Nhất Bảo sau khi về nhà liền chốn lên phòng, cuốn chăn không chịu nói chuyện với hắn, đến cả món tôm sốt chua ngọt cũng không thèm ăn.
Mạc Chính Hoan một bụng lo sợ, cuống cuồng ôm bảo bối dỗ dành hết một tiếng.
“Bảo bảo?? Chồng em vô tội mà, rõ ràng là cô ta tự mò tới, phòng VIP chỉ có sự cho phép của chủ phòng mới được vào thôi!! Chắc chắn là thằng chó Họa Ca cho ả vào.
Chồng em thật sự không biết, không biết thì không có lỗi bảo bối à!!”
“Bảo bảo, tối nay em còn chưa ăn cơm mà.
Em mà như vậy sẽ đau lòng chết chồng mất! Bảo bảo ngày mai anh đưa em đi chơi nhé?? Em có muốn ăn kem không?? Hay em thi…”
“Hoan Hoan…”
“Vâng vợ?!”
Nhất Bảo nhìn nam nhân đang cố dỗ dành mình.
Cậu không giận, cậu chỉ là hoảng sợ.
Cậu sợ hắn sẽ lại mềm lòng mà trở về bên cạnh Lê Vân, sợ rằng cậu sẽ phải nhìn hắn cùng người khác yêu đương… Cậu thực khoan dung nhưng cũng rất ích kỉ.
Hắn đã nói cậu làm vợ hắn, vậy cậu muốn hắn thật sự cưới cậu làm vợ, cậu sẽ không muốn chia sẻ hắn cho ai nữa.
“Em… em… Hoan Hoan… em muốn…l@m tình…”
Mấy câu cuối cậu nói thật nhỏ, nói xong lại ước gì hắn không nghe thấy.
Đáng tiếc, Mạc Chính Hoan có thể giả ngơ giả điếc mọi việc, nhưng những thứ liên quan đến cậu hắn đều nghe đến không sót một chữ.
Nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng cầu hoan của vợ, hắn cảm thấy sắp có đại hồng thủy chảy ra từ mũi, bàn tay đặt trên eo cậu đã nổi đầy gân xanh, đũng qu@n hắn đã căng chặt, con quái vật gân guốc muốn bung ra ngoài thảo phạt vật nhỏ *** **** này…
“Bảo bảo… đây là em nói! Tối nay chồng em sẽ phục vụ thực chu đáo…”
Mạc Chính Hoan mạnh bạo xé rách lớp vải ngăn cách hai người.
Thân thể tr@n trụi cọ sáp vài nhau.
Nhất Bảo cảm thấy xong rồi, tự chuốc họa vào thân, có lẽ ngày mai cậu không thể xuống nổi giường mất!!
Lúc đại ** *** tiến vào.
Vì đã chuẩn bị kĩ càng nên cảm giác không còn đau đớn như trước.
Mạc Chính Hoan bắt lấy điểm mẫn cảm mà xuyên xỏ liên hồi khiến cậu chỉ biết ngửa cổ th ở dốc.
Từng cái nện vào khiến cậu bị đẩy lên phía trước, lại bị hắn hung hăng kéo về tiếp tục làm.
Nhất Bảo cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp bị hắn lấy mất rồi, môi nhỏ bị bắt lấy gặm m*t đến sưng lên, đầu ng ực bị hắn đùa giỡn đến c@ng trướng, liên tục nảy lên theo từng cái thúc hông của hắn.
Phía dưới bị hắn làm đến không khép nổi miệng, tiểu vật c@ng trướng không biết đã bắn mấy lần.
Trong bụng đã đầy đến sắp phồng lên rồi, hắn mỗi lần phát ti3t đều không rút ra mà đợi đại vật thêm một lần căng cứng rồi tiếp thục xỏ xiên.
Khiến bạch dịch bên trong đều ứ lại không thể thoát ra.
Toàn thân Nhất Bảo trải đầy dấu hồng hoan, hết sức *** ****.
Cuối cùng giường lớn kẽo kẹt đến đêm muốn mới dừng.
Mạc Chính Hoan cẩn thận moi móc con cháu của mình ra ngoài, tắm rửa cho bảo bối đã sớm ngất đi vì mệt của mình.
Lại lần nữa bôi thuốc cao lạnh vào nơi sưng đỏ rồi ôm cậu đánh một giấc.
Nhất Bảo ngủ giấc này hết sức khó khăn, cái eo nhức mỏi cử động nhẹ cũng như muốn gãy ra khiến mi tâm cậu nhíu chặt.
Mạc Chính Hoan biết hôm nay hắn có chút thô bạo dai dẳng.
Cả đêm liên tục giúp cậu xoa cái eo nhức mỏi, bảo bối nhỏ cảm thấy dễ chịu liền đảnh một giắc sảng khoái đến sáng.
Lúc cậu thức dậy vẫn thấy cả người tốt hơn rất nhiều.
Nhờ có cái máy mát xa chạy bằng cơm làm việc cả đêm, nơi tư m@t cũng được chăm sóc cẩn thận đã hết sưng tấy.
Cả người từ trong ra ngoài khô thoáng mịn màng.
Mach Chính Hoan chống một tay nghiêng đầu nằm trên giường, một tay vẫn liên tục xoa xoa cái eo nhỏ, nhìn con mèo đang híp mắt hưởng thụ.
Hắn hôn nghe một tiếng chụt lên môi nhỏ hồng hồng.
Mèo con bị quấy rầy hậm hực chui đầu vào chăn, tiếp tục ngủ.
Hắn nhìn đến đồng hồ trên tủ gỗ, mặc dù công ty là của hắn, muốn đến hay không đều do hắn quyết định.
Nhưng khi nghĩ đến thư ký Hà cũng 700 bức thư xin nghỉ việc trong ngăn tủ vẫn không đành lòng phải ngồi dậy.
Hôm qua Nhất Bảo đã bị dùng đến sắp hỏng, báo hiệu cần nghỉ ngơi.
Mạc Chính Hoan cũng không nỡ đánh thức vật nhỏ đang mê ngủ.
Đành âu yếm, hôn hôn một lúc đến khi cậu sắp bực tức mở mắt mới chịu thôi.
Hắn thay một thân com lê đoan chính, mái tóc đen vuốt ngược lên nổi bật khuân mặt nam nhân.
Lại không nỡ hôn lên môi cậu mấy phát mới miễn cưỡng ra xe đi làm.
Xe Bugatti vừa xuất phát cũng là lúc Nhất Bảo mở đôi mắt sưng húp vì trận chiến đêm qua lên.
Hơi ấm bên cạnh vẫn còn vương vấn, cậu như thói quen nhìn đến tờ giấy dán đầu giường.
[Anh không nỡ đành thức em dậy, bảo bối hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, chiều về sẽ đưa em đi chơi nhé.
Anh đang ở công ty làm việc rất chăm chỉ, em không cần đến thăm anh đâu, thật đấy.
Mặc dù chồng rất nhớ em nhưng không cần đến đâu.]
Cuối tờ note còn vẽ một hình mặt buồn.
Bên cạnh còn ghi một dòng chữ nhỏ.
[Anh quên mang hộp cơm trưa rồi, có lẽ trưa nay phải nhịn ăn, nếu ai đó mang cơm cho anh thì thật tốt…]
Nhất Bảo không nhịn được cười đến trên mặt nổi gân xanh.
Nam nhân xấu xa!.