[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 29: Đu quay




Vương Hàn nhìn biểu hiện của Tử Dạ rồi nói tiếp:“Chính là Thần muốn tôi thành thành thật thật mà xin lỗi cậu.”

“Chẳng phải vừa nãy cậu đã xin lỗi tôi rồi sao?” Tử Dạ đã biết được nguyên nhân nên nói trôi chảy hơn trước. Mà tên này cũng thật là! Có xin lỗi thôi mà tỏ ra nguy hiểm thế! Dọa chết bổn bảo bảo rồi!

“Nhưng mà tôi thấy vẫn chưa thành tâm lắm nha! Thế nên tôi muốn xin lỗi lại lần nữa.” Lừa đấy! Xin lỗi lại làm gì? Mệt!

“Thôi chả cần đâu. Cậu...”

Tử Dạ an tâm quay đầu lại. Đúng lúc đó Vương Hàn đang cúi đầu xuống.

Oaa! Vừa đúng tầm môi của 2 người chạm vào nhau luôn kìa!

Cả 2 người vì thế mà đứng hình không động đậy.

Vương Hàn hắn chỉ định trêu đùa chút thôi chứ đâu có ý định này. Trời ơi là trời!!!!!!

Còn Tiểu Dạ thì vẫn đơ-ing. Chuyện gì thế này???

Chính vì sự nghiệp ‘đơ’ của 2 người mà trong lúc này – khi có một cabin vừa đúng lúc chạm đến đỉnh trên cùng - bên trong có một khung cảnh tuyệt đẹp. Một người con trai đẹp trai, cool ngầu đang cúi đầu môi chạm môi với một người con trai khả ái, dễ thương. Làm nền cho khung cảnh đó là ánh nắng vàng của chiều tàn. Thật lãng mạn biết bao!

Nhưng... có lẽ sẽ lãng mạn hơn nếu 2 người họ không trợn tròn mắt thế kia!

Đúng vậy! Vì họ đang ‘đơ’ nên cả 2 người đều trợn to đôi mắt nhìn nhau.

Cuối cùng sau mấy giây, người có phản ứng đầu tiên là Vương Hàn. Và tất nhiên là hắn sẽ không e thẹn giống mấy nữ nhân hay trạch nam trong truyện mới lớn mà lập tức dời khỏi. Hắn chính là giống mấy soái ca trong ngôn tình đầy bá đạo và phúc hắc. Vì thế mà hắn đưa tay lên, một tay ôm đầu Dạ, một tay giữ gáy cậu để cho nụ hôn được lâu hơn.

Ừm... Nói thế nào nhỉ? Nụ hôn này không tệ nha! Nói đúng hơn là môi tên nhóc này không tệ nha! Mềm mềm lại ngọt ngọt. Giống như một viên kẹo dẻo ngọt lịm màu phấn hồng vậy. Hắn chính là không thích đồ ngọt, nhưng nều mà được nếm vị ngọt từ đôi môi này thì hắn không ngại đâu.

Chính vì suy nghĩ đó mà Vương Hàn bắt đầu động đậy đôi môi gợi cảm của hắn. Hắn bắt đầu day day rồi lại cắn cắn đôi môi non nớt của Tiểu Dạ. Ồ! Đàn hồi tốt nha!

Còn Tử Dạ thì có phản ứng rất hay nha. Không biết là vì đây là phản ứng tự nhiên của cậu hay là do dây phản xạ hình cung của cậu quá dài nhưng mà phản ứng đó lại càng làm Vương Hàn thích thú hơn. Mỗi lần hắn làm như vậy Tiểu Dạ đều khẽ run rẩy, mắt cậu từ khi nào đã nhắm tịt vào, mặt thì đỏ như quả cà chua mới chín. Nhìn thật dễ thương! Hắn thật muốn lôi điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc này nhưng tiếc quá! Tay hắn đang bận.

Vương Hàn còn muốn nhìn thêm chút phản ứng khác nữa của Tử Dạ, thế là hắn hé môi, dùng đầu lưỡi bá đạo của hắn mà liếm liếm môi Tử Dạ. Và tất nhiên Tiểu Dạ sẽ run lợi hai hơn, nhắm mắt chặt hơn và mặt đỏ hơn! Mà không chỉ đỏ hơn mà còn đỏ xuống cả cổ rồi kìa. Nếu không phải đang ‘bận’ hắn thật muốn xem cậu đã đỏ đến đâu rồi. (Biến thái! Ông anh định xem kiểu gì!?)

Sau đó hắn có ý định táo bạo hơn. Chính là hắn đưa ‘con rắn’ của hắn lượn lách qua đôi môi của cậu, vào sâu bên trong, liếm lấy những chiếc răng trắng sữa của cậu.

Yo~ Vào bên trong mới thấy còn ngon và ngọt hơn nữa nha! Có lẽ hắn bị nghiện vị ngọt này mất! Vì thế hắn liếm từ răng xuống chân răng rồi xuống nướu.

Tiểu Dạ do đó mà cang run lợi hại hơn!

Mà không biết do cuối cùng cung phản xạ của cậu cũng đến nơi hay là do hành động của Hàn đã chạm đến giới hạn của cậu nữa mà cậu cuối cùng cũng lấy lại ý thức.

Thế là cậu nhấc chân lên.

Và! Từ trong khung cảnh thiếu một chút nữa là tuyệt vời kia vang lên một tiếng kêu thảm thiế như bị chọc tiết lợn. “Aaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!”

Trong cùng khoảnh khắc đó, ở cabin ngay sau 2 người họ, Lạc Hy tò mò nhìn về phía cabin của Tử Dạ rồi quay sang nhìn Lạc Thần đang thản nhiên ngồi ngắm khung cảnh bên dưới. “Anh à, anh Hàn sẽ không sao chứ?” Anh Thần đã để cho anh Hàn vào ngồi cùng Dạ thì chắc chắn anh ấy sẽ biết là không có chuyện gì sảy ra đâu, nhỉ?

Nhưng mà có lẽ là Lạc Hy nghĩ nhiều rồi. Lạc Thần sau khi nghe cô hỏi thì đã rất thản nhiên trả lời với nụ cười nhẹ trên môi:”Anh không biết nữa.”

Lạc Hy nghe vậy thì đơ luôn. Anh trai yêu dấu của em à. Anh không biết thì sao còn để anh Hàn vào đó? Tiếng kêu vừa rồi nghe thật kinh khủng! Vương Hàn à, em ở đây sẽ cầu nguyện cho linh hồn khốn khổ của anh…

Quay lại cabin của Tử Dạ và Vương Hàn. Vương Hàn đang đau đớn lấy tay ôm ‘chỗ nào đó’, mắt thì trợn tròn đầy tức giận nhìn về phía Tử Dạ - người gây họa cho hắn. Tử Dạ rất tự nhiên đón nhận ánh mắt đó của Vương Hàn. Thậm chí cậu còn nhún vai, thản nhiên nói:“Cho anh chết! Ai bảo anh dám làm thế với tôi.”

“Cậu cứ đợi đó, đợi tôi ‘hồi phục vết thương’ xong tôi sẽ cho cậu một trận.” Vương Hàn dùng dáng vẻ thảm thiết ‘lết’ về phía chiếc ghế đối diện. Tên nhóc chết tiệt!

Còn Tiểu Dạ thì lần nữa nhún vai tỏ ý “Tôi đợi anh.” Sau đó cậu chìm vào suy nghĩ của cậu.

Nụ hôn đó!

Khác với nụ hôn hôm đó.

Nụ hôn này không còn ngông cuồng và điên dại như trước nữa. Thay vào đó là sự nhẹ nhàng và một chút bá đạo vốn có của Vương Hàn.

Trong mấy giây vừa rồi đối với cậu như cả năm trời chậm chạp trôi qua vậy.

Cậu không thể hiểu được tâm trạng lúc đó và cả hiện giờ của cậu là sao nữa? Nó cứ khó tả thế nào ý. Nhưng cậu biết là cậu không ghét nụ hôn đó. Và cả nụ hôn trước đó nữa, cậu cũng không ghét.

Nhưng mà… tại sao chứ? Tại sao cậu lại không ghét nụ hôn của Vương Hàn?

Rõ ràng là cả 2 lần cậu đều không tự nguyện mà bị Vương Hàn hôn cơ mà. Nếu như vậy thì cậu phải ghét cay ghét đắng nụ hôn đó chứ? Đáng lẽ cậu phải hận đến mức muốn đi lột da Hàn cơ chứ?

Cơ mà đằng này cậu lại không như thế. Cậu lại có cái cảm giác xa lạ với nụ hôn này. Thậm chí khi gặp Hàn cậu không sợ hãy hay ghê tởm mà lại xấu hổ ngại ngùng. Như vậy là sao chứ!? Đó chẳng phải là biểu hiện của những thiếu nữ tuổi mới lớn sau khi trao nụ hôn đầu cho người mình yêu sao? Nếu thế thì một thằng con trai như cậu không nên có biểu hiện đó chứ!? Với lại Vương Hàn đâu phải là người yêu cậu. Người yêu của cậu là Bạch Nhiên cơ mà?

Có rất nhiều thắc mắc ở trong đầu Tử Dạ lúc này, nhưng chỉ có một thắc mắc là cậu muốn được giải đáp nhất. Cậu phải làm gì bây giờ?

Trong khi Tử Dạ đang ngẩn người thì cabin của 2 người họ đã quay về vị trí cũ. Cánh cửa vừa mở ra thì cậu cũng lại lại tâm trí. Cậu vội chạy ra ngoài vì sợ Vương Hàn đã ‘hồi phục thương tích’ mà đập cho cậu một trận. Nhưng thật may! Vương Hàn ‘thương tích vẫn chưa lành’ nên hắn phải ‘lết’ ra ghế đá gần đó để ‘tĩnh dưỡng’.

Lúc này Tử Dạ mới thấy hơi tội nghiệp cho Vương Hàn. Lúc đó hình như cậu đá khá mạnh thì phải? Vậy… có khi nào cậu ‘tuyệt hậu’ của Vương Hàn luôn không? Ahuhu! Nếu thế thật thì con cháu đời sau của Hàn ơi, cho chú xin lỗi nhá! Chú không cố ý đâu. Có trách thì hãy trách hắn kia kìa.

Một lát sau thì cabin của Thần và Hy xuống đến nơi. Lạc Hy liền chạy tới hỏi tình hình còn Thần thì đi đến hỏi han ‘thương tích’ của Vương Hàn.

“Dạ này, vừa nãy cậu làm gì anh Hàn mà để anh ấy kêu to vậy? Nghe kinh quá cơ!” Nghĩ đến ‘giọng ca’ đó mà cô lại rùng mình. Anh Hàn hình như không hát được tông cao thì phải? Mỗi lần nghe cô nghe Vương Hàn hát tông cao thì thôi rồi!

“Không có gì, ai bảo anh ta trêu tớ cơ.” Cậu không muốn kể ra đâu. Xấu hổ lắm! Với lại cậu chưa xác định được tâm tư của cậu nên cậu không muốn nói ra, sợ mọi người hiểu lầm.

“Ừ.” Lạc Hy chỉ ừ hử vậy thôi. Nếu Tử Dạ đã không muốn nói thì cô cũng không muốn ép. Con người mà, ai mà chả cần có bí mật riêng của mình.

Lạc Hy sau đó cũng giống anh mình, đi về phía Vương Hàn để ‘hỏi han thương tích’.

Tử Dạ cũng theo sau, nhưng tất nhiên không phải vì cậu muốn hỏi han thương tích của Vương Hàn rồi. Cậu đến đó vì Lạc Thần đang ở đó nha!

Nhưng đi được vài bước thì Tiểu Dạ khựng lại. Khung cảnh gì đang diễn ra trước mắt cậu thế này?

Ở trên chiếc ghế đá bình thường kia, có 2 người con trai và 1 người con gái với vẻ đẹp câu nhân đang ngồi đó. Tuy họ không nói với nhau câu gì nhưng lại có sự hòa hợp đến kỳ lạ!

Từ chỗ cậu đứng có thể thấy được những tia nắng chiều len lỏi qua những kẽ lá, chiếu xuống người họ. Thật đẹp! Nhìn họ như những nam chính và nữ chính từ trong những cuốn ngôn tình bước ra vậy.

Lúc này cậu mới phát giác ra, cậu thật may mắn khi có 3 người bạn tuyệt với như vậy. Ngày trước đến nghĩ thôi mà cậu cũng không dám nghĩ, vậy mà bây giờ cậu lại có được người bạn như vậy. Đã thế họ còn rất tốt với cậu nữa. Cậu thật sự quá may mắn phải không?

Rồi có một cơn gió bay đến, thổi những chiếc là trên cây và những quả bong bóng xà phòng của cô bé đắng kia đến chỗ họ. Nhìn thật giống như khung cảnh trong những cuốn anime vậy. Thật ảo diệu! Nhìn được cảnh này, không chỉ Tử Dạ ngẩn người mà còn có cả fan xung quanh cũng reo hò theo. Idol của họ thật đẹp nha!

Lúc này cậu lại nghĩ, nếu cậu may mắn có được tình bạn này thì tại sao cậu phải suy nghĩ nhiều để mất đi tình bạn đó chứ? Nhất là chuyện của cậu với Vương Hàn, cậu tốt nhất là nên quên đi. Hãy coi như không có chuyện gì sảy ra vậy. Nếu không thì coi như là bị chó cắn cũng được. (!?)