Hỉ Doanh Môn

Chương 284: Giữ đạo hiếu




Editoe: Lovenoo1510

Cung Tịnh Kỳ đang xoắn xuýt, chợt thấy Cung Nghiên Bích được nha hoàn đỡ đi về phía mình, vẻ mặt có vẻ không tốt. Tâm tình Cung Tịnh Kỳ không tốt, không muốn đối mặt cùng nàng ta, nên xoay người rời đi, Cung Nghiên Bích gọi nàng ta lại: “Tam muội muội, chúc mừng ngươi.”

Hai vợ chồng Cung Nghiên Bích và Tôn Hạo cùng tiến vào cửa, đã sớm dò nghe được chuyện này.

Lại nghe không thấy Cung Viễn Khoa, Hàm Nhị thì bị giam dữ, nàng ta không muốn giết người giống Cung Viễn Khoa, nên chỉ oán hận mẫu nữ nhà này dồn ép Cung Viễn Khoa, lại muốn giết chết Hàm Nhị, giờ phút này thấy Cung Tịnh Kỳ buồn bã đứng ngẩn người một chỗ, làm sao chịu bỏ qua cơ hội đả kích châm chọc này?

Cung Tịnh Kỳ không đi được, nên không thể làm gì khác hơn là đứng lại nghiêm mặt chào một cái: “Nhị tỷ tỷ trở về? Dọc đường đi có thuận lợi không?”

Cung Nghiên Bích xoay quanh nàng ta một vòng, nói giọng châm chọc: “Chậc! Mấy ngày không gặp, nhìn Tam muội muội lại tươi mới như một đoá hoa vậy. Thì ra là muốn làm việc vui trong lúc đại tang, thật chúc mừng.”

Gương mặt Cung Tịnh Kỳ lập tức đỏ như lửa đốt, lạnh lùng thốt: “Ta nghe không hiểu ý của Nhị tỷ tỷ nói, cũng không hiểu ngươi chúc mừng cái gì? Mọi chuyện trong nhà chúng ta đều do phụ thân làm chủ, ngươi muốn nói lời chúc mừng, không ngại thì đi tìm ông ấy đi.”

Cung Nghiên Bích “hừ” một tiếng, nói: “Tam muội muội ngươi cũng không cần xấu hổ. Ta đều biết. Mặc dù người có hơi lùn, lại mập một chút, thiếu một bên tai, cũng xem như là nửa tàn phế, là thương nhân, nhưng được cái là có tiền nha! Quan trọng nhất là, Huệ Châu cách nơi này của chúng ta đủ xa, ngươi không cần phải lo lắng những chuyện kia của ngươi truyền tới Huệ Châu đi,bị người đuổi theo tới chê cười ngươi. Có thể gả đi là tốt rồi, ta còn lo lắng sau ba năm thì cả đời ngươi cũng không lấy được chồng đấy.”

Cung Tịnh Kỳ giận dữ, không chút nghĩ ngợi nói: “Lùn mập thì sao? Thiếu một lỗ tai thì như thế nào? Hắn tay trắng dựng nghiệp, dám đánh nhau cùng đạo phỉ, nơi nào không bằng người chứ? Không giống với vài người,ngày thường đều người cao ngựa lớn, cũng coi như là quan, nhưng mới được hai ngụm rượu đã dám đánh người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, đúng là chi thức quét rác! Thương nhân thì sao? Tổ phụ cũng là thương nhân, thân nương của ngươi cũng chỉ là một nô tì! Ta có chuyện gì mà sợ người cười? Minh nhân bất thuyết ám thoại, nếu không phải ngươi và di nương của ngươi ở sau lưng làm chuyện xấu, ta nào đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như thế này? Người đang làm trời đang nhìn, cẩn thận gặp báo ứng!”

(Minh nhân bất thuyết ám thoại: Người quang minh chính đại.”

Cung Nghiên Bích bị nàng ta liên tiếp chất vấn đâm chọc vào chỗ yếu, nên hận muốn chết, ngay sau đó cười một tiếng “ha ha”, nhìn tay của mình kỳ quái nói: “Ta và di nương làm chuyện xấu sau lưng? Không có cái đinh sao treo được cái chai? Nếu không có khả năng khiến cho người ta nói, thì người khác làm sao có thể lật chuyển được đây! Báo ứng! Ha ha, Tam muội muội, ngươi nói trận hoả hoạn này có phải là báo ứng không? Di nương của ta cũng xem như là nhắm mắt. Ngươi coi chừng chút, ngươi dồn ép Tam đệ, hãm hại Hàm Nhị, cũng không biết sẽ gặp phải báo ứng gì?”

Đây là lần đầu tiên Cung Nghiên Bích gián tiếp thức nhận chuyện từ hôn của Tô gia có liên quan đến mẫu nữ các nàng, vừa dùng giọng điệu khinh cuồng nhắc tới cái chết của Cung Nhị phu nhân, còn lật lại oan uổng việc nàng ta dồn ép Cung Viễn Khoa, hãm hại Hàm Nhị. Cung Tịnh Kỳ tức giận đến tột cùng, vốn định bất chấp tất cả để phát tác, nhưng nghĩ lại, sắp có náo nhiệt xuất hiện, ngược lại Cung Viễn Khoa không thể chạy thoát, nhưng Cung Viễn Trật và Cung Viễn Quý sẽ phải bị tai bay vạ gió.

Chỉ một chút sức lực, lại hại tiền đồ của hai đệ đệ, quả thật là không đáng, liền thở mạnh mấy cái, chậm rãi nói: “Đúng nha, báo ứng vẫn còn ở phía sau. Không phải là không báo, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Ta hiện tại, không phải là bị báo ứng sao, cho nên, Nhị tỷ tỷ, ngươi phải cẩn thận một chút. Về phận Tam đệ, nếu về sau ngươi có cơ hội gặp hắn, có thể hỏi hắn một chút xem hắn đã gặp báo ứng gì chưa?”

Cung Nghiên Bích vốn cũng không có ý tốt, nghĩ tới hôm nay có nhiều khách, ước gì Cung Tịnh Kỳ quậy tung lên, đem mặt mũi còn sót lại ném đi sạch sẽ, từ đó không gả được mới tốt. Lúc này thấy nàng ta không những không bị làm khó, mà cảm xúc còn bình tĩnh lại, không khỏi có vài phần kỳ quái, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ta một phen, lại không thấy gì, tức thì nói: “Ta chưa từng làm qua việc trái với lương tâm, sợ báo ứng cái gì! Nếu Tam muội muội xem trọng Tôn Hạo này như thế, tỷ tỷ ta liền chúc mừng ngươi. Chẳng qua là không biết, người ta hôm nay mua anh đào tới tính ăn uống là có ý gì.”

Thấy sắc mặt Cung Tịnh Kỳ thoạt đỏ thoạt trắng, trong lòng nàng ta rất hưởng thụ, làm bộ che miệng cười vài tiếng, nói: “Ngươi nổi danh như thế, muốn trong lúc đại tang kết thân, cũng không uổng phí ba năm này đức hạnh tốt, vẫn rất không dễ dàng gì. Nếu người nhà không nhớ tới ngươi, ngươi cũng nên nghĩ thoáng mới đúng, sau khi hiếu mãn kết thúc đại tỷ tỷ ở ngoài tìm cho ngươi một lão già, làm một phu nhân quan gia vui vẻ cũng không tệ lắm. Đến lúc đó, đến phiên ngươi nhắc nhở ta cẩn thận gặp báo ứng nha.” Nói xong hất tay áo rời đi.

Cung Tịnh Kỳ sửng sốt đứng tại chỗ trong chốc lát, nàng không có cảm giác gì thuận đường đi tới bên cạnh một khóm Thược Dược, nhìn bông hoa tươi đẹp, bươm bướm bay loạn xạ, đột nhiên đau buồn, ngồi xổm xuống cúi đầu trên gối nhỏ giọng khóc thút thít. Cũng không biết khóc bao lâu, chợt thấy một đôi giầy của nam nhân màu xanh dừng không xa trước mặt mình, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên, đầu cũng không dám ngẩng, chỉ bất động cúi đầu ôm đầu gối.

Một hồi lâu sau, nghe thấy người nọ khẽ cười nói: “Ta cũng không biết vị trượng phu xấu xí nửa tàn phế lại là thương nhân ta đây ở trong lòng Tam tiểu thư lại vĩ đại như vậy.”

Lại là Tôn Hào. Nghe thấy lời này của hắn, chỉ sợ là cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Cung Nghiên Bích đã rơi vào tai hắn. Mặt Cung Tịnh Kỳ mắc cỡ nên nóng lên, tay chân cũng run rẩy, hận không thể đào một hố để chôn chính mình, nơi nào đáp lại lời của hắn, nên càng vùi sâu đầu vào bên trong, động cũng không dám động, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn đôi chân kia.

“Lau đi.” Chỉ thấy đôi chân kia lại dịch đến chỗ nàng mấy bước, tiếp đó đưa một chiếc khăn trắng tới trước mặt nàng.

Cung Tịnh Kỳ không dám nhận khăn của hắn, lại không thể không đáp lời, chỉ lắc đầu một cái, âm thầm tự trách mình đã quá mức sơ suất, trong nhà có đại sự, khách nhân đến nhiều, trong vườn nhất định sẽ có khách nhân tới, không nên nói nhiều cùng Cung Nghiên Bích, phải trực tiếp né tránh mới phải.

Phản ứng này của của nàng cũng nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Tôn Hạo, hắn cũng không cưỡng bách, thu lại khăn tay, chậm rãi nói: “Mạo phạm được hỏi một câu, không biết Tam tiểu thư có cần thủ đại hiếu tròn ba năm vì lệnh đường không?”

Trái tim Cung Tịnh Kỳ lạnh một hồi, hơn nữa là tuyệt vọng. Nghĩ thầm chuyện trong nhà đều đã bị hắn biết được, nhất định là bị xem thường, những lời nói vừa rồi kia của mình bị hắn nghe được càng thêm mất mặt, hơn phân nửa coi mình là người không có cấp bậc lễ nghĩa, một nữ nhân táng tận lương tâm. Quả nhiên chính là bị người ghét bỏ như vậy, cam chịu số phận thôi, rốt cuộc nàng cũng không còn gì để giữ lại, coi như không gả được, cũng phải chừa lại cho mình chút tôn nghiêm.

Nghĩ đến chỗ này, Cung Tịnh Kỳ yên lặng dùng tay áo lau mặt, đứng dậy đưa lưng về phía Tôn Hạo nói: “Không biết Tôn công tử theo gia phụ tới Thuỷ thành, đến đây chỉ là sinh ý hay còn có tính toán khác?”

Tôn Hạo đột nhiên bị nàng hỏi ngược lại mình, cười cười, nói: “Khác nhau ở chỗ nào sao?”

Cung Tịnh Kỳ nói: “Nếu chỉ là mưu sinh, như vậy thì ta có giữ đạo hiếu hay không cùng ngươi không có quan hệ, vấn đề ngươi vừa hỏi đó là đường đột vô lễ, ta có thể không đáp lời.”

Tôn Hạo im lặng, nói: “Nếu ta có tính toán khác thì sao? Hoàn toàn giống tính toán của lệnh tôn.” Hắn dừng lại một chút, lại cười nói, “Cũng chính là ý vừa rồi của Nhị tỷ ngươi.”

Cung Tịnh Kỳ nghe hắn nói như vậy, xấu hổ không thôi, chỉ cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, đưa lưng về phía hắn cố gắng trấn định: “Tôn công tử cũng biết trong nhà ta có chuyện, cũng biết ta bị người lui hôn, hôn sự khó khăn, nếu qua ba năm, tuổi tác cao sẽ càng khó khăn hơn, tình hình của ta hôm nay chính là tiến lùi đều khó. Nhưng, số mệnh như thế nào sẽ như vậy, không sao có thể đáp lại.”

Tôn Hạo nói: “Ý tứ của Tam tiểu thư, là muốn thủ hiếu ba năm sao?”

Không nghĩ đến kết hôn cũng không muốn kết hôn, ép buộc nàng trả lời làm gì? Cung Tịnh Kỳ hít một hơi, quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này: “Tôn công tử, cảm ơn ngươi độ lượng, sợ ta bị người nhà cười nhạo, đã đưa cho ta bậc thang nàng. Ngươi nói đúng, ta, phải thủ hiếu.” Nàng chủ động nói muốn thủ hiếu ba năm, Tôn Hạo có thể thuận nước đẩy thuyền cự tuyệt Cung Trung Tố, trước mặt những người khác trong nhà biết được chuyện này, Cung Trung Tố cũng có cái cớ thích hợp, hai bên cũng chừa cho nhau chút thể diện, vậy cũng tốt.

Tôn Hạo vẫn không buông tha nàng: “Ngươi có muốn thắng Nhị tỷ ngươi hay không? Đem những nhục nhã ngày hôm nay của ngươi trả lại?”

Người này thật buồn cười, quản cũng thật rộng, muốn trêu chọc nàng sao? Trả lại nhục nhã của Cung Nghiên Bích, lại nghe lời Cung Tịnh Du, gả cho một lão già mới có khả năng đó. Đấu đá cả đời, cuối cùng được cái gì? Cung Tịnh Kỳ cười nhạt, nản lòng thoái chí mà nói: “Ngươi nghe rất rõ, chúng ta không hợp nhau, nàng ta hãm hại ta…. Ta cũng không phải là người tốt đẹp gì. Nhưng nếu để ta dùng cả đời này làm cái giá, đi trả thù nàng ta, ta cảm thấy không đáng, nàng ta cũng không xứng.”

Nói tới chỗ này, nàng đột nhiên cảm thấy thông suốt sáng tỏ, xấu nhất cũng là không gả được, dù sao nàng có một đệ đệ tốt bụng, Cung Viễn Trật sẽ không để nàng chết đói, mặc kệ nàng, có cái gì quan trọng hơn sao? Không thích  nghe, thì không nghe nữa, không thích nhìn thấy người, thì không thấy nữa là được. Cung Tịnh Kỳ xoay người, thoải mái vén áo thi lễ chào Tôn Hạo, “ Buổi chiều trong nhà có khách tới, nếu Tôn công tử không có chuyện gì khác, tiểu nữ tử xin cáo từ.”

“Xin Tam tiểu thư cứ tự nhiên.” Tôn Hạo như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm mình, xoay người rời đi.

Cung Tịnh Kỳ trở lại trong phòng, thu thập một chút, có nha hoàn tới tìm nàng: “Tam tiểu thư, Đại nãi nãi tìm người khắp nơi đấy. Đã có khách tới rồi, phải trả lễ.”

Cung Tịnh Kỳ vội vàng đi về phía linh đường, sau khi gặp Minh Phỉ ở hậu đường, Minh Phỉ thấy mắt nàng sưng đỏ, khẽ nhíu mày một cái, lệnh nha hoàn đưa khăn lông lạnh tới che mắt của nàng, rồi nhanh chóng đẩy nàng đi về phía trước đường. Sau đó Đan Hà vội vã chạy tới: “Đại nãi nãi, Thành phu nhân cũng đã đến ngoài cửa Thuỳ Hoa rồi.”

Tang sự này vốn là làm cho người sống nhìn, Minh Phỉ vội vàng đi ra ngoài đón, một trận rối ren, cùng với chúng nữ quyến đi ăn cơm ở Hà Hiên, bởi vì không thể uống rượu, nên cùng chúng nữ quyến cáo tội, chỉ ở một bên ân cần chiêu đãi, chỉ ngồi phân tán khách là xong.

Cứ như vậy, đa số mọi người đều biết Minh Phỉ có bầu.

Cung Nghiên Bích đầu tiên là cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó chua chát tiến lên chúc mừng: “Sợ rằng Tẩu tẩu đã sớm có tin vui, còn lừa ta cái gì mộng đẹp? Thật là không có ý tứ.”

Cung Tịnh Kỳ ở một bên nghe, cười lạnh nói: “Trong vòng ba tháng không thể truyền ra ngoài, cho tới bây giờ quy củ đều như vậy, chẳng nhẽ Nhị tỷ không biết?”

“Chúng ta là người trong nhà, không nên tính toán trong đó.” Cung Nghiên Bích mỉm cười: “Nghe nói Tam muội muội đã quyết định tuân thủ ba năm Đại hiếu rồi sao?”

Cung Tịnh Kỳ lạnh mặt nói: “Thủ hiếu ba năm thì sao? Chẳng lẽ không nên?”