Hỉ Doanh Môn

Chương 203: Tài tận




Edit: hoada

Cung Tịnh Kỳ đẩy Thiệu ngũ ra, vẻ mặt không khỏi chán ghét nhìn hắn: “Chuyện này không dạy dỗ là không được, nếu không thì ngày sau sẽ gieo họa!” Nói rồi nhìn cũng không nhìn sắc mặt của Cung nhị phu nhân, cũng không quản Cung Viễn Qúy hét chói tai khóc lóc, xách lỗ tai kéo hắn vào phòng nàng để nàng tự tay dạy dỗ.

Thiệu ngũ thấy vậy cũng không giận, chỉ nhìn Cung nhị phu nhân nói: “Cô mẫu, ngài thấy đấy, ta xem đại phòng này là nổi lên sát tâm rồi. Nếu ngài trông cậy vào hắn để cứu biểu đệ ra ngoài thì chính là hại biểu đệ đấy.”

Cung nhị phu nhân khẩn trương hỏi: “Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Thiệu ngũ nói: “Tứ biểu đệ còn quá nhỏ, mà cô mẫu và biểu muội cũng chỉ là nữ nhân, không có ra vào đại lao phủ nha không tiện, nếu ngài tin ta thì để ta thay ngài đi chuẩn bị mọi thứ.”

“Ta không tin ngươi thì có có thể tin tưởng người nào nữa?” Cung nhị phu nhân gật đầu liên tục, che mặt khóc rống lên: “Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?” Cái gọi là họa thì nhiều mà phúc thì chả có bao nhiêu, lúc thuận lợi thì người đến hỏi thăm không biết bao nhiêu mà kể, giờ có chuyện thì đến miếng nước uống cũng không có.

Ánh mắt Thiệu ngũ lóe lên, nhìn chằm chằm bộ bình phong Hoàng Hoa Lê Mộc Bách Bảo khảm ngọc trai ở phía sau bà ta, còn nhìn thấy trên cái kệ tủ có đặt nguyên một khối ngọc phỉ thúy mã não làm trang trí cực kì tinh xảo.

Cung Viễn Hòa trở về nhà, sau khi bồi Minh Phỉ ăn cơm thì vội vã đi cho chó ăn, rồi gọi Tiết Minh Qúy đi thư phòng nói chuyện thật lâu. Đợi đến khi trở lại phòng thì Minh Phỉ đã rửa mặt xong, nằm lệch lên gối tay cầm một cuốn tiểu thuyết xem rất chăm chú, thấy hắn đi vào, nhẹ nhàng ngáp một cái hỏi: “Có mệt không?”

Cung Viễn Hòa nằm xuống bên cạnh nàng: “Khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.” Thấy Minh Phỉ mở miệng muốn hỏi chuyện thì hắn đã vội vàng nói ra: “Thi thể không có ngoại thương gì, ta đã khám nghiệm tử thi rồi. Xảy ra chuyện này, buổi tiệc thưởng hoa quế không thể diễn ra như dự kiến được nữa, nếu mời người tới cũng chỉ làm cho họ cảm thấy ngột ngạt thôi.” Nếu vẫn tiếp tục mở tiệc thưởng hoa quế thì lấy tính tình của Cung nhị phu nhân lúc này, tất nhiên sẽ đi tới quậy cho thật lớn, đến lúc đó ngay trước mặt khách, bọn họ cũng không tiện làm quá mức, mà nếu giữ bà ta ở lại, cũng làm cho người ta buồn nôn thôi.

Cung Viễn Trật bị nhốt trong ngục, bởi vì Hồng tri phủ muốn dựa vào hắn để kiếm bạc từ nhị phòng, trên mặt cũng vì để ý đến Cung Viễn Hòa, chỉ kéo dài mà chưa có phán quyết gì, vì vậy dù hắn bị bắt giam nhưng cũng không có ai hành hạ hắn. Nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải chịu khổ như thế này, hàng đêm phải chịu đựng nghe tiếng những tù nhân khác gào khóc thảm thiết, vừa sợ vừa bị hù dọa, sợ từ chuột đến gián, đến cả con bọ chó hắn cũng sợ, nên thân thể nhanh chóng suy sụp, gầy gò vô cùng.

Cung nhị phu nhân được sự giúp đỡ của Thiệu ngũ, mấy lần đi vào nhà giam thăm hắn, nhìn thấy hắn vừa gầy vừa ốm, dáng vẻ hoảng sợ vô thần thì khóc ngất mấy lần, trở về thì ngã bệnh. Thiệu ngũ ở bên cạnh biểu hiện bộ dáng của đứa cháu hiếu thuận, chỉ cần rỗi rãi một chút là chạy sang nhà, theo bà ta nói chuyện giải buồn, khuyên nhủ bà ăn cơm, thỉnh thoảng nói với bà một chút tin tức mới nhất về Cung Trung Tố. Khi nghe miệng hắn nói, vị tiểu cữu tử của Hồng tri phủ kia nhất định có tay mắt thông thiên, nếu đưa bạc cho hắn thì nhanh nhất khoảng đầu tháng sau Cung Trung Tố sẽ về nhà.

Nghe thế, Cung nhị phu nhân dấy lên mấy phần hi vọng, có thể tưởng tượng Cung Viễn Trật phải ở trong nhà giam chịu khổ thì tim gan bà đều đau hết cả lên, ban đêm càng thêm ngủ không ngon giấc.

Cung Tịnh Kỳ vừa phải chăm sóc Cung nhị phu nhân vừa phải chăm sóc Cung Viễn Trật, bản thân còn phải quản gia, còn bỏ thời gian quản giáo Cung Viễn Qúy, nên cực kì mệt mỏi, bộ dáng cũng gầy đi không ít. Nhưng đây chưa phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là đột nhiên nàng phát hiện, bạc ở phòng thu chi bị lấy ra hết sạch!

Nàng kinh hoảng luống cuống đi hỏi Cung nhị phu nhân, Cung nhị phu nhân mệt mỏi xoa xoa trán nói: “Đã cầm đi lo chuyện cho phụ thân và đệ đệ ngươi rồi.”

Cung Tịnh Kỳ hoảng hốt luống cuống lên: “Sao lại chi nhiều bạc như vậy?”

Cung nhị phu nhân liếc nàng một cái: “Nếu không thì phải làm thế nào? Phụ thân và đệ đệ ngươi quan trọng hay bạc quan trọng?” Những số bạc này, ngoại trừ chính tay bà trực tiếp đưa tiền cho vị sư gia kia ra, thì còn lại đều do Thiệu ngũ đưa đi, có lúc mấy ngàn, có lúc mấy trăm. Từ sau khi phân chia tài sản cho Cung Viễn Hòa xong, vốn bạc cũng không còn lại bao nhiêu, vì chuyện này nữa thì không còn cũng là chuyện bình thường.

Cung Tịnh Kỳ liếc mặt: “Nhưng là, nhưng là sau này chúng ta phải sống làm sao đây? Chỉ một thời gian ngắn nữa là đến lễ trung thu, còn phải làm y phục mặc mùa đông, phải làm thế nào chứ?” Chẳng lẽ muốn bán hết sản nghiệp? Hoặc là phải bán đồ cưới của nàng?

Cung nhị phu nhân thấy nàng hoảng sợ, ngoắt ma ma tới đỡ bà ta phẩy tay đuổi ra ngoài, sau đó ngang nhiên nói: “Con đừng sợ, trước hết ta chi hết số bạc này rồi tránh cho sau này cái tiện nhân kia tranh giành với chúng ta. Ở chỗ này ta còn một chút ít bạc, trước hết, con dùng một ngàn lượng con có tiêu xài tiết kiệm một chút, chờ đến vụ mùa thu hoạch thì sẽ có bạc lại thôi.”

Cung Tịnh Kỳ lấy lại bình tĩnh hỏi: “Bạc ở nơi nào?”

Cung nhị phu nhân nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của nàng, nghĩ thầm mình thật có lỗi với nàng quá, sau này cũng không biết sẽ gả đến nhà thế nào, huống chi mặc dù nàng đối với mình không hiếu thuận khéo léo như trước, nhưng vẫn tận tâm tận lực chăm sóc mình khi mang bệnh, trong khoảng thời gian này, chuyện trong nhà tất cả đều nhờ nàng cả, để cho nàng vui mừng lên một chút cũng tốt.

Vì vậy giọng nói cũng mềm xuống: “Con đi tới sau trướng, bên cột giường phía bên trái, đúng rồi… chính là chỗ đó, con sờ sẽ thấy một khối mộc bản thì lấy ra…”

Trong lòng bà cảm thấy vui vẻ chờ Cung Tịnh Kỳ reo lên vui mừng, ai ngờ Cung Tịnh Kỳ nói: “Sao nương lại lấy nhiều giấy loại lại cất giấu ở chỗ này chứ?”

Cung nhị phu nhân nhìn thấy tâm tình nàng như vậy tưởng rằng nàng nói giỡn với mình nên nằm bất động: “Sạo lại là giấy loại? Con nói cái gì vậy?”

Cung Tịnh Kỳ lấy cuộn giấy đưa cho bà nhìn: “Con nào nói bậy chứ? Trừ bên ngoài có tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn có tất cả đều là giấy loại.”

Cung nhị phu nhân chợt lật người ngồi dậy, chạy đến đoạt lấy xem qua, thật quả như thế. Bỗng nhiên trước mắt bà tối sầm lại, lung lay mấy cái, lảo đảo nhảy xuống giường, giầy cũng không mang, lao thẳng đến chỗ cột giường nơi bà giấu ngân phiếu, thì thấy cái lỗ rỗng tuếch, lập tức mắt đăm đăm, toàn thân cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.

Cung Tịnh Kỳ thấy vẻ mặt dọa người của bà thì thử dò xét hô một tiếng: “Nương?”

Bất chợt Cung nhị phu nhân nhảy dựng lên, tóc rối bù lật loạn tìm kiếm khắp nơi, chổng mông bò xuống dưới gầm giường, một hồi lâu, từ dưới giường bò ra ngoài, sững sờ nhìn Cung Tịnh Kỳ, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi, không chờ Cung Tịnh Kỳ kịp lao đến đỡ bà, mắt bà trợn ngược, ngã rầm một cái nằm ngửa lên mặt đất.

Cung Tịnh Kỳ bị dọa đến hoảng hốt, vội buông bà ta ra xoay ra ngoài hét lớn: “Có ai không! Có ai không!”

Mấy nha đầu, ma ma nghe tiếng gọi vội vàng chạy vào, ba chân bốn cẳng nâng Cung nhị phu nhân đặt lên giường, ấn huyệt nhân trung – huyệt nhân trung nằm giữa mũi và miệng – người đi gọi đại phu thì vội vàng đi, đang bề bộn nhiều việc như vậy, Thiệu ngũ mặc một thân y phục màu đỏ mới toanh, khoác thêm áo ngoài đi vào, bộ mặt cười rất vui vẻ, thấy thế vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngũ ca, ta đang có chuyện muốn tìm ngươi!” Cung Tịnh Kỳ nhìn thấy hắn thì lập tức trừng mắt lên, mặc dù vừa rồi nàng cụ thể không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái cũng đoán được ít nhiều.

Thiệu ngũ đã thành tinh, liếc mắt nhìn thấy cuộn giấy loại trên đất hơi chột dạ nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn định nói: “Biểu muội, có phải cô mẫu lại mắc bệnh không? Đợi ta đi gọi đại phu đến.” Bàn chân như bôi dầu, xoay người rời đi thật nhanh, đi tới phòng ngoài thì thấy nha hoàn, ma ma đều rối loạn, không có ai chú ý đi hắn, hắn nhanh chóng đi tới cái tủ kệ bên, lấy khối phỉ thúy mã não đang bày trang trí đáng giá nhất rồi dùng khăn trải bàn trùm lại, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đi tới cổng thùy hoa, vừa đúng gặp phải Cung Viễn Qúy đi học về, Cung Viễn Qúy thấy hắn thì vội hỏi: “Ngũ ca, ngươi vẫn khỏe chứ? Sao lâu như vậy không mang ta ra ngoài chơi? Lần trước, ngươi muốn ta nói như vậy thì người sẽ đưa cho ta con dế mèn vương kia mà.”

Thiệu ngũ đang vội vã muốn rời khỏi nên chỉ nói qua loa lấy lệ: “Hôm nào, hôm nào đã, nương ngươi đột nhiên ngã bệnh, ta vội đi gọi đại phu cho nương ngươi.”

Cung Viễn Qúy tinh mắt nhìn thấy một cái bao trong tay hắn liền hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Thiệu ngũ cảm thấy hơi choáng váng, nói: “Là quà tỷ tỷ ngươi tặng vào ngày mười lăm tháng tám.” Nói rồi gạt Cung Viễn Qúy ra, vùi đầu bước nhanh rời đi. Đi tới chỗ rẽ nơi góc đường, chợt thấy một người xưng đổ thần Việt ca nhi ngày thường hay cùng hắn đánh bài cười hì hì chào đón, nhướn mày lên nói: “Ngũ ca, đã lâu không gặp, chậc, thấy ngươi thật vui vẻ nha, có phải phát tài rồi không?”

Thiệu ngũ xem xét bao vải trong tay nghĩ thầm nếu cầm về nhà cũng không biết để đâu, mà nếu cầm đi bán lại sợ bị người khác nhận ra, không bằng cầm ở sòng bạc lấy tiền vốn, đánh cuộc không có còn chưa tính, nếu là thắng chính là kiếm được không ít tiền. Nghĩ vậy liền thân thiết vỗ lên đầu vai Việt ca nhi cười nói: “Đi, đã lâu không gặp mọi người rồi, ta rất nhớ đấy.”

Việt ca nhi đúng là một người văn âm tri nhã, kéo đầu vai của hắn cũng cười nói: “Đi nha, cùng đến Nhạc Hòa Nhạc Hòa đi, mấy ngày này không có ngươi, có rất nhiều người hỏi tới ngươi đấy.”

Thiệu ngũ khẽ mỉm cười, sánh vai đi cùng với hắn. Đi tới sòng bạc quen thuộc, quả nhiên lại gặp mấy người quen đang đánh cuộc khí thế ngất trời, có người cá cược lớn, may mắn thắng liên tiếp mấy ván, cực kì lợi hại. Thiệu ngũ thấy, trong lòng rất ngứa ngáy, ném bọc vải nặng nề lên trên đài hét lớn: “Ta tới!”

Lúc trời chập choạng tối, Thiệu ngũ đã đỏ mắt, mặt trắng bạch tựa vào vách tường trượt người xuống tìm cách chạy trốn, nhưng nhìn thấy ở cửa có mấy tên cao to vạm vỡ nhào lên, xách hắn như xách con gà đặt lại trong góc, lúc này Việt ca nhi mới đi tới, lúc trước hòa ái dễ gần, vẻ mặt nịnh hót bao nhiêu thì bây giờ biến thành hung thần ác sát vô cùng: “Vội vàng đi đâu vậy? Ngươi còn thiếu các anh em sáu vạn lượng bạc, nếu không lấy ra thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”

Thiệu ngũ không phục: “Các ngươi liên thủ…” Lời còn chưa dứt đã bị một người đánh một quyền lên mặt, một cỗ máu tanh tràn ngập miệng hắn, hắn vừa há mồm phun ra thì phun luôn hai hàm răng, còn chưa kịp hét lên thì một thanh chủy thủy sắc bén, tản ra hàn khí đang đặt trên mặt hắn xoa xoa, Việt ca nhi cười lạnh: “Thiệu ngũ gia, trong tất cả trường hợp, mọi người đều rất nuông chiều ngươi nhưng có chơi có chịu, đã đánh nợ bạc thì không thế thiếu nợ được, quy củ này không cần đến người huynh đệ như ta chỉ dạy ngươi chứ?”

Thiệu ngũ run rẩy nổi lên một tầng da gà lạnh lẽo, nghiêng cổ không dám nhúc nhích: “Ai, ai, huynh đệ tốt, có gì thì từ từ nói… Đừng động đao a… Đổ máu thì thật không tốt…” Trên lỗ tai chợt lạnh, theo bản năng hắn che tai lại kêu lên thảm thiết: “Được, ta trả, ta trả, ngươi đừng…”

Việt ca nhi hài lòng cười một tiếng, dùng thanh chủy thủ vỗ vỗ lên mặt của hắn: “Đi, đi trước dẫn đường chúng ta đi lấy bạc.” Thấy con ngươi hắn loạn chuyển thì án đầu vai hắn, dùng thanh chủy thủy nhìn thoáng qua hạ thân của hắn làm một động tác hạ đao, cười lạnh: “Đừng nghĩ dùng mưu ma chước quỷ gì, nếu không chúng ta cho ngươi thành công công luôn. Nói, đi nơi nào?”

Thiệu ngũ rụt cổ lại, mắc đi cầu: “Đi đến nhà Dương Gia Hạng.”

“Coi như ngươi thức thời! Về sau, nếu muốn chơi, nhớ tìm đến huynh đệ ta a.” Việt ca nhi cùng mấy đại hán kia sau khi kiểm tra ngân phiếu thấy không có gì thì ngâm nga một tiểu khúc trẻ con nghiêng người một cái nghênh ngang rời đi.

Con mắt Thiệu ngũ trợn ngược lên nhìn hắn, trong khoảng thời gian này hắn cố gắng móc bạc của người khác thì cũng lập tức số bạc này cũng rơi vào tay người khác, giận đến hai mắt đăm đăm, cổ họng ngai ngái, tối sầm mặt lại chạy về phía nha môn tri phủ, nhưng đi được một nửa đường thì dừng chân lại. Nếu để cho đối phương biết được hắn kiếm số bạc này từ đâu thì sẽ xử hắn như thế nào đây? Hắn đứng ở đầu đường suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đành tức giận bất bình xoay người trở về.

Sau khi Cung Viễn Hòa từ biệt Minh Phỉ, đi tới cổng thùy hoa thì đã nhìn thấy Tiết Minh Qúy đứng ở đó nhìn hắn cười, trên tay cầm một hộp gỗ tầm thường đưa qua: “Đại gia, chuyện này đã làm xong, không chê vào đâu được.”

Cung Viễn Hòa mở ra lướt mìn nhìn, hé miệng cười cười, tiện tay rút hai tờ: “Cầm đi mời bọn họ uống rượu đi, còn lại cho ngươi dưỡng lão. Số còn lại thì đi vào đưa cho đại nãi nãi.”