“Mẹ với bác ở đây mấy ngày rồi nên chắc cũng mệt. Thôi thì 2 người về nhà nghỉ ngơi đi. Để con với Hàn ở lại chông Tiểu Dạ cho.”. Lạc Thần đặt túi táo đỏ mà Tử Dạ thích ăn nhất mà vừa mới mua lên bàn rồi nói với 2 người phụ nữ trong phòng.
“Không cần đâu. Hai đứa đi diễn chắc mệt rồi, Tiểu Dạ đã có ta lo, 2 đứa cứ về đi.”. Lời từ chối thẳng thừng này chỉ có thể là Tử Hoa phu nhân thôi.
“Bọn cháu không mệt đâu, bác với mẹ cứ về đi ạ.”. Lạc Thần biết mẹ Tiểu Dạ đang từ chối lời đề nghị của mình nhưng vẫn muốn thuyết phục bà. Thần còn sợ bà không đồng ý nên đã nháy mắt ra hiệu với Lạc Hạnh phu nhân để nhờ bà trợ giúp.
Cứ tưởng rằng bà sẽ đồng ý, ai ngờ bà giơ 2 ngòn tay, miệng nói khẩu hình chữ túi sách Channel. Ý của bà là Lạc Thần phải mua cho bà 2 túi này không thì bà sẽ không giúp.
Lạc Thần nhìn vậy thì trợn mắt nhìn mẹ mình như muốn nói :“Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn trả giá với con.”. Nhưng cuối cùng Thần vẫn đồng ý. Dù gì thì chỉ 2 túi sách Channel thôi mà, Thần mua nhiều hơn thế cũng được. Mua 2 cái mày chủ yếu để mẹ vui thôi.
Thế là theo đúng dự tính, mẹ của Lạc Thần đã thuyết phục được mẹ của Dạ đi về. Trước khi về Tử Hoa phu nhân còn không quên dặn dò 2 người phải chăm sóc Tử Dạ thật cẩn thận. Lạc Thần nghe vậy thì chỉ biết cười khổ trong lòng. Aizzz! Biết làm sao được! Ai bảo 2 người họ đã làm mất lòng tin của Tử Hoa phu nhân.
“Không ngờ bây giờ chúng ta muốn ở cùng một chỗ với Cừu Ngốc mà cũng khó như vậy.”. Vương Hàn ngồi dựa vào cửa sổ than vãn. ‘Ngày xưa’ ở cùng nhà cũng chả sao, vậy mà bây giờ muốn ở cùng một lát mà ‘khó khăn gian khổ’ quá cơ. Biết đâu được lúc nhóc này tỉnh lại, Tử Hoa phu nhân sẽ đến đón thằng nhóc này về nhà. (Suýt thế thật anh ạ!).
“Biết làm sao được? Chúng ta đã gây ra tội lớn mà.” Lạc Thần cũng thở dài ngao ngán chả kém gì Vương Hàn. Sau đó Thần đi đến chiếc ghế cạnh giường, ngồi xuống.
“Dạ, mau tỉnh lại đi nhé.”. Vương Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ gọn của Tử Dạ, hôn lên đó rồi gục xuống giường.
Vương Hàn liếc mắt nhìn cảnh đó. Vừa nãy Lạc Thần đã nói dối. Mà nói là nói dối thì cũng không hẳn. Mệt thì mệt thật, nhưng với Lạc Thần thôi còn Vương Hàn hắn sao cả. Vì thế mà Lạc Thần mới vừa gục xuống đã ngủ mất rồi kia kìa.
Sau đó hắn đứng dậy, vòng qua bên kia giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Rồi hắn đưa tay gạt mấy sợi tóc vướng trên mặt của Tử Dạ ra. Nhưng hắn không bỏ sợi tóc đó xuống mà xoa xoa trong tay. Ừm… lâu rồi chưa xoa tóc nhóc này. Vẫn mềm mượt như xưa nhỉ. Cơ mà dài rồi. Nhóc phải mau tỉnh lại đi để còn đi cắt tóc, để dài chọc vào mắt khó chịu lắm. Nếu không để hắn cắt hộ cho, nhưng chỉ sợ đến lúc đó xấu đến mức nhóc cũng phải hoảng sợ bật dậy mất.
Mà sao tên nhóc này lì vậy!? Ngủ mãi không chịu dậy gì cả! Báo hại hắn cả tuần này chả có ai để trêu chọc, chán chết đi được! Vì thế hắn mới thấy nhớ nhóc này chút chút. Chỉ là chút chút thôi đó! Nhưng mà nắn nhớ nhất là lúc hắn trêu chọc Tử Dạ làm cậu tức đến mức xù lông.
Xù lông?
Ừ, đúng rồi!
Những lúc Tiểu Dạ tức giận lên thật giống một chú mèo con đang xù lông vậy. Động vào cái là bị cào một cái ngay. Mặc dù khá đau nhưng không thể ghét được, ngược lại càng yêu thích nó hơn.Vì thế mà nhiều lần vì trêu Tử Dạ mà hắn bị Lạc Thần mắng nhưng hắn vẫn không thôi từ bỏ sở thích này. Nhưng điều làm cho Vương Hàn thích con mèo nhỏ Tử Dạ này chính là cậu khi tức giận, chỉ cần vuốt lông vài cái là lại ngoan ngoãn trở lại ngay.
Vì thế Vương Hàn hắn đang suy nghĩ có nên đổi biệt danh Cừu Ngốc của Tiểu Dạ thành Mèo Con hay không nữa. Vì hắn thấy Tiểu Dạ hợp với cái tên này hơn nhiều.
Rồi có một cơn gió thổi qua, áng mây bay lơ lửng được gió thổi đi, những tia nắng mặt trời nhanh chóng chiếu xuống. Len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt Tử Dạ.
Ồ! Có vẻ một tuần bất tỉnh không làm giảm đi vẻ đẹp của Tử Dạ thì phải. Khuôn mặt cậu tuy có gầy đi một chút, cũng có hơi xanh xao nhưng không có xấu mà ngược lại có thêm một vẻ phong tình khác. Làn da thì vẫn căng bóng, mịn màng như xưa. Lông mi dài cong vút rủ xuống che đi đôi mắt tròn đen láy. Cái mũi nhỏ, đôi môi mỏng màu hồng phớt, khi nói chuyện cứ chu chu lên chông rất đáng yêu.
Cái vẻ đẹp đó như ma dược sai khiến Vương Hàn đưa tay lại gần, vuốt ve từng đường cong, góc cạnh của khuôn mặt đó. Từ mắt, mũi rồi đến môi. Hắn đều lướt qua từng chỗ một. Đến bây giờ hắn mới thấy da của Tử Dạ có xúc cảm thật tốt. Rất mềm và mát.
Rồi khi Vương Hàn chạm đến đôi môi của Tử Dạ thì hắn liền dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đó. Đôi môi này. Vị ngọt đó. Nó cứ như độc dược ngấm vào trí óc của hắn. Làm hắn muốn quên cũng không quên được. Làm hắn đã thử qua một lần thì chỉ muốn thử thêm lần 2, lần 3, nhiều lần nữa.
Như có ma xui quỷ khiến, hắn liền cúi đầu xuống để tận hưởng vị ngọt duy nhất mà hắn không chán ghét kia.
Nhưng khi môi của hai người chỉ cách vài mm thì hắn liền khựng lại!
Chết tiệt!
Hắn đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ!?
Sao hắn lại có cái ý nghĩ điên rồ đó chứ!?
Hắn đâu có yêu quí gì Tử Dạ đâu mà làm vậy chứ!?
Lần đó hắn làm vậy chỉ một phần vì muốn trêu trọc Tử Dạ, một phần vì ngoài ý muốn thôi mà. Vậy mà bây giờ hắn đang tỉnh táo thế nhưng lại có cái ý nghĩ đó!
Thật là điên mà!
Vương Hàn đưa tay xoa rối tóc rồi quay đầu đi vào nhà tắm để làm lạnh cái đầu đang phát điên của mình.
Nhưng trong tích tắc quay đầu Vương Hàn đã nhìn thấy một việc, mà việc này làm hắn ngay lập tức phải quay đầu lại!
Có phải… vừa nữa… tay Tử Dạ giật giật không?
Hình như vừa nãy hắn nhìn thấy như vậy, đúng không?
Vương Hàn là người từ trước đến giờ chưa từng nghi ngờ về giác quan của mình nhưng lần này hắn phải đưa tay lên dụi mắt để nhìn cho kĩ.
Hắn sợ chỉ vì mong ước Tiểu Dạ tỉnh dậy quá mãnh liệt của hắn và mọi người làm cho hắn bị hoa mắt và nhìn nhầm.
Nhưng có lẽ lần này thị lực của hắn không lừa hắn rồi. Bởi vì hắn nhìn thấy mắt Tử Dạ đang run run. Giống như sắp mở ra vậy.
Vì thế hắn vứt ngay cái suy nghĩ muốn đi làm lạnh cái đầu của mình lên 18 tầng mây để chạy đến bên giường Tử Dạ.
Và không ‘phụ lòng mong mỏi’ của Vương Hàn. Tử Dạ đã giật giật mắt và dần dần mở mắt ra.
Vương Hàn lúc đó nên gọi thế nào nhỉ?
Hạnh phúc bất ngờ?
Niềm vui ngập tràn?
Vứt đi, vứt đi!
Hắn nên gọi là vui đến phát… ngu.
Nói vậy không sai bởi vì khi nhìn thấy Tiểu Dạ dần dần mở mắt ra thì hắn không động đậy gì mà cứ nhìn chằm chằm cậu. Giống như hắn không tin đây là sự thật vậy! Hắn không tin người đã ngủ 1 tuần rồi mà có thể dễ dàng tỉnh dậy như vậy.
Hắn cứ nhìn cậu như thế, mãi cho đến khi Tiểu Dạ mấp máy đôi môi của mình như muốn nói cái gì đó thì Vương Hàn mới ‘tỉnh’ lại. Hắn vội vội vàng vàng lay Lạc Thần dậy.
“Thần! Thần! Tỉnh, tỉnh! Cừu Ngốc tỉnh rồi!”.