Hỉ Doanh Môn

Chương 165: Bị cự tuyệt




Edit: hoada

“Chuyện xảy ra, ta đều đã nghe Lục ca ngươi nói rồi.” Vương lão thái gia nhẹ nhàng gõ mấy ngón tay gầygầy lên mặt bàn, chân mày nhíu lại thật chặt: “Ý của ngươi là muốn bọn họ trả lại toàn bộ phòng ốc và sản nghiệp?”

Rốt cuộc là có chuyện cầu người, cũng không biết người ta có nguyện ý giúp mình hay không hay ngược lại sẽ bị ngăn cản nên khi Cung Viễn Hòa thấy ông Vương nhíu mày thì thật cẩn thận châm chước câu chữ: “Thực không dám giấu giếm ông, cháu trai cho là, đây vốn là nguyện vọng của tổ phụ, từ nhỏ, cháu trai cũng biết mình là là người kế thừa hương khói.”

Hắn định nói rất cảm kích sự nuôi dạy của Cung nhị phu nhân… Tuy nhiên, nhiều chuyện xảy ra cũng không cần giữ mặt mùi bà ta nên cũng không đề cập tới nữa. Tuy nhiên, cho dù hắn không nói ra thì người tinh tường như Vương lão thái gia cũng sẽ không tin tưởng lời hắn nói, ngược lại còn cho là hắn ra vẻ giả mù sa mưa.

Vương lão thái gia trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Dù là huynh đệ ruột thì cũng nên tính toán cho rõ ràng, chuyện này lẽ ra nên như vậy từ lâu rồi, những năm này, bà ta gây huyên náo bao nhiêu chuyện, ta cũng nghe không sót thứ gì. Nhưng tình hình của nhà ngươi không phải ngươi rõ ràng hơn ta sao? Nếu như ngươi muốn lấy về toàn bộ sản nghiệp, ta sợ rằng khó càng thêm khó. Vô luận như thế nào, ở trong mắt người ngoài, bà ta thủy chung có ân nuôi dưỡng ngươi, còn là thê tử của cha ruột ngươi, những người khác cũng xem như có quan hệ huyết mạch với ngươi, nếu như ngươi ép bọn họ, thì về mặt đạo lí cũng không sao, song ở phương diện tình cảm sợ sẽ bị người khác đàm tiếu không hay, lời người đáng sợ vô cùng, như vậy đối với ngươi không có lợi. Theo ý của ta là không cần nói chuyện ngày trước, trước hết, ngươi chỉ cần lấy quyền quản lí của mấy cửa hàng và thôn trang kia thôi, những thứ khác thì nghe theo ý tứ của cha ngươi, có thể lấy lại được bao nhiêu thì lấy về bấy nhiêu. Vợ chồng ngươi còn trẻ, chỉ cần sống ân ái, hạnh phúc, cần cù, ngay thẳng làm ăn, thì sẽ trôi qua tốt hơn so với bao nhiêu nhà khác rồi, tiền tài nhiều cũng không thể làm cho ngươi hạnh phúc hơn, chẳng qua cũng ngủ trên giường rộng hơn một chút, ở trong căn nhà to hơn một chút, còn ăn cơm thì cũng chỉ là một bát cơm như bao người khác thôi.”

Lời Vương lão thái gia nói thật không khác gì so với suy nghĩ của Minh Phỉ lắm, chuyện này đại khái cũng chỉ có thể như thế mà thôi. Tiền tài xưa nay đã bị Cung nhị phu nhân tiêu tốn không biết bao nhiêu mà kể, không những vậy, có thể còn bị rút rỗng ruột từ lâu, còn lại chắc cũng không nhiều, nếu ép buộc chi thứ hai trả hết toàn bộ gia sản lại, vì chuyện này mà chọc cho gà bay chó sủa, chưa chắc gì đã thành công mà còn có thể chọc ra chuyện phiền toái khác nữa. Cho nên, biện pháp tốt nhất là lấy lại quyền quản lý các cửa hàng, mấy thôn trang, nếu tính toán cho tốt thì chuyện này cũng không khó làm lắm. Giống như nếu bắt đền một người nghèo rớt mồng tơi, còn phải xem hắn có đủ năng lực để trả tiền không, nếu không thì chẳng khác nào bắt gà trống đẻ trứng. Hơn nữa, Cung nhị phu nhân đương nhiên sẽ không dễ gì nếu không nếu bị Chu di nương mượn lí do này giết chết, người đời sẽ không biết trắng đen thế nào, chỉ biết nói Cung Viễn Hòa tranh giành gia sản đã bức tử thím, đến lúc đó người xui xẻo chỉ có thể là Cung Viễn Hòa mà thôi. Nếu như vậy, hắn sẽ phong lưu tùy ý như thế nào nữa? Con người thủy chung không thể thoát khỏi miệng đời của thế gian này.

Sắc mặt của Cung Viễn Hòa lại trầm xuống, vung áo lên quỳ xuống trước mặt Vương lão thái gia: “Bà ta thật khinh người quá đáng!”

Vương lão thái gia cũng không dìu hắn đứng lên, chỉ nghiêm mặt nói: “Ban đầu, thật sự ta chứng kiến hai phòng Cung gia các ngươi thương lượng, tất cả tài sản do cha ngươi đứng tên, sau đó sẽ chuyển cho người thừa tự của hai nhà. Sau khi tổ phụ tổ mẫu ngươi qua đời, cha ngươi lại phó thác ngươi cho thím ngươi nuôi dưỡng có nói rõ chờ sau khi ngươi lớn lên lại giao trả toàn bộ sản nghiệp lại cho ngươi, đích tôn là đích tôn, chi thứ hai cũng chỉ là chi thứ hai. Nhưng là, thật sự có thể phân rõ ràng ra sao? Mặc kệ ngươi có nhận thức hay không, trên danh nghĩa tuy bà ta là thím của ngươi, nhưng trên thực tế cũng là thê tử của cha ngươi, bà ta sinh ra đệ đệ, muội muội chính là huyết thống của ngươi, ngươi là máu mủ của cha ngươi, bọn họ cũng là con ruột của cha ngươi. Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, đáng thương nhất là lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù trong lòng phụ thân ngươi thật sự hiểu thấu đi chăng nữa thì thế nào, đến lúc thật sự nên làm thì cũng không nỡ lòng nào đối xử với bọn họ không tốt. Cho nên lúc đầu khi biết chủ ý của tổ phụ ngươi, ta đã không đồng ý rồi. Làm sao có thể để cho phụ thân ngươi cưới thêm một thê tử, sau đó còn muốn để nhi tử làm kế tôn nữa được đây? Chuyện này nói sao cũng không thể tốt được.” Ít nhất trong nhà sẽ không lục đục, không gây chuyện rồi thù hận lẫn nhau.

Cung Viễn Hòa vẫn cố chấp cúi thấp đầu: “Nơi này đều không có người ngoài nên cháu trai muốn nói rõ ra. Bà ta làm mấy chuyện này đối với cháu, còn bức tử cháu suýt bỏ mạng khiến cháu hận vô cùng, nếu không phải nghĩ bà tà còn có tầng quan hệ với phụ thân cháu thì cháu cũng không để yên đến bây giờ, lúc này, cháu chỉ muốn lấy lại phần sản nghiệp thuộc về cháu thôi, cũng sẽ không tính toán gì với bà ta nữa.”

“Ngươi nói láo!” Vương lão thái gia rống thật to một tiếng.

Minh Phỉ sợ hết hồn, chỉ thấy cằm và đầu vai Cung Viễn Hòa cũng đang phát run lên thì không khỏi lo âu đứng lên, nàng chưa từng thấy Cung Viễn Hòa có hận ý hay để lộ cảm xúc dữ dội như bao giờ. Trước đây, khi cùng nàng nói chuyện về Cung nhị phu nhân, mặc dù không có chuyện gì vui, phần nhiều cũng chỉ là chê cười, chế giễu hoặc có chút tức giận thì mắng thôi. Giờ phút này nàng mới phát hiện, hắn thật đã hận sâu tận xương tủy. Khó trách, dù lăn lộn ở kinh thành cực kì thuận buồm xuôi gió thế nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải trở về Thủy thành phủ. 

Vương lão phu nhân thấy bộ dạng Minh Phỉ đứng ngồi không yên, vội lên tiếng hòa giải: “Gia chủ, ông xem, ông cứ luôn có tính khí này, có cái gì cũng từ từ nói, cứ nhất định phải phát giận như vậy sao…?” Sau đó, xoay người đỡ Cung Viễn Hòa đứng lên: “Đưa bé ngoan, con đứng lên trước đi, có cái gì chúng ta cùng ngồi xuống rồi từ từ nói, tóm lại, dù có chuyện gì cũng luôn luôn có cách giải quyết đúng không?”

Phải khó khăn lắm Cung Viễn Hòa mới nặn ra nụ cười cảm kích Vương lão phu nhân nhưng cũng không chịu đứng dậy.

Vương lão thái gia cũng trố mắt nói: “Phụ nhân như bà thì biết cái gì mà xen vào! Ta thật lòng vì hắn mà suy nghĩ, mới vất vả khuyên nhủ hắn như vậy. Dạ, người đời đều nói, phải biết rõ đúng sai phải trái, thánh nhân cũng không thể lấy oán trả ơn được, nhưng việc đời đâu có thể làm gì thông suốt như vậy được? Nếu hắn không phải làm quan! Nếu hắn không có thê thất! Nếu hắn không thừa hưởng hương khói! Hắn muốn tính toán ân cừu hận, ta cho phép hắn, dù cho chính là anh em máu mủ hận thù, dù không nhận cha, ta đều không quản hắn. Nhưng suy cho cùng, hắn không phải là cường đạo, cũng chưa từng vào rừng làm tặc, vẫn cưới thê tử vào cửa, còn gánh vác trách nhiệm thừa tự hương khói của Cung gia, tân tân cực khổ mười năm đèn sách mới thi cử mới làm được chức quan nhỏ, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn hắn để hắn nghĩ không thông suốt rồi đi vào tử lộ!”

Vương lão thái gia nói một hơi rồi ngửa đầu thở dài: “Cái người này, đầu óc bị hư rồi đúng không, không nghĩ ra phải hay không? Còn bắt buộc ta nha? Ta cho ngươi biết, lão già ta tuy già nhưng sẽ không để ngươi đẩy đi lòng vòng đâu! Khi ngươi còn bé, thấy lão Vương ta lúc nào cũng gọi Vương gia gia, Vương gia gia, cả ngày cười hì hì, ta còn tưởng ngươi là người rộng rãi, ai ngờ lại chôn hận sâu như vậy, tích lũy hàng ngày, sẽ chờ đến ngày hôm nay đúng không? Nếu ngươi đã quyết định chủ ý rồi, còn cần gì phải đi cầu lão gia tử ta làm gì nữa? Bây giờ, trong tay ngươi chắc cũng nắm không ít bằng chứng rồi đúng không, chỉ bằng những thứ bằng chứng kia không phải đã làm bà ta thân bại danh liệt rồi sao? Còn tìm ta làm cái gì nữa!”

Cung Viễn Hòa ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào Vương lão thái gia: “Vương gia gia, lấy đức báo oán, làm sao trả ơn?”

Minh Phỉ thấy không khí càng ngày càng cứng nhắc, đang muốn tiến lên khuyên Cung Viễn Hòa tạm thời không đề cập đến nữa, không ngờ “Bịch” một âm thanh vang lên, Vương lão thái gia đã đẩy cái ghế thật mạnh, tức giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi: “Không nghe lời ta khuyên, ta còn ở đây làm gì nữa!”

Mặt mũi Vương lão phu nhân tràn đầy tươi cười, tiến lên đỡ Cung Viễn Hòa: “Chớ cùng chấp nhặt với lão gia tử này, tính tình của hắn từ trước đến nay vẫn thối như vậy, chúng ta không cần để ý tới hắn nữa, đi, đi ăn cơm tối thôi.”

Lời Vương lão phu nhân vừa dứt, Vương lão thái gia đã đi ngược trở về lớn tiếng mắng: “Đuổi bọn hắn đi đi! Tối nay không cần làm cơm đãi bọn hắn làm gì!” Rồi chỉ vào Vương lão phu nhân: “Bà nhanh đi vào phòng bếp xem sao, ta đói rồi, muốn ăn cơm.”

Nhìn hai người một già một trẻ tính tình đều cứng cỏi, Minh Phỉ dở khóc dở cười. Vương lão phu nhân ở giữa cũng bị làm khó, Minh Phỉ vội cười nói: “Ngài đi đi, để con khuyên chàng cho.”

Vương lão phu nhân để ý thấy vẻ mặt Minh Phỉ dù ở giữa nhưng vẫn không phẫn hận hay xấu hổ gì thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lôi kéo nàng nói: “Con và hắn từ từ nói chuyện đi, nghĩ lại thì lời Vương lão gia tử không phải không có đạo lý. Lùi một bước trời cao biển rộng, huống chi đây không thể không lui.”

Vương lão phu nhân rời đi, trong phòng cách đơn giản của Vương gia chỉ còn lại hai vợ chồng, Cung Viễn Hòa vẫn quỳ bất động, Minh Phỉ khe khẽ thở dài một hơi, tiến lên đỡ Cung Viễn Hòa đứng dậy: “Đứng lên đi, hai người đã đi rồi. Trước hết, chúng ta về nhà đi, sau khi trở về thì cần tỉ mỉ tính toán lại xem như thế nào mới tốt?”

Cung Viễn Hòa tựa vào tay nàng đỡ chậm chạp đứng dậy, dựa vào nàng từ từ đi ra ngoài, Ô thúc lo âu chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ ra ngoài, vội dẫn hai người rời đi: “Tính khí của lão gia xưa nay vẫn vậy, chỉ cần là chuyện gì mà lão gia cho là hợp lí thì dù cho không đúng với thực tế, ông ấy vẫn luôn quả quyết không chịu tốn nửa phần hơi sức. Nhưng lời lão gia nói cũng có đạo lí, dù thật sự lấy tất cả gia sản về được thì như thế nào? Đối với các ngươi mà nói, cũng không có nhiều chỗ tốt, ngược lại sẽ còn mất nhiều  hơn được, mà những thứ đã mất dù có dùng nhiều tiền bạc cũng không mua lại được.”

Bởi vì thấy Cung Viễn Hòa vẫn mím chặt môi không nói chuyện, Ô thúc biết hắn lại chui rúc vào sừng trâu rồi, không nghe lọt tai những lời ông nói, vì vậy không khỏi thở dài một tiếng: “Cũng được, các ngươi còn trẻ, không đụng vào vách tường sẽ không quay đầu lại.”

Minh Phỉ cười tạm biệt Ô thúc, lôi kéo Cung Viễn Hòa mặt lạnh lẽo chui vào xe ngựa, Tẩy Tụy và Kim Trâm không có đi cùng vào phòng khách, tự nhiên sẽ không biết những chuyện vừa mới xảy ra, thấy trên mặt Cung Viễn Hòa lạnh như băng thì bị dọa đến sợ hãi, lo lắng đề phòng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt hỏi thăm Minh Phỉ, Minh Phỉ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói.

Buông rèm xe ngựa xuống, Minh Phỉ nhìn lướt qua khuôn mặt Cung Viễn Hòa đen như hòa vào bóng đêm, ngồi yên không nhúc nhích thì nhẹ giọng phân phó phu xe: “Đến Xan Hà hiên đi.”

Cung Viễn Hòa nghe nàng nói thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng: “Không phải là đi về nhà sao? Đến Xan Hà hiên làm cái gì?”

Minh Phỉ cười cầm tay hắn đặt nhè nhẹ lên mặt mình: “Thức ăn ở nhà, ta ăn hoài đã hơi chán rồi, không phải chàng nói muốn dẫn người ta ra bên ngoài ăn sao, như vậy chẳng lẽ lại để ta mang bụng đói trở về, nhất định bọn họ sẽ khinh thường ta. Ta mặc kệ, ta muốn chàng thực hiện lời hứa mời ta đi ăn, ta còn muốn ăn món ăn đắt tiền nhất, ngon nhất. Ta nghe Chu Thanh nói, ở Xan Hà hiên có phòng đặc biệt dùng để tiếp khách nữ quyến, cửa và lối ra đều riêng biệt, bọn họ cũng đã từng tới rồi, mà ta lại chưa từng biết đến.”

Cung Viễn Hòa yên lặng nhìn Minh Phỉ, chỉ thấy trên đôi mắt hạnh của nàng hắc bạch phân minh ẩn chứa lo âu nhìn hắn, trong mắt là tình cảm thương tiếc mà không lời nào có thể miêu tả được. Gương mặt cứng ngắc của hắn cuối cùng cũng từ từ mềm mại xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Được, nàng muốn ăn thứ gì, tất cả ta đều mời nàng ăn hết.”

Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, tâm tình của hắn xuống thấp, nếu về nhà sẽ thấy hoàn cảnh kia, cũng sẽ khiến tâm tình hắn đè nén hơn. Tuy nhiên, khi nàng mở miệng yêu cầu hắn mời nàng ăn, nàng vẫn sợ hắn không nhịn được mà cự tuyệt nàng, rồi trở về một mình liếm láp vết thương lòng, tình cảnh đó không thể chia sẻ với người khác, dù có thân thiết như thế nào, tư vị vừa hận vừa đau đớn đó, nàng là người rõ nhất. Cũng may, mặc dù hắn rất tức giận, rất thất vọng, rất hận nhưng hắn cũng không cự tuyệt nàng đến gần.

Xe ngựa rất nhanh chạy đến Xan Hà hiên, lúc này là thời điểm Xan Hà hiên náo nhiệt nhất, Tẩy Tụy quen thuộc đi tìm một tiểu nhị đến dẫn Minh Phỉ và Kim Trâm đi vào cửa nhỏ riêng dẫn đến căn phòng dùng riêng để tiếp nữ quyến, đi dọc theo con đường mòn độc lập rồi phải qua bảy quẹo tám rẽ mới đi vào một căn phòng treo mành bốn phía, bên trong dùng gấm bạch trang trí, nhã gian độc lập này gọi là “Lau sậy Bạch Lộ”.

Minh Phỉ cười nói: “Lau sậy Bạch Lộ, bữa ăn này thực sự là do lão bản Xan Hà hiên tự mình nghĩ ra sao?”

Cung Viễn Hòa từ một chỗ khác đi vào, vừa vào nghe vậy thì nói: “Từ trước đến giờ, lão bản Xan Hà hiên rất biết làm ăn, nàng muốn ăn cái gì?”