Hỉ Doanh Môn

Chương 167: Châm ngòi




Edit: Thảo My

Một đêm kia Cung Viễn Hòa biết rõ Minh Phỉ không uống được bao nhiêu rượu, lại tìm các loại lý do cứng rắn khích lệ nàng uống không ít, Minh Phỉ còn có mấy phần tỉnh táo, kiên quyết không uống hắn mới thôi. Gần đến giới nghiêm ban đêm, Kim Trâm vào phòng thấy Minh Phỉ mơ mơ màng màng té ở trong ngực Cung Viễn Hòa, tức giận oán trách không dứt, nãi nãi nhà ai ở bên ngoài uống rượu uống thành bộ dáng này? Nửa oán trách nửa giải vây cho Minh Phỉ mà nói: "Nãi nãi trẻ tuổi, đại gia cũng không khuyên chút, ngược lại bỏ mặc nàng uống thành bộ dáng này, bị người khác nhìn thấy cũng không biết sẽ nói sao."

"Cũng không uống bao nhiêu, là nãi nãi nhà ngươikhông thể nào dính rượu. Lại nói có ta ở đây, ngươi dài dòng cái gì!" Tâm tình Cung Viễn Hòa tốt, cũng không so đo với Kim Trâm, mặc áo choàng có mũ trùm đầu che từ đầu đến chân cho Minh Phỉ, gọi Tẩy Tụy đi tìm tiểu nhị, khiến phu xe đưa xe ngựa vào viện đón người.

Kim Trâm ngồi ở trên càng xe, thỉnh thoảng nhìn lén tình huống trong xe qua khe hở màn xe đung đưa. Chỉ thấy Cung Viễn Hòa không giống bộ dạng không có xương như xưa, ngồi đoan đoan chính chính́, ngược lại Minh Phỉ trước kia phải ngồi đoan đoan chính chính, trâm cài lắc lư một chút mềm nhũn té ở trong ngực hắn. Cung Viễn Hòa ôm người thật chặt, thỉnh thoảng tỉ mỉ giúp nàng kéo áo choàng một phen.

Kim Trâm hé miệng cười rộ lên, Tẩy Tụy ngồi ở bên kia tò mò nhô đầu qua, đánh bạo nhìn vào bên trong: "Ngươi cười cái gì?"

Kim Trâm "Pằng" một cái đánh vào trên đầu hắn: "Lá gan ngươi thật không nhỏ?"

Tẩy Tụy tất nhiên thấy rõ tình hình bên trong, bĩu môi: "Đại gia có lúc tâm tư rất hư hỏng."

Kim Trâm sững sờ, vểnh tai chất đầy nụ cười: "Ngươi nói cái gì? Thế nào là hư hỏng?"

Tẩy Tụy đắc ý cười rộ lên: "Muốn biết à? Để cho ta cũng đánh thử ngươi một cái, đầu nam nhân, eo nữ nhân, không sờ được, không biết sao?"

Kim Trâm trong nháy mắt lật mặt: "Muốn đánh cô nãi nãi ta? Ngươi mơ đi!"

Tẩy Tụy cúi hạ đầu vai, mặt ủ mày ê: "Không chịu sẽ không chịu, làm sao lại từ biểu tỷ biến thành cô nãi nãi, ngăn cách vai vế này làm sao có thể làm thế nào mới tốt?"

Kim Trâm lập tức trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta không nói, không nói gì...... Cô nãi nãi ngài bớt giận." Chợt nghe Cung Viễn Hòa ở bên trong nói một câu: "Cũng nói ít đi một câu, ầm ĩ đến nãi nãi các ngươi."

Hoa ma ma dẫn người ở cửa Thuỳ Hoa Môn nghênh đến hai người, thấy vẻ say vừa bốc của Minh Phỉ, vừa nóng vừa giận, cảm thấy Cung Viễn Hòa không phải là một người tốt, làm hại một khuê tú đoan trang thành tửu quỷ, không duyên cớ bị người ta chê cười. Nhìn đến khuôn mặt Minh Phỉ phác phác hồng, mắt lấp lánh, cười ngốc như vậy, lại đau lòng, đành phải tiến lên đỡ Minh Phỉ, lại bị Cung Viễn Hòa chặn lại, trơ mắt nhìn Cung Viễn Hòa ôm người vào nhà, lên tiếng nhiều lần sai người chuẩn bị canh giải rượu.

Trước khi ngủ Minh Phỉ còn nhớ rõ hỏi một tiếng bệnh Tử La như thế nào, Hoa ma ma hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng cái gì, nàng cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được Cung Viễn Hòa dặn dò một câu gì, sau đó tất cả người bên cạnh đều giải tán.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cung Viễn Hòa xột xột xoạt xoạt  giúp nàng cởi quần áo, không thể thiếu muốn tới hôn vuốt ve một lần, không ngờ như thế nói lên rất nhiều lời vô liêm sỉ ở vành tai của nàng, Minh Phỉ bị hắn thổi ra hơi thở làm cho ngứa ngáy, không nhịn được hi hi bật cười. Nghe được bên tai khẽ than một tiếng, ước chừng là, chỉ có uống say mới bớt khôn ngoan đáng yêu một chút, có phần giống hình dạng nữ nhi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Phỉ từ trong mộng thức dậy, mới phát hiện mặt trời đã sớm lên cao, chống lại khuôn mặt xanh mét của Hoa ma ma đối diện, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bồi cười nói: "Ma ma......"

Hoa ma ma lạnh mặt nói: "Nãi nãi, bây giờ ngài là đương gia nãi nãi, lão nô nói không được ngài, nhưng phu nhân nơi đó dù sao vẫn có thể nói được một câu nửa câu. Đây ở bên ngoài rượu ngon mê rượu, say thành cái dạng kia, còn bị đại gia ôm vào nhà, những hạ nhân kia còn không muốn biết ngài sắp xếp ra sao đấy."

Minh Phỉ nâng trán thở dài: "Ta thật sự không uống nhiều, nhưng mà chỉ đúng năm ly rượu thôi, nghĩ là rượu này tác dụng đặc biệt đủ chậm đi." Phong thủy luân chuyển, nhớ ngày đó Hoa ma ma không cho nàng uống rượu, mang ra rất nhiều đạo lý lớn áp nàng, nàng cũng có thể nhất nhất bác bỏ đi, hôm nay lại là muốn nở nụ cười cầu người. Nàng cũng không ngờ mình lại không chịu được như thế, ngày hôm trước hai người đối ẩm, nàng uống 3 chén, cũng không có cảm giác gì, ai ngờ hôm qua uống nhiều hơn hai chén vậy mà liền không được.

Hoa ma ma nhớ tới khi còn bé nàng uống rượu Quế Hoa kia, cũng là không uống được bao nhiêu liền say, nhưng cũng không trách nàng được, thở dài: "Tửu lượng ngài kém, không thể uống rượu, về sau đừng nên uống nữa. Ở bên ngoài lộ ra vẻ say rượu, cẩn thận làm người khác khinh thường." Người khác này, bao gồm Cung Viễn Hòa, chỉ sợ Cung Viễn Hòa chê Minh Phỉ không ổn trọng.

Minh Phỉ vội đáp, liên tục bảo đảm, Hoa ma ma mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Hôm nay nãi nãi muốn đi đón Ngũ thiếu gia, đại gia để xe lại cho ngài, một mình cởi ngựa đi, xe đã sớm chuẩn bị xong, ngài ăn xong cơm liền đi?"

Minh Phỉ khoác áo bước xuống giường: "Còn phải đến sát vách đi ứng mão*. Mấy ngày nay phải chiếu cố Hoa ca nhi cũng không thể đi, phải tự mình đi nói một tiếng mới đúng."

*ứng mão: ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh nhân viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.

Nơi này mới vừa thu dọn xong xuôi, Tử Lăng lại đến sau mành chờ đợi. Kim Trâm biết Cung Viễn Hòa cũng không tâm tư với nàng cùng Tử La, làm đủ hoà nhã, vội vàng giúp nàng thông truyền: "Nãi nãi, Tử Lăng đi qua xem bệnh tình Tử La đấy."

Bạch Lộ cùng Đan Hà nghe vậy, âm thầm cười lạnh một tiếng, cho dù di nương cũng không làm vẻ ta đây như vậy, một hồi phong hàn mà thôi, một ngày muốn tới bẩm báo mấy lần, đây là nói thế nào? Thật sự cậy vào mình là người cũ bên cạnh đại gia? Nhưng thấy đám người Minh Phỉ, Hoa ma ma, Kim Trâm là một bộ dáng hòa ái dễ gần, cũng tranh nhau tiến lên giúp Tử Lăng vén rèm: "Tử Lăng tỷ tỷ, nãi nãi nơi này đang nhắc mãi, vừa lúc ngươi đã tới rồi."

Tử Lăng vào nhà hành lễ: "Nãi nãi vạn phúc."

Minh Phỉ cười nói: "Tử La khá hơn chút nào chưa?"

Tử Lăng chần chờ nói: "Vẫn là cái gì cũng ăn không vào, tiếp tục như vậy chỉ sợ không chịu đựng được."

Bạch Lộ ở một bên nghe, thình lình chen lời: "Tử Lăng tỷ tỷ, đêm qua nàng không phải nói muốn ăn canh sao? Kim nương tử còn nấu riêng một chén cho nàng, chẳng lẽ cũng không ăn?"

Tử Lăng vội nói: "Vốn là muốn ăn, nhưng về sau lại đột nhiên nói không muốn ăn."

Minh Phỉ phe phẩy cây quạt cau mày nói: "Thuốc cũng không uống?"

"Thuốc nâng cật (thuốc kích thích ăn) cũng uống chưa tới nửa chén." Minh Phỉ quay đầu nói với Hoa ma ma: "Ta vội vã muốn đi nơi đó của Nhị phu nhân. Ma ma ngươi thay ta đi một chuyến, đi nói với nàng, phàm có thể nuốt trôi được chút, liền nhất định phải chịu ăn, sớm ăn sớm tốt; nếu ăn không vào, thủy chung không thấy tốt hơn, đại phu dù sao ra vào nội viện vẫn bất tiện, ý tứ của đại gia, chính là muốn dời ra ngoài dưỡng bệnh."

Hoa ma ma lại cười nói: "Vâng. Đêm qua đại gia còn hỏi nô tỳ, Hoa ca nhi đã qua, có thể bị lây bệnh hay không."

Tử Lăng nghe vậy, cả kinh con ngươi loạn chuyển, nhanh như vậy? Đoạn tuyệt như vậy? Đại gia quả thật không đáng tin cậy. Quay đầu lại, Minh Phỉ đã đỡ tay Kim Trâm và Đan Hà đi ra ngoài, Hoa ma ma cười nhìn nàng: "Đi thôi."

Hai người tới ngoài cửa Tử La, lại nghe Tử La ở bên trong nói chuyện với tiểu nha hoàn: "Cháo này nấu vô cùng ngon, lấy cho ta thêm nửa bát."

Tử Lăng như hòa thượng hai trượng thước không hiểu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), nhìn về phía Hoa ma ma: "Ma ma, nàng......" Lại thấy Hoa ma ma cười như không cười liếc nàng một cái, tự nâng rèm đi vào nhà rồi.

Tử Lăng vội vàng đi vào theo, chỉ thấy trên bàn lúc nàng đi còn chén thuốc đầy ắp đã sớm rỗng tuếch, Tử La đang ngồi xếp bằng ở trên giường, động tác ưu nhã bưng một chén cháo đang ăn ngon miệng, nhìn thấy hai người đi vào, vội thả chén cháo muốn xuống giường chào hỏi Hoa ma ma: "Ta đỡ hơn rồi, làm phiền ma ma quan tâm."

Hoa ma ma vội đè nàng lại: "Đừng động, ngươi là bệnh nhân. Nãi nãi nghe Tử Lăng nói ngươi cái gì cũng ăn không vào, bệnh lợi hại, cực kì lo lắng, sợ ngươi phải dời ra ngoài dưỡng bệnh......" Cười mang lời nói của Minh Phỉ nói lại lần nữa, bổ sung: "Xem ngươi đã khỏe, nãi nãi nhất định rất vui vẻ, trong viện tử của chúng ta đang cần nhân thủ đấy."

Vừa nói vừa cười nhìn sắc mặt Tử La, quả thấy Tử La mím môi lại rất sít sao, nhàn nhạt quét mắt liếc Tử Lăng một cái, thật nhanh đáp: "Làm phiền phu nhân quan tâm, trong lòng nô tỳ thật sự thấp thỏm lo âu.

Nhưng trên thực tế, đêm qua nô tỳ có thể dùng thuốc, sáng nay đã có thể uống vào nước canh, giờ phút này khẩu vị lại càng thêm cảm thấy mở rộng ra, chắc hẳn một hai ngày nữa có thể tốt rồi."

Hoa ma ma thấy mắt Tử Lăng trợn thật lớn, khẽ mỉm cười, đứng dậy cáo từ: "Đã như vậy, đại gia cũng yên tâm, đại gia vẫn nói với nãi nãi, nếu lại không tốt, mặt khác muốn mời một đại phu đến xem đấy."

Trong mắt Tử La lập tức nhiều hơn mấy phần sức sống, giọng điệu cũng vô cùng khiêm tốn: "Nô tỳ chỉ là một tiện mệnh, nơi nào liền dám huy động nhân lực như thế? Thật là làm giảm thọ rồi. Nhờ ma ma giúp nô tỳ hỏi thăm sức khoẻ nãi nãi cùng đại gia, đã nói bây giờ nô tỳ kéo bệnh, không dám đi loạn, đợi đến sau khi tốt lên liền đi dập đầu tạ ơn nãi nãi và đại gia."

Tâm tình Hoa ma ma vui vẻ rời đi.

Nàng mới đi không bao lâu, Tử Lăng liền đuổi tiểu nha đầu phục vụ bên cạnh đi, quay đầu lại hùng hổ chỉ vào Tử La: "Ngươi quá không biết xấu hổ rồi! Giả chết giả bộ nói, một bộ dạng sắp chết, may nhờ ta nhớ tình tỷ muội, khắp nơi bôn ba vì ngươi, vì thế đắc tội nãi nãi và không ít người trước mặt nãi nãi. Ai ngờ ngươi là một bạch nhãn lang, ta mới vừa ở nãi nãi bên kia thay ngươi xin ân điển, ngươi quay đầu liền đến như vậy, đây là muốn làm từ trên xuống dưới đều cảm thấy ta ăn nói linh tinh sao? Bây giờ ngươi như ý rồi?"

Tử La nhàn nhạt nhíu chân mày: "Ngươi thay ta cầu ân điển gì? Có phải ở trước mặt nãi nãi nói ta nước không vào, bệnh phải chết hay không, vì vậy nãi nãi sợ xúi quẩy, liền vội vàng bảo Hoa ma ma đến xem, nếu như là thật, lập tức chuyển ta ra ngoài? Sau đó ngươi ít một cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đúng không?"

Tử Lăng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh che giấu mất, khí thế càng hung ác hơn mấy phần: "Ta cũng không nói ngươi bệnh phải chết, nói đúng là ngươi cái gì cũng ăn không vào. Ngươi nói, ngươi có phải cố ý hay không?"

Tử La ngã lên giường, kỳ quái mà nói: "Lúc trước ta chính là ăn không vào, hiện tại có thể nuốt trôi, điều này có thể oán ta sao? Ngươi không có chuyện khác, mời, thuận tiện giúp ta mở cửa sổ thông khí, mùi son phấn trên người ngươi hun đến ta phát ghê tởm."

Tử Lăng run  rẩy đôi môi, giận quá hóa cười: "Được, được, ngươi là nghe được đại gia mời đại phu cho ngươi, lại lên mặt phải không? Hãy đợi đấy, ta xem ngươi có thể như nguyện làm đến di nương hay không! Ngươi còn chưa biết chứ? Đại gia và nãi nãi rất ân ái, hôm qua nãi nãi chỉ uống nhiều hơn một ngụm rượu, đại gia liền ôm nàng từ cửa đại môn vào nhà, còn đích thân giúp nàng rửa chân, lau mặt. Ngươi cũng không nhìn ngươi như thế, phải dầm mưa, nấu món ăn, cho chó ăn, cảm thấy mình không thể cứu vãn được? Hồ ly lẳng lơ không biết xấu hổ, ta nhổ vào!"