[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 62: Lo lắng




Cuối cùng thì Tử Dạ có thể vượt qua được 4 tiết học cuối cùng của ngày hôm nay, mệt thật! Tuy thời gian mỗi tiết có ít đi, thầy cô cũng rất thoải mái nhưng là học sinh mà, ai mà không chán khi ngồi học cơ chứ? Nếu có thì người đó ‘thánh’ thật rồi.

“Yo, Dạ! Cậu có rảnh không?”. Tử Dạ đang thu dọn sách vở chuẩn bị về thì Lãng Du đi lên đập nhẹ vào vai cậu. Quay lại thì thấy Du đang ngậm kẹo que hì hì cười. 

“Lúc nào cậu cùng ăn kẹo được à?”. Không sợ sâu răng à?

“Ừ tất nhiên rồi. Hồi bé tớ đâu có được ăn. Dù có thèm rỏ dãi ra cũng không có ai mua cho mà ăn. Bây giờ thì ok rồi, tớ muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Nghe Lãng Du nói vậy thì Tử Dạ rất biết điều mà im lặng để cho Lãng Du không phải nghĩ về quá khứ buồn của mình nữa.

“Hey! Cậu trả lời đi chứ, cậu có rảnh không?”

“Ừ, có.”.

“Thế cậu không phải đến công ty để luyện tập à?”. Đáng lẽ những người thực tập sinh như Tử Dạ thì sau mỗi giờ học đều phải đến công ty luyện tập chứ nhỉ?

Tử Dạ lắc lắc đầu. “Không cần, anh Thần đã xin công ty cho tớ nghỉ chiều nay rồi.”.

“Uầy! Tớ ngưỡng mộ cậu quá cơ.”. Lúc này Lãng Du đã chắp 2 tay lại 2 mắt sáng long lanh như nhìn thấy vàng rồi.

“Hả? Sao lại ngưỡng mộ tớ?”. Cậu có gì đâu mà ngưỡng mộ? Nếu ngưỡng mộ thì phải là cậu ngưỡng mộ Lãng Du mới đúng. Không phải ai cũng có thể mạnh mẽ kiên cường khi đã trải qua một quá khứ u ám như Lãng Du vậy đâu.

“Sao lại không cơ chứ! Đầu tiên là cậu được vào The Star-công ty giải trí mà không phải ai muốn là vào được. Mặc dù để trở thành thực tập sinh chính thức của công ty, người ta không phải hy sinh máu thịt nhưng cũng phải tốn rất nhiều mồ hôi và nước mắt. Thế mà cậu lại không cần phải trải qua việc đó mà trực tiếp được vào công ty luôn.

Rồi sau đó, tớ nghe nói theo điều lệ của công ty thì cậu sẽ được Black-người đưa cậu vào công ty huấn luyện. Như vậy chẳng phải quá sướng rồi đi. Tuy tớ không biết thế nào nhưng chắc chắn sẽ không mệt nhọc khó chịu như khi được các thầy cô trong công ty huấn luyện rồi. Vì nếu không tính anh Thần tốt tính sẵn và anh Hàn tuy lạnh lùng nhưng cũng không phải người xấu, thì chắc chắn họ sẽ không đặt điều với cậu đâu.

Còn nữa nha, tớ có xem buổi họp báo rồi. Cậu chính là người quen của 2 anh ấy nha. Nếu là người bình thường thì chỉ mong quen biết bình thường với 1 người thôi là đã quá sung sướng rồi, thế mà cậu đằng này lại quen thân với cả 2 người. Qúa hạnh phúc đi.

Cuối cùng là cậu có vẻ rất được họ quan tâm chăm sóc nha. Họ thậm chí còn sáng tác rồi hát riêng một bài hát cho cậu ở sân khấu Festival Music cơ mà. Hơn nữa họ lại là con át chủ bài của The Star bây giờ nữa chứ. Chỉ dựa vào vậy thôi thì cậu sẽ rất nhanh nổi tiếng thôi.” 

Aizzz, nếu là con người thì ai không ghen tỵ ngưỡng mộ Tử Dạ cơ chứ? Dù ít hay nhiều chắc chắn cũng sẽ có cho mà xem. Đến cậu tuy đã thực sự coi Tử Dạ là người bạn tốt rồi còn không khỏi ghen tỵ và ngưỡng mộ cậu ấy đấy này.

Tử Dạ đứng một bên nghe Lãng Du nói mấy điều đầu thì thấy cậu đúng là may mắn thật nhưng mà khi nghe Lãng Du nói cái cuối thì cậu liền nghiêm mặt, đanh giọng nói:“Tớ sẽ không dựa vào 2 anh ý để gây dựng danh tiếng của mình.”. Như đã nói, cậu muốn tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Dù 2 người họ có là những người anh tốt của cậu đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nhận sự giúp đỡ đó được.

“Oke, tớ biết cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng được mà không cần dựa vào hai anh ấy.” Lãng Du thấy thái độ nghiêm túc đó của Tử Dạ thì dơ tay đầu hàng. Không ngờ Tử Dạ lại suy nghĩ vấn đề này nghiêm túc như vậy.

“Vậy cậu định rủ tớ làm gì à?”. Tử Dạ thấy tốt nhất là 2 người không nên nói vấn đề này nữa.

Được Tử Dạ nhắc thì Lãng Du mới nhớ ra, cậu gãi gãi đầu. “Ừ, nếu cậu rảnh thì chúng ta đi hội chợ chơi nhé?”.

“Hội chợ?”. Đối với Tử Dạ thì khái niệm này rất mới lạ nha.

“Ừ, gần đây có mở một hội chợ từ vùng khác đến. Tớ thấy có rất nhiều đồ ăn với trò chơi ở đấy, rất thú vị.”.

“Vậy thì đi thôi!”. Gì chứ ăn là nhất rồi!

Thế là cặp đôi Dạ-Du lôi kéo nhau đi đến hội chợ đó rồi ăn đủ thứ, chơi đủ trò, xem đủ điều. Chông họ chơi thật sự rất vui. Nhìn họ không ai sẽ nghĩ họ vừa mới quen nhau đâu mà chắc chắn sẽ nghĩ họ là cặp bạn thân lâu năm rồi. Bởi vì chỉ có những cặp bạn thân lâu năm mới có thể thân thiết và vô tư như vậy thôi. 

Nếu như vậy thì có thể coi là 2 người họ là cặp bài trùng, nhỉ? 

Đi hết hội chợ rồi họ còn đi la cà ở những quán ăn vặt ở ven đường nữa làm cái bụng nhỏ của 2 người nhanh chóng bị lấp đầy. Để tiêu thực 2 người họ đã kéo nhau ra bờ sông để đi dạo. Trên đường đi họ gặp 1 nhóm người đang biểu diễn ca nhạc nên hứng thú dạt vào xem.

Và đợi đến lúc kết thúc thì cũng là hơn 10h rồi.

“A, Đã hơn 10h rồi á? Tớ phải về rồi.”. Liếc nhìn đồng hồ, Tử Dạ mới hốt hoảng khi biết mình đã đi chơi lâu như vậy. Không biết Lạc Thần với Vương Hàn đã về chưa không biết? Nếu họ về rồi mà không thấy cậu ở nhà thì chắc họ sẽ lo lắm.

“Hầy, cậu làm gì như em gái bé nhỏ phải về nhà trước 9h tối của bố mẹ vậy?”. Thời buổi nào rồi mà Tử Dạ còn lo nghĩ việc giờ giấc như vậy chứ? Mà Dạ cũng đâu phải con gái mà lo chuyện đó.

“Ê, cậu ăn nói cho hẳn hoi nhá. Em gái cậu ý!”. Tử Dạ giả vờ tức giận dúi nắm đấm về phía Lãng Du. Dám nói cậu là con gái, vớ vẩn!

“Haha, được rồi. Không nói thì không nói. Đi, về thôi.”. Lãng Du sung sường nhìn Tử Dạ toạc mao rồi đi nhanh ra lề đường để tránh ‘miêu trảo’ của Dạ và bắt xe.

Sau đó Tử Dạ với Lãng Du lên taxi đi về. Tử Dạ chỉ kêu tài xế lái xe đến cồng khu nhà của Black thôi chứ không kêu đưa vào hẳn. Bởi vì cậu còn chưa hỏi ý kiến của Lạc Thần với Vương Hàn nên không thể để cho người khác biết cậu ở với họ được. Dù có là bạn thân đi nữa cũng không được.

“Ây yo, không ngờ cậu lại sống ở đây nha. Con trai bé bỏng của cha mẹ đã trưởng thành rồi. Huhu, tớ xúc động quá. Hichic.”. Nói rồi Lãng Du làm động tác như bà mẹ già đàu khổ khi nhìn con trai bé bỏng xách đồ ra đi vậy.

Ghê chết đi được!

Thế là Tử Dạ không ngần ngại mà đạp cho Lãng Du một nhát. “Anh thôi diễn deep giùm em được không ạ!?” Nổi hết cả da gà rồi!

“Haha, anh biết rồi. Thôi em mau về nhà đi không anh lo~”. Lãng Du rất cà chớn -_-.

Tử Dạ nắm chặt tay để kiềm chế không đạp cho Lãng Du phát nữa. “Cậu cút ngay!”.

Nhưng mà Lãng Du vẫn rất ‘nhờn’, xe đã đi rồi mà Du vẫn thò đầu ra vẫy vẫy “Goodnight em trai bé bỏng!”.

Bỗng Tử Dạ thấy sai lầm khi kệt bạn với con khỉ tăng động này.

Liệu… cậu có thể rút lại đơn làm quen không nhỉ?

Cơ mà nghĩ vậy thôi chứ cậu không có ý định đó đâu. Ở trong cái học viện đó tìm được một người bạn như Lãng Du khó lắm. Nếu mà không làm bạn với Lãng Du nữa thì chắc cậu sẽ không tìm được người bạn nào khác nữa mất.

Thấy xe taxi đã đi khuất thì Dạ mới quay đầu chào bảo vệ rồi đi bộ vào. 

Đây là lần đầu tiên cậu đi bộ từ cổng vào nhà. Mọi lần đều là ngồi trên xe để Lạc Thần hoặc Vương Hàn đèo vào nhưng lần này lại đi bộ nên cảm giác thật lạ.

Nhà của Black là một căn nhà ở khu biệt thự đắt đỏ nhất của thành phố. Đi bộ trên đường có thể thấy 2 dãy nhà ở 2 hai bên với những căn nhà giống nhau y hệt, nhà thì vẫn còn sáng đèn còn nhà thì đã tắt. Cậu thấy bảo khu biệt thự này được đầu tư từ rất nhiều công ty, tập đoàn lớn cả trong và ngoài nước, và trong đó có ba của Lạc Thần. Có lẽ vì vậy mà Lạc Thần được tặng cho 1 căn hộ VIP của khu này.

Mà có lẽ vì nó là VIP nên nằm ở trung tâm, mà ở trung tâm thì đi bộ cũng phải mất 15, 20 phút mới đến nơi. Ôi chết mất! T^T.

Cũng may là sức của Tử Dạ rất ‘trâu’ nên đã đi bộ về đến nơi. Nhưng căn bản là về đến nơi cũng gần 11h rồi. Aizzz, mệt thật!

Đi gần đến nơi, Tiểu Dạ thấy trong nhà đèn vẫn sáng. Chắc là Lạc Thần và Vương Hàn vừa mới về. Không biết 2 anh ấy về nhà không thấy cậu thì có lo không nhỉ? Chắc là có rồi. Ai mà chẳng lo. Nếu là cậu thì cậu cũng lo thôi.

Cơ mà… 1 ngày không gặp 2 người họ mà thấy nhớ ghê ha. Chắc tại vì gần hai tháng trời ở cạnh nhau rồi bây giờ lại không gặp nhau thế này nên có chút nhớ, nhỉ?

Cậu đang định mở cửa ra thì liền nghe thấy tiếng Lạc Thần và Vương Hàn nói chuyện. 

“Cậu định đi đâu bây giờ?”. Giọng Vương Hàn vang lên có chút vội vã lo lắng.

“Đi đâu cũng được.”. Giọng của Lạc Thần cũng rất lo lắng.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

-Cạch-

“Ơ.” Lạc Thần nhanh chóng đi ra cửa rồi mở cửa ra. Ai ngờ vừa mở ra thì thấy Tử Dạ đang trong tư thế chuẩn bị mở cửa.

“Anh định đi đâu ạ?”. Sao anh ấy có vẻ vội vàng vậy? Chẳng lẽ có show diễn đột suất? Nhưng mà nhìn Vương Hàn đâu có vội vàng như vậy. Hay là Lạc Thần đi solo? Nhưng mà hình như cậu chưa nghe về vụ này thì phải. Hay là…

Nhưng Tử Dạ còn chưa kịp nghĩ hết nguyên do thì đã bị một vòng tay ấm áp ôm trọn. 

Là Lạc Thần!?

Cậu vì quá ngạc nhiên mà đứng bất động ở đó để cho Lạc Thần ôm mình.

Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên Lạc Thần lại ôm cậu?...

Tuy vẫn còn nhiều thắc mắc muốn được giải đáp và chưa hết ngạc nhiên nhưng Tử Dạ vẫn cảm thấy được sự bất an lo lắng của Lạc Thần. Thậm chí cậu còn thấy được Lạc Thần đang run nhè nhẹ. Hơi thở vội vàng, gấp gáp. Và Thần đang ôm cậu thật chặt như sợ cậu chạy đi đâu mất vậy.

Cậu còn nghe thấy Lạc Thần khẽ nói:“May quá, em về rồi!”.

Câu nói đó như sét đánh thẳng vào đại não cậu vậy.

Chết tiệt! Tử Dạ, mày vừa làm cái gì vậy hả!?

Nếu là người bình thường thì khi thấy người ở cùng nhà gần nửa đêm rồi mà chưa về thì chắc chắn sẽ rất lo lắng rồi. Vậy mà đằng này, Lạc Thần vẫn luôn áy náy và ân hận về việc không bảo vệ cậu thật tốt, thế mà cậu lại đi chơi lâu thế này mà không báo 1 câu. Chắc chắn anh ấy sẽ rất lo lắng.

“Anh… Anh, em…em xin lỗi. Là lỗi của em, em không nên đi chơi mà không báo với anh như vậy. Lại còn về muộn nữa, em xin lỗi.”. Tử Dạ luống cuống xin lỗi Lạc Thần. Thật giống một đứa trẻ làm sai và đang tìm cách sửa chữa lỗi lầm.

Còn Lạc Thần, sau khi ôm Tử Dạ vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của cậu, thấy được sự tồn tại của cậu thì tâm tình của Lạc Thần mới dịu lại rất nhiều.

Không ai biết được khi về nhà không thấy ai Thần đã lo lắng và hoảng sợ như thế nào đâu. Thần cứ nghĩ rằng Tử Dạ lại bị bắt cóc lần nữa. Cậu lại vì họ mà chịu nhiều khổ sở nữa rồi.

Nhưng mà may quá, may quá. Cuối cùng cậu cũng đã về. Không phải cậu bị bắt cóc mà chỉ là đi chơi thôi. May quá!

Cơ mà bĩnh tĩnh lại rồi thì Lạc Thần liền thấy tức giận. Tại sao Tử Dạ đi chơi mà không báo 1 tiếng cơ chứ? Chẳng lẽ cậu không biết cậu làm vậy sẽ làm Thần lo lắm sao?

“Sao em lại…”! Đang định mở miệng trách mắng cậu vài câu nhưng Thần lại nhớ đến một điều.

Rằng… Thần chẳng là gì của Dạ cả!

Mà… đã không là gì thì làm sao có quyền trách mắng cậu cơ chứ? 

Tuy cậu đã nói rằng đối với cậu Thần như một người anh trai vậy. Nhưng mà đến đến anh trai ruột cũng không phản ứng thái quá như Thần thì làm sao Thần có thể phản ứng dữ dội như thế được cơ chứ?