Hết Mực Cưng Chiều

Chương 10: Chương 10





Mạc Chính Hoan mặc kệ Tần Lão già nua mặt mũi đều nhăn nhúm lại đang đứng một góc.

Hắn đi thẳng vào sảnh chính thấy bảo bối trong lòng ngồi trên sofa.

Trên người cậu vẫn quấn một lớp chăn lúc hắn đi, cậu ngồi xoay lưng về phía cửa nên lúc hắn đi vào vẫn không để ý có gì khác thường.
Quay đầu lại nhìn Tần Lão đi phía sau, phải chăng là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Tần Lão chỉ nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng ra ý cho hắn đi lên trước mặt cậu.

Mạc Chính Hoan cước bộ nhẹ nhàng trên nền đá cẩm thạch, đi một vòng đến trước mặt thiếu niên.
Nhất Bảo ngủ trong tư thế ngồi tựa lưng vào sofa, trên gương mặt nhỏ in hằn vết bàn tay đỏ, còn một vết rách kéo dài đang ướm máu.

Thiếu niên ngủ không an giấc, mày nhỏ nhăn nhó lại, hai tay cậu giữ chặt tấm chăn cuốn thân thể mình.
"B..Bảo.."
Mạc Chính Hoan thương tiếc đưa bàn tay lớn thô ráp nhẹ nhành muốn chạm vào vết má kia lại do dự thả xuống.

Trên mặt hắn là bao nhiêu phẫn nộ cùng đau lòng.
Nhất Bảo từ trong mơ mộng tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lơn quen thuộc.

Cho đến khi thấy rõ nam nhân trước mặt, bao nhiêu ủy khuất đều theo nước mắt tuôn ra.
"Oaaaaa..

hức....!hức..

Thiếu Gia!"

"Bảo Bảo..

đừng khóc..

đừng khóc, xin lỗi em bảo bảo, anh xin lỗi.."
Mạc Chính Hoan ôm lấy thân hình nhỏ run rẩy trước mặt.

Để cậu ngồi trong lòng hắn khóc một trận lớn.

Nhẹ nhàng vuốt lưng cậu qua lớp chăn dày, thương tiếc hôn lên mái tóc xoăn của thiếu niên.

Tròng mắt hắn gằn lên từng tia máu, hắn thật muốn biết là ai cả gan dám động vào bảo bảo nhà hắn.
Nhất Bảo nức nở đến đau lòng, đến khi hai mắt đều sưng lên, cổ họng khàn lại chỉ còn nghe tiếng thút thít.

Mạc Chính Hoan rót cho cậu một ly nước ấm vừa miệng, lại nhẹ nhàng dỗ dành cậu thêm một lúc.

Bác sĩ tư nhân được điều tới nhanh chóng giúp cậu xem lại vết thương trên mặt.
Xử lý khử trùng, bôi chút thuốc rồi dặn dò một vài chuyện, nhanh chóng đã rời đi.

Thấy trên đầu đã có vài giọt mồ hôi, hắn muốn gỡ lớp chăn ra giúp bảo bối liền bị cậu ngăn lại.
"Sao vậy? Em đã nóng đến đầu nhỏ mồ hôi rồi, anh đưa em lên phòng nhé, đã ăn uống gì chưa? Ngủ một chút khi dậy sẽ tốt rồi.."
Nhất Bảo một mục giữ chăn trên người làm hắn sinh ra nghi hoặc.

Giằng co một hồi cuối cùng tấm chăn dày được hắn quẳng ra sau ghế, nhìn trên người cậu xanh xanh tím tím những nốt móng c ắm vào.

Gân xanh trên mặt hắn đều nổi cả lên rồi.

Hắn nhẹ nhàng hỏi bảo bối trong lòng nhưng cậu vẫn một mực không nói.
"Tần Lão!!"
"V..vâng thưa Đại Thiếu!"
" Là do..

do một nữ hầu gây ra, tôi đã cho phạt cô ta rồi nhốt xuống hầm kín rồi.."
"Lôi ả ta lên đây, cho gọi tất cả đám hạ nhân đều phải có mặt ở chính phòng trong 3 phút!"
"Vâng!"
Lão Tần nhanh chóng hoàn thành công việc của mình xuất sắc, chẳng mấy chốc trên dưới Mạc Gia loạn thành một đoàn.

Hơn 50 người đứng xếp thành hàng ngay ngắn trước mặt hắn.

Tiếng la hét thảm thiết của ả người hầu khiến bọn họ mặt mày xanh tím lại.
Những chiếc móng tay thon dài được dũa mài từng cái bị rút đi.

Hai tay ả bị người ta giữ chặt, tóc bị nắm đến rối một chùm.

Ả buộc phải nhìn thấy bọn họ cầm những cái kìm lớn rút từng cái móng của ả.


"Aaaaaaaa!! Đừng..

tôi xin lỗi!! Aaaa đau quá..

đừng rút nữa, tôi biết lỗi Aaaaaaa!!!"
Đến khi 10 chiếc móng được rút hết xuống, hai cánh tay đang giữ ả buông đột ngột khiến ả ngã đập cả đầu xuống nền nhà.

Ả gào thét ôm lấy hai tay của mình mà run rẩy.
"Hư..

hức..

đau..

đau quá..

tay của tôi..

móng của tôi..

huhu..hức.."
Nhất Bảo được Mạc Chính Hoan ôm ngồi trên sofa, chôn sâu mặt vào hõm vai hắn, tiếng la hét thảm thiết khiến cậu không dám nhìn.

Chăn bông dày cuốn trên người có chút nóng nhưng cậu vẫn không muốn buông ra.

Bỗng khóe môi cảm nhận mát lạnh khiến cậu hé mắt ra nhìn.

Mạc Chính Hoan cầm một quả nho lạnh không có hạt muốn đút cho cậu ăn.
Nhìn nụ cười ôn nhu hắn dành cho mình, Nhất Bảo thấy trong tâm đều nóng ran cả lên.

Hé miệng ăn quả nho trên tay hắn, lại ngượng ngùng chôn sâu vào hõm vai hắn một chút.


Nhìn chiếc má đang phồng lên vì nhai hắn cảm thấy đáng yêu chết mất.
Đám người hầu run rẩy đứng một chỗ chứng kiến tất cả.

Đây chính là nói cậu ấy là bảo bối tâm can của hắn, dám động vào sẽ có kết cục giống cô ả đang nằm kia.
Mạc Chính Hoan lại đút thêm cho bảo bối trong lòng nhiều chút.

Tự hỏi bảo bối hôm nay ăn ngoan lạ thường.
"Tần Lão!"
"Vâng! Có tôi!"
"Bảo Bảo trưa nay đã ăn gì chưa?"
Hắn đánh mắt sang Tần Quản Gia đứng bên cạnh, hiện tại đã là 2h trưa, thực đơn dinh dưỡng hắn kê ra đã đề sẵn 10h đúng phải để Nhất Bảo ăn trưa.
"Cậu..

Cậu Nhất Bảo vẫn chưa ăn gì "
"Chuẩn bị một bàn đồ ăn đi! Không có lần sau!"
"Vâng!"
Mạc Chính Hoan bế cậu về phía phòng ăn, duy trì một tư thế ôm cậu trong lòng.
Tần Lão giáo huấn lại một lần đám người hầu,
rồi bảo bọn họ trở về hoàn thành công việc gián đoạn.

Nhìn xuống cô hầu vẫn r3n rỉ trên đất, ông chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Vệ sĩ nhanh chóng mang ả đi.

Sẽ chẳng lâu sau, tin tức phát hiện một thi thể nữ nhảy sông tự tử được tìm thấy đã trôi nổi thối rửa.....