Hỉ Doanh Môn

Chương 162: Mưa đêm




Edit: hoada

Tử La kinh hoảng hơi luống cuống che giấu vết thương ở tay, vừa kinh sợ vừa lúng túng nói: "Thiếu nãi nãi, nô tỳ vụng về, kính xin thiếu nãi nãi trách phạt."

Minh Phỉ ôn hòa nói: "Nói cái gì đó, ai không có lúc như vậy? Kim Trâm, mang Tử La đi băng bó đi, nơi này có ta là được rồi." Lại thúc giục Mai Tử: "Còn không mau đi đi?"

Mai Tử nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử La thì khẽ mỉm cười: "Tử La tỷ tỷ, nấu ăn là một việc rất tinh tế, phải kiên nhẫn và tỉ mỉ từng chút một, ngươi thật sự không nên nôn nóng." Nói rồi vặn người đi qua.

Tử La từ chối khéo việc Kim Trâm đưa nàng đi băng bó nói: "Thiếu nãi nãi, nô tỳ tự mình đi là được, để Kim Trâm ở lại làm trợ thủ cho ngài." Nói rồi cúi thấp đầu đi ra ngoài, để cả đầu trần đi dưới mưa.

Kim Trâm thấy rõ ràng mọi việc, cười lạnh: "Thiếu nãi nãi, nàng ta không chịu đi trong hành lang mà lại đâm đầu chạy vào trong mưa, đây là muốn trình diễn khổ nhục kế phải không?"

Minh Phỉ nhàn nhạt cười: "Có lẽ nàng muốn nhanh chóng đi băng bó vết thương."

Khi nghe vậy, Kim Trâm khẽ cười nhưng ngay sau đó lại có chút lo lắng: "Nàng là người đại gia tin tưởng, nể trọng, nếu nàng ta nói vài câu gì đó với đại gia thì phải làm sao bây giờ?"

Vậy thì thế nào? Nàng không cho rằng Cung Viễn Hòa chỉ vài câu nói vớ vẩn đã tin ngay. Cuối cùng, Minh Phỉ đã chuẩn bị xong trứng để cuốn thịt, hỏi Kim Trâm: "Ngươi đã cắt cà rốt xong chưa? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng làm xong bữa cơm này rồi mang ra ngoài."

Kim Trâm le lưỡi một cái, lập tức cắt cà rốt thành sợi để có thể cuốn với thịt rồi giao cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ đang chuẩn bị khay thức ăn, nghe tiếng động ngoài cửa thì ngẩng đẩu lên đa thấy Cung Viễn Hòa đứng ở cửa, đầu vai và vạt áo đều bị mưa ướt hơn phân nửa, cả giầy cũng ướt. Vậy mà ánh mắt của hắn rất sáng, rất sáng, sáng rỡ giống như viên bảo thạch, khóe môi còn mang theo nụ cười mỉm thỏa mãn: "Ta thật đói, mới đi đến cửa viện đã nghe mùi thơm của thức ăn nàng nấu rồi."

Minh Phỉ bê khay thức ăn đến trước mặt hắn: "Chàng thấy thế nào? Có đẹp mắt không? Thơm không?"

"Rất đẹp mắt, cũng rất thơm..." Cung Viễn Hòa vẫn một mực nhìn nàng cười, vẻ mặt hết sức chuyên chú. Minh Phỉ thấy ánh mắt của hắn như vậy thì không được tự nhiên, nàng buông cái khay trong tay, nhón chân lên mở nắp vung đang hầm cách thủy bổ câu với Thiên Ma, khoa trương nhìn về phía hắn nói: "Thơm không? Ta đã hầm gần ba canh giờ rồi đấy, từ khi chàng mới vừa ra cửa."

"Thật thơm..." Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười vui vẻ.

Kim Trâm bật cười: "Thiếu nãi nãi và đại gia tranh thủ về phòng thay quần áo và giày vớ đi, nô tỳ sẽ chuẩn bị sửa soạn xong tất cả mọi thứ sẽ mang lên."

Cung Viễn Hòa bước đến cởi tạp dề trên người nàng xuống, cầm tay nàng đi ra ngoài.

Ở phía sau, Kim Trâm ranh mãnh nói: "Thiếu nãi nãi, có muốn thêm một bầu rượu Kim Hoa nữa không?"

Cung Viễn Hòa không quay đầu lại thay nàng đáp lời: "Cái này mà cũng hỏi sao? Đêm mưa gió thế này tự nhiên không thể thiếu rượu rồi, có thể làm cho con người thấy ấm áp hơn."

Hai vợ chồng đi song song với nhau, Cung Viễn Hòa đặt tay lên hông của Minh Phỉ, cả đoạn đường cũng không nói chuyện gì. Trên người hắn thoang thoảng một cỗ khí nóng ẩm ướt, là hơi thở xen lẫn tư vị của nam tử, tràn đầy nam tính, khiến cho Minh Phỉ đi bên cạnh có chút khẩn trương, nàng cảm thấy nên nói chút chuyện mới giúp nàng thoải mái nên bắt chuyện: "Có phải có chuyện gì vui phải không, ta thấy chàng cực kì cao hứng?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Nàng đã nhận ra rồi, trước khi đi ra cửa, ta đã đặc biệt phân phó Tẩy Tụy nhớ hôm nay phải mang dù đến đón ta, tại sao lúc về lại thấy Mai Tử cầm cái ô đứng ở cửa đợi ta?"

Minh Phỉ nói: "Không thể trách bọn nha hoàn tích cực được. Nếu là chuyện gì ta cũng đều nghĩ đến, cũng sắp xếp xong xuôi, thì còn cần các nàng làm cái gì? Phải có chuyện ta không thể nghĩ tới chứ sao."

Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: "Không bằng hai chúng ta đi đến viện cho chó ăn trước đã? Sau đó trở về phòng thay quần áo rồi ăn cơm. Ta không chờ được muốn thưởng thức thức ăn nàng nấu."

Minh Phỉ cười nói: "Nhắc đến thức ăn làm ta sực nhớ. Lúc nãy, Tử La cắt thịt lại cắt trúng ngón tay, ta đã nói nàng đi băng bó, lát nữa, chàng nhớ nhắc nhở ta làm cho nàng chút trứng cuộn thịt, nếu không uổng phí nàng bị thương."

Cung Viễn Hòa nói: "Tại sao nàng ta lại bị thương chứ? Đã làm bếp bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ, ta chưa nghe nói nàng ta bị cắt trúng tay." Sau đó kéo tay Minh Phỉ: "Sau này không cho nàng đụng đến dao nữa, nàng chỉ cần đứng bên cạnh nhìn người khác làm là được rồi.

Nghe lời ta nói không? Ta sẽ để Hoa ma ma giám sát nàng đấy."

Trong lòng Minh Phỉ cảm thấy ấm áp liền cười nói: "Được rồi, ta đã nhớ kĩ rồi."

Hai người cười vui vẻ cùng khoác áo mưa đi về phòng, đổi guốc gỗ. Cung Viễn Hòa nhìn chằm chằm thân hình Minh Phỉ trong chiếc áo mưa rộng thùng thình, khẽ mỉm cười, lại lấy đấu lạp đội lên đầu nàng đè xuống thật mạnh: “Như thế này thì không sợ mưa ướt nữa rồi.”

Minh Phỉ cũng nghịch ngợm đè đấu lạp của hắn xuống, thậm chí nàng có chút mong đợi cùng hắn đùa nghịch trong lúc mưa gió thế này. Tựa như khi còn bé, mẹ mua cho nàng ủng đi mưa, nên nàng liền đặc biệt hi vọng trời mưa. Nếu trời thật sự mưa, nàng sẽ cầm dù, mang ủng đi mưa, kích động điên khùng chạy trong mưa.

Hoa ma ma đứng ở hành lang lo âu nhìn mưa to bên ngoài: “Đại gia và nãi nãi thật là, thời tiết bết bát như thế, làm cho người ta ngại không muốn ra ngoài. Hoặc đợi mưa ngớt rồi mới ra ngoài, còn hai người họ đùa giỡn trong mưa, nếu bị ướt thì làm sao tránh không ngã bệnh được?”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Ma ma yên tâm đi, chuyện này cũng không có gì đáng lo đâu, từ nhỏ ta đã quen với mưa gió rồi, nếu ma ma lo lắng thì lát nữa làm cho chúng ta bát canh gừng nóng là được rồi.” Sau đó, hắn cũng không nói gì nữa, nhét đèn lồng vào tay Minh Phỉ, còn một tay hắn thì cầm tay kéo nàng đi, tay kia thì cầm cái lồng gà làm đồ ăn cho chó, hai người đi tới Bán Xuân Viên cho Truy Phong ăn trước. Khi còn cách Bán Xuân Viên khoảng mấy chục bước chân thì thấy một bóng người đơn độc toàn thân đẫm nước mưa đang cúi thấp đầu xông thẳng lại.

Suýt chút đã đụng vào người Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa lập tức buông tay Minh Phỉ ra, quát to một tiếng: “Làm gì vậy, thật chẳng khác nào như kẻ lỗ mãng thất phu! Không có chút quy củ nào hết.”

Người nọ hoảng hốt luống cuống ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mặt thì vội vàng cúi đầu xuống, cả người run rẩy, giọng nói khàn khàn: “Đại gia, nô tỳ không có quy củ…”

Quần áo mỏng bị mưa ướt dính sát vào người làm cho thân hình thiếu nữ lộ ra, dưới ánh đèn càng mông lung quyến rũ. Tóc mai bị ướt dính bết vào bên má, giống như thiếu nữ bướng bỉnh, nước mưa đẫm trên mặt càng khiến cho người khác nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mông lung, Tử La chắp tay nâng lên trước ngực, ngón trỏ bị thương đang quấn vải trắng ướt đẫm máu. Nhìn qua vừa đáng thương lại vừa mê hoặc.

Cung Viễn Hòa nhận ra Tử La, giọng nói không khỏi nhu hòa xuống một chút: “Mưa lớn như thế, ngươi chạy tới nơi này làm gì?” Ánh mắt nhìn đến ngón trỏ bị quấn một tầng vải trắng đẫm máu, giọng nói cũng mềm xuống mấy phần: “Ngươi bị cắt trúng tay, không phải nãi nãi đã bảo ngươi về phòng nghỉ ngơi rồi sao?”

Tử La nhìn chăm chăm hắn nói: “Nô tỳ tới cho Truy Phong ăn. Mưa lớn quá, sợ đại gia và nãi nãi tới cho nó ăn thì bị mắc mưa ướt.” Nàng cơ hồ không có chút ý tới Minh Phỉ đang cầm đèn lồng đứng yên lặng một bên, đại khái, có thể do ánh đèn hơi tối, hơn nữa nàng cũng không ngờ bình thường Minh Phỉ lười như vậy, ngay cả đưa ô cũng sai nha hoàn đi đưa, tất nhiên sẽ không mạo hiểm chịu mưa to gió lớn cầm đèn lồng cùng Cung Viễn Hòa đến cho chó ăn.

Minh Phỉ đứng lẳng lặng một bên nhìn, âm thầm quan sát vẻ mặt của hai người. Một là nha hoàn thiết thân trung thành, không kể mình bị thương lại còn lo lắng chủ tử mắc mưa, không cần mang ô, cũng không mặc áo mưa, đầu không đội đấu lạp, cứ như vậy mặc quần áo mỏng manh chạy đến Bán Xuân Viên cho chó ăn. Qủa thật đến Minh Phỉ cũng muốn cảm động thay Cung Viễn Hòa.

Nhưng thật kì quái, từ trên mặt của Cung Viễn Hòa, nàng không hề thấy chút cảm động nào, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt rất kì dị, miệng hắn mím thật chặt, một lúc sau mới sâu kín hỏi: “Nó ăn?”

“Dạ, ăn.” Tử La cũng chú ý tới ánh mắt của hắn nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy đúng lúc che miệng lại, khẽ ưu nhã nghiêng người nhảy mũi liên tiếp hai cái.

Chân mày Cung Viễn Hòa hơi chau lại, nét mặt căng thẳng trở nên nhu hòa lại: “Ngươi nhanh chóng về phòng đi.”

Tử La thở phảo một hơi, nhưng đúng lúc Minh Phỉ chậm rãi nói xen vào: “Trở về tắm nước nóng, nhớ bảo mấy nha đầu làm cho ngươi bát canh gừng, chớ để bị bệnh. Lát nữa ta sẽ phân phó ngươi đưa cơm tối đến cho ngươi.”

Tử La giật mình: “Nãi nãi! Mắt nô tỳ vụng về, thế nhưng lại không nhìn thấy nãi nãi. Thật là đáng chết!”

Cung Viễn Hòa không nhịn được nói: “Mau đi đi!”

Tử La ấm ức xoắn nhẹ ngón tay bị thương định rời đi nhưng Cung Viễn Hòa gọi nàng lại: “Sau này, ngươi không cần tới cho chó ăn nữa, nếu không có ta ở nhà thì đã có nãi nãi ngươi lo cho nó rồi.

Nhớ không?” Nói rồi kéo tay Minh Phỉ đi nhanh về Bán Xuân Viên.

Minh Phỉ đi hơn mười bước thì quay đầu nhìn lại, thấy bóng lưng đơn bạc của Tử La vẫn đứng bất động chỗ cũ. Nàng mỉm cười nghĩ, đã rất nhiều lần trước đây, Cung Viễn Hòa đã nói qua với nàng, hắn muốn nàng và hắn tự tay chăm sóc, cho mấy con chó lớn trong viện ăn, vì muốn đảm bảo mấy con chó này tuyệt đối trung thành, chẳng lẽ, Tử La không biết? Hay nàng ta vẫn cho rằng, mấy con chó này nàng cho ăn thì nó sẽ ăn sao?”

Minh Phỉ suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu hỏi Cung Viễn Hòa: “Để Tử La đến cho chó ăn cũng không sao mà, nàng đã đi theo chàng rất nhiều năm rồi, cũng là người đáng tin tưởng. Ta đang lo lắng, nếu là lúc nào đó chúng ta có việc không cho nó ăn được, thì ai tới cho chó ăn đây? Vừa đúng lúc giao chuyện này cho nàng ta, nàng ta rất có trách nhiệm.”

Cung Viễn Hòa thở dài: “Tự ta có chủ trương. Chuyện cho chó ăn này, đặc biệt là cho Truy Phong ăn, tuyệt đối không thể để cho người khác cho nó ăn được. Vì trừng phạt Truy Phong ai cho gì cũng ăn, hai ngày sau chỉ cho nó uống nước, không được cho nó ăn.”

Hai người đi vào Bán Xuân Viên, một mình Truy Phong đang nằm ở hành lang, nhìn thấy hai người đi tới, cũng không quản mưa ướt, lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới, trong lúc hoạt động, chiếc chuông lớn trên cổ nó kêu đinh đang. Cung Viễn Hòa bỏ chiếc lồng có con gà còn sống để qua một bên, dắt Truy Phong đến hành lang, gọi Minh Phỉ đi theo, cẩn thận kiểm tra chiếc chuông đồng trên cổ Truy Phong.

Sau đó, lấy con gà sống uy về phía Truy Phong, vốn Truy Phong đã ăn no, có chút miễn cưỡng, bộ dạng có vẻ như đang muốn hỏi, tại sao vừa mới cho nó ăn rồi giờ lại cho nó ăn nữa? Nhưng ngay sau đó, Cung Viễn Hòa nhanh chống nhét con gà sống vào lại lồng tre, rồi kéo Minh Phỉ xoay người rời đi.

Truy Phong rất khẩn trương, trong cùng một ngày mà có đến hai người đến cho nó ăn, một người còn dắt nó đi dạo, chơi với nó rất lâu, nhưng một người lại xoay người rời đi là sao?”

Minh Phỉ thấy ánh mắt đáng thương hề hề của Truy Phong cũng có chút không nhẫn tâm: “Thật sự là mấy ngày sắp tới chỉ cho nó uống nước thôi sao?”

“Đó là tự nhiên.” Cung Viễn Hòa thở dài nói: “Về sau không thể cho những người khác đi theo chúng ta cho chó ăn nữa. Đặc biệt là Truy Phong thì càng không được.”

Hai vợ chồng lại đi đến chỗ khác cho bốn con chó dữ lớn và bốn con chó nhỏ ăn, sau đó mới dắt tay nhau đi trở về phòng.

Trước khi Cung Viễn Hòa ăn cơm, Minh Phỉ đã lấy một bát canh bồ câu hầm cách thủy mang đến: “Bồ câu hầm cách thủy có cho thêm Thiên Ma có thể an thần bổ não, bổ khí ích máu, mấy ngày nay thấy chàng cực khổ nên ta vì chàng bồi bổ đấy.”

Cung Viễn Hòa cũng học theo nàng, lấy cho nàng một bát nói: “Nàng cũng cần bổi bồ.”

Ở một bên, Kim Trâm rót rượu cười nói: “Đại gia và nãi nãi thật là tương kính như tân.”

Cung Viễn Hòa lấy bầu rượu trong tay Kim Trâm, nói: “Tất cả đi xuống ăn cơm đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ.”

Hai người tự rót rượu uống, qua ba lần rượu, Cung Viễn Hòa mới hỏi Minh Phỉ chuyện hôm qua Tẩy Tụy nghe thấy.