Hi Chị Alice!

Chương 64: Người Em Yêu Thương Sao Anh Không Hiểu 3






Nhíu mày nhìn vào chiếc điện thoại, cái người này, sau khi mất tích một ngày một đêm chỉ để lại mỗi một câu.

Vừa nói xong em chuẩn bị một chút, anh bảo Tiểu Quang đến đón em liền ngắt máy ngay và luôn.
Thế là, hơn bốn giờ chiều, tôi liền bắt đầu bận bịu, bận gội đầu, bận sấy tóc, bận chọn quần áo, bận trang điểm.

Son môi không được quá bắt mắt, quần áo không thể quá lồ lộ, son môi quá bắt mắt sẽ phạm đào hoa, quần áo quá lồ lộ sẽ khiến người khác tơ tưởng hão huyền, đây đều là những câu cửa miệng của Lam Trinh Liệt.
Đây là lần đầu tiên cùng Lam Trinh Liệt chúc mừng sinh nhật cho riêng người nào đó, tôi mong muốn bản thân trong ngày hôm nay phải thật xinh đẹp, chọn chiếc váy dài màu xanh Cyan, phần eo phối thêm chiếc thắt lưng bản rộng bằng dây bện thủ công màu Camel, chiếc váy do mẹ Joe lùng sục được từ Thổ Nhĩ Kỳ, mang theo phong cách đậm chất Ả Rập, mẹ Joe cực kỳ yêu thích tôi trang điểm kiểu này, tôi còn nhớ khi lần đầu tiên mặc nó, bà phấn khích nói, chẳng uổng công bà mang theo nó vượt muôn trùng dương.
Đeo đôi hoa tai dạng tua rua màu táo đỏ, nhìn mình trong gương duyên dáng đa tình, tôi phát hiện bản thân giây phút này hận không thể xuất hiện ngay trước mặt Lam Trinh Liệt.
Một ngày một đêm không gặp người nào đó, tôi có hơi nhớ người ấy, mà không, có lẽ chẳng phải hơi hơi thôi đâu.
Đến sáu giờ hơn, người tôi chờ đến lại là Đới Uy Liêm.
Vẫn chưa đợi tôi ngồi vững, chiếc xe đã phóng vụt đi.
“Đới Uy Liêm, Trinh Liệt sao không thấy đến ?” Sắc mặt hiện giờ của Đới Uy Liêm nghiêm trọng, khiến tôi mơ hồ hốt hoảng.
Cậu ta giảm tốc độ lại một chút : “ Thưa cô Lâm Tứ Nguyệt, tôi hi vọng cô ghi nhớ ngay bây giờ, tôi họ Sở, tên William Sở Uy Liêm, không phải Đới Uy Liêm.”
“ Sorry.” Đúng ha, suốt một thời gian dài, tôi dường như luôn không nhớ nổi họ của anh chàng cười lên có hơi giống Joe đây : “ Sau này, tôi sẽ ghi nhớ.”
“ Sở Uy Liêm, là Trinh Liệt bảo cậu đến đón tôi à ?”
“ Trinh Liệt hiện giờ đang ở đâu ?”
Trên xe tôi đã hỏi vài chuyện nhưng Sở Uy Liêm đều không trả lời, chiếc xe xuống hết cầu vượt, điện thoại của tôi đổ chuông, là Lam Trinh Liệt gọi đến, vừa định nhận cuộc gọi liền bị Sở Uy Liêm đưa tay hất đi.
Cậu ta dừng xe ở một bãi đất trống, biểu cảm nghiêm túc.

“ Lâm Tứ Nguyệt, chị nghe đây, đừng nên đi.

Lần này từ lúc chị bước chân xuống máy bay, trò chơi của Eric cũng đã bắt đầu, chúng tôi qui định vào hôm sinh nhật hai mươi ba tuổi của cậu ấy chính là đỉnh điểm của trò chơi, do đó, đừng nên đi, đây là một trò chơi được định sẵn sẽ khiến chị đau lòng.”
Nụ cười của tôi đã trở nên hư vô, cảm giác bản thân đang cười đấy, nhưng nụ cười kia lại vô cùng nặng nề.
“ Chị là người phụ nữ lòng dạ sắt đá, chị khiến một người không màng mọi chuyện để tâm đến chị, còn khiến cậu ấy đau khổ thế kia, tôi còn nhớ lúc chị vừa bỏ đi, cậu ấy ngày ngày say mèm, say rồi nắm tay từng người chúng tôi mà nói, các cậu đi mang cô ấy về đây được không ? Cậu đi nói với cô ấy tôi không để ý, cậu đi bảo với cô ấy quay về bên tôi được không ? Chị lại khiến một người trong mắt không hề có ai phải thốt ra những lời như thế, cho nên, Lâm Tứ Nguyệt, tôi cũng rất muốn nhìn thấy chị đau lòng khủng khiếp một phen.
“ Vậy tốt hơn cậu đừng nói với tôi, để người phụ nữ lòng dạ sắt đá như tôi cũng phải một phen đau lòng khủng khiếp.” Khi nước mắt rơi xuống, tôi tự cười nhạo bản thân, cũng không biết, đây có phải được xem là nước mắt cá sấu hay không.
Sở Uy Liêm đưa khăn giấy cho tôi : “ Tôi chính là lo chị sẽ trở thành bộ dạng hiện giờ.

Lâm Tứ Nguyệt, chị không biết sao ? Tôi từng nhìn thấy bộ dạng âm thầm rơi nước mắt của chị, bộ dạng đau đớn đáng thương nhưng bà mẹ lại khiến người khác không sao rời mắt, tôi nghĩ, linh hồn của tiểu tử kia nhất định đã bị nước mắt của chị câu mất rồi.”
Điện thoại của tôi lần nữa đổ chuông, lần này là Tiểu Quang, Tiểu Quang mà Lam Trinh Liệt nói sẽ đón tôi đến nơi tổ chức buổi tiệc của người nào đó.
Tôi bảo Sở Uy Liêm thả tôi xuống ở cửa một trung tâm thương mại, tôi muốn cậu ta giữ im lặng.

Sau cùng, tôi nói, Sở Uy Liêm, cám ơn cậu.
“ Chị sẽ không đi chứ ?” Cậu ta hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra ngoài, tôi gật đầu với cậu ta.
Cho đến khi xe của Sở Uy Liêm mất hút trong tầm mắt, cầm lấy điện thoại, tôi gọi cho Tiểu Quang.

Đứng bên ngoài trung tâm thương mại, trong màn đêm mênh mông của đô thị này, tôi cảm giác bản thân giống như một làn khói bụi.
Chiếc xe lại lần nữa dừng lại bên ngoài một khu tư nhân, nơi này là khu căn hộ cao cấp bậc nhất được Thượng Hải quy hoạch, cũng chính là khu nhà giàu, người của xã hội thượng lưu rất nhiệt tình với việc tổ chức những buổi tiệc tùng riêng tư của họ tại đây.

Những tòa nhà phong cách sang trọng được chạm khắc tên của chủ sở hữu, tôi đứng dưới tấm biển khắc chữ Lam Trạch mãi một lúc lâu, trong lòng lo canh cánh, không biết chuyện sắp chờ đón tôi sẽ là một trò chơi thế nào ?
Chuyện nằm ngoài dự liệu, tôi nhìn thấy trong đại sảnh được bố trí tinh tế xa hoa, chỉ mỗi mình Lam Trinh Liệt đứng dưới chiếc bánh gato to khủng, nụ cười nhàn nhạt, trong bộ lễ phục trắng tinh, dưới ngọn nến lung linh như cảnh đẹp lay động tâm hồn nhất trên thế gian.
Bước về phía trước, tôi đặt tay lên tay của người nào đó : “ Trinh Liệt, em đến rồi.”
Biểu cảm ung dung nhìn qua một lượt : “ Sao chỉ có mỗi mình anh ?”
“ Chỉ có mỗi mình anh không tốt à ?” Người nào đó đánh mắt chiếu xuống phần ngực của tôi, khẽ cau mày, Trinh Liệt của tôi rốt cuộc cũng phát hiện ra phần cổ bộ váy của tôi khoét hơi bị sâu.
Vô duyên vô cớ, tâm trạng tôi tốt lên hẳn : “ Không phải, em thích chỉ có mình anh.” Nhưng tôi biết sẽ không chỉ có riêng hai chúng tôi, bởi vì, tôi đã nhìn thấy đầu máy quay lấp ló.

Tôi nghĩ, đám bạn của Lam Trinh Liệt lúc này có lẽ đang thông qua đầu máy quay quan sát chúng tôi mong chờ màn cuối của trò chơi.”
“ Làm sao đây Trinh Liệt, em không mang theo quà.

Anh nói đi, anh muốn gì nào ?” Thật ra, món quà của tôi đang được đặt trong túi xách, đó là một cây bút máy, cây bút máy có khắc cái tên Alice tôi vẫn luôn không nỡ đụng đến, đó chính là vật kỉ niệm đầu tiên tôi có được ở trong Hội Chữ thập đỏ, tôi vô cùng trân trọng nó.
Tay của Lam Trinh Liệt khẽ chạm vào hoa tai của tôi, hơi nheo nheo mắt.
“ Sao anh cảm thấy dường như em đang dỗ ngọt trẻ con vậy kìa, giống như đang nói, đến đây, bé con thích gì nào, tôi sẽ mua cho.

Lâm Tứ Nguyệt, em yêu anh không ?”
“ Đúng vậy, em yêu anh, Trinh Liệt.” Tôi rất lo sợ thốt ra ba chữ kia, yêu đối với tôi mà nói quá ư trân quý, quá ư thiên liêng, quá ư dễ dàng vỡ vụn, nhưng vẫn muốn được một lần nói ra.
“ Yêu nhiều không ?” Thần sắc mập mờ không rõ, giống như tiếng thì thầm bị gió thổi qua sẽ tan đi, gương mặt Lam Trinh Liệt giờ đây giống như trong một đám sương mù.
“ Thật ra nhiều không, em cũng không biết, nhưng em biết em có thể chết vì anh, mà còn không hờn không oán.” Trong suốt thời gian dài, tôi đã quen khoác lên mình đủ các loại vỏ bọc để che giấu tình yêu của bản thân, lo sợ giống như mẹ sau khi yêu bất chấp một người chỉ chuốc lấy sự phản bội vô tận, nhưng hôm nay, tôi muốn nói với chàng thanh niên trước mặt, tôi yêu người biết bao.

Người ấy khẽ cười, như một đứa trẻ không mấy hài lòng : “ Thế anh thật là vinh hạnh rồi.”
“ Trinh Liệt, chắc chắn anh không biết, trước đây em đã sớm bắt đầu động lòng với anh rồi, lâu hơn trước khi anh động lòng với em, thế rồi, em bỏ trốn khỏi Munich, nhưng sau khi vận mệnh nghịch chuyển một vòng chúng ta đã gặp nhau ở Thượng Hải.

Lâm Tứ Nguyệt sao có thể động lòng với chàng trai khác ngoài Joe kia chứ, những lúc trốn không khỏi em cứ hết lần này đến lần khác cảnh giới bản thân, nhưng không tác dụng, thế là, em lại tự nói với bản thân may mà anh chỉ xem em như chị gái.

Nhưng có một hôm, anh nói với em anh cũng đã thích em rồi.

Lam Trinh Liệt, em là kẻ hèn nhát, ích kỉ lại tự cao, em luôn lo sợ phải đi những con đường gian khổ, em còn biết Trinh Liệt anh sẽ là một con đường khó đi, thế nên khi anh nói yêu em, em không hề vui thích, bởi vì em biết ngay lúc anh nói yêu em, thì em.

.

.

đã không thể là em nữa rồi.”
Tâm trạng cứ như dòng nước không sao ngăn được, suy nghĩ liều mình xông vào đại dương kia, mà Lam Trinh Liệt chính là vùng biển tôi muốn lao vào.

Ngước ánh mắt nhìn lên, tôi quan sát người ấy tôi yêu.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Người ấy sau vài giây nhìn tôi đăm đăm, bật cười lên như gió thoảng mây trôi, trong mắt mang vẻ bình tĩnh vững vàng.
Tay của người ấy rơi trên má tôi : “ Cám ơn em, Tứ Nguyệt.


Cám ơn em đã nói với tôi những chuyện kia.

Nhưng làm sao đây, tôi cảm thấy em lúc này đây dường như đang bịa chuyện, câu chuyện sẽ khiến bọn trẻ nghe xong rất vui vẻ, nhưng mà, mặc kệ là câu chuyện cũng được không phải câu chuyện cũng được, tối nay e là phải khiến em thất vọng.”
“ Nghe đây, Lâm Tứ Nguyệt.” Tay của Lam Trinh Liệt hạ xuống cằm tôi : “ Tôi nói cho em biết, khi tôi đang hồ đồ, từng nghĩ sẽ cùng em thiên trường địa cửu, nhưng giờ đây không thể, bởi vì tôi không còn hứng thú với em.

Bây giờ tôi tuyên bố, tôi.

.

.

không cần em nữa.”
“ Còn nhớ không, tôi từng nói, có một ngày tôi sẽ khiến em cầu xin tôi yêu em.

Nếu như, bây giờ em cầu xin tôi có lẽ tôi sẽ yêu em, nói thật ra thì thân thể của em tôi rất hài lòng.”
Rõ ràng biết đây có lẽ chỉ là những lời dối lòng thốt ra bởi do quá hận, vẫn cứ thấy đau lòng, bởi vì đau lòng nước mắt cứ tuôn không ngừng, bởi vì người thốt ra những lời này không phải ai khác, mà là Lam Trinh Liệt.
“ Ra đây đi, các bạn trẻ.” Lam Trinh Liệt đứng giữa trung tâm đại sảnh, vỗ tay lên.

Thế là, bao nhiêu con người xông ra từ bốn phương tám hướng, bọn họ tâm trạng phấn khích..