nước mắt, trở mình một cái bò dậy khuôn mặt tươi cười nói: "Ma ma dạy rất đúng, nô tỳ đều ghi nhớ. Nô tỳ trung thành với phu nhân nhất."

Dư ma ma nhìn liếc chung quanh: "Ngươi mau trở về đi, chờ tin tức của ta." Kiều Hạnh cáo biệt Dư ma ma, vẫn trốn ở phía sau cỏ cây, dựa tường né tránh đám người qua lại, len lén chạy về viện của Nhị Di Nương. Trở về viện, nàng ta cũng không về thẳng phòng, ngược lại tìm nơi hẻo lánh tránh đi. Cho đến khi Thái Tú kêu tên của nàng ta la mắng, nàng ta mới chậm rì rì đi ra ngoài, không ngoài dự liệu, lại bị Thái Tú đánh chửi một trận. Bất quá lúc này đối với nàng ta mà nói, dù là bị đánh, nàng ta cũng không cảm thấy đau bao nhiêu.

Dư ma ma đưa mắt nhìn Kiều Hạnh biến mất trong bóng chiều, ghét bỏ phủi phủi mép váy bị nắm lấy, ngửa đầu ưỡn ngực trở về thượng phòng, đi thẳng tới trước phòng Trần thị, ghé đầu nhìn vào, chỉ thấy trong phòng rất náo nhiệt, Thái Quốc Đống đang kiểm tra công khóa của Thái Quang Đình, Trần thị thì cùng Minh Phỉ, Minh Ngọc vây ở một chỗ cầm khung thêu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Dư ma ma chỉ ở ngoài mành nhìn một hồi liền lặng yên không tiếng động lui xuống, phân phó Châu Thoa đang canh giữ ở cửa: "Nếu lão gia lưu lại, ngươi liền nói với phu nhân ta ở chỗ này chờ người."