-1 tuần sau-
Hôm nay vẫn là 1 ngày trời trong mây trắng, vẫn là một ngày chim ca líu lo, vẫn là một ngày muôn hoa đua nở, vẫn là…
Túm cái váy lại là hôm nay vẫn là một ngày chả khác gì so với những ngày khác.
Và vẫn tại căn phòng VIP của bệnh viện kia.
Vẫn là cái giọng kêu thảm thiết như bị chọc tiết kia.
Chỉ khác là lần này không có ai ngăn cản cái giọng kêu đó, mà lần này cũng không phải kêu vì thuốc nữa rồi.
« Aiya ~ Hy à! Cho tớ đi chơi đi mà! ».
« Không! ».
« Đi mờ! Hy yêu quý! ».
« Không! ».
« Wae!? Tại saooo~? ».
« Không! ».
« Why!? ».
« Ầy! Cậu hỏi nhiều thế nhể? Tóm lại là anh Thần với anh Hàn không cho cậu đi, được chưa. Còn tại sao thì tớ không biết! ». Lạc Hy đang ‘chết dần chết mòn’ vì đống câu hỏi của Tử Dạ nên cô muốn ‘phản công’, cô muốn ‘lật đổ’!
Tại sao!? Rõ ràng cô đến đây để chơi với Tiểu Dạ chứ có phải đến đây để bị cậu ‘vùi dập’ như thế này đâu!? Tại sao! Tại sao!
Tuy trong lòng ‘mưa to gió lớn’ nhưng bên ngoài Lạc Hy vẫn rất vui vẻ. Bởi vì cô đến đây chơi thì đỡ phải đi diễn nha!
“Nhưng mà tờ ở mãi trong này chán quá cơ!”. Sao mà không chán cho được? Đây là bệnh viện đấy, nhấn mạnh là bệnh viện đấy! Đâu phải nhà! Mà làm gì có ai thích ở trong bệnh viện cơ chứ? Tuy là có người phục vụ cho mọi thứ nhưng mà cậu vẫn muốn về nhà cơ.
“Mãi cái gì? Phải nói là mới có 20 ngày thôi.”. Lạc Hy rất tỉnh!
“Sao cậu lại phũ với tớ như thế? 1 tuần là tớ thấy quá đủ rồi, vậy mà bây giờ lại tận 20 ngày, chết mất! Tớ không muốn mốc ở trong này đâu!”. Thế là Tiểu Dạ bắt đầu sự nghiệp ‘kêu gào’ của mình. Lạc Hy ngồi nghe mà thấy tiếc khi cậu không đi theo ngành ‘hát nhạc đám ma, tung hoa đám cưới’, khá hợp đấy.
Nhưng mà cô cũng thắc mắc tại sao anh Thần với anh Hàn không cho Tử Dạ về nhà. Rõ ràng là những vết thương ngoài đều lành lặn hết rồi cơ mà, chỉ còn lại vết thương trên đầu thôi. Mặc dù vết thương đó khá nặng nhưng cũng qua hơn nửa tháng rồi, bác sĩ cũng nói là đang trong quá trình lành lại rồi mà 2 anh vẫn chưa chịu cho cậu về. Nếu nói là lo cho vết thương của cậu thì có hơi quá rồi không? Nếu mà lo thì có thể để cho bác sĩ đến tận nhà khám cho Dạ mà. Với lại ở nhà Tử Dạ cũng đỡ chán hơn, cô đến chơi cũng dễ hơn. Hai anh ý có biết là cô đến đây mà không bị đám chó săn đuổi theo khó như thế nào không hả!?
Cơ mà hình như Lạc Hy không biết chủ ý để Tiểu Dạ ở lại bệnh viện là chủ ý của Vương Hàn thì phải. Lúc đầu Lạc Thần cũng vì nghe Tiểu Dạ ‘than vãn’ nên cũng muốn đưa cậu về nhà. Nhưng Vương Hàn lại cản lại. Hắn nói nếu mà đưa cậu về nhà thì nhỡ chẳng may trong lúc cậu ‘lên cơn’ bị đập đầu vào đâu thì cấp cứu làm sao kịp (???). Đưa bác sĩ đến ở ngay trong nhà cũng được, nhưng mà Tiểu Dạ lại không thích có người lạ trong nhà thì làm sao mà để bác sĩ ở đấy được.
Lạc Thần nghe vậy thì thấy cũng đúng nên đồng ý. Nhưng mà Lạc Thần không biết rằng đằng sau ý kiến ‘thông minh’ của Vương Hàn là cả một kế hoạch trả thù to lớn.
Chuyện là mỗi lần 2 người diễn xong, lúc không mệt thì không sao nhưng đến lúc mệt thì hắn chỉ muốn đi ngủ thôi. Nhưng mà đời không như mơ, hắn còn chưa kịp thở đã bị Lạc Thần kéo đến bệnh viện rồi. Mà mỗi lần đến đều nghe Tiểu Dạ kêu gào đòi về. Thế nên một ‘kế hoạch to lớn’ đã ‘nảy nở’ trong đầu hắn.
Nếu mà Tiểu Dạ biết Vương Hàn hắn làm như vậy chắc cậu sẽ khóc thét lên mất. ^.^
Quay lại hiện tại, Lạc Hy liếc nhìn Tiểu Dạ đang lăn lộn như lên đồng thì chỉ biết thở dài. Thật ra cô cũng muốn đưa cậu ra ngoài chơi lắm nhưng mà 2 anh không cho phép. Hai anh ý sợ Tử Dạ lại xảy ra chuyện. Nhưng mà có phải 2 anh hồ đồ quá rồi không? Chẳng phải trong cái bệnh viện này chỗ nào cũng có người của Black rồi sao? Chỉ cần có người khả nghi tiếp cận Tiểu Dạ thì sẽ bị bắt ngay sao?
Cơ mà kệ đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Thế là để Tiểu Dạ đỡ giống như lời Vương Hàn nói là ‘lên cơn’ cô đành bật TV lên. “Tiểu Dạ, xem này.”.
Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn. Là một kênh đang chiếu trực tiếp. Ở trên màn hình là khung cảnh của một biển người lô nhô, chen chúc với những ánh đèn led xanh, đỏ, tím, vàng khác nhau. Kèm theo đó là tiếng hò hét vang dội. Nổi bật trong biển người đó là một sân khấu hoành tráng với ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc sôi động. Trên sân khấu là một nhóm người đang hát và nhảy những bản nhạc nổi tiếng.
Tiểu Dạ liếc nhìn bảng tên 7 màu trên sân khấu, MUSIC FESTIVAL. Đây chẳng phải là một trong những lễ hội âm nhạc lớn trên thế giới sao!? Biểu diễn trên sân khấu này toàn là những ca sĩ, nhóm nhạc, DJ,… nổi tiếng không à. Mà đứng được trên sân khấu này cũng đồng nghĩa là những người đó có một vị trí rất lớn trong thị trường âm nhạc cũng như cộng đồng fans. Nói chung là những người biểu diễn ở đây điều là những người đỉnh của đỉnh.
Những ai mà bước chân vào con đường âm nhạc thì đều mong ước được biểu diễn ở đây. Mà Tử Dạ cũng không ngoại lệ. Cơ mà cậu nghĩ chắc là cậu không được rồi. Aizzz~ Cái này người ta nói là gì nhỉ? Hẳn là cậu vẫn còn non và xanh lắm! Còn những người kia chính là ‘cổ thụ’ rồi.
Đây phải chăng chính là sự khác biệt giữa người với người? =.,=
Mà, Lạc Hy bật kênh này cho cậu xem chắc để cậu đỡ chán nhỉ? Lạc Hy tâm lý ghê!
Thế là Tử Dạ liền ngồi khoanh chân trên giường, nghiêm túc xem TV.
Và Lạc Hy nhìn thấy thế, khóe môi không khỏi giật giật. Chẳng lẽ Tử Dạ cho rằng cô bật TV lên chỉ để cho cậu xem ca nhạc thôi à?
Thôi, nhìn cái bản mặt kia thì chắc thế thật rồi.
Mà thôi kệ đi, anh Thần bảo Tử Dạ rất thông minh, chắc sẽ sớm nhìn ra thôi.
Quả không phụ lòng tin của Lạc Hy, Tử Dạ rất nhanh liền liếc mắt nhìn về phía biển người kia. Ở đó rất đông, cũng rất tối, chỉ loáng thoáng nhìn thấy mặt người. Nhưng cũng vì rất đông mà những bảng đèn led càng thêm nổi bật. Những bảng đèn đó có màu sắc khá nhau, tên khác nhau. Trên đó toàn là tên của những người nổi tiếng. Trong đó có tên cậu biết, có tên cậu không biết.
Rồi máy quay lia về một góc nào đó của biển người kia, và cậu nhìn thấy một bảng đèn led màu xám với một cái tên quá thân thuộc với cậu, Black! Không chỉ chỗ đó có, còn kia nữa, kia, kia, kia nữa, cả chỗ kia nữa. Bây giờ Tử Dạ mới để ý thấy có rất nhiều bảng tên Black. Tuy không gộp chung vào một chỗ như những người khác nhưng nếu nhìn bao quát cả biển người này thì sẽ thấy số lượng bảng đèn màu xám này có rất nhiều.
À mà chưa chắc đã là Lạc Thần với Vương Hàn, nhỡ đâu trùng tên thì sao?
Cơ mà… cậu vẫn mong đấy là 2 người họ. Bởi vì nếu là 2 người họ thì điều đó cho thấy họ rất nổi tiếng.
Nhưng có lẽ không trùng được rồi, tên Black đó chắc chắn là tên Black mà cậu biết rồi.
Tại sao ư?
Vì bên cạnh những bảng tên Black đó còn có những bảng tên nhỏ với tên Ryan và Jack nữa cơ mà.
Hai tên này thì cậu không thể nhầm vào đâu được! Vì đây là tên tiếng anh của Lạc Thần và Vương Hàn!
Vậy nghĩa là 2 người họ có mặt ở buổi biểu diễm này!? Thật không thể tin được!
Cậu biết 2 người họ rất nổi tiếng, nhưng không ngờ họ lại nổi tiếng như vậy.
Lúc này Tử Dạ không biết tâm trạng của cậu là gì nữa. Vui sướng, ngưỡng mộ, cảm động,…Nói chung là rất nhiều cảm xúc khác nhau. Tất đều làm cậu hồi hộp đứng ngồi không yên, cứ phấn khích thể nào ý! Rõ ràng người đứng trên sân khấu là Black mà cậu cảm giác như chính cậu vậy! Oa! Hổi hộp quá! Không biết Black đã biểu diễn chưa? Cậu muốn xem họ biểu diễn.
Lạc Hy nhìn tư thế đứng ngồi không yên trên giường của Tử Dạ thì cười cười. Cô biết ngay Tử Dạ sẽ như vậy mà, bất cứ chuyện gì liên quan đến 2 anh thì Tử Dạ đều rất quan tâm.
Lạc Hy biết Tiểu Dạ đang muốn điều gì nên cô rất hào phóng nói. “Yên tâm đi, chưa đến lượt 2 anh ý đâu. Còn một lượt nữa cơ.”. Nói rồi Lạc Hy lấy ngón cái chỉ chỉ về phía màn hình, vừa đúng lúc có một nhóm nhạc nữ đi lên sân khấu.
“Mấy ngày nay 2 anh ấy không đến đây là vì chương trình này?”. Mấy ngày gần đây cậu không thấy Lạc Thần với Vương Hàn đến chơi với cậu gì cả. Nhưng cậu cũng không ý kiến gì, lúc đầu chỉ thấy lạ khi ngày nào họ cũng đến mà tự nhiên mấy ngày này lại như bốc hơi mất thôi. Rồi sau đó cậu mới nhớ ra họ là người nổi tiếng, đâu có rảnh rỗi vậy. (Bây giờ mới nhớ ra!?)
Cậu chỉ nghĩ họ bận đi biểu diễn thôi, ai ngờ lại vì chuẩn bị cho chương trình lớn như vậy!
“Ờ, lúc đầu họ định từ chối, không đi đấy.”.
“Cài gì!?”. Tử Dạ gần như hét lên. Sao lại thế!? Chương trình quan trọng như vậy mà, sao 2 anh ý lại từ chối cơ chứ? Bao nhiêu người mong còn không được cơ mà?
“Hai anh ý bảo muốn ở lại với cậu nên không đi. Nhưng mà tại công ty không cho phép, ba mẹ cậu cũng không đồng ý nên 2 anh ý đành phải đi.”. Lúc đầu cô cũng chả hiểu tại sao 2 anh lại không đi. Rõ ràng họ cũng rất chông chờ vào chương trình này mà? Với cả đâu phải ai cũng được mời đến đâu, đến cô cũng không được nữa mà. Thế mà 2 người lại bỏ qua cơ hội tốt để quảng bá danh tiếng này. Nhưng mà đến lúc 2 người họ nói ra lý do thì cô mới ‘ngẫm’ ra là cô quên mất rằng từ khi Tiểu Dạ được cứu về, đối với anh Thần thì cậu là nhất. Thế nên anh bỏ chương trình kia cũng đúng.
“Gì chứ? Nếu là tớ thì tớ cũng không đồng ý đâu. ». Chẳng lẽ 2 người họ không biết điều tối kị của cậu khi ở cùng Black là không được làm ảnh hưởng đến công việc của họ à? Thế mà 2 người họ lại làm vậy, muốn cậu tự trách à? Lần lày đợi họ về cậu phải nói chuyện với họ đàng hoàng 1 lần mới được!
Tử Dạ trong lòng thầm nắm tay quyết tâm!
“Ừ, 2 anh ý biết cậu sẽ không đồng ý nên đồng ý đi. Nhân đó lấy chương trình này để dành tặng cậu một món quá.”. Cô thật ghen tỵ với Tử Dạ! Được tặng quà thì thôi đi, đây lại được tặng ở trên sân khấu của thế giới nữa chứ! Aizzz~ Ghen tỵ dữ! Cơ mà kệ đi, ghen tỵ thì được gì, cô cũng đâu có được nhận. Với lại Tiểu Dạ được tặng món quà này cũng không có gì là quá cả, vì trước đó cậu đã chịu nhiều khổ sở rồi.