Hỉ Doanh Môn

Chương 23: Khởi đầu (4)




"Tuy là ở nơi thôn quê, vậy mà cũng náo nhiệt vậy á." Hoa ma ma nghĩ đến bản thân mình là người hầu gả nữ nhi thì làm sao có loại tự do tự tại náo nhiệt vui mừng này chứ? Bất quá chỉ là một câu nói của gia chủ, muốn nhỏ một giọt lệ cũng sợ gia chủ không thích, không khỏi hết sức buồn bã, cũng không còn tâm tình đi quản Minh Phỉ, nhìn ra bên ngoài tiếp tục phiền muộn.      Một người phiền muộn, liền muốn tìm đối tượng bày tỏ, bèn hỏi tình hình của Kiều Đào: "Kiều Đào năm nay mười sáu rồi phải không, phụ mẫu ngươi vẫn còn chứ?"

Kiều Đào nói: "Nô tì năm tuổi đã vào phủ, chuyện trước kia cũng không nhớ rõ lắm."

"Oh, như vậy à." Thì ra không phải là con của người hầu, Hoa ma ma liền im bặt, ngơ ngác nhìn bên ngoài. Minh Phỉ ghi tạc biểu tình của bà ta ở trong lòng, suy nghĩ phải tìm cơ hội hỏi thăm tình hình gia đình Hoa ma ma một chút mới được.

Ước chừng cảm thấy không có gì có thể nói với hai tiểu nha đầu, không lâu sau, Hoa ma ma liền tìm cớ đi ra ngoài, tự đi tìm Uông thị giao lưu. Bà ta vừa đi, Minh Phỉ cùng Kiều Đào cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Minh Phỉ nhân cơ hội làm nũng nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, buổi trưa ta ăn cơm không no."

Buổi trưa đưa tới đều là thức ăn trên bàn tiệc, chính là người dân trong thôn dựng một cái lều ở bên ngoài làm bếp nấu, giúp lẫn nhau, không chút coi trọng cách thực hiện nào, vừa mỡ vừa bẩn vừa nguội, Kiều Đào cũng ăn không thoải mái, nghe vậy ánh mắt sáng lên: "Vậy tiểu thư muốn ăn cái gì? Nô tỳ đi làm á?"

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: "Trong phòng bếp khẳng định cũng rất loạn, nhiều người tay hỗn tạp, không bằng lấy một chén cơm rượu nếp tới ăn thế nào? Làm nhiều một chút, tỷ Hoa ma ma và ta cùng ăn."

Kiều Đào giòn giã đáp, vui mừng chạy đi. Minh Phỉ lập tức kéo cái ghế lại cánh cửa, đo đo độ cao vách tường phía dưới song cửa sổ nhỏ, kéo cái bàn qua, rồi kéo cái ghế đè lên trên bàn, cẩn thận leo lên, ném cục than ra ngoài.

Gần như là lập tức, một cái đầu liền xuất hiện ở song cửa sổ nhỏ này, chính là Thanh Hư. Minh Phỉ cũng không nói nhiều, nhảy xuống cái ghế, cầm hai mươi lượng bạc lại leo lên lần nữa đưa cho hắn. Sau khi Thanh Hư kiểm qua, nhìn Minh Phỉ nói: "Hôm nay muốn gặp ngươi một lần thật khó, ta thật sự hoài nghi số bạc ngươi còn nợ ta có thể lấy được trở về hay không."

Minh Phỉ lo lắng Hoa ma ma cùng Kiều Đào đột nhiên xuất hiện, hơi nóng nảy nói: "Ta có thể làm sao hả? Chẳng lẽ ta thích như vậy à? Trả bông tai lại cho ta, Kiều Đào không buông tha ta đâu, nói là đồ trang sức của nữ nhi, không thể tùy tiện rơi vào trong tay người khác."

Thanh Hư hừ một tiếng, nói: "Không phải ngươi còn lấy vòng bạc đến cho người ta rồi sao?"

Minh Phỉ nói: "Cái này không giống nhau, phía trên kia không có vật làm lưu niệm, hơn nữa ta đã làm nó biến dạng. Cái này cũng là của kế mẫu ta cho."

Thanh Hư vẫn không chịu, nhất định buộc nàng lấy thêm bạc ra chuộc lại.

Minh Phỉ căm hận nói: "Ta không có bạc!"

Thanh Hư còn nói Hoa ma ma đã đến, khẳng định cũng cho Minh Phỉ thứ gì đó đáng giá, bây giờ nàng không có bạc, cầm cái đó tới cũng được.

Minh Phỉ tức muốn chết, nhưng không thể không nghĩ nhanh ra cách đuổi tên vô lại này đi, nếu để cho người biết nàng và tiểu đạo sĩ này thông đồng, chuyện làm lúc trước đều uỗng phí, vì vậy cắn răng nghiến lợi nói: "Tóm lại bị mắng, ta cũng không cần, được chưa? Đi mau, đi mau, bị người nhìn thấy sẽ không tốt."

Thanh Hư lại không chịu đi, nói: "Ta còn có hai tin tức tốt muốn nói cho ngươi, ngươi có muốn biết hay không?"

Minh Phỉ nhìn hắn không nói lời nào, Thanh Hư nói tiếp: "Một tin một lượng bạc."

Tin tức gì đáng giá hai lượng bạc? Minh Phỉ lạnh lùng nói: "Ta không muốn biết, ngươi có thể đi được rồi." Làm bộ muốn nhảy xuống ghế, Thanh Hư không cho nàng cơ hội, nhất cổ tác khí (thừa dịp đang hăng hái nói liền một hơi) nói: "Thứ nhất, ta cho Đại Hoàng của nhà chồng nha đầu kia uống chút thuốc, lại làm thủng cái đáy kiệu hoa của nàng ta, cam đoan nàng ta đi tới nửa đường nhất định bị ngã ra khỏi kiệu, xấu mặt, người còn chưa tới nhà, thì trâu nhà chồng bệnh không dậy nổi, sau này nàng ta chính là sao chổi; thứ hai, mấy ngày trước đây, có một người từ Thủy Thành phủ tới đưa một lá thư cho sư phụ ta, là từ Thanh Phong quán Thủy thành phủ tới, liên quan tới ngươi."

Tin thứ nhất Minh Phỉ nghe xong khóe mắt quất thẳng tới, đây chính là hắn khiến Diễm Nhi ăn đau khổ à? Như vậy thật là trẻ con! Được rồi, hả giận, trị giá một lượng. Tin thứ hai, thì càng làm cho lòng Minh Phỉ ngứa ngáy một chút. Nàng không ngờ lão đạo sĩ tham tiền lại có chút lòng tốt vậy mà cũng cùng Thanh Phong quán nổi danh kia có quan hệ dây mơ rễ má, nàng đây coi như là mèo mù vớ phải chuột chết, cuối cùng cũng có một lần may mắn á?

Mặc dù Hoa ma ma đến đã báo trước kết quả rồi, nhưng có thể biết chút cặn kẽ, đối với mưu đồ sau này của nàng luôn có lợi. Minh Phỉ rất muốn biết, nhưng trên mặt lại thản nhiên: "Điều này cũng đáng giá đưa ra bán à? Tin thứ nhất là ngươi đã đáp ứng với ta, tin thứ hai, ta đã sớm biết kết quả, nếu như không tốt, Hoa ma ma sẽ đến không?"

Thanh Hư là loại người nào? Không nóng không vội, từ từ ném mồi nhử ra: "Dĩ nhiên không đáng giá, nhưng nếu như ngươi biết trong thư đạo cô kia gửi cho sư phụ ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ không đắc chí như vậy rồi. Chuyện đã xảy ra rất khúc chiết, còn giữ lại phần đuôi." Hắn vẫn nhớ một cước ngày đó nha đầu này đá hắn, hiện giờ bắp chân còn bầm tím đấy.

Một câu nói lại treo ngược Minh Phỉ không lên không xuống được, kìm nén đến khó chịu. Minh Phỉ nhìn vẻ mặt đắc ý lại xảo trá của Thanh Hư, rất muốn lấy móng tay cào mấy đường lên gương mặt trắng noãn của hắn. Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng với không tới, cho nên nàng chỉ có thể giả lả nở một nụ cười vô hại, chớp mắt to ngập nước, mềm dẻo ngọt ngào nói: "Thanh Hư ca ca, ngươi nói mau á —— nếu không lát nữa sẽ có người đi vào, ngươi có muốn nói cho ta nghe cũng không còn cơ hội."

Thanh Hư buồn nôn sờ sờ cánh tay, rất muốn không cho Minh Phỉ mặt mũi, châm chọc nàng một phen. Nhưng nghĩ lại, nha đầu này rất quỷ quái, rất khó kéo được khẩu vị của nàng, tiếp tục chịu đựng một lát nữa chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, bèn hắng giọng một cái, nói: "Thật ra thì, nội dung bức thư ta không rõ ràng lắm, ta chỉ biết sư phụ hồi âm thư cho người ta nói là, người bị sửa mệnh, cũng đồng dạng có thể đổi mệnh lại, chỉ cần chịu tiêu tiền, không có gì không thể làm được. Chính là như vậy."

Vẻ mặt Minh Phỉ bỗng chốc trở nên xanh mét, cười lạnh nói: "Chỉ sợ lời này là lão đạo trưởng cố ý dặn dò ngươi tới nói cho ta biết phải không? Tại sao ngày đó không nói với ta?"

Thanh Hư một chút hổ thẹn cũng không có, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Á..., vừa rồi nói với ngươi hai tin tức, tổng cộng trị giá hai lượng, cộng thêm lúc trước ngươi thiếu ta ba mươi lượng bạc, tìm chó về cùng giúp ngươi hả giận năm lượng bạc, ngươi còn thiếu ta ba mươi bảy lượng bạc, nhớ chứ? Ta đi, nhớ, tiết thanh minh sang năm ta tới thu nợ. Đến lúc đó nếu ngươi không lấy ra được, hoặc là chạy mất dạng, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ hối hận." Nói xong không đợi Minh Phỉ lên tiếng, lắc đầu, chạy như một làn khói.

Minh Phỉ mới vừa nhảy xuống cái ghế hủy chứng cứ phạm tội xong, Kiều Đào liền bưng một nồi cơm rượu nếp cùng ba bộ bát đũa đi vào. Tiếp đó Hoa ma ma cũng tới, hai người đợi sau khi Minh Phỉ dùng qua, tự phân phần còn dư lại ra ăn.

Trong đầu Minh Phỉ đều là những tin tức Thanh Hư mang tới kia. Qủa nhiên Trần thị sai người xin quẻ đoán mệnh cho nàng lần nữa, nàng suýt chút nữa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng mà, nhưng mà, lần này ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng á, nàng thật sự sắp khổ tận cam lai rồi sao? Nàng thật muốn chống nạnh sảng khoái cười to ba tiếng.

Diễm Nhi gả không tính là gần, người đưa dâu lúc nửa đêm mới trở về. Ngày hôm sau Kiều Đào đi phòng bếp bưng thức ăn, cười hì hì trở lại nói chuyện hôm qua của Diễm Nhi với Minh Phỉ: "Bên ngoài bây giờ đều đang đồn, nói khẳng định Ngô gia làm việc trái với lương tâm, đây là quỷ thần cảnh cáo. Bằng không đang tốt, sao đáy cỗ kiệu kia lại đột nhiên bị thủng? Cũng không phải một mình nàng ta ngồi qua kiệu hoa này, một ngày trước lúc Ngũ Nhi ở Trương gia thôn ngồi đều tốt. Người nhà chồng của nàng đều hô to xúi quẩy, trên mặt tân lang quan cũng có thể vặn ra nước. Còn nữa, nhà chồng nàng có một con trâu, không sớm không muộn, lại cứ vào sáng nay liền bị bệnh, bò cũng không bò dậy nổi. Nghe người ta nói, nếu không phải đồ cưới phong phú, chỉ sợ là......"

Minh Phỉ cười cười: "Kiều Đào tỷ tỷ, làm sao tỷ cũng tin cái này?" Chắc hẳn không chỉ người phu gia Diễm Nhi nói là xúi quẩy á? Chỉ sợ Ngô gia cũng cảm thấy xúi quẩy. Ngày thành thân cỗ kiệu bị hỏng, tân nương tử ngã chổng chơ, trâu lại bị bệnh, điềm báo này, chuyện này rơi vào nhà nào trong lòng cũng đều không quá thoải mái.

Kiều Đào nhớ ra bản thân Minh Phỉ cũng thụ sâu loại đồn đãi làm tổn thương người này, không khỏi lúng túng sờ lỗ mũi một cái, hơi thiếu hơi nói: "Nô tỳ là nói ác giả ác báo mà."

Minh Phỉ cười khẽ một tiếng: "Vậy cũng không nhất định."

Giữa trưa, Uông thị sưng mặt, đầu bù xù, môi trắng bệch, mắt treo hai quầng thâm, phờ phạc rã rượi tới mượn xe ngựa của Minh Phỉ, nói là rất nhanh đến năm mới, muốn mua chút nhang đèn đi Bạch Phong quan cúng bái Tam Thanh tổ sư gia.

Chưa nghe nói qua đạo sĩ cũng muốn mừng năm mới, Minh Phỉ cố ý ra vẻ không cho mượn, thoái thác hôm qua làm hỉ sự nhiều người, con ngựa bị kinh hách, sợ trên đường không nghe lời, quấy rầy thẩm ngược lại không hay vân vân.

Vốn tâm tình Uông thị đang rất tệ, biết nàng cố ý gây khó khăn, vừa bực vừa hận, chỉ cảm thấy Minh Phỉ là tiểu nhân đắc chí, lập tức muốn phát tác ra. Nhưng giọng nói mới vừa hơi lớn, vẻ mặt Minh Phỉ liền hoảng sợ co đến trong ngực Hoa ma ma, đáng thương nhìn bà ta nói: "Ta quan tâm thẩm cũng sai rồi sao?"