Hỉ Doanh Môn

Chương 61: Nhận thức chung (2)




Editor: Trịnh Phương.

Chú thích: Có một đoạn thay đổi về tâm tình nhân vật nên xưng hô của Trần thị với Minh Phỉ sẽ đổi từ “ngươi- ta” thành “con- ta”.

Dư ma ma cười xòa nói: "Từ trước đến giờ, phu nhân vẫn luôn mềm lòng, lão sát tài này khó tránh khỏi sẽ bại hoại, sơ ý, lười biếng, nhưng dù gì thì nàng cũng là ma ma nuôi dạy ngài ban cho các vị tiểu thư, dĩ nhiên là có chức vị cao hơn so với những nha đầu, mama bình thường. Có người nịnh nọt các nàng, không dám để cho các nàng phiền lòng, đó cũng là do phu nhân có thể diện."

Trần thị nhận lấy bát tổ yến quý giá, dùng cái thìa nhỏ bằng bạc thong thả ung dung múc lên đút vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Ăn được nửa chén nhỏ, nàng mới nói: "Ma ma ngồi đi! Ngươi là người theo ta từ nhỏ, ta cũng không muốn không cho ngươi mặt mũi. Nhưng ta cho ngươi đi theo Tam tiểu thư, ngươi không thể không để bụng. Nếu tương lai nàng có thể thành công, vậy ngươi cũng có thể nở mày nở mặt, ngươi cũng có thể có bỏ mặc một vài việc, nhưng không được quá sao nhãng đối với công việc của mình! Tam tiểu thư còn nhỏ, trước kia lại được nuôi dưỡng ở nông thôn, bọn nha đầu trong việc không hiểu chuyện, ngươi phải giúp nàng quản mới được."

Thái độ của Hoa ma ma lại thêm mấy phần kính cẩn nghe theo so với lúc trước, cúi đầu cúi người: "Về sau nô tỳ cũng không dám nữa. Nếu Tam tiểu thư bảo nô đi hướng đông, nô tỳ liền đi hướng đông; Tam tiểu thư bảo nô đi hướng tây, nô tỳ liền đi hướng tây*."

*Tóm gọn lại thì chỉ có 4 chữ thôi: “Nói gì nghe nấy”:3

Trần thị "Xì" một tiếng bật cười, dùng khăn tay tử lau miệng, cười nhìn Hoa mama, nói: "Hoa ma ma nói lời này thật đúng là... Vừa rồi không phải Dư mama đã nói rồi sao? Ngươi là ma ma nuôi dạy do ta phái ra, đại biểu cho thể diện của ta đấy. Nếu việc gì cũng cần ngươi phải tự làm lấy, người ta sẽ nói Tam tiểu thư không biết thương cảm cho ngươi."

Hoa ma ma mồ hôi đầy đầu.

Trần thị lại hỏi: "Nha đầu Mai tử kia thế nào?"

Hoa ma ma rốt cuộc cũng tìm được chuyện có thể nói: "Nha đầu kia quá mức ngu xuẩn, căn bản không biết làm cho Tam tiểu thư vui long, dạy cũng như không! Đến nay chỉ có thể làm một nha đầu chăm sóc chó!"

Ánh mắt Trần thị lóe lên: "Ta biết rồi! Đi đi, hầu hạ cho cẩn thận."

Đợi Hoa ma ma đi khỏi, Trần thị để bát tổ yến trong tay xuống: "Đứa nhỏ này thật đúng là rất thông minh."Vậy mà đã nhanh chóng học được việc lén làm một vài chuyện sau lưng Hoa ma ma rồi. Nếu đợi đến lúc nàng trưởng thành thì còn tiến xa đến tận đâu đây? Di%enda6nl#ekqu0yd9on

"Có lẽ là phu nhân suy nghĩ nhiều?" Dư ma ma cười nói: "Dù đứa bé này có thông minh, nhưng có thể thông minh đến mức nào? Khi không hiểu chuyện thì khó tránh khỏi việc cần người lớn răn dạy, nhắc nhở một chút. Hơn nữa, đứa nhỏ này vốn là đã khá lớn, nên sớm có suy nghĩ của mình. Phu nhân thứ cho nô tỳ nếu nói câu không xuôi tai, kế nữ với kế mẫu, muốn thân nhau như mẹ con là không thể nào, chỉ cần nàng nhớ tới ân tình của ngài, nhớ kĩ ngài là được, biết mình cần trả ơn cho ngài cũng đã không tệ rồi." Nàng hơi dừng một chút: "Huống chi, chuyện kia của Tứ tiểu thư, bất kể là vô tình hay cố ý, những đúng là đã làm phiền nàng." Nếu không phải Thái Quốc Đống mềm lòng, không chừng liền bỏ qua mẫu tử Nhị di nương.

Trần thị cười cười không nói.

Hoa ma ma ra khỏi phòng Trần thị mới giật mình nhận ra sau lưng cũng bị ướt đẫm. Muốn hỏi bà sợ ai nhất, nàng liền dõng dạc trả lời chính là Trần thị. Trở về phong Minh Phỉ, Minh Phỉ liền cười híp mắt nhìn bà, cho Kiều Đào bưng một chén cháo củ từ vẫn còn nóng cho bà: "Ma ma nếm thử cái này một chút. Chăm sóc dạ dày."

Kiều Đào cố ý nói: "Tam tiểu thư cố ý giữ lại cho ngươi, mama mau thừa còn nóng mà ăn đi."

Hoa ma ma tạ ơn, mới bưng cháo lên ăn hai miếng, lại nghe thấy Minh Phỉ nói: "Lúc rãnh rỗi mama nên thường tới chỗ mẫu thân một chút, trò chuyện nhiều cùng Dư ma ma, đừng bởi vì tới chỗ này của ta mà trở nên xa lạ với họ, nếu có chuyện gì bất tiện thì cũng có thể nói vớ ta. Hiện tại ta cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng, dư dả hơn trước rất nhiều."

Hớp cháo trong miệng Hoa ma ma thiếu chút nữa nuốt không trôi, mở to hai mắt nhìn Minh Phỉ, không biết ruốt cuộc Minh Phỉ muốn nói gì. Minh Phỉ cũng đã sai người đi lấy nước nóng, chuẩn bị đi ngủ. Di9end$anl!equ(yd*on

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần thị liền ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị sáu loại trái cây và một vài thứ khác như hà thủ ô*, tổ yến, nhân sâm, cho Ngọc Bàn cùng mình đi tới nhà tri phủ, sau đó trở về mẫu gia (nhà mẹ) dùng cơm trưa rồi mới trở về. Mới vào phòng liền thấy Thái Quốc Đống hiếm khi tới viện của bà, thấp tha thấp thỏm hỏi bà: "Sao rồi?"

* Hà thủ ô dùng làm thuốc bổ huyết là Hà thủ ô đỏ, còn gọi là Chế thủ ô. Thủ ô là rễ phơi khô của cây Hà thủ ô đỏ ( Polygonum multiflorum thunb) thuộc họ Rau răm ( Polygonaceae). Chế Hà thủ ô là Hà thủ ô là Hà thủ ô chế với Đậu đen ( 9 lần đồ, 9 lần phơi) cho Hà thủ ô thành màu đen có tác dụng bổ huyết tốt.

Trần thị cười nói: "Quả nhiên giống như thiếp thân suy đoán, Đại bá mẫu không quá hứng thú, không mặn không nhạt, ý vị không rõ, nửa úp nửa mở, không nói có thể cũng không nói không được. Thiếp thân nghĩ lúc đó nàng nhất định sẽ tìm cớ không tiếp, liền hỏi ý kiến của đại tẩu, đại tẩu cũng không cho thiếp thân một thông tin chính xác. Thiếp thân đã nghĩ, nếu đến lúc đó không tới có ai tới, khẳng định là Cung gia cho là chúng ta gạt người. Nhưng không ngờ Như Nhi vừa vặn ở đó, la hét ầm ĩ rằng phải tới thăm con chó Mẫu Đơn mà Minh Phỉ nuôi, lúc ấy có thể dễ dàng làm cho Đại bá mẫu quan tâm. Đến lúc đó, đại tẩu nhất định sẽ tới."

Như Nhi trong lời nói của Trần thị chính là trưởng tôn* của Tri phủ, tên là Trần Đích Như, năm nay 12 tuổi, giống như viên ngọc quý của vợ chồng Trần tri phủ, người Trần gia không thể làm trái ý của hắn. Thái Quốc Đống cười nói: "Còn nhờ phúc của con chó Mẫu Đơn này, nhưng nếu đến lúc đó đại bá mẫu của ngươi tâm huyết dâng trào, cũng tới theo thì sao?"

*Cháu trai trưởng của dòng chính.

Trần thị lấy tay che miệng, cười: "Đại bá mẫu là người thiếp thân hiểu nhất, nếu chỉ là gia yến thì không sao, nhưng nếu nàng thiếp thân mời ai, tất nhiên sẽ thoái thác không chịu tới, trừ phi Cung gia hết lòng cầu xin, nhưng Cung nhị phu nhân ấy sao có thể là người như vậy? Không tin ngài liền chờ mà xem." Di(3enld(anl0equ&yd8on

Thái Quốc Đống nói: "Chuyện giữa phụ nhân các ngươi, lão gia ta xem làm gì?"

Trần thị cười một cái, thương lượng với hắn chuyện muốn mời một ma ma nuôi dạy từ trong cung: "Nếu đồng ý tới nhà chúng ta ở hai năm, liền theo giống với tiền mừng mà nhà Đại bá mẫu cho, mỗi năm có lẽ là sáu trăm lượng bạc, mặc dù có chút đắt, nhưng nếu có thể dạy các vị tiểu thư trong phủ thành tài, vậy liền đáng giá. Chờ thiếp thân chuẩn bị viện, chọn ngày thật tốt, rồi đi đón người."

Thái Quốc Đống nói.

"Ngươi xem đó mà làm thôi, ngươi quan tâm Minh Tư nhiều hơn một chút, không thể trông cậy vào di nương của nàng."

Trần thị vội đồng ý, ân cần tiễn Thái Quốc Đống ra ngoài.

Minh Phỉ nghe có người báo Trần thị đã thức dậy, liền đi thỉnh an: "Mẫu thân mấy ngày nay cực khổ, chỉ trách nữ nhi còn nhỏ, không có năng lực giúp ngài phân ưu."

Thái độ Trần thị có chút lạnh nhạt, nói: "Ngươi lại vẫn chỉ là một đứa bé, trông coi Minh Ngọc cũng đã giúp ta rất nhiều rồi."

Mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng Minh Phỉ có thể nhạy cảm phát hiện thái độ của Trần thị đột nhiên thay đổi. Nàng làm bộ như dáng vẻ ngây thơ: "Bây giờ mẫu thân có rảnh không ạ?" Mặc dù biết sẽ làm Trần thị phòng bị, nhưng nàng không phải con nít, cũng nên để Trần thị biết, trừ thân phận là con gái được đón vào từ bên ngoài, nàng còn có thể có thể trọng dụng.

"Đợi lát nữa ta phải an bài một vài thứ trên yến tiệc ngày mai. Đúng rồi, từ nay trở đi, hai vị thẩm thẩm của ngươi đều sẽ tới, Đại biểu ca của ngươi muốn gặp Hỉ Phúc, ngươi nhớ báo trước để Mai tử tắm rửa sạch sẽ cho nó, đến lúc đó ngươi cũng chú ý kĩ càng một chút, không được thất lễ." Trần thị cố ý dừng một chút: "Ngươi có chuyện gì?"

Cũng không quản dáng vẻ của Trần thị có phải chán ghét hay không, Minh Phỉ cười tiến tới ôm lấy cánh tay của nàng, cúi đầu không nói lời nào.

Trần thị không biến sắc nói: "Sao vậy?" dI84end*anl)e_quy&do+n

Minh Phỉ nhỏ giọng nói: "Hôm qua, vì chuyện kia của Nhị di nương cùng Tứ muội muội, phụ thân có giận con hay không?"

Trần thị từ chối cho ý kiến, ngược lại nói: "Hôm qua, sao ngươi lại đi trêu chọc Tứ muội muội?"

Minh Phỉ có chút khẩn trương nhìn nàng: "Nữ nhi không có trêu chọc nàng, nữ nhi chỉ là muốn kết thân với nàng mà thôi."

Trần thị chỉ cười không nói.

Minh Phỉ lo lắng níu lấy tay áo chơi đùa, trên mặt đều là do dự, nghĩ kĩ một chút mới nói: "Nếu nữ nhi nói thật, kính xin mẫu thân không trách mắng."

Trên mặt Trần thị thoáng qua vẻ mỉm cười: "Vậy phải xem rốt cuộc là ngươi đã làm gì. Nếu như sai lầm quá lớn, vì tốt cho ngươi, ta nhất định phải trách mắng."

Minh Phỉ nói: "Bị ngài trách mắng mấy câu cũng không sao, nữ nhi sợ phụ thân biết, sẽ càng thêm không thích nữ nhi."

Trần thị cười lên: "Ta bảo đảm sẽ không nói cho hắn."

Minh Phỉ lúc này mới thấp giọng nói: "Tứ muội muội vẫn luôn nhìn con không vừa mắt, con nghĩ tới nghĩ lui, hình như sau khi trở lại cũng chưa từng xin lỗi nàng, nhưng con nghĩ, chỉ cần con đối xử tốt với nàng, cuối cùng thái độ của nàng sẽ khá hơn một chút, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hôm qua, con nghe lời của mẫu thân, đi Quỳnh Hoa viện, vừa vặn nghe nói nàng bị bệnh, con liền mang theo Minh Ngọc đi thăm nàng, nhưng nàng vẫn nhục mạ con. Con khó tránh khỏi tức giận, con nghĩ phụ thân thương nàng, nhất định sẽ đến thăm nàng, liền muốn cho phụ thân biết nàng thường bắt nạt con, cũng muốn xả giận giúp Minh Ngọc, cho nên con bảo Kiều Đào đi xem, nếu như nhìn thấy các ngươi đã tới, liền gọi con. Con cố ý chạy đến gây sự với này... Bình thường Hoa ma ma rất nghiêm nghị, không dám để nàng biết, con cố ý bảo nàng rời đi." Trần thị rất khôn khéo, cho nên không thể gạt được nàng, huống chi nhìn bộ dáng này, chắc hẳn Trần thị đã có chỗ cố kỵ rồi, còn không bằng mở miệng nói rõ, ra vẻ bản thân lệ thuộc và tin tưởng hoàn toàn đối với Trần thị.

Trần thị không nói lời nào, Minh Phỉ hạ mí mắt. Từ những khe hở trên hàng lông mi, thấy nàng nửa buổi không nói lời nào, đã kinh lại sợ, vẻ mặt đưa đám lôi kéo ống tay áo bà, run giọng nói: "Mẫu thân, con sai rồi. Về sau cũng không dám nữa, nàng mắng con, đánh con, con đều sẽ không đánh trả, không làm mẫu thân thêm phiền toái, mẫu thân không nên đuổi con đi, con sợ. Con không muốn ăn đói mặc rách, con thật sự biết lỗi rồi, ngài không cần không để ý đến con..." Nói xong, nước mắt rơi đầy mặt.

Trần thị dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, cuối cùng để tay ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, nhưng lại không dám nói quá nặng lời với Minh Phỉ, chỉ thở dài một hơi: "Con muốn làm thân với nàng không có sai, tức giận cũng không sai, nhưng lại quá lỗ mãng. Con gạt Hoa ma ma ra, nếu xảy ra tranh chấp, chúng ta lại trễ tới một bước, ngay cả một người khuyên can cũng không có, còn không phải là con cùng Minh Ngọc chịu thua thiệt..."

Minh Phỉ được đằng chân lân đằng đầu, dụi đầu vào trong ngực Trần thị: "Mẫu thân, nữ nhi rất uất ức, chẳng lẽ nữ nhi không phải là con ruột? Tại sao Minh Tư lại bắt nạt con như vậy? Nữ nhi cũng không muốn đi gặp các vị bằng hữu thân thiết cùng nàng, nàng lại không cho ta mặt mũi, con không phải sao chổi…" Nàng nhớ tới trước kia chịu đủ loại uất ức, ngược lại thật sự khóc đến đau lòng, khóc bù lu bù loa.

Trần thị dịu dàng vuốt lưng Minh Phỉ, dịu dàng dụ dỗ: "Đúng, con không phải sao chổi, con khôn khéo nhất, hiểu chuyện nhất. Tốt lắm, đừng khóc, mau thu nước mắt lại, cẩn thận lại bị người khác chê cười."

Minh Phỉ nén lệ, không có ý tứ ngồi dậy bụm mặt: "Mẫu thân..."

Dư ma ma muốn tới rửa mặt cho Minh Phỉ, Trần Nhiễm lại tự nhận lấy khăn, tự mình lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Khóc thành một con mèo nhỏ rồi."

Minh Phỉ ngửa mặt bất động, chờ Trần thị lau mặt cho nàng, tựa đầu trên vai Trần thị: "Mẫu thân thật thương con, chưa bao giờ có người thương con như vậy... con nhất định không khiến mẫu thân mất thể diện."

Trần thị nhân cơ hội nói: "Được, vậy về sau con muốn làm gì, trước tiên phải nhớ thương lượng với mẫu thân, nghe lời Hoa ma ma, không được giữ tính tình nóng nảy. Nếu con không chịu thua kém, ta liền nói chuyện của con cho phụ thân." Rồi lại hỏi nàng: "Có người tới báo cáo tình hình của Chu ma ma, nói nàng khuya khoắt lại ngồi khóc, có chuyện này sao?"