Tử Dạ đâu dám làm phiền Lạc Thần cơ chứ!? Với lại việc vác tên này về phòng cũng không phải việc khó cho lắm. Dù gì Tiểu Dạ cũng đã từng có người cha ham uống rượu mà.
Nhưng cậu ngu gì mà vác hắn về phòng cho tốn công. Vương Hàn dù gì cũng là một tên cao kều cao hơn 1m8 cơ mà. Đối với một người cao mới gần 1n7 như cậut hì vác được hắn về phòng là một điều bất khả thi.
"Ê này! Sói hoang! Dậy đi!" Tử Dạ ngồi xuống ấn ấn vào mặt hắn để gọi hắn dậy. Cảm giác không tồi nha. Da rất căng và mịn. Mà thôi chả quan tâm, hắn là một IDOL nổi tiếng cơ mà, da dẻ tốt thế là tất nhiên rồi.
Mãi không thấy Vương Hàn cử động gì nên Dạlay thật mạnh vai Hàn nhưng vẫn công cốc. Chẳng lẽ lại phải vác ‘thằng cha’ này về phòng thật à? Nặng lắm chứ đâu phải đùa.
Nhưng mà cố vậy. Dù gì cậu vẫn đang cảm thấy có lỗi với hắn mà. Coi như làm việc này để chuộc lỗi với hắn vậy.
Thế là chật vật 1 lúc lâu Dạ mới vác Vương Hàn lên được tới............1 bậc cầu thang!
Nhiều chưa! Nhưng mà điên mất mà! Sao số cậu lại phải khổ thế này!? Vương Hàn chắc vẫn đang tức cậu lắm, thế mà bây giờ cậu phải giúp hắn thế này. May cho Vương Hàn là Tiểu Dạ không muốn Lạc Thần phải bỏ việc về đấy, không thì giờ này hắn vẫn nằm ở bậc thang dưới.
Khi Tiểu Dạ đang định bước lên bậc tiếp theo thì thấy Vương Hàn hơi cử động đầu thì tưởng hắn ta sắp tỉnh liền gọi luôn:"Ê! Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tự đi lên phòng đi! Cậu nặng chết đi đ..."
" ỌE...ỌE...ỌE..." OMG! Hắn vừa làm cái gì vậy! Tên điên này dám nôn nên người cậu!
Vâng! Vương Hàn đã rất ‘tỉnh táo’ để tặng cho Tử Dạ một ‘món quà’ rất chi là đặc biệt vào buổi tối.
Trời ơi là trời! Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai nôn lên người cậu thế này đâu. Ngay cả người cha cũ của cậu còn không làm vậy mà tên này- cái tên vừa mới gặp được mấy hôm lại còn ghét nhau như chó với mèo lại dám nôn lên người cậu.
Tất cả máu trong cơ thể cậu dồn hết lên não! Tức không gì tức bằng! Cậu tức đến run cả người. Lúc này cậu thật có xúc động muốn giết chết Vương Hàn mà!
Tử Dạ mà không sợ ngồi tù thì giờ này hắn đang trên chiếc thuyền của người lái đò Charon đi qua sông Acheron để đến Địa Ngục rồi đấy!
Tử Dạ đang có kìm nén cơn tức xuống thì một mùi hương rất chi là ‘thơm lừng’ bay vào mũi cậu:"Ôi thôi! Mùi ghê quá!" Tử Dạ liền vứt Vương Hàn xuống rồi chạy ngay vào nhà tắm.
* * * * Trong khi đợi Tử Dạ tắm xong, chúng ta cùng quay ngược dòng thời gian một lát nha! * * * * *
Một chiếc BWM đen bóng dừng trước cửa của 1 hộp đêm có tiếng trong thành phố. Vương Hàn từ trong xe bước ra, tung thìa khóa cho bảo vệ rồi bước vào quán.
Vừa bước vào, thứ đầu tiên hắn thấy là tiếng nhạc sập sình cùng ánh đèn lập lòe nhiều màu. Những người đang cháy hết mình trên sàn nhảy mà không hề chú ý đến xung quanh. Đi sâu vào hơn nữa là những ông già 'dê cụ' đang 'đắm đuối' nhìn mấy cô vũ nữ với thân hình bốc lửa đang múa cột. Mùi rượu, mùi mồ hôi, mùi nước hoa hòa lẫn vào nhau làm tạo nên cảm giác buồn nôn.
Nhưng đó chỉ đối với những người mới đến thôi, còn với Vương Hàn và Lạc Thần thì khác. Dù có bận đến mầy thì 2 người họ vẫn 1 tuần đến những nơi như này vài lần.
Người ta nói là IDOL thì nên hạn chế hoặc tốt nhất là không lui tớ những nơi này. Nhưng Black thì không sợ.
Tại sao ư? Vì thế lực của họ quá lớn a! Trừ khi đi chạy show ra thì những lúc họ ở ngoài, ở trong đám đống quanh họ luôn có vài nhóm khá đông người. Những nhóm người là ai, ở đó để làm gì ư? Họ là những người được huấn luyện đặc biệt, họ có nhiệm vụ canh chừng xung quanh. Để khi Black có làm gì để bị ảnh hưởng đến hình tượng, mà ai đó có ý định quay hay chụp trộm lại thì họ sẽ ngăn chặn ngay lập tức. Tuy không biết họ ngăn chặn bằng cách nào nhưng những lúc Black đến hộp đêm đều không bị tung lên báo.
Bỏ qua vấn đề cỏn con đó, quay lại với Vương Hàn. Hắn không quan tâm tới những thứ xung quanh, lặng lẽ bước đến quầy rượu, vừa ngồi xuống, bartender liền hỏi ngay:"Anh Hàn hôm nay đến 1 mình thôi sao, anh Thần không đi cùng anh à!?"
"Ờ. Hôm nay cậu ấy có việc nên tôi đi 1 mình."
"Vậy à! Anh muồn dùng đồ uống nào vậy ạ?"
"Như mọi khi."
"Anh đợi lát ạ." Bartender nói xong rồi quay lại lấy rượu ra pha.
Vương Hàn đưa mắt ra nhìn quay hộp đêm. Nhìn hắn có vẻ thất thần! Nhưng hắn nhìn như vậy lại càng đẹp trai, cuốn hút hơn trong mắt mấy cô gái xung quanh.
Trong bọn họ, hâu như ai cũng biết Vương Hàn và Lạc Thần là khách quen của hộp đêm này. Ai cũng muốn được lại gần Vương Hàn và Lạc Thần dù chỉ 1 lần. Và mong muốn đó càng cháy to lên khi muốn đến gần Lạc Thần thì dễ còn Vương Hàn thì mơ đi.
Vương Hàn bỏ qua những ánh mắt đắm đuối như con cá chuối của tụi con gái. Hắn xoay người, quay mặt vào quầy rượu. Hắn bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, rồi bỗng nhiên trong mắt hiện ra hình ảnh người con trai đứng cô đơn, lặng lẽ 1 mình nhìn theo chiếc xe mà hắn đang ngồi dần đi xa.
Người con trai đó là Dạ. Thật ra khi Vương Hàn lên xe, hắn vẫn nhìn Dạ không trừ 1s qua gương chiếu hậu, hắn cứ nhìn vậy cho đến khi khuất bóng. Nói thật sợ mọi người không tin chứ lúc Tiểu Dạ nói muốn đi với anh Khang, hắn buồn lắm. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác như thế nữa.
Hắn cứ thắc mắc như vậy suốt cả ngày làm cho cuộc việc hôm nay chả suôn sẻ gì cả. Cuối cùng hắn quyết định bỏ qua lời nhắc nhở của Lạc Thần là về nhà phải xin lỗi cậu mà bỏ đến hộp đêm luôn.
"Đồ uống của anh đây." Bartender quay lại với 1 ly rượu trên tay. Ly rượu có 2 tầng, tầng dưới màu trắng tầng trên màu xanh dương, trên mặt rượu có 3 chiếc lá bạc hà chụm vào. Dưới ánh đèn trong hộp đêm này thì ly rượu nhìn lấp lánh và huyền diệu đến lạ kì.
Vương Hàn nhìn ly rượu 1 lát rồi cầm lấy nó, nhẹ nhàng lắc. Một lúc sau hắn đặt thành ly lên môi, tay nhẹ nhàng để ly nghiêng cho rượu chảy xuống cổ họng. Hương vị đầu tiên cảm nhận được là vị mát lạnh của rượu Whisky rồi tiếp đến là vị nóng rực của rượu Vodka. Trong đầu Vương Hàn lại nghĩ đến Dạ- chảng trai làm cho hắn lúc lạnh lúc nóng.
"Hàn ơi!? Mày bị sao vậy!? Cứ nghĩ đến thằng nhóc đó hoài!?" Chợt Vương Hàn nhận ra điều đó nên vội lắc đầu để những ý nghĩ đó bay đi. Lúc này Vương Hàn mới để ý những cô gái đứng nhìn hắn từ xa càng ngày càng đông.
" Ôiiiiiiiiiiii anh ý lắc đầu mới đẹp làm sao!!!" ~(~^o^~)~
" Lắc đầu đã là gì!? Vừa nãy anh ý nhìn ly rượu mới đẹp!!!"
" Anh ý ngửi ly rượu mới là mê ly!!!"
" Nhìn anh ý uống mới đẹp đến chết người!!!"...
Vương Hàn thấy khó chịu với mấy cô nàng này nên liền quay đầu đi. Nơi này được mệnh danh là thiên đường của đàn ông vậy mà Vương Hàn lại cảm thấy như chỗ này giống nơi dành cho những cô gái săn đàn ông hơn là thiên đường. Những tên đàn ông vào đây đa phần đều là những ông già háo sắc, sẵn sàng bán nhà. Miễn là được người đẹp 'chăm sóc'. Còn những cô gái ở đây thì ngược lại, toàn những cô gái trẻ tầm đôi mươi, 17, 18 cũng có. Họ đến đây 1 vì ăn chơi, 2 vì ăn tiền, 3 là ăn người.
"Hey! Handsome boy! Sao lại ngồi uống rượu 1 mình thế!?" Bỗng 1 cô gái với thân hình bốc lửa, mặc một bộ váy thiếu vải mảu đỏ rực sắc kim tuyến đến cạnh Vương Hàn và ngồi xuống ngay chiếc ghế bên cạnh. Tay cô ta cầm 1 ly rượu màu xanh non, bên trên thành ly gắn 1 lát tranh vàng.
"..." Vương Hàn không đáp lại cô ta, mắt vẫn nhìn vào ly rượu trên bàn. Lúc này rượu trong ly đã hết nên có thể phản chiếu rõ hơn khuôn mặt của cô ta. Tuy cô ta vẫn cười nhưng ánh mắt thì rất tức giận. Chắc đây là lần đầu tiên có người cho cô ta ăn 'bánh bơ' như vậy. Nhìn cô ta cũng xinh ngang ngửa với mấy ca sĩ đấy, nhưng cái tính thì có vẻ kiêu. Nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy cô ta trang điểm cho mình nhìn lớn hơn chứ thực ra cô ta chắc cũng chỉ 19, 20 tuổi.
Một ly rượu khác giống ban đầu được thay thế cho ly rỗng của Hàn, Vương Hàn đang định uống thì cô ta liền ngăn lại. Cô ta đúng là to gan thật!
Mọi lần, ai mà dám làm vậy thì Vương Hàn sẽ cho đi chơi trong bệnh viện gần tháng luôn rồi.Nhưng vì hôm nay Vương Hàn hơi có tâm trạng tí nên chỉ nhìn chằm chằm cô ta với khuôn mặt không cảm xúc. Cô ta cũng không kém, cô ta nhìn lại Hàn và nở một nụ cười tươi:"Anh có thể nhảy cùng em được không?"
Vương Hàn suy nghĩ 1 lát rồi gật đầu. Cô ta liền vui sướng kéo Hàn ra sàn nhảy, cô ta chắc đang vui sưởng vì tưởng dụ được Vương Hàn đây mà. Nhưng cô ta đâu ngờ là Hàn đang lấy cô ta ra làm trò chơi tiêu khuyển giúp Hàn đỡ buồn chán trong đêm nay.
Khi cô ta đang định bước lên sàn nhảy thì Vương Hàn kéo lại:"Đã nhảy thì tại sao không nhảy cái đó!?" Hàn nói và chỉ về phía cô vũ công đang múa cột. Cô ta vui sướng tột cùng khi nhìn về hướng chỉ của Vương Hàn, cô ta không ngờ mình có thể câu được con rùa vàng này.
Họ đi đến đâu thì những người xung quanh liền lùi lại, cô vũ công liền lui xuống. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, tiếng reo hò cũng vang hết hộp đêm, họ lúc này như trung tâm của hộp đêm này vậy.
Cô ta bắt đầu nhảy, thân hình cô ta như con rắn cứ uốn éo quanh cái cột. Lúc sau Vương Hàn cũng bắt đầu nhảy. Nhìn cô ta nhảy thôi mà tất cả những người ở dưới đã thấy 'nóng' rồi, đến khi Long nhảy thì họ còn 'nóng' hơn. Tiếng hò reo ngày càng nhiều hơn. Tất cả mọi hoạt động đều dừng lại để ngắm nhìn bọn họ.
Cô ta thấy vậy thì càng hào hứng hơn. Cô ta lấy chiếc khăn quàng trên người Vương Hàn ra rồi quấn lên người cô ta đầy vẻ khiêu gợi.
Nếu cô ta đã hào hứng thế thì Vương Hàn cũng phải chiều chứ. Nhỉ!?
Thế là Vương Hàn liền đưa tay chạm vào đùi của cô ta rồi dần dần đi lên. Cô ta khẽ rùng mình vì cảm thấy tay Hàn thật lạnh, nhưng cô ta cũng đang rất vui sướng vì nghĩ sau đêm nay cô ta sẽ trở thành người giàu có. Thế nên bàn tay được tô vẽ kì công của cô ta cũng lần vào trong áo của Vương Hàn. Hành động này làm tiếng hò ngày càng cao.
Khi bàn tay của Vương Hàn gần khuất sau tà váy ngắn đó thì 1 tiếng * Rầm* vang lên. Quay lại thì hóa ra là 1 thằng cao to đen hôi đang say sỉn. Hắn đi đến chỗ cột và chỉ hẳng vào mặt Vương Hàn và quát:" Mày là thằng chó nào mà dám nhảy với bạn gái tao!?"
" Chuyện gì vậy chứ!?"
" Tôi tưởng là cô ta mời Vương Hàn cơ mà!?"
" Rõ ràng cô ta quyến rũ Hàn trước mà!?".........
Lời bàn tán bắt đầu vang lên. Nghe thôi đã thấy họ đều bênh Vương Hàn, nhưng thực chất là vậy mà. Thế là 1 cậu nhóc đeo kính nobita đến vô vai *kiễng chân* anh chàng đó và nói:"Bạn ơi! Là bạn gái bạn..."
*Rầm* Lại 1 tiếng nữa vang lên. Lần này là do tên đó ném cậu nhóc đó lên chiếc bàn bên cạnh và quát to:"Tao mà làm bạn với mày á!? Mơ đi con!" Nói xong hắn đá chiếc bàn, chiếc bàn văng đến tường đồng nghĩa cậu nhóc xấu số đó bay theo bàn cũng đau thảm hại.
Mọi người thấy vậy đều sợ hãi liền lùi lại hết. Hắn thấy vậy thì huênh hoang tiến lại gần bục múa cột rồi nhảy lên. Hắn kéo mạnh tay cô bạn gái của mình xuống dưới rồi mắt chừng chừng nhìn Vương Hàn. Còn Vương Hàn thì vẫn như không, hắn cảm thấy tiếc nuối vì suýt chút nữa thì không biết em thứ bao nhiêu chết vì hắn rồi.
Những người đừng ở dưới thì ai cũng nghĩ là "Đánh nhau to rồi!" nhưng kết quả thì mỗi người mỗi khác. Ai đã được xem Vương Hàn đánh nhau thì sẽ nghĩ "Thằng ngu kia chết rồi!" còn ai chưa xem thì lại nghĩ "Không biết cậu ta có qua khỏi đêm nay không?"
Trong khi mọi người đang theo đuổi suy nghĩ của mình thì trận chiến đã bắt đầu. Tên đó lao đến chỗ Vương Hàn nhưng Hàn đã nhanh chóng tóm lấy cái cột làm gốc cho cú nhảy của mình, khi tên đó đến gần hắn nhảy lên và đá thật mạnh vào bụng hắn làm hắn bay ngược xuống đất. Tiếng reo hò lúc này còn nhiều hơn lúc nãy. Còn có người cá cược với nhau " Tôi cá 1triệu thằng cha kia chết!"
" Chắc gì! Tôi cá 5triệu cậu nhóc đó thua!"
" Tụi bay toàn lũ ngu hết! Tao cá 10triệu anh Hàn sẽ thắng không vết tích trên người!".........
Thằng đó bị rơi xuống đống bàn ghế nên đau lắm. Đang định đứng dậy thì Vương Hàn nhảy xuống, quỳ 2 chân bên cạnh hắn, tay tóm lấy cổ áo hắn rồi kéo cổ áo hắn lên và nói nhỏ vào tai hắn:"Mày tốt nhất là về dạy dỗ bạn gái cho hắn hỏi. Mà với loại gái như cô ta thì mày dạy thoải mái cô ta cũng không hẳn hoi đâu… Với lại 'lần đầu' của cô ta đã trao cho mày chưa hay là đã trao cho thằng nào khác rồi."
"Grừ grừ!!!" Tên đó tức lắm. Cũng phải thôi. Câu nói mang đầy chất kích thích thế cơ mà.
Nhưng mà tức thì có làm gì được. Vương Hàn thấy hắn tức mà không nói gì nên đứng dậy, phủi bụi trên người rồi đứng dậy đi đến quầy với ly rượu của mình "Tiền thiệt hại tính vào thẻ này đi!" Vương Hàn quăng chiếc thẻ vàng của mình tới trước mặt của bartender rồi tiếp tục uống rượu.
Còn tên đó được bạn bè của mình đỡ dậy, hắn tức giận đến kéo cô bạn gái của mình đi. Cô ta lần này chắc sẽ bị tên đó đánh cho bầm đập mất. Không nói chứ vừa nãy, khi nhảy gần cô ta, Vương Hàn thấy có nhiều chỗ tuy được trang điểm đậm những vẫn lộ rõ vết bầm tím. Còn lúc hắn kéo cô ta xuống, mắt cô ta nhìn rất sợ hãi, thậm chí cô ta còn nhìn Vương Hàn bằng ánh mắt cầu cứu.
Nhưng vô ích thôi! Ai bảo cô chuốc họa vào thân làm chi, tự nhiên mời hắn nhảy. Không khéo đêm nay cô ta còn mất đi cái được gọi là 'lần đầu của người con gái' vì câu nói của Vương Hàn ấy chứ!
"Anh Long! Khăn của anh nè." Một cậu nhóc nhìn cũng đẹp trai tầm 15 tuổi đi đến đưa chiếc khăn vừa nãy của Vương Hàn trả lại chủ cũ. Vương Hàn nhìn chiếc khăn rồi nhìn cậu bé rồi nói "Cho nhóc luôn đấy!" Cậu nhóc vui sướng nói "Cảm ơn anh!" Rồi chạy đi khoe với bạn mình. Hóa ra cậu ta vui như vậy vì cậu ta là fanboy của nhóm Black.
Nhưng nhóc đó đâu có biết là Vương Hàn cho nhóc ta chiếc khăn ấy là vì Vương Hàn có thói quen là bất cứ ai trừ bạn bè, người thân của Hàn mà động vào bất cứ thứ gì của hắn thì sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết còn đồ vật đó thì không may mắn mà được 'đáp cánh' vào đâu đó.